Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong

Chương 8: Chương 8




Bao Chửng sau đó nghe Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu thuật lại vụ án hôm nay, dĩ nhiên cũng biết trong này có không ít là suy đoán của đầu bếp Triệu Hàn. Bao Chửng lập tức bày tỏ muốn gặp Triệu Hàn, nhưng phát hiện đã là giờ Tý, suy đoán tiểu tử kia chắc là đã sớm ngủ, liền không quấy rầy. Chờ tới ngày thứ hai, Bao Chửng gặp được Triệu Hàn Yên, xem dung nhan tuấn tú, cử chỉ tự nhiên hào phóng, lời nói lanh lẹ, lòng ca thán quả nhiên không tầm thường, càng thêm thưởng thức, liền thuận mồm hỏi nàng liệu có hứng thú làm bộ khoái Khai Phong phủ.

Triệu Hàn Yên lắc đầu, “Đã không biết công phu, người cũng không đủ mạnh mẽ cường tráng, sợ là ngay cả mình còn chiếu cố không tốt, có thể bắt người xấu thế nào, vẫn là làm cơm tương đối thích hợp với ta.”

“Ngươi có thể giống như ta vậy, làm sư gia.” Công Tôn Sách ở bên cạnh đề nghị.

“Đa tạ đại nhân cùng tiên sinh thương yêu, ta thật ra thì hiểu biết không nhiều, bình thường liền thích tỏ ra khôn vặt thôi, đến thời điểm quan trọng không giúp được nhiều. Ta vẫn là làm cơm đi, nếu đại nhân cùng tiên sinh thật cảm thấy có chỗ có thể dùng đến, ta ngay tại phòng bếp, kêu một tiếng là được.” Triệu Hàn Yên lần nữa từ chối nói.

Nếu Triệu huynh đệ cố chấp nấu cơm, Bao Chửng cũng không muốn cưỡng cầu, ông cùng Công Tôn Sách liếc nhìn nhau, liền gật đầu xóa bỏ. Thật ra thì cũng đúng như Triệu huynh đệ nói, người ở nơi này, chờ bọn họ cần thì kêu hắn một tiếng là được. Bất quá quả thật có chút kỳ quái, ít nhất đa số người đều xem bộ khoái so với đầu bếp thể diện hơn một chút, nhưng Triệu tiểu huynh đệ lại xem nhẹ. Tuy nhiên, từ xưa tới nay người có tài hoa cũng có điểm lạ, Triệu Hàn tiểu huynh đệ vốn có kiến thức không đơn giản, phỏng đoán có thể là một vị quái tài.

Bao Chửng cười nói: “Cũng được, như vậy cũng tốt.”

...

Yến ngữ cưu minh*, ve kêu râm ran.

*Trích từ bài thơ “Hoán khê sa- Ngữ yến minh cưu bạch trú trường” của Lưu Cơ. Trong câu này nghĩa là “Chim én hót, tu hú kêu.”

Đầu mùa hè vừa qua, nghênh đón giữa hè, thời tiết dần dần chuyển nhiệt, vùng đất Đông Kinh mắt thấy sắp đến mùa mưa.

Khai Phong phủ đến nay còn không tra ra được thân phận thật của hung thủ áo tơi. Liên tiếp mấy ngày, Triển Chiêu, Triệu Hổ, chia Đông Kinh ra thành sáu đường tiến hành kiểm soát. Một là tận mắt nhìn thấy nhân chứng, hai là có thể tìm hung thủ phạm án, cái trước có lẽ còn khả thi một chút, cái sau thì phải chờ đại vận vậy.

Sáng sớm ngày thứ bảy chỉ thấy một tầng mây đen, tối om, bức bách người thở không thông. Người đi trên đất, bầu trời mây đen như thể tùy thời muốn đánh xuống vậy.

“Nhìn trời thế này, tất yếu sẽ hạ một trận mưa lớn. Nếu thật như tiểu đầu bếp suy đoán, rất nhanh sẽ xuất hiện một nạn nhân mới.” Triển Chiêu đẩy cửa sổ nhìn bầu trời, cau mày nói với Công Tôn Sách bên cạnh.

Công Tôn Sách cũng đi đến bên cửa sổ, ưu tư khó thoát ưu sầu.

Tới xế trưa, nước tí tách nhỏ xuống, trời nổi cơn mưa. Đại đa số nha sai của Khai Phong phủ đều được phái ra ngoài tuần phố, bất quá dùng loại phương pháp này đề phòng hung thủ phạm án giống như mò kim đáy bể vậy.

