Triệu Hàn Yên rửa tay, cùng nha sai truyền lời cưỡi ngựa tới nơi phát hiện án mạng nằm tại ngõ rẽ hướng đông sang tây trong hẻm Đạp Vân, hẻm nhỏ này quanh co khúc khuỷu, sâu thẳm hẹp trường, chỉ đủ cho hai người sóng vai đi bộ.
Từ hẻm nhỏ đi đại khái trăm bước, một cổ thi thể nằm trên đất được chiếu tre đậy lại, chỉ lộ đôi chân. Mưa còn chưa ngừng, đánh vào chiếu tre phát ra tiếng kêu 'lách cách lách cách', máu dọc theo chiếu tre chảy không ngừng, đỏ thẫm cả con đường. Cách thi thể không xa có một cái áo tơi bị kéo hư nằm trên đất, Triệu Hàn Yên quan sát kỹ, trong khe hở không có vết máu lưu lại.
Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu đang che dù đứng bên cạnh thi thể, lẩm bẩm với nhau gì đó. Lúc này nha sai và Triệu Hàn Yên đã tới, hai người cùng lúc quay đầu nhìn lại.
Triệu Hàn Yên nhảy xuống ngựa, nàng mặc áo tơi, bước tới hai người trước mặt, “Tiên sinh tìm ta có chuyện?”
“Người chết Tôn Kiều, ngươi có quen biết?” Công Tôn Sách hỏi.
“Không nhận thức, nhưng xem mặt, ước chừng nửa giờ trước gặp ở trà lâu Phổ Vượng.” Triệu Hàn Yên theo đúng sự thật trả lời.
Công Tôn Sách quay đầu, nhìn bên kia Trương Lăng đang đứng che dù.
Trương Lăng mặt trắng bệch chỉ Triệu Hàn Yên: “Tôn Kiều lúc ấy là vì đuổi theo ngươi! Chính là ngươi, là ngươi giết Tôn Kiều!”
“Ngươi là?” Triệu Hàn Yên mắt quan sát Trương Lăng.
Trương Lăng ngẩn ra, mặt vì tức giận mà trắng bệch, “Bớt giả bộ không nhận ra ta, trong Khai Phong phủ người nào không biết ta là Trương Lăng, đệ đệ của Trương quý phi!”
“Ngươi là đệ đệ của Trương quý phi?” Triệu Hàn Yên cẩn thận quan sát tướng mạo của Trương Lăng, mày mắt thật có điểm giống với Trương quý phi.
Tiểu đầu bếp hỏi ngược lại, rất tự nhiên biểu lộ ra hắn là thật không nhận ra mình, làm Trương Lăng trong lòng hết sức phiền muộn. Hắn ta đem đối phương là địch nhân mà đối phó, hơn nữa còn rất để ý mà nhìn chằm chằm đối phương suy tính mấy ngày, kết quả người ta căn bản không nhớ hắn là ai. Đánh cờ còn chưa bắt đầu, hắn đã thua, thua ở việc bị người ta không để vào mắt.
“Khi ngươi đi trà lâu Phổ Vượng mua chút đồ, Tôn Kiều đuổi theo ngươi ra ngoài, sau đó ngươi có thấy qua Tôn Kiều?” Triển Chiêu hỏi.
“Chưa thấy qua, bất quá ta thật là tò mò hắn tại sao đuổi ta?” Triệu Hàn Yên nghiêng đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Trương Lăng.
Trương Lăng sắc mặt từ trắng chuyển đỏ, ấp úng nói không ra lời.
Triển Chiêu biết chuyện này có điểm kỳ lạ, nếu Triệu Hàn Yên cùng Trương Lăng, Tôn Kiều không quen biết, lúc Tôn Kiều ở trà lâu Phổ Vượng thấy Triệu Hàn vì sao đuổi theo? Trương Lăng ở đây lại nói quanh co, dáng vẻ chột dạ, tựa hồ có ẩn tình khác, bên trong nhất định có dị thường. Triển Chiêu sớm nghe có người nói Trương Lăng lúc không có ai ở nha môn tác oai tác oái, nhưng sau đó hắn từng thấy tận mắt Trương Lăng với đồng liêu ở với nhau rất vui vẻ, liền không suy nghĩ nhiều nữa. Mà nay xem ra, lời đồn đãi kia có lẽ là thật.
