Vương Triêu đã hỏi thăm xong gia cảnh của người chết, tới hồi bẩm: “Nạn nhân là Lưu Tam Thủy, ba mươi lăm tuổi, nhân sĩ Hứa Châu, cuối năm ngoái một mình vào thành mở tiệm vải may này, vợ con thì ở Hứa Châu. Trong tiệm vốn có tiểu nhị. Tháng trước bởi vì trộm vải rồi bị bắt gian, Lưu Tam Thủy muốn đưa hắn đi gặp quan, kết quả tiểu nhị kia nửa đường đánh hắn một trận rồi chạy trốn, nên những ngày gần đây hắn một thân một mình trong tiệm vải may.
Người của những cửa hàng lân cận đều nói tính khí của Lưu Tam Thủy không phải rất tốt, bình thường không thích cùng mọi người nói chuyện, trước kia cho dù tiểu nhị hắn chưa phạm sai lầm cũng thường xuyên đáp lời đánh chửi. Giờ Tý tối hôm qua, tiểu nhị tửu lầu phía đông tận mắt thấy chủ tiệm vải đóng cửa, sáng sớm hôm nay cửa lớn của tiệm vải đã mở, nhưng không thấy người. Hôm nay trời mưa, không có khách nhân nào, ai cũng bận quét dọn cửa hàng của họ, đều không quá chú ý đến tiệm vải may. Cho đến khi Triệu Hàn vào tiệm mới phát hiện thi thể.”
“Sư gia suy đoán thời gian chết là đêm qua, các ngươi mau điều tra lại tình huống lúc đó.” Triển Chiêu phân phó, sau đi tìm Triệu Hàn Yên, đảo mắt phát hiện “hắn” không biết lúc nào đứng cạnh tường, mắt lạnh lùng nhìn hết thảy.
“Ngươi không sợ thi thể?” Triển Chiêu đi tới Triệu Hàn Yên bên cạnh, bổ sung giải thích một câu, “Mới vừa rồi tiên sinh còn sợ ngươi sợ hãi, để ta đến an ủi, bất quá ta nhìn ngươi tựa hồ không có dáng vẻ bị dọa sợ.”
“Không sợ.” Triệu Hàn Yên dứt khoát nói, ánh mắt lướt qua áo tơi trên đất.
Triển Chiêu theo ánh mắt của Triệu Hàn Yên xem qua, nghi ngờ hỏi: “Làm sao?”
“Mỗi vụ án đều có cái này?” Triệu Hàn Yên chuyển tầm mắt, lúc này đối diện với con ngươi tràn đầy tìm tòi nghiên cứu của Triển Chiêu.
Triển Chiêu gật đầu, hỏi Triệu Hàn Yên có ý gì.
“Không có gì“. Triệu Hàn Yên thấy Triển Chiêu không có ý đi, đối với Triển Chiêu cười, “Có phải thắc mắc vì sao ta không sợ thi thể? Đầu bếp như chúng ta, mỗi ngày đều muốn táy máy 'thi thể', có lúc còn phải 'phân thây' “.
Triển Chiêu nghi ngờ nhìn Triệu Hàn Yên.
Triệu Hàn Yên: “Gà, vịt, ngỗng, cá...”
Triển Chiêu bừng tỉnh, bất đắc dĩ lắc đầu cười, “Dám đùa giỡn ta? Nếu vừa rồi ta thật cho rằng ngươi là hung đồ gì đó, một đao liền mất mạng, vào lúc đó sợ là ngay cả cơ hội thở hổn hển ngươi cũng không có“.
“Bởi vì ta biết Triển hộ vệ mang lòng hiệp nghĩa, phân rõ đúng sai, chắc chắn sẽ không giết lầm người tốt“. Triệu Hàn Yên giải thích, “Triển đại nhân còn có lời muốn hỏi sao, nếu không có ta nên trở về để đi mua muối ướp củ cải“.
