Bạn Chanh

Chương 46: Chương 46




Đương nhiên Hứa Huệ Chanh làm sao dám trả lời “Không muốn” được.

Cho nên, cô theo hắn đi lên lầu, trong lòng buồn bực không biết tiếp theo hắn còn muốn tự luyến thế nào nữa đây.

Tầng lửng lầu trên mới là khu vực hoạt động của Chung Định.

Lúc Hứa Huệ Chanh mới lên quét dọn vệ sinh ở trên này, chỉ mỗi căn phòng tập thể hình đã khiến cô mệt đến không đứng thẳng lưng nổi.

Nơi này còn có một gian phòng phẩm rượu.

(Phẩm: thưởng thức, bình phẩm)

Cô không biết rốt cuộc thì Chung Định yêu rượu đến mức độ nào, chỉ là cô đã hết cả hồn khi nhìn thấy số lượng chai rượu trưng bày trong này.

Cô càng không ngờ tới, hắn muốn ở nơi này khoe mẽ làm màu.

Sau khi máy hát nhựa màu đen chuyển động, Chung Định xoay đầu lại nhìn Hứa Huệ Chanh một cái. Cô thận trọng đứng ở ngưỡng cửa, vầng sáng vàng từ đèn tường hắt lên tóc cô, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối.

Hắn đi về phía quầy bar, “Tiểu Sơn Trà, đến đây ngồi.”

Hứa Huệ Chanh không đoán ra được ý đồ của hắn, nghe lời ngồi xuống chiếc ghế bên quầy bar.

Ngón tay của Chung Định nhảy múa trên các tủ rượu, rồi rút ra mấy chai.

Khi hắn tung hứng mấy chiếc ly đong rượu, cuối cùng thì cô cũng biết hắn muốn làm gì. Cô ngây ngẩn nhìn.

Cậu chàng bartender làm ở bar rượu trong hội sở, là một người có dáng vẻ bình thường. Dù sao thì nơi đó phần đông khách hàng đều là nam giới, bày một anh chàng đẹp trai ở quầy bar cũng chẳng có ích gì. Nhưng mà cậu chàng bình thường đó, kỹ thuật biểu diễn pha chế thật sự rất khá, thường hay thể hiển kỹ năng của mình. Những “tiểu thư” các cô, khi nhìn thấy cũng hay hoan hô tán thưởng.

Kỹ thuật của Chung Định và cậu chàng trong hội sở không giống nhau.

Chung Định không biểu diễn kỹ thuật quăng chai rượu lên không trung màu mè khoa trương, hắn chỉ thỉnh thoảng làm những động tác gọn gàng linh hoạt, nhưng cũng rất thú vị. Ví dụ như, lúc tay trái đang rót rượu vào ly đong rượu, thì những món dụng cụ pha chế lại đang nhảy múa trên khuỷu tay phải của hắn. Ví dụ như, lúc hắn hờ hững hất rượu khỏi một cái ly, Hứa Huệ Chanh nhìn đến không chớp mắt, sau đó, phần rượu đó vẽ lên một đường parabon ở trong không trung, quả nhiên là rơi hết vào một cái ly khác.

Cô thở dốc vì kinh ngạc, sau đó nhiệt liệt vỗ tay, “Chung tiên sinh, anh thật lợi hại!”

Chung Định đã rất lâu rồi không có khán giả, đương nhiên, hắn cũng không để ý đến điều đó lắm. Hắn không hề nhìn cô lấy một cái, chuyên chú vào ly đong và chai rượu trong tay mình. Đến khi đẩy cho cô một ly rượu cocktail màu hồng nhạt, hắn mới liếc nhìn chiếc răng khểnh của cô, bĩu môi nói, “