“Nói!” Triển Chiêu tính tình xưa nay khiêm tốn lễ độ, lúc này lại lời lẽ có phần hùng hổ, mắt mày sắc bén như kiếm, có thể chém người.
“ Ừ... Là Tôn Kiều muốn thay ta dạy dỗ hắn một chút, ta muốn ngăn cũng không ngăn được, hắn ta liền chạy ra ngoài, lại không nghĩ rằng lại rơi vào kết quả này, bị chết thảm như vậy.” Trương Lăng hối hận không thôi, thanh âm mang chút nức nở. Khai Phong phủ trừ Bao đại nhân, hắn sợ nhất chính là Triển Chiêu hộ vệ. Hai vị này chưa bao giờ vì thân phận của hắn mà khom lưng, chỉ cần hắn phạm sai lầm, tuyệt sẽ không cho hắn chút mặt mũi.
Bất quá cũng may hắn cơ trí, hiểu được kỷ xảo nói chuyện, vào lúc này có thể lăn lộn vượt qua. Trương Lăng đang lặng lẽ thở phào, liền nghe thấy Triệu Hàn Yên dùng giọng không nhanh không chậm hỏi một câu.
“Hắn vì sao muốn thay ngươi dạy dỗ ta? Ngươi đã nói với hắn cái gì?”
Ánh mắt Triển Chiêu càng đâm người lập tức hướng Trương Lăng bắn qua.
Mặt của Trương Lăng lần này từ đỏ chuyển tím, há miệng một cái, suy nghĩ một hồi lâu sau mới dập đầu ba cái: “Có thể là lần trước Triệu Hàn đi đưa vật chứng bất kính với ta, bị Tôn Kiều nhìn thấy, vì ta mà bất bình đi.”
Lúc này lại còn đang vì mình chối bỏ trách nhiệm! Triển Chiêu chán ghét liếc mắt Trương Lăng một cái, lười nói với hắn câu thứ hai. Tiểu đầu bếp là loại người nào, những ngày qua sống chung với mọi người cũng rất rõ ràng, luôn luôn hiền lành không nhiều chuyện, chỉ yêu thích nấu nướng. Nếu không phải Trương Lăng chọc Triệu Hàn, Triệu Hàn tuyệt không thể nào đối với hắn khiêu khích cái gì. Vã lại Trương Lăng một mực há mồm ngậm miệng ỷ thân phận mình là đệ đệ ruột của Trương quý phi, sợ là làm giá.
“Đừng quên cha ngươi ban đầu đứng ra bảo đảm như thế nào, cầu cho ngươi tới đây làm giáo úy lục phẩm. Bao đại nhân chưa bao giờ cho phép bất kỳ người hay thân phận nào có đãi ngộ đặc biệt.” Công Tôn Sách đứng một mực bên cạnh lạnh lùng nhìn, vẫn không nhịn được mở miệng 'nhắc nhở' Trương Lăng.
Công Tôn tiên sinh bình thường hiền lành nhất, ít khi nào nói người nào, nhưng vừa mở miệng giáo huấn người liền ác liệt đả kích. Trương Lăng ngượng ngùng cúi đầu không dám lên tiếng nữa. Bọn họ Trương gia vốn cũng không phải là cao môn đại hộ gì, đại tỷ hắn mặc dù có thể trúng tuyển làm quý phi, toàn bằng tự thân xinh đẹp cùng thông minh. Mà thật sau khi đại tỷ thành quý phi, liền luôn dặn dò người nhà không thể mượn danh hiệu nàng tác oai tác oái, càng không thể lấy thân phận nàng mưu toan cầu cái gì quyền cao lộc hậu, sợ nhất kết quả 'hoa quỳnh sớm nở tối tàn*'.
*ý chỉ vinh quang một lúc rồi lập tức phai tàn.
Trương Lăng không chịu thua kém, liền thề phải chân đạp đất, từng bước một làm đại quan cho đại tỷ nhìn, toại mới làm dưới quyền Bao đại nhân thiết có tiếng tốt bên ngoài diện. Mà nay hắn mới ở Khai Phong phủ nửa năm, gây ra chuyện như vậy, quay đầu bị Bao đại nhân báo cho cha hắn hoặc đại tỷ biết, hắn tất nhiên gánh không nổi trách nhiệm.
Trương Lăng hoảng sợ chân mềm nhũn, vội vàng nức nở bồi tội Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu, “Đều do ta óc nhỏ, là ta không đúng.”