“Bao đại nhân đâu?” Triển Chiêu hỏi.

“Ở thư phòng, “ Công Tôn Sách từ từ nói, “Trần Châu tin tới, đại nhân sau khi xem sắc mặt trông rất nặng nề.”

“Chuyện gì?” Triển Chiêu ân cần hỏi lại, nếu như chàng nhớ không lầm, Trần Châu gặp tai, thánh thượng trước đó vài ngày đã hạ chỉ phát lương giúp nạn thiên tai, lúc này Bao đại nhân từ Trần Châu nhận được tin tới, chắc chắn có liên quan tới tình hình của Trần Châu.

Công Tôn Sách lắc đầu một cái, thấp giọng nói với Triển Chiêu: “Tám phần không phải chuyện gì tốt.”

Vừa dứt lời, hai người đã thấy Bao Chửng thân mặc quan phục sắc mặt nghiêm túc đi tới.

“Ta muốn vào cung một chuyến.” Bao Chửng dứt lời nhìn ngoài cửa sổ, “Trời mưa, chỉ mong sẽ không còn người vô tội mất mạng trong tay hung đồ áo tơi, Khai Phong phủ nơi này còn phải làm phiền Công Tôn tiên sinh cùng Triển hộ vệ trấn thủ.”

Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu song song cung kính nhận lời.

...

Trên đường, trà lâu trải khắp nơi.

Bởi vì tuần phố đến nửa đường thì trời lại mưa, nha sai Khai Phong phủ, Trương Lăng, mang bốn tên thuộc hạ trốn bên trong trà lâu dùng trà, còn cố ý gọi điểm tâm và trái cây vừa ăn vừa nói chuyện.

“Trương ca, Triển hộ vệ để cho chúng ta tuần tra, chúng ta ở nơi này tránh mưa thích hợp sao?”

“Có gì không thích hợp, thành Đông Kinh lớn như vậy, đi đâu mà tìm đầu mối đây, với lại ta không nói các ngươi không nói, ai biết chúng ta ở nơi này tránh mưa.” Trương Lăng “lời lẽ hào hùng” nói.

“Trương ca, đã nghĩ xử trí tiểu đầu bếp kia như thế nào chưa?” Tôn Kiều cười hỏi. Hắn xưa nay có quan hệ tốt nhất với Trương Lăng, chiếm không ít tiện nghi ở chỗ Trương Lăng, được đặt ngoại hiệu là ' chân chó nhỏ của Trương Lăng'.

“Tiểu đầu bếp gì? Chẳng lẽ là vị đầu bếp mới tới bàn cơm nhỏ kia?” Một vị nha sai khác tò mò hỏi.

“Đúng.” Trương Lăng khó chịu đem một viên đậu phộng ném vào trong miệng, “rốp” một tiếng đem đậu phộng trong miệng hung hăng cắn nát, “Sớm nghĩ xong, bất quá những ngày qua ta đang làm nhiệm vụ, tiểu đầu bếp cơ hồ đều ở phòng bếp, ở trong phủ ta không có cách nào động hắn, ta cũng coi là một người có thân phận, không nên gây chuyện trước mặt mọi người trong phủ.”

Tỷ tỷ quý phi của hắn còn trông cậy vào hắn ở Khai Phong phủ trở thành bổ khoái nổi danh, cùng người khác không giống nhau, trước giờ kiêu ngạo, hắn dĩ nhiên không thể ở Khai Phong phủ gây chuyện.

“Vậy dễ làm, chúng ta nghĩ biện pháp lừa tiểu đầu bếp ra ngoài.” Tôn Kiều đề nghị.

“Quên đi, chuyện này nếu sau đó bị Công Tôn tiên sinh và Triển hộ vệ biết, hai ngươi cũng chịu không nổi đâu.”

Trương Lăng “ba” một tiếng vỗ bàn đứng lên, ánh mắt hung hãn trợn mắt nhìn mấy tên nha sai ngồi cùng bàn, “Các ngươi muốn đi tố cáo?”

Ba tên nha sai còn lại rối rít lắc đầu.

“Vậy các ngươi không nói, bọn họ làm sao biết.” Trương Lăng chỉ bọn họ, cảnh cáo nói, “Nói cho các ngươi, các ngươi ai dám đi kiện, ta Trương Lăng từ nay về sau liền cùng hắn không đội trời chung, đem hắn hành hạ đến chết.”