Triển Chiêu hồi thần, gật đầu một cái, tuy trong lòng đối với Triệu Hàn Yên còn rất nhiều tò mò muốn tìm hiểu nghiên cứu, nhưng trước mắt tra án quan trọng, tiểu đầu bếp cũng sẽ không chạy.
Triệu Hàn Yên gật đầu với Triển Chiêu một cái, liền cùng Xuân Lai xách một sọt củ cải rời đi.
Công Tôn Sách sau khi kiểm tra tình huống hiện trường, không thấy Triển Chiêu, tìm kiếm khắp nơi, thấy chàng một mình đứng ngẩn người nhìn cửa sau, Công Tôn Sách đi lại vỗ bả vai của Triển Chiêu một cái.
“Có chuyện?”
“Không có gì” Triển Chiêu cười cười, “Tiên sinh, thân phận của tiểu đầu bếp kia ngài có tra qua?”
“Hộ tịch trên người là thật, nhà cũng nhìn rồi, tuy lớn, nhưng đổ nát“. Công Tôn Sách hỏi Triển Chiêu, “Làm sao, ngươi hoài nghi thân phận tiểu tử Triệu Hàn có vấn đề?”
Triển Chiêu cau mày, không biết nên gật đầu hay lắc đầu, không thể làm gì khác là đem đối thoại vừa rồi nói lại cho Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách sau khi nghe xong, vê râu cười cười đứng lên, “Nói rất có đạo lý, đầu bếp cùng ngỗ tác có chỗ giống nhau, mà thật sự là đầu bếp còn thường xuyên mổ xẻ 'thi thể' hơn nữa là“.
“Tiên sinh, ta cũng không phải là nói đùa, tiểu đầu bếp này không đơn giản“.
“Ta đã sớm nói hắn không đơn giản, lại nói nếu đơn giản ai dám tới đây làm đầu bếp“. Công Tôn Sách đã nghĩ thông suốt điểm này. Lại phát hiện Triệu Hàn không có ở đây, hỏi Triển Chiêu thì biết được “hắn” đã trở về phủ đi ướp củ cải, Công Tôn Sách liền cười híp mắt cảm khái, “Mới vừa thấy thi thể kinh khủng như vậy, còn có thể nhớ ướp củ cải, ngược lại ngươi có cảm giác điểm này có chút giống Bao đại nhân hay không?”
Triển Chiêu: “...”
Triệu Hàn Yên trên đường đi về lại mua thêm chút muối. Khi trở lại phòng bếp phủ Khai Phong, trời đã tạnh mưa. Triệu Hàn Yên liếc mắt liền thấy Tú Châu thất thần ngồi ở dưới mái hiên, không nhúc nhích. “Đây là thế nào?”
“Sợ hãi, sau khi trở về không dám ở trong phòng một mình.” Xuân Khứ nhìn Tú Châu bên kia, nhỏ giọng nói với Triệu Hàn Yên.
“Ta đi khuyên nhủ nàng, các huynh đem cái bình tẩy sạch, dùng nước sôi rửa qua một lần.”
Anh em Xuân Lai Xuân Khứ nhận lời.
Triệu Hàn Yên kêu Tú Châu tới. Tú Châu tức khắc hồi thần, sau khi thấy Triệu Hàn Yên, liền vội vàng chạy tới ôm lấy cánh tay của Triệu Hàn Yên, nơm nớp lo sợ.
“Đi đem củ cải rửa sạch.” Triệu Hàn Yên chỉ hai sọt củ cải trên đất.
Tú Châu ngây ngẩn.
“Bận rộn chớ nên rãnh rỗi, cũng sẽ không suy nghĩ.” Triệu Hàn Yên giải thích.
Tú Châu đã rõ gật đầu một cái, không nói hai lời đi ngay tới giếng rót nước tẩy củ cải. Đừng xem dáng dấp người Tú Châu gầy nhỏ, lại rất có sức tay, gánh mấy chục cân đồ không phí sức lực, làm được việc, hơn nữa chỉ cần một tay đã có thể chọi hơn một người đàn ông. Triệu Hàn Yên rất thích nàng, không những có tính tình tốt còn làm việc lanh lẹ, cho nên nhiều tỳ nữ như vậy vẫn luôn chỉ tín nhiệm nàng, đem nàng mang theo bên người.