“Ngươi bồi tội sai người rồi.” Triển Chiêu đối với Trương Lăng loại biểu hiện này vẫn không hài lòng, làm sao chỉ đối với chàng và Công Tôn tiên sinh bồi tội, ngược lại bỏ quên người vốn nên được xin lỗi nhất, tật xấu vỗn không có thay đổi.
Trương Lăng lúc này mới quẫn bách tức tốc đất hành lễ với Triệu Hàn Yên, “Xin lỗi, trước đó ta đã mạo phạm.”
“Không quan hệ.” Triệu Hàn Yên tức khắc đáp lại, cũng không nói gì nữa, tựa hồ căn bản là không đem chuyện Trương Lăng đối với nàng để ở trong lòng.
Trương Lăng một lần nữa cảm giác mình không được để ý tới, rõ ràng tuổi tác mình so với tiểu đầu bếp lớn một tuổi, nhưng biểu hiện của đối phương giống như là đem hắn nhìn thành đứa bé không hiểu chuyện chơi đùa vậy, căn bản không coi hắn ra gì. Loại cảm giác này làm hắn càng cảm thấy nhục nhã cùng xấu hổ.
Triệu Hàn Yên: “Bất quá ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn, Trương quý phi có địa vị như hôm nay không dễ dàng.”
“Ngươi ——” Trương Lăng đang muốn nổi cáu, bị Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu song song trừng mắt một cái, thành thật rũ mắt không dám mở miệng nữa.
“Nói vụ án đi, sau khi ta ra trà lâu Phổ Vượng đã đi đến con đường phía sau trà lâu đưa điểm tâm cho tiểu cô nương, chưa thấy qua Tôn Kiều. Hơn nữa ta thấy cái chết của Tôn Kiều giống với hai vụ án trước, sao có thể là do ta gây ra.” Triệu Hàn Yên trực tiếp coi thường Trương Lăng, nói với Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu.
Hai người đồng thời gật đầu.
“Mặc dù nước mưa đã phá hủy dấu vết giãy giụa tại hiện trường, nhưng từ áo tơi bị xé rách đến xem, hung thủ lần này không thể một đao chính xác mà giết chết Tôn Kiều ngay lập tức.”
“Quả thật như vậy, bụng trúng một đao, sau đó là cổ.” Công Tôn Sách ngồi xổm xuống, vạch ra chiếu tre, tránh ra cho Triệu Hàn Yên nhìn thi thể Tôn Kiều. “Móng tay có vết thương nhỏ, chắc là lúc Tôn Kiều xé áo tơi hung thủ tạo thành.”
Triệu Hàn Yên ánh mắt trên thi thể băn khoăn xem xét, “Khoá đao vẫn còn ở bên hông, hung thủ đột nhiên tập kích, không kịp xuất đao.”
Công Tôn Sách gật đầu.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Triệu Hàn Yên, chờ đợi nàng từ hiện trường lại phát hiện cái gì mới, giống lời nhận xét trong vụ án giết người thứ hai khi đó.
“Hung thủ nhận biết Tôn Kiều, chắc là đối với mỗi một người bị hại có nhận biết, có thể từ điểm đó tra được.” Triệu Hàn Yên nói.
“Xin giải thích cụ thể một chút.” Triển Chiêu nói.
“Mục đích Tôn Kiều khi đuổi theo ta chính là vì muốn dạy dỗ ta, hắn nên là đã chuẩn bị xong cách để khi dễ người. Mà thật hắn là nha sai, hôm nay mục đích tuần phố chính là vì tìm hung đồ áo tơi, nên vốn là có cảnh giác cao hơn so với người bình thường. Dưới tình huống này, nếu là người xa lạ chuyện trò cùng hắn, lại ở nơi này loại hẻm nhỏ vắng vẻ, hắn tuyệt không thể không để ý tới, càng không thể nửa điểm phòng bị cũng không có.” Triệu Hàn Yên nói tiếp.
Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu nhìn nhau một cái, đều rất đồng ý giải thích của Triệu Hàn Yên.
“Áo tơi bị kéo hỏng, hung đồ thành thạo lúc giết người nhất định trên người dính có vết máu, ta đã phái Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ dẫn người đi dò hỏi lúc soát.” Triển Chiêu nói tiếp.
