Hứa Huệ Chanh đi đến bên sofa, ngồi xuống. Đối với cảnh tượng vừa mới xảy ra kia, cô thích ứng không nổi.
Cô không kiềm được lau lau mồ hôi trên trán mình.
Không thể không thừa nhận là, con mắt nhìn của Chung Định cực kỳ lạ lùng, đã đạt đến mức không thể nào tưởng tượng nổi. Thế nhưng, đại khái cũng chỉ có loại phụ nữ đến đi như một trận gió này mới có thể phù hợp với hắn ta thôi.
Suy nghĩ kỹ một chút, đôi vợ chồng sắp cưới này, thật sự là rất xứng đôi.
Cô ngẩn người cả một lúc lâu, đợi đến khi cơn sợ qua đi, cô mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Thế là cô vội vàng đi lau sàn nhà.
Dấu giày cô nàng hôn thê đó để lại, Hứa Huệ Chanh phải lau chùi thật cẩn thận, vì sợ rằng chủ nhà này trở về mà phát hiện, thì lại sa sầm mặt mất.
Rất lâu rồi Hứa Huệ Chanh không dọn dẹp vệ sinh như thế này. Căn nhà này của Chung Định, trên dưới có hai tầng, hắn để cho cô phụ trách hết. Một ngày cơm ba bữa, cô cũng phải đắn đo suy nghĩ khẩu vị của hắn. Cô còn phải ra sân phơi lớn tưới hoa, nhổ cỏ. Vẫn may là, mỗi ngày có người chuyên đưa rau quả thịt cá tươi đến, nếu không, cái vị trí chân chạy mua rau cũng là của cô luôn.
Chung Định sai bảo cô như là lẽ đương nhiên vậy, cứ như rằng cô vốn là người làm của hắn không bằng.
Hứa Huệ Chanh lau xong sàn nhà thì lại vội vàng chạy vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
Cô dọn vào ở hai ngày, hắn đều ở nhà, buổi tối cũng không ra ngoài tiêu khiển. Cô rất buồn bực, lúc nào thì Chung Định mới đi hẹn hò với vợ chưa cưới của hắn chứ. Đợi một lát có phải cô phải nói rõ tình hình hôm nay với hắn không, để hắn có thể giải thích một chút với cô vợ chưa cưới của hắn.
Nghe tiếng chuông từ ngoài cửa truyền đến, Hứa Huệ Chanh vội lau tay vào tạp dề, nhoẻn miệng cười chạy ra ngoài. Cô chủ động xách dép lê cho hắn, còn rất lễ phép chào hỏi, “Chung tiên sinh, anh về rồi.”
Chung Định rũ mắt nhìn dáng vẻ nịnh hót cong lưng đón chào hắn của cô, hắn châm chọc, “Tiểu Sơn Trà, cô càng ngày càng giống Thiêm Tài nhà tôi rồi.”
Cái tên “Thiêm Tài” kia, Chung Định nói đó là con chó hắn ta nuôi. Hắn còn từng miêu tả rằng, lúc cô cười giống y chang Thiêm Tài. Đúng thế, hắn dùng cái từ “giống y chang.” Lúc Hứa Huệ Chanh nghe thấy thế, cô cúi đầu rửa chén, không nói lời nào.
Bây giờ cô cũng không nói gì, nụ cười thoáng nhạt đi đôi chút.
Lúc cô vui vẻ, thì sẽ để lộ ra một chiếc răng khểnh. Những chiếc răng khác đều rất ngay ngắn, riêng chỉ có chiếc răng này bị mọc lệch. Trước khi Chung Định cảm thấy chiếc răng khểnh nhỏ này cực kỳ sát phong cảnh, nhưng nếu giờ không nhìn thấy, hắn lại cảm thấy không mấy vui vẻ. Hắn vượt qua cô đi vào bên trong, miệng nói, “Bữa sau đưa cô đi gặp Thiêm Tài, cô sẽ thấy giống y như soi giương vậy.”
(Sát phong cảnh: tổng thể rất hoàn hảo nhưng có một chi tiết lỗi khiến cho bức tranh hỏng bét, ví dụ như một cô hoa hậu nhoẻn miệng cười xinh đẹp vô cùng như kẽ răng lại dính thức ăn vậy =.,= Có thể hiểu là ‘làm cụt hứng’)
Hứa Huệ Chanh im lặng trở về nhà bếp.
