Chỉ mới edit, chưa beta kỹ càng, mong mọi người đừng quá soi mói, cảm tạ đã nương tay (n_n)
Người ta thường nói há miệng mắc quai*, mọi người sau khi ăn uống no đủ, không chỉ có sức lực làm việc, đối với Triệu Hàn Yên cũng thân cận hơn. Sau đó bất kể Triệu Hàn Yên phân phó thế nào, đám người Lý Tam cũng ngoan ngoãn đi làm, nâng cao lò bếp, bố trí lại chảo nồi, thu dọn que củi... Cuối cùng chỉ dùng thời gian một buổi chiều, mọi người đều làm xong, phòng bếp thay đổi lớn, so với trước kia rộng rãi, ngăn nắp sạch sẽ hơn rất nhiều.
*Há miệng mắc quai: ví trường hợp đã trót nhận, trót ăn đút lót của người ta rồi thì khó có thể nói ra điều sai trái của người ta được.
Lò bếp còn ướt, tạm thời không thể dùng, Lý Tam cùng Lai Vượng dùng than nhóm lửa ở dưới lò, từ từ hơ khô, như thế thì đại khái đến tối mai là có thể dùng nấu cơm như cũ.
“Hôm nay mọi người đều đã vất vả rồi, tối mai mời các ngươi ăn một bữa ngon.” Triệu Hàn Yên cám ơn nói.
“Thật không? Tay nghề của Hàn đệ chúng ta đều thử qua, chỉ một cái bánh có thể làm ăn ngon đến như vậy, nấu các món khác khẳng định không kém.” Lý Tam cao hứng nói.
Lai Vượng không ngừng gật đầu, ngoài miệng không lên tiếng, nhưng trong lòng động ý niệm nhỏ nhỏ: Tất nhiên ngon, nghĩ đến liền chảy nước miếng, đúng rồi, ngày mai ta len lén mang hộp đựng thức ăn đến, lặng lẽ mang một vài món ngon trở về biếu mẹ già.
“Vậy ngày mai gặp.” Triệu Hàn Yên cười nhìn Lai Vượng cùng Lý Tam.
Lý Tam cùng Lai Vượng hai người song song cười chắp tay cáo từ với Triệu Hàn Yên, mỗi người trở về nhà.
Triệu Hàn Yên liền mang theo Tú Châu cùng huynh đệ Xuân Lai Xuân Khứ định ra ngoài ăn tối. Lúc bốn người ra khỏi phòng bếp, phát hiện nha sai gác cửa cuống cuồng đi đến chuồng ngựa, định đi tra xét.
Trời sắp hoàng hôn, vốn là thời điểm nghỉ ngơi của đa số mọi người, bỗng nhiên nhiều người bị điều động đi như vậy, tất nhiên có chuyện.
“Xảy ra chuyện gì?” Xuân Lai túm một vị nha sai quen biết, hỏi.
“Có người chết ở lò giết heo.” Nha sai Trương Lăng trả lời.
“Trương Lăng đâu rồi!” Triệu Hổ đang cưỡi ngựa phát hiện người không đủ, nghiêng đầu tìm kiếm. Trương Lăng vội vàng lên tiếng đáp lại đuổi theo, Triệu Hổ thấy Triệu Hàn Yên bên này, gật đầu một cái, cũng không nói nhiều lời, lập tức cưỡi ngựa dẫn người đi.
Triệu Hổ mang người cùng Công Tôn Sách đến cửa phủ Khai Phong, hội họp với đám người Triển Chiêu.
Công Tôn Sách nói: “Lên đường thôi.”
“Đại nhân đâu, không đi?” Triệu Hổ hỏi.
Công Tôn Sách ánh mắt chần chờ một chút, hắng giọng, “Đại nhân hôm nay thân thể khó chịu, án mạng này chính là liền do chúng ta xử trí.”
“Không thoải mái? Là thế nào?” Triệu Hổ vội hỏi.
“Trước không nên hỏi nhiều, tra án quan trọng.” Công Tôn Sách dứt lời, lên xe ngựa.