Sau đó mọi người trở lại Khai Phong phủ với các loại tin tức, Bao đại nhân lúc này cũng từ trong cung trở về, biết được vụ án.
Không bao lâu, hai người Vương Triều cùng Triệu Long liền kéo một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ trắng, nơi ống tay áo dính máu vào cửa. Vóc người cao lớn, nhìn hết sức rắn chắc.
“Tìm được một nhân chứng nhìn thấy tận mắt, xác nhận phương hướng hắn trốn chạy, bọn thuộc hạ ngay sau đó truy bắt đến một gian nhỏ bên trong khách sạn thành tây.” Triệu Long hồi bẩm nói, “Người này chính là tiểu nhị tiệm vải may đã chạy trốn Vương Hưng An.”
Vương Hưng An há miệng run rẩy quỳ xuống đất, liên tục kêu oan, “Đại nhân, thảo dân thật không có giết người, thảo dân chẳng qua là ngẫu nhiên đi ngang.”
“Nói bậy, ban đầu ngươi ăn trộm vải vóc của tiệm vải may chưởng quỹ Lưu Tam Thủy bị phát hiện, ngươi bị đưa đi gặp quan thì nửa đường đánh người rồi chạy trốn, sau đó chắc bởi vì ghi hận Lưu chưởng quỹ mới giết chết người. Hôm nay sợ không khéo là Tôn Kiều phát hiện ngươi hiềm nghi, ngươi liền sát hại hắn, có phải hay không?” Triệu Hổ nghiêm nghị dò hỏi.
“Không không không, ta không có, ta thật chỉ là đi ngang qua, ta ngay cả Tôn Kiều là ai cũng không biết, ta căn bản cũng không biết hắn, tại sao phải giết hắn. Còn Lưu chưởng quỹ, ta quả thật cùng hắn nháo qua, đó là hắn một mực khấu trừ tiền công ta, bất đắc dĩ mà thôi. Là ta không thích Lưu chưởng quỹ, nhưng ta tuyệt sẽ không vì chút chuyện như vậy mà liền giết người! Mời Bao đại nhân minh giám!” Vương Hưng An vội vàng vì mình biện bạch, loảng choảng hướng dập đầu Bao Chửng.
“Hôm nay sáng sớm trời liền mưa, lúc ngươi từ khách sạn đi ra sao không có mặc áo tơi?” Bao Chửng hỏi.
“Ban đầu thảo dân cùng chưởng quỹ là vội vàng trốn ra được, không có chuẩn bị áo tơi, ở khách sạn cùng bạn mượn trước. Hôm nay trời mưa, ta nghe nói Khai Phong phủ người đều bận rộn tuần đường phố, liền muốn nhân cơ hội trở về tiệm vải may lấy chút tiền mình trước đó giấu.” Vương Hưng An vì chứng minh trong sạch, bí mật gì đó đều không che giấu.
Bao Chửng lại hỏi tiền để ở nơi nào, để cho người đến tra thực hư, bảo người tạm đem Vương Hưng An dẫn đi.
Bao Chửng trầm ngâm chốc lát, ngay sau đó nhìn về phía Triệu Hàn Yên: “Ngươi nghĩ như thế nào?”
Triệu Hàn Yên: “Vương Hưng An hẳn không phải là hung thủ, ta đang suy nghĩ, áo tơi dính máu dùng nước là có thể rửa sạch sẻ, hung thủ ngại bẩn không muốn. Nếu là quần áo dính máu, hắn càng sẽ chọn cởi quần áo. Nhưng Vương Hưng An mặc áo đã dính máu vào người.”
“Cũng chính là nói, hung thủ giết xong Tôn Kiều, có thể là để người trần rời đi?” Triển Chiêu lập tức kịp phản ứng, hỏi.
Triệu Hàn Yên gật đầu.
Triển Chiêu nhận lời, được Bao Chửng cho phép, tự mình mang đám người Triệu Hổ đi quanh đường hỏi thăm, nhìn một chút là thời điểm phát hiện án có người nhìn thấy tận mắt người trần truồng ở trong mưa đi lại hay không.
Triệu Hàn Yên thì muốn cáo từ.
“Triệu tiểu huynh đệ xin dừng bước.” Bao Chửng nhìn một cái, đối với Công Tôn Sách lập tức nói, “Công Tôn tiên sinh, làm phiền ngươi dẫn mọi người tránh đi.”