“Ngày hôm qua ta nghe nói hình như hôm nay là sinh nhật nhạc mẫu* của huynh ấy, nên không có tới.” Lai Vượng chợt nhớ ra nói.
*Nhạc mẫu: mẹ vợ
Triệu Hàn Yên liếc nhìn thước đo vải, mặc dù biết rõ có khả năng rất thấp, nhưng vẫn cảm thấy cẩn thận một chút mới tốt, nói với anh em Xuân Lai Xuân Khứ: “Huynh đệ các ngươi đi xem thử?”
Hai huynh đệ không nói hai lời, lập tức lên đường.
Triệu Hàn Yên ở phòng bếp chuẩn bị, củ cải trước đó đem ướp nửa ngày đã thấm vị, ra không ít nước. Triệu Hàn Yên đem củ cải ép khô, bỏ vào trong chậu, lại đi chiên sơ da đầu hủ, đem mộc nhĩ đã ngâm nở to trong nước thái sợi mảnh, để ở một bên dự bị.
Triệu Hàn Yên nghiền nát đậu đỏ đã nhừ thành đậu đỏ nghiền, thêm đường và mỡ heo, làm thành một loại nhân bánh; lại trộn hạch đào, mỡ heo cùng đường làm loại nhân bánh thứ hai. Tiếp đổ bột gạo mua được vào chậu, dùng nước sôi hòa chung, chia ra rồi gói với hai loại nhân trước đó. Nhân hạch đào nặn thành hình trăng lưỡi liềm, đậu đỏ thì nặn thành hình tròn. Nấu nồi nước, trên lồng chưng rải lá sen, lại đem bánh gạo đã gói kỹ đặt lên hấp chín.
*Hạch đào: tên gọi của quả óc chó
Triệu Hàn Yên lần đầu thử nghiệm làm loại bánh ngọt này, tuy nói nàng có căn cơ đầu bếp, nấu cơm sẽ có cảm giác, chắc chắn không quá khó ăn, nhưng nàng luôn luôn có yêu cầu rất cao đối với việc nấu nướng, cho nên lúc đầu chẳng qua là thử gói hai lồng cho mình cùng người ở phòng bếp nếm thử một chút, cuối cùng nàng phải căn cứ mùi vị tiến hành cải tiến.
“Người tới!” Anh em Xuân Lai Xuân Khứ đi đã trở lại, sau lưng còn một người đi theo chính là Lý Tam.
Lý Tam cười bồi tội với mọi người, “Hôm nay sinh nhật nhạc nương, ta nghĩ vừa vặn hôm nay phòng bếp ban ngày cũng không thể dùng, ta không có gì làm, nên trước hết đi qua đó, định chạng vạng tối tới chẻ củi là kịp. Xin lỗi xin lỗi, ta tới trễ.”
“Không có gì liền tốt.” Triệu Hàn Yên nhàn nhạt cười.
Lý Tam nghe nói Trương lão hán đưa củi tới, lập tức vén tay áo lên đi ngay phòng chứa củi bên kia làm việc.
Triệu Hàn Yên thấy người đã đông đủ, liền đem bánh đã làm xong bỏ vào nồi. Chờ không tới thời gian một nén nhang, lồng bánh thứ nhất liền chưng xong, mở nắp, mùi thơm gạo tỏa khắp nơi.
Lai Vượng cùng anh em Xuân Lai, Xuân Khứ vừa thấy được bánh ngọt trên nồi, tất cả không hẹn mà trong lòng cùng lẩm bẩm: “Muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn...”
Bây giờ bọn họ nhìn bánh ngọt ngon miệng, đều vây lại.
Tú Châu cười bọn họ mèo tham ăn, theo phân phó của Triệu Hàn Yên, lấy cho mỗi người bọn họ một chén, để cho bọn họ trước nếm thử.
“Ăn quá ngon! Da bánh dẻo, nhân bánh vừa thơm vừa ngọt, nhân hạch đào cùng nhân đậu có đặc sắc riêng, đều thích.” Lai Vượng lúc nói chuyện đều sợ làm trễ nãi thưởng thức món ăn ngon, bên cắn bánh ngọt bên nói không rõ ràng.
Anh em Xuân Khứ Xuân Lai liền thông minh hơn, ngay cả lời đều không nói, trừ ăn ra cũng chỉ còn lại có gật đầu.