Thành phố D có thói quen uống canh. Lúc mới đến thành phố này, cô không hiểu tại sao ngày nào cũng phải uống canh. Cô cũng không biết hầm canh, sau này, cô liền mua một cái nồi hầm bằng điện, cho bớt việc.
Lúc cô đến nơi này, cũng muốn làm việc như thế, nhưng Chung Định lại không thích thứ sản phẩm công nghệ cao này.
Thế nên, cô chỉ có thể đi học “chiêu thức” từ chị Vương.
Chị Vương cực kỳ vui vẻ, “Đây là lần đầu tiên có một cô gái đích thân hầm canh cho Chung tiên sinh đấy.”
Hứa Huệ Chanh cười gượng. Cô thầm nghĩ trong lòng, hắn chưa từng thuê người giúp việc tuổi còn trẻ hay sao?
Sau khi chị Vương chỉ bảo, lại nói thêm, “Ngày trước mấy cô nữ sinh cấp hai cấp ba, đều là tặng sôcôla hết. Mỗi khi đến trung tuần tháng hai ấy, mấy món quà đó gửi đến, chất thành đống cũng chẳng có nơi để chất. Sau đó, Chung tiên sinh cho một mồi lửa đốt sạch hết, còn nói là thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.” Chị ta thở dài, “Sạch thì sạch thật, im cũng im thật, thế nhưng không còn cô gái nào đến tặng quà nữa.”
Hứa Huệ Chanh nghe thế, thấp giọng nói, “Thật sự là chuyện anh ta có thể làm.” Nếu như tính cách của Chung Định là kiểu thân thiện thì, những cô gái gục ngã vì hắn chắc chắn là phải chất hết xe tải này đến xe tải khác. Ừm, nếu như giống Kiều Diên.
Tuy rằng chị Vương có truyền nghề thế nào thì trong vòng hai ngày ngắn ngủi, khả năng nấu nướng của Hứa Huệ Chanh cũng không thể nào tiến bộ vượt bậc được, cho nên canh cô hầm, so với của chị Vương là ở hai đẳng cấp khác nhau.
Tốt xấu thì, Chung Định cũng không còn chê bai nữa.
Lúc hai người cùng ăn cơm, Hứa Huệ Chanh nhắc đến chuyện cô hôn thê của hắn, nói rằng, “Chung tiên sinh, hôm nay vợ chưa cưới của anh có đến.” Cô đang tính tiếp tục giải thích chuyện mình bị hiểu nhầm thành tiểu tam, ai ngờ, Chung Định đã bay đến một câu, “Vợ chưa cưới nào?”
Cô ngây ngẩn cả người. Thì ra còn có mấy cô nữa à? “Tôi… tôi không biết cô ấy là cô nào, cô ấy… rất đẹp.” Gương mặt của cô hôn thê đó, thật sự rất xinh đẹp.
“Không quen biết.” Chung Định đã không nhớ được dáng vẻ của Thẩm Thung Nhạn như thế nào nữa. Hắn biết cô ta đẹp, nhưng không có ấn tượng gì cả.
Hứa Huệ Chanh giơ đũa, quên cả gắp thức ăn, “Không phải là sắp kết hôn với anh sao?”
“Ai quy định phải quen nhau mới có thể kết hôn?”
Càng tiếp xúc với hắn lâu ngày, cô càng cảm thấy thế giới quan của hắn rất kỳ quái. Cô nhíu mày, “Vậy tại sao phải kết hôn?”
Tại sao à? Chung Định nhướng mày, cười trào phúng, “Bởi vì, thế đó.” Bởi vì cô ta họ Thẩm, mà Thẩm gia chỉ có một người này có thể gả đi. Nguyên nhân đơn giản làm sao.
Hứa Huệ Chanh cắt đứt lòng hiếu kỳ của mình, “Chung tiên sinh, tôi chúc anh hạnh phúc.”
“Ờ,” Hắn thờ ơ đáp lại một tiếng, sau đó nếm một ngụm canh nóng, thưởng thức kỹ càng mùi vị thế nào.