“ Không, sẽ không, bọn ta khẳng định sẽ không nói.”

Tôn Kiều vội vàng cười ha hả khuyên giải an ủi, kéo Trương Lăng ngồi xuống. Mà tên nha sai mới nói thì cúi đầu xuống, không dám lên tiếng nữa.

Mấy người tiếp tục ăn ăn uống uống cùng tán gẫu, Trương Lăng bị Tôn Kiều tâng bốc đến bay lên trời, ba tên khác ngược lại không có hứng thú, nhưng trên mặt vẫn là cười xòa đáp lại, để cho người nhìn không ra đầu mối.

Lúc này có người vào trà lâu, tiểu nhị của khách điếm đến chào hỏi.

“Điểm tâm các người cho ta mỗi dạng sáu khối, chia ra hai phần, bọc lại.” Thanh âm hơi thấp chìm, lộ ra vui thích.

“Được, khách quan chờ một chút!” Tiểu nhị dứt lời, liền đi sau bếp lấy điểm tâm.

Tôn Kiều nghe thanh âm có chút quen tai, ngẩng đầu xem, ánh mắt trợn to, dùng cánh tay đụng Trương Lăng một cái.

“Làm gì!” Trương Lăng không nhịn được đáp một tiếng, nhìn Tôn Kiều.

Tôn Kiều dùng ánh mắt tỏ ý Trương Lăng hướng bên kia cửa.

Trương Lăng tùy ý liếc một cái, ánh mắt lập tức dừng lại, là cái tiểu đầu bếp Khai Phong phủ kia.

Đây thật là 'Đạp phá thiết hài vô mịch xử*, đạt được lại không phí thời gian'.

*Lúc tìm thì không thấy, lúc thấy được lại không phí sức lực nào.

Trương Lăng để đũa xuống, cười đắc ý, kêu Tôn Kiều tới, thấp giọng nói mấy câu, sau đó liền đẩy hắn một cái.

“Lên đi.”

“Trương ca, vậy nếu chuyện này ta làm thành, có thưởng gì không?” Tôn Kiều mặt đầy mắt tham lam nhìn Trương Lăng.

“Đi Trạng Nguyên lầu ngươi thích nhất uống rượu như thế nào, ngươi muốn cái gì liền kêu, chân mày cũng sẽ không nhíu một cái.” Trương Lăng hào sảng nói.

Tôn Kiều vui vẻ thiếu chút nữa vỗ tay, “Thật tốt.”

Tôn Kiều tiếng lòng: Đã sớm muốn nếm thử chân gấu nướng ở Trạng Nguyên lầu rốt cuộc là mùi gì, lại không có đủ bạc để mua, lúc này có cơ hội. Một hồi ta phải ra sức khi dễ tiểu đầu bếp, để cho Trương Lăng cao hứng một chút, nếu không ta nào có chân gấu ăn.

Triệu Hàn Yên mới vừa ngồi xuống, trung lọc ba chữ 'Tiểu đầu bếp' từ trong tiếng lòng đông đảo của khách ăn tại quán trà, theo tiếng mà liếc mắt xem qua, tự nhiên liền thấy đám người Trương Lăng, Tôn Kiều ngồi bàn phía đông đại sảnh.

Lúc này tiểu nhị đem điểm tâm gói kỹ, cười đưa cho Triệu Hàn Yên.

Triệu Hàn Yên đứng dậy trả tiền, đội mũ, liền đi ra ngoài.

Tôn Kiều đang hướng tới Triệu Hàn Yên, thấy nàng phải đi, vội vàng kêu 'Triệu Hàn'. Nhưng đối phương thật giống như không nghe được vậy, thẳng ra trà lâu.

Tôn Kiều đuổi theo ra bên ngoài trà lâu, bên ngoài đang mưa, trên đường thưa thớt có hai ba người đi đường, đều mặc áo tơi, mang cái mũ, cơ hồ không thấy được mặt, căn bản không phân rõ ai là ai.

Tôn Kiều chạy mau trở về, đem áo tơi khoác lên người, vừa chạy vừa dặn dò Trương Lăng yên tâm, “Ta khẳng định đem người giáo huấn, chờ tin tức tốt!”

“ Được!” Trương Lăng cao hứng nói.