“Ăn từ từ, loại nhân bánh này còn rất nóng.” Triệu Hàn Yên dặn dò.
Ba người cũng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng một chút cũng không có ý chậm tốc độ lại.
Tú Châu gắp mỗi loại một cái, thử nhiệt độ, cảm giác có thể đưa vào miệng, mới đem hai cái bỏ lên dĩa, mời Triệu Hàn Yên thưởng thức.
Triệu Hàn Yên sau khi ăn xong, không hài lòng lắm nói: “Hơi ngọt, còn có chút ngấy, mùi thơm nhân đậu cũng không đủ.”
“Có không, không cảm thấy a.” Lai Vượng cũng thấy ba người kia biểu đạt nhất trí.
“Lý Tam còn không có ăn, huynh ấy nếu ăn, khẳng định còn cảm thấy không đủ ngọt đâu.” Lai Vượng thở dài nói.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Lý Tam trở lại.
“Củi đều chẻ xong, ngày cũng tối, ta trở về! Hài tử nhà ta hôm nay nhân cơ hội nháo bà ngoại nó, còn không phải là buộc ta đáp ứng bồi thằng bé đi chợ đêm!” Lý Tam xa xa liền hô.
Mọi người vội vàng kêu hắn, nói hắn có đồ ăn ngon.
“Thật? Chắc ta phải về sớm một chút, mẫu thân thằng bé cố ý dặn dò qua.” Lý Tam đi hai bước tới, duỗi cỗ thấy thật có đồ ăn ngon, không nhịn được nuốt nước miếng.
Tú Châu thân thiện dùng lá sen gói kỹ bánh ngọt còn dư lại, đưa cho Lý Tam, để cho hắn mang về cùng vợ con ăn chung.
Lý Tam hắc hắc cười bưng trong ngực, luôn mãi cám ơn Triệu Hàn Yên cùng Tú Châu mới rời đi.
Triệu Hàn Yên đưa mắt nhìn thấy Lý Tam bên hông đeo cái lệnh bài, “Đó là của huynh?”
Lý Tam đem lệnh bài hái xuống, “Không phải, mới vừa chẻ củi nhặt được.”
Triệu Hàn Yên nhận lấy nhìn một cái, lệnh bài gỗ đỏ mặt trước có khắc một cái chữ Triện* “Trọng”, mặt sau thì có khắc hai chữ Khải* “Vạn Xuân“.
*chữ Triện, Khải: các loại chữ thư pháp thời Trung Quốc cổ.
“Mang chơi, Hàn huynh đệ nếu thích thì đưa huynh.” Lý Tam ngốc nghếch cười nói, rồi cùng mọi người cáo từ.
Triệu Hàn Yên nhìn kỹ lệnh bài, cũng nhìn thấy vết máu nhỏ. Nàng đem lệnh bài cùng thước đặt chung một chỗ, bảo Xuân Lai đi trông chừng, “Nếu là Bao đại nhân hoặc là Công Tôn tiên sinh trở lại, liền thông báo ta một tiếng, ta có chuyện quan trọng tìm bọn họ.”
Lai Vượng nhận lời.
Triệu Hàn Yên rửa tay sạch sẻ, thử lần nữa điều chỉnh mùi vị của nhân bánh, quyết định ở nhân đậu thêm đường hoa quế, giảm bớt lượng mỡ heo, lại thêm nước lê chua vào, chỉ chốc lát sau liền bọc sáu lồng bánh ngọt, rồi nhóm bếp nấu cháo trắng.
Ước chừng hai nén hương sau, Xuân Lai chạy về bẩm báo: “Công Tôn tiên sinh, Triển hộ vệ trở lại.”
Triệu Hàn Yên buông xuống công việc trong tay, đem thước đo vải cùng lệnh bài bỏ vào túi vải, xách đi gặp Công Tôn Sách.
Khi Triệu Hàn Yên đến, nghe được đám người Công Tôn Sách, Triển Chiêu đang bên trong phòng khách thảo luận vụ án. Nàng mời nhai sai giữ cửa Trương Lăng giúp vội vàng thông báo, Trương Lăng lắc đầu bày tỏ vào lúc này những vị đại nhân đang đang thảo luận vụ án, không thể thông báo.
“Ta đang có manh mối về vụ án.” Triệu Hàn Yên nói.
“Đầu mối gì?” Trương Lăng hỏi.