Triệu Hàn Yên dựa theo kích cỡ củ cải chia thành ba phần nhỏ, vừa, lớn; cái nhỏ bào sợi mảnh, đem phơi khô, chuẩn bị sau này làm món rau trộn; cỡ trung cắt thành que có độ dài bằng nhau rồi dùng muối ướp, hồi sau lại thêm chút gia vị đặc biệt, làm thành củ cải muối ngon miệng; còn phần lớn giòn tươi thì sẽ dùng làm tương củ cải. Cách làm cũng rất đơn giản, đem củ cải cắt thành hình dạng mình thích, bỏ vào bên trong vò, Triệu Hàn Yên cho thêm tương đậu tinh chất lúc trước mua được ở trên chợ, chờ thêm một hai ngày sau liền có thể ăn.
Chuẩn bị xong củ cải, Triệu Hàn Yên nghĩ tối nay đám người Triển Chiêu sợ là phải thức đêm, đi lấy chút củ cải lúc trước cắt rồi dùng muối loãng ướp. Lấy hai cân đậu đỏ thêm nước đổ vào bên trong nồi, dùng lò bếp tạm thời hôm qua xây dựng để nấu đậu. Sau đó Triệu Hàn Yên bảo Lai Vượng canh lửa, duỗi người một cái, trở về phòng nghỉ ngơi. Tú Châu cũng làm xong công việc, mệt mỏi đau nhức cả người, đi theo Triệu Hàn Yên trở về phòng, lên giường liền ngủ. Triệu Hàn Yên nhìn nàng ngủ thật ngon, không suy nghĩ hiện trường án mạng gì nữa, cũng không gặp ác mộng, cười đắp kín chăn mỏng cho nàng. Bản thân nàng có chút không ngủ được, liền nằm ở trên giường nhìn công thức nấu ăn, nhìn đến khi mệt lã thì thiếp đi, ước chừng khoảng nửa nén hương.
Lúc Triệu Hàn Yên từ trong phòng đi ra, ráng chiều đã đốt đỏ một vùng trời phía tây.
Tú Châu đổi một bộ y phục nhẹ nhàng khoan khoái đi theo sau lưng Triệu Hàn Yên, trên mặt nở nụ cười.
“Đã khá hơn chưa?” Triệu Hàn Yên hỏi.
Tú Châu không ngừng gật đầu: “Trách nô tỳ không tiền đồ, vốn là tới chăm sóc 'công tử', kết quả ngược lại để cho 'công tử' vì nô tỳ quan tâm, lần sau tuyệt sẽ không như vậy nữa!”
“Quá khách khí.” Triệu Hàn Yên lắc đầu một cái rồi đi.
Tú Châu đuổi sát theo, tiếp tục bồi tội, nhưng lập tức ý thức được mình bồi tội sau lại là 'khách khí', liền bụm miệng.
“Được rồi, mau giúp ta nấu cơm.” Triệu Hàn Yên cười nói.
“Nấu cơm? Nhưng lò bếp còn chưa xong mà.”
“Sẽ dùng cái lò bếp tạm thời kia làm chút món đơn giản” Triệu Hàn Yên cố chấp.
Tú Châu không nhịn được cười than: “Công tử chúng ta thật là thích nấu cơm“.
Hai người đến phòng bếp, Lai Vượng đang lĩnh một xe củi đến. Đánh xe là Trương lão hán tuổi đã hơn lục tuần, người gầy gò, da ngăm đen, cười lên nửa bên miệng thiếu răng, nhưng lộ ra mười phần chất phác. Trương lão hán nhảy xuống xe bò, liền cười ha hả giúp Lai Vượng đỡ hàng. Lai Vượng bên dọn củi, lớn tiếng cùng Trương lão hán nói chuyện, lão hán tuy đem lỗ tai hướng về phía Lai Vượng, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ không nghe rõ, phải cười híp mắt hỏi một câu: “Lai Vượng huynh đệ câu kia mới vừa nói cái gì?”