Tôn Kiều đứng yên ở giữa đường lớn, nhìn hai bên đường. Kia cái tiểu đầu bếp mới vừa đi ra ngoài, khẳng định không có đi xa, trong mấy người mặc áo tơi trên đường nhất định có hắn.

Tôn Kiều phán đoán bóng dáng, cũng biết được Triệu Hàn Yên đi về phía Khai Phong phủ, nhìn về phía đám đông trên đường, quả nhiên thấy một bóng lưng rất giống, liền vội vàng đuổi theo phướng hướng đó.

Một lúc lâu sau, Triệu Hàn Yên bước ra khỏi ngôi nhà đổ nát phía sau quán trà trên đường. Đột nhiên có một cô gái áo sam chạy ra, nắm lấy bàn tay của Triệu Hàn Yên, mở lớn đôi mắt to, trắng đen rõ ràng, ngước nhìn nàng, nhưng không nói chuyện.

“Muốn cùng ta đi sao? Ta ở Khai Phong phủ, chính là phủ nha Bao đại nhân, rất an toàn.”

Cô bé suy nghĩ một chút, kiên quyết lắc đầu, ngay sau đó buông tay ra quay đầu chạy về trong nhà.

Triệu Hàn Yên không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đóng cửa lại, trở về Khai Phong phủ.

Cô bé này là Triệu Hàn Yên phát hiện ba ngày trước, lúc ấy nàng đang cùng Tú Châu, Xuân Lai mua một ít thức ăn, thấy mấy tên ăn mày đang khi dễ một cô bé áo quần rách rưới, chừng tám tuổi, ôm đầu nằm ở trên đường “ô ô” khóc, lại không nói một câu. Xuân Lai đuổi theo, đám ăn mày kia còn cười mắng cô bé là người câm.

Triệu Hàn Yên cùng Tú Châu lập tức đi đến, đỡ cô bé dậy, ai ngờ tiểu cô nương vừa nhìn thấy trong tay Tú Châu xách thịt bò sắc máu, tựa như nổi điên mà giãy giụa.

Mẹ ta muốn ăn thịt... Mẹ ta trở lại... A! Không! Không! Mẹ! Tại sao chết, thật là nhiều máu, thật là nhiều máu... Cha, đại ca, nhị ca...

Triệu Hàn Yên từ lời trong lòng của tiểu cô nương, đại khái diễn giải rằng người nhà nàng dường như đã bị giết bởi ai đó. Tiểu cô nương bị sốc, không thể nói chuyện, không đến gần bất cứ ai, bị bất cứ ai chạm vào thì sẽ phát điên. Triệu Hàn Yên mấy ngày nay cố gắng tiếp cận, đưa thức ăn cho nàng, nhưng mỗi lần đều lẩn trốn xa xa, chỉ khi nàng rời đi xa, tiểu cô nương mới đến lấy thức ăn. Hôm nay tiểu cô nương lần đầu tiên kéo lấy tay nàng, nhưng có thể nhìn thấy cô bé vẫn còn sợ hãi, có vẻ như phải mất nhiều thời gian để quen thuộc với nàng hơn. Triệu Hàn Yên đã học tâm lý học, biết loại chuyện này không thể vội vàng, càng không thể ép buộc quá mức, phải theo cách cô bé có thể chấp nhận mà dần dần theo tuần tự tiếp cận.

Triệu Hàn Yên trở lại Khai Phong phủ, liền mở ra một phần điểm tâm còn dư lại, thưởng thức mỗi dạng một chút. Điểm tâm Phổ Vượng trà lâu nổi danh toàn kinh thành, Triệu Hàn Yên thưởng thức đồng thời cũng sẽ nghiên cứu hương vị đặc điểm rồi đoán nguyên liệu đã dùng. Sau đó đổi vị trí suy tính, nếu là tự mình làm điểm tâm thì sẽ kết hợp từng thành phần như thế nào để tạo được sự hòa quyền hương vị hoàn hảo của từng nguyên liệu.

Xuân Lai bỗng nhiên vội vàng chạy tới báo Triệu Hàn Yên: “Lại một người chết, lần này chuyện lớn, là nha sai Khai Phong phủ chúng ta, Tên Tôn Kiều. Bao đại nhân để cho ngươi đi qua!”

“Để cho ta?” Triệu Hàn Yên không hiểu rõ hỏi.

“Đúng, nói là cái chết của hắn có liên quan đến ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.