Triệu Hàn Yên giật giật con ngươi, cười lắc đầu, “Cái này ta không thể nói, sau muốn mời Công Tôn tiên sinh định đoạt có nên nói cho các ngươi hay không.”
“A” Trương Lăng cười lạnh một tiếng, “Vậy ngươi hay là chờ đó đi“.
Triệu Hàn Yên liếc mắt nhìn Trương Lăng, không nói nữa.
Triển Chiêu: “Thân phận người chết ở lò giết heo mới vừa tra rõ, là hộ viện Vạn Xuân lầu tên Trần Châu, là người có thế lực, nịnh trên khinh duới. Nghe nói lúc hắn ra cửa, thường xuyên không vừa mắt ăn mày trên đường, không đánh thì mắng.”
“Trời mưa, áo tơi, cắt yết hầu. Hung thủ có thủ pháp sạch sẻ gọn gàng, cẩn thận, hiển nhiên là có chuẩn bị. Trừ ba điểm này, cơ hồ không có đầu mối khác lưu lại cho chúng ta” Công Tôn Sách nói.
Triển Chiêu gật đầu, “Vụ án lần này có chút khó giải quyết, nếu hắn tiếp tục phạm án, ắt sẽ tạo thành khủng hoảng ở kinh thành“.
“Dĩ nhiên sẽ tiếp tục phạm án“. Thanh âm đặc biệt khẳng định.
Thời điểm phá án mọi người nói chuyện cũng hết sức cẩn thận, lời nói chắc chắn như vậy lập tức hấp dẫn sự chú ý, tất cả mọi người đều tìm nguồn thanh âm.
Trương Lăng nhớn nhác trừng Triệu Hàn Yên một cái, “Ngươi không được nói bậy bạ!”
“Ai ở bên ngoài?” Triển Chiêu hỏi.
Trương Lăng liền vội vàng vào trong bồi tội: “Chính là đầu bếp mới tới, nói có chuyện quan trọng tìm Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ để cho hắn chờ một chút, ai biết hắn không lễ phép như vậy, nói bậy bạ. Tiểu nhân liền đem hắn đuổi trở về.”
Chuyện quan trọng?
Công Tôn Sách nói với Trương Lăng, “Để cho hắn đi vào“.
Trương Lăng sững sốt.
“Còn không mau đi” Triệu Hổ thúc giục.
Trương Lăng nhận lời, sau khi ra cửa trách móc nhìn Triệu Hàn Yên.
“Để cho ta vào sao?” Triệu Hàn Yên cố ý hỏi một câu, nhấc chân vào trong, cổ tay chợt bị bắt.
Triệu Hàn Yên tròng mắt nhìn Trương Lăng nắm cánh tay mình, không vui đối mặt, “Ý gì?”
Trương Lăng thấy Triệu Hàn Yên thật giống như còn rất có tính khí, trong lòng càng giận, giảng lí lẽ: “Ngươi là mới tới, vẫn là một cái đầu bếp, còn là người thô lỗ không hiểu quy củ, lần này cũng được đi, lần sau còn như vậy, nhất định dạy dỗ ngươi“.
“Buông tay” Thanh âm lạnh lẽo vô cùng, cảnh cáo mười phần.
Trương Lăng ngượng ngùng buông tay, sau đó kịp phản ứng tức giận đến mưc vén tay áo muốn đánh người, không làm gì được vì Triệu Hàn Yên đã vào nhà, hắn không thể không nhịn xuống, nhưng cái thù này hắn sẽ ghi nhớ. Đây toàn bộ Khai Phong phủ vẫn chưa có người nào dám không cho Trương Lăng hắn mặt mũi, hắn là đệ đệ ruột của Trương quý phi!
“Ngươi mới vừa nói hung thủ nhất định sẽ tiếp tục phạm án, căn cứ vào đâu?” Triển Chiêu vừa thấy Triệu Hàn Yên ở cửa, liền lập tức mở miệng hỏi “hắn“.