Lai Vượng cùng Trương lão hán bắt đầu đỡ hàng, hai người chia tách từng bó củi từ trên xe ra, chợt có đồ rớt xuống. Lai Vượng buông củi xuống, nhặt lên từ dưới đất đồ vật hình dài mới rơi, cẩn thận nhìn một cái, là một cây thước gỗ lim đinh bạc. Thước tông màu đỏ, bề mặt bóng loáng sáng bóng, nhìn một cái liền biết đồ tốt, hiển nhiên không ai sẽ ném vào trong đám củi đốt. Lai Vượng coi là đồ của Trương lão hán, chắc là khi đốn củi vô tình thất lạc, vội vàng đưa đến cho Trương lão hán.
Trương lão hán khoát tay lắc đầu, “Đây không phải là của ta”
“Thật không phải là của ông? Vậy làm sao ở trên xe của ông?” Lai Vượng giữ cao âm lượng.
Lão hán sau khi nghe xong, lắc đầu cùng khoát tay nhanh hơn, “Không phải ta, thật không phải là ta, ta cũng không biết tại sao lại ở đây.”
Lai Vượng không phục, muốn cùng Trương lão hán tranh cãi, thước này là rơi từ trên xe Trương lão hán, làm sao không có quan hệ gì với ông được.
Triệu Hàn Yên càng xem cây thước trong tay Lai Vượng càng cảm thấy không đúng, đi tới trước mặt Lai Vượng đem thước lấy đi, nhìn kỹ trước sau, cuối cùng thì phát hiện ra vết máu đã khô ở đầu thước đã bị hao mòn.
Triệu Hàn Yên không xác định hỏi: “Có phải thợ may sẽ dùng thước hay không?”
Tú Châu không ngừng gật đầu: “ Ừ.”
Triệu Hàn Yên nhíu mi, hỏi Trương lão hán từ nơi nào đánh xe vào thành, nửa đường có dừng xe hay không.
“Củi là sáng sớm hôm nay chuẩn bị trước để đi vào thành, xe bò đi chậm, đi Khai Phong phủ liền tới vào lúc này. Từ thôn Bảo Khang lên đường, lúc vào thành đi Tân Tống Môn, rồi đến Cựu Tống Môn, rồi sau đó tới Khai Phong phủ.” Trương lão hán cẩn thận hồi tưởng, nửa đường dừng xe lại ba lần, bên ngoài thành hai lần, ăn cơm trưa đi tiểu cùng một lần, bên trong thành một lần để đi Trạng Nguyên lầu mua hai cân điểm tâm. Nhi nữ cùng hiền tế* Trương lão hán ở trong thành Đông Kinh, mỗi lần Trương lão hán vào thành đưa củi, ngay đêm đó cũng sẽ ở nhà nhi nữ ngủ một đêm, bảo nàng đưa lễ vật cho ngoại tôn*.
*Hiền tế: con rể
*Ngoại tôn: cháu ngoại
Triệu Hàn Yên cầm thước liền đi tìm Công Tôn Sách. Nhưng sau đó từ trong miệng nha sai biết được đám người Công Tôn Sách vẫn còn ở lại xử lý vụ án chưa có trở về. Triệu Hàn Yên lại hỏi hướng đi của Bao đại nhân, ngài bởi vì phụng chiếu tiến cung cũng không ở đây. Triệu Hàn Yên đành phải đem thước mang về phòng bếp, tìm một chỗ sạch sẽ rồi đem cất.
Nàng theo bản năng quét qua mấy người trong phòng bếp, không thấy bóng dáng của Lý Tam. Cẩn thận hồi tưởng, hôm nay nàng cũng chưa nhìn thấy Lý Tam.
Triệu Hàn Yên lập tức hỏi mọi người Lý Tam đi đâu.
“Lý Tam? Không biết“.