Triệu Hổ nhận lời, ngay sau đó đuổi theo, chạy tới hiện trường phát hiện vụ án.
Lò giết heo nằm ở đường phố phía Nam, trong ngõ hẻm lớn có mấy cái hẻm nhỏ, tổng cộng có mười hai cái kỹ viện. Đa số kỹ viện nơi này đều đợi sau khi trời tối mới bắt đầu làm ăn, ban ngày nghỉ ngơi, hơn nữa vị trí lò giết heo tương đối lệch, vì vậy vào ban ngày trong ngõ hiếm có ai đi lại.
Thời điểm đám người Công Tôn Sách đến nơi, không ít người bao vây chung quanh, cũng may lúc phát hiện thi thể vừa vặn có quan sai tuần tra đi ngang qua, bảo vệ hiện trường, vì thế cách thi thể trong vòng ba trượng* không bị phá hư. Nhưng cho dù là vậy, nhìn hiện trường cũng không có lưu lại chứng cứ đặc biệt gì.
1 trượng= 10 thước= 4.7m
Người chết bỏ mạng tại lò giết heo trong một cái hẻm nhỏ, người mặc áo tơi, đầu đội nón lá, nếu không phải bởi vì xung quanh nền nhà tràn lan vết máu thì nhìn người chết giống như một kẻ nghiện rượu đang ngủ tựa vào chân tường.
Công Tôn Sách vén tay áo lên, đem vạt áo kẹp vào đai lưng, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể. Yết hầu bị cắt mà chết, đa số máu trên áo tơi đã được mưa rửa sạch, lượng vết máu chung quanh thi thể vượt qua mức bình thường, phủ kín mặt đất hơn một trượng, xem xét từ vũng máu cực lớn, hiển nhiên là cơn mưa lúc xế trưa đột nhiên rơi xuống như thác đổ gây ra, hơn nữa bởi vì hẻm nhỏ khuất gió, cho nên vết máu lẫn vào nước trên mặt đất còn chưa khô cạn.
“Một đao toi mạng, vết thương gọn gàng trơn nhẵn, rất sâu.” Sau khi Công Tôn Sách kiểm tra cẩn thận vết thương, mở áo tơi của người chết ra, “Tài vật trên người đều còn, xem ra không phải cướp tiền.”
Công Tôn Sách suy tính thời gian chết đại khái là hai ba giờ trước, mà xem từ tình huống của vết máu hiện trường cùng với quần áo người chết, có thể suy đoán người chết chắc là bị hại lúc xế trưa mưa như thác đổ. Công Tôn Sách ngay sau đó hỏi Triển Chiêu có ý kiến gì không.
“Là một cây khoái đao, đao pháp lại rất chính xác.” Triển Chiêu suy nghĩ nói, “Bất quá loại phương thức cắt yết hầu này, trên người hung thủ nhất định sẽ dính máu bắn ra. Trong ngõ hẻm đều là kỹ viện, ra ngõ hẻm chính là đường phố, người lui tới cũng không tính là ít. Nếu như nói hung thủ khắp người vết máu, nhất định sẽ khiến người chú ý.”
Công Tôn Sách gật đầu, lệnh đám người Vương Triều căn cứ theo việc này kiểm tra, xem xem có người chứng kiến hay không.
Triệu Hổ chạy tới, hô: “Có phát hiện.”
Ngay sau đó Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu theo Triệu Hổ đi vào một cái hẻm nhỏ khác phía trước, bên trong hẻm có chất rơm rạ, tại một đầu chất rơm có một cái áo tơi bị vứt đi. Áo tơi dính ít máu, rơm rạ xunh quanh áo tơi cũng có vết máu, có thể thấy sau khi hung thủ hành hung, đem áo tơi ném ở nơi này.
Triệu Hổ ra hiệu mọi người xem mặt đất, bọn họ lập tức chú ý tới trên mặt đất có vết máu đỏ nhạt, hẳn là hung thủ sau khi giết người, dọc đường máu loãng trên áo tơi nhỏ xuống gây ra.