“Người chết là ban đêm bỏ mạng, tiệm vải may đóng cửa lúc sáng sớm, lại có rất nhiều người nhìn thấy tận mắt tiệm vải may mở cửa. Lúc ta đi, cánh cửa của tiệm cũng đã bị tháo xuống toàn bộ. Hiển nhiên là hung thủ cố ý mở cửa ra, mục đích chính là vì để cho người sớm phát hiện thành quả giết người của hắn. Mà thời gian hai vụ án cách nhau một ngày cũng chưa tới, nói rõ hắn giết người không cảm thấy mệt mỏi, rất có thể còn thích thú với việc đó. Còn có hai thứ đồ này làm bằng chứng, càng nói rõ hung thủ sẽ không dừng tay, cho dù Khai Phong phủ nhúng tay tra án, cũng không ngăn cản được quyết tâm tiếp tục giết người hắn.” Triệu Hàn Yên dứt lời, liền đem thước đo vải cùng lệnh bài để lên bàn.
Công Tôn Sách cầm lên lệnh bài vừa liếc nhìn thước, bừng tỉnh biết cái gì, “Đây là?”
“Mặt trên có vết máu.” Triệu Hàn Yên nói.
Công Tôn Sách vội vàng đem hai kiểu đồ cũng cầm lên cẩn thận kiểm tra, quả nhiên như vậy.
Triển Chiêu cũng lại gần nhìn, thước đo thợ may đều dùng, tới lệnh bài kia, mặt trước viết “Trọng”, ngụ ý Quản Trọng, là tổ sư gia mà mỗi kỹ viện đều sẽ cung phụng, phía sau “Vạn Xuân” khẳng định là Vạn Xuân lầu. Rất hiển nhiên hai thứ đồ này đều là vật tùy thân của hai nạn nhân trước đó.
“Hai thứ đồ này ngươi từ nơi nào lấy được?” Triển Chiêu nhìn chằm chằm Triệu Hàn Yên, nghi ngờ hỏi.
“Hôm nay Trương lão hán đến đưa củi, hai thứ đồ này xen lẫn trong bó củi” Triệu Hàn Yên ngay sau đó đem toàn bộ lộ trình của Trương lão hán kể lại.
Công Tôn Sách: “Trương lão hán đưa củi cho Khai Phong phủ đã ba năm, rất nhiều người đều biết ông có bệnh về tai, hung thủ hẳn là sớm có chuẩn bị, thừa dịp Trương lão hán không chú ý, liền nhét hai thứ đồ này trong xe.”
“Nhưng hắn tại sao phải làm như vậy?” Triệu Hổ không hiểu hỏi.
“Cùng chúng ta diễu võ dương oai.” Triển Chiêu nói.
Công Tôn Sách gật đầu.
“Nhưng ta có một chuyện còn không suy nghĩ ra, Hàn huynh đệ nói chuyện cánh cửa của tiệm vải, người mặc dù là đêm qua bị chết, nhưng cũng có thể là hung thủ hành hung trước khi gõ cửa, hoặc giả là thợ may buổi tối muốn đi ra ngoài mới dỡ cánh cửa xuống chứ?” Mã Hán không phục nói.
“Nói như vậy hạ một cái cửa là đủ rồi, không cần hạ toàn bộ cánh cửa.” Vương Triêu nhắc nhở.
“Phải mau sớm bắt ra hung thủ, nếu không khi trời mưa rất có thể sẽ có người gặp họa.” Triệu Hàn Yên nói.
Trong phòng mọi người nghe vậy tất cả trầm mặc.
“Tại sao phải là trời mưa?” Triệu Hổ quả thực không nghĩ ra.
Triệu Hàn Yên: “Phương thức giết người của hắn, cắt yết hầu tất sẽ đổ máu ba thước, áo tơi có thể hoàn mỹ ngăn che vết máu, mà trời mưa mặc áo tơi đội mũ, lúc gây án mặc dù có người nhìn thấy tận mắt, cũng không nhận ra hắn là ai.”
Công Tôn Sách: “Nhưng hắn giết người xong sau sẽ đem áo tơi cởi xuống, lại là vì sao?”
“Có thể là người cực kỳ thích sạch sẽ, tình nguyện dầm mưa cũng không muốn mặc áo tơi bị dính máu bẩn của người khác. Hung thủ người ở kinh thành, là người cẩn thẩn, thân thể rắn chắc, tự phụ, thích sạch sẽ, biết đao pháp, thuở nhỏ tập qua võ. Thường ngày tính cách tương đối hiền lành, giỏi cùng người chuyện trò, mà vụ án tại lò giết heo chắc chắn không phải lần đầu tiên hắn giết người.” Triệu Hàn Yên nói tiếp.
Bên trong nhà mọi người một lần nữa trầm mặc, mà thời gian an tĩnh so với lần trước lâu hơn.