Hứa Huệ Chanh dù có chậm hiểu hơn nữa thì cũng có thể cảm nhận được, đối với hôn sự này, hắn không hề quan tâm. Cô liên tưởng đến cái dáng vẻ thần kinh không bình thường của cô vợ chưa cưới của hắn, trong lòng đôi phần thấu hiểu, đại khái đây không phải là tự do yêu đương.
Trước kia cô đã nhìn quen đám đàn ông quá trớn ở bên ngoài. Có vài khách hàng chính là trong nhà đã có vợ có con, nhưng vẫn ra ngoài tầm lạc. Cô đã ngụp lặn nhiều năm trong chốn tăm tối của xã hội, nhưng đối với chuyện hôn nhân, cô vẫn còn giữ một niềm khao khát.
Tựa như kiểu trong hoạn nạn có nhau của ba mẹ cô vậy.
Tuy rằng, bản thân cô thì đã đánh mất tư cách đó từ lâu.
----
Ngày bay của Hứa Huệ Chanh là hai ngày tới. Vé máy bay thời điểm hết năm khó đổi, lúc cô gia hạn ngày giờ thì đã không thể kéo dài thêm được nữa.
Lúc trước Chung Định không hỏi cô lúc nào đi, sau bữa tối, hắn mới biết là cô sắp sửa đi. Hắn liếc một cái, “Cô đến đó rồi, có nơi ở chưa?”
Cô lắc lắc đầu, “Tôi sẽ tìm một căn phòng để thuê trước, ổn định rồi sẽ tính sau.” Cô chưa từng đến thành phố G, nhưng nghĩ đến người nhà của cô đều ở nơi đó, cô liền cảm thấy rất thân thiết.
“Không ở đây đón tết hả?”
Cô lại lắc đầu, “Tôi qua hết tết rồi thì sẽ ở nơi đó tìm việc làm.” Ở nơi này đón tết, cô chưa từng có được tâm trạng vui vẻ.
Chung Định lấy một viên đường trong hũ đường ở bên cạnh, rồi hắn cho vào trong miệng, “Cô muốn tìm công việc thế nào?”
Lúc Hứa Huệ Chanh mới vào ở, đối với việc hắn thích đường như mạng sống, cô còn giật cả mình, sau này, dần dần rồi cô cũng quen. Con người hắn ở nhà, hoàn toàn không giống khi ở bên ngoài. Cô trả lời, “Kiểu như nhân viên phục vụ, rửa chén.” Bởi vì khá dễ kiếm việc.
“Chỉ thế thôi?”
“Tôi… không có bằng cấp…” Cô nói khe khẽ, có cảm giác kém cõi không thể nào che giấu được. Trong cái thời đại sinh viên đại học đầy đường này, kiểu như cô, cũng chỉ có thể làm những việc kiểu đó thôi. Ở trước mặt Chung Định, thật ra cô cũng không cảm thấy hổ thẹn gì. Nhưng lần này thì, ngoại lệ.
Chung Định tiếp tục nhàn nhạt hỏi, “Học lực cao nhất là gì?”
“Cấp… hai…” Đầu cô không thể cúi thấp hơn được nữa.
“Mù chữ.” Hắn kết luận.
Bởi vì từ này của hắn, Hứa Huệ Chanh cảm thấy như bị đâm một nhát, cô cắn môi lại, không phản bác.
Chung Định không biết lúc nào đã rời khỏi sofa, đứng ở trước mặt cô. Hắn nâng cằm cô lên, “Tiểu Sơn Trà.”
Lúc này cô mới nhận ra, trong mắt hắn là một mảng ý cười trong trẻo, chứ không phải kiểu châm chọc như lúc thường nữa.
Hắn cong khóe miệng lên, “Nói xem nào, ai đẹp trai nhất?”
“Chung tiên sinh, anh đẹp trai nhất.” Câu nói này, Hứa Huệ Chanh đã nói cực kỳ tự nhiên rồi.
“Tiểu Sơn Trà.” Đôi mắt của Chung Định cong cong như vành trăng lưỡi liềm, “Có muốn nhìn thấy Chung tiên sinh đẹp trai hơn nữa không, hửm?”
(Lần nữa, mấy câu cuối tác giả dùng từ “soái”, ngoài nghĩa “đẹp trai” ra thì còn có thể hiểu là “bảnh, ngầu, giỏi…”)