“Có thể thông báo Vương Triều bọn họ không cần tìm nữa, hung thủ mặc áo tơi giết người, hoàn mỹ che giấu vết máu trên người.” Công Tôn Sách vê râu suy nghĩ, việc mặc áo tơi giết người này rốt cuộc là tình cờ hay cố ý. Nếu như là vế sau, Công Tôn Sách mơ hồ có thể cảm giác được vụ án mạng này không đơn giản, ít nhất hung thủ thông minh xảo trá, là một tên sát nhân đã có chuẩn bị kế hoạch, càng khó đối phó hơn.
Đoàn người ở lại hiện trường cho đến khi trời tối mới trở về Khai Phong Phủ.
Công Tôn Sách lập tức đi gặp Bao Chửng, sau khi giải thích đại khái vụ án, phát hiện Bao Chửng sắc mặt rất kém. Lui ra ngoài, ông hỏi thăm tên sai vặt chăm lo cho Bao Chửng, biết được ngài ấy sau khi tiêu chảy luôn không thoải mái, khá lo âu.
Công Tôn Sách trở về phòng, suy nghĩ một lúc, phái Triệu Hổ đi phòng bếp một chuyến.
“Xem xem bên kia có thể nấu chút cháo nhuyễn mang tới hay không, nếu không được thì ra ngoài mua một ít.”
Triệu Hổ nhận lời đi ngay, nửa đường lại bị Triển Chiêu gọi lại.
“Đây có một phong thơ, đại nhân mới vừa giao xuống, muốn huynh tự mình đi một chuyến.” Triển Chiêu đem thư đưa cho Triệu Hổ.
Triệu Hổ tiếp tin nhận lời, “Phòng đầu bếp kia làm phiền Triển hộ vệ nói một tiếng.”
“Được, huynh mau đi đi.” Triển Chiêu cười vỗ vỗ bả vai của Triệu Hổ.
Triệu Hàn Yên cùng Tú Châu mới vừa từ bên ngoài ăn cơm trở lại, trong tay xách con lươn vàng, là trên đường trở về ngẫu nhiên mua. Chủ tớ hai người vào phủ, còn đang thấp giọng thảo luận ngày mai nên ăn con lươn này như thế nào.
“Nếu lò bếp không thể dùng, thì nướng ăn, giống như bánh muối tiêu nướng hôm nay vậy, nướng đến vỏ ngoài xốp giòn, mùi vị nhất định ngon!” Tú Châu hai tay cầm lại, híp mắt mơ ước, không nhịn được nuốt nước miếng.
Lúc nàng nói chuyện trong lòng không ngừng nghĩ: “Thật mong chờ, thật mong chờ, thật muốn ăn, mạng ta thật tốt, có thể đi theo Quận chúa ăn ăn ăn!”
Triệu Hàn Yên nghe được tiếng lòng của Tú Châu, khóe miệng không nhịn được nhếch cười.
“Ngươi chính là đầu bếp mới tới?” Không khí nói chuyện vui vẻ bỗng nhiên bị một câu giọng nam cắt đứt.
Triệu Hàn Yên cùng Tú Châu đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng nói, liền thấy một nam nhân mặc quan phục tứ phẩm màu đỏ từ góc hướng đông kia đi tới. Tuổi tác chừng hai mươi, tướng đi thập phần hào hiệp, nhìn qua liền biết là người tập võ. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt uy khí, trên quan ngọc* có con ngươi màu đen sáng quắc tựa như mã não đen phát ra ánh quang, toàn thân khí phái trang nghiêm, nhưng không khiến người khác sợ hãi, ngược lại sinh mấy phần thân cận.
*Quan ngọc: mão, nón quan hay đội.
Bởi vì người đến, đặc điểm mười phần, Triệu Hàn Yên cơ hồ không cần suy nghĩ liền có thể đem đối phương 'đối chiếu”, không ai khác ngoài Triển Chiêu. Lại gặp được một vị danh nhân, ánh mắt Triệu Hàn Yên híp thành hình trăng lưỡi liềm, sảng khoái thừa nhận với Triển Chiêu: “Đúng vậy”
Triển Chiêu nghe vậy nụ cười sâu hơn, lại đi mấy bước thì dừng lại, quan sát Triệu Hàn Yên từ trên xuống dưới.
“Mới vừa nghe Công Tôn tiên sinh nói, phòng bếp cuối cùng cũng mời tới đầu bếp, còn nói người không tầm thường. Ta liền muốn biết không tầm thường là không tầm thường thế nào, bây giờ rốt cuộc đã thấy.”
“Vậy rốt cuộc là như thế nào không tầm thường?” Triệu Hàn Yên cố ý hỏi.
“Một thân văn nhã lễ trọng khí khái, không giống đầu bếp, giống như thư sinh hơn.” Triển Chiêu cố ý lại liếc Triệu Hàn Yên một cái nói, “Hơn nữa vị đầu bếp này dáng dấp còn rất tuấn tú, không sợ làm cơm ăn không ngon, chỉ nhìn mặt cũng đã khiến người ta thèm ăn rồi!”
Triệu Hàn Yên vội vàng chắp tay đa tạ, “Triển đại nhân khen rất dụng tâm, đa tạ đa tạ!”
“Ngược lại không cần, có việc định giao phó cho ngươi, sau khi xong là ta tạ ngươi.” Triển Chiêu mặt lộ vẻ thắp thỏm, “Bao đại nhân hôm nay dạ dày không thoải mái, có thể nấu chút cháo cho ngài hay không?”
“Dạ dày không thoải mái?” Triệu Hàn Yên hỏi kỹ, “Là tiêu chảy hay sao?”
“ Cái này...” Triển Chiêu do dự.
Triệu Hàn Yên: “Ăn gì cho hết bệnh rất trọng yếu.” . Truyện Võng Du
Triển Chiêu gật đầu, “Từ đêm qua bắt đầu, uống thuốc tuy có tác dụng, nhưng ngày hôm nay chưa hề ăn ngon.”
“Ta biết rồi, ta đi làm.” Triệu Hàn Yên dứt lời, liền cùng Triển Chiêu cáo từ, xách lươn mang Tú Châu chạy thẳng tới phòng bếp.
Bởi vì lò bếp vẫn chưa thể dùng, Triệu Hàn Yên liền mời Xuân Khứ Xuân Lai hỗ trợ, dùng đá dựng tạm một cái lò ở tiểu viện trước phòng bếp.
Lúc dựng lò thì Triệu Hàn Yên rãnh tay, liền dùng nước ngâm gạo trước, tiếp xử lý lươn vàng, róc xương và da, sau đó dùng nước rửa qua xương cùng thịt, đem thịt lươn cắt vụn. Sau khi dựng xong bếp lửa thì đặt nồi đá, thêm bảy phần nước, cho xương vào, chờ nước sôi, đem gạo đã nghiền hầm trên lửa nhỏ, không ngừng khuấy để tránh dính nồi, hầm nửa giờ sau, vớt xương thả thịt, tiếp tục nấu đến khi cháo sềnh sệt coi như hoàn thành.
Triệu Hàn Yên để cho Xuân Lai trực tiếp bưng niêu đất đưa cho Bao đại nhân, như vậy có thể giữ hương vị tốt nhất của cháo lươn.
Bao Chửng cùng Công Tôn Sách vừa kết thúc thảo luận vụ án, tinh lực có hơi hao hụt, đang cảm thấy cả người mệt mỏi vô lực, cháo liền tới.
“Đã phiền tiên sinh vất vả, nhưng tại hạ quả thật không có khẩu vị gì.” Bao Chửng còn muốn nói ông ngủ một giấc có thể sẽ khá hơ, lúc này nắp niêu đất được Công Tôn Sách mở ra, mùi gạo đậm đà nhất thời tràn ra ngoài, Bao Chửng lập tức nuốt xuống nửa câu sau, cũng âm thầm hít vào mùi thơm thật sâu.
Đột nhiên cảm giác đói, muốn ăn cái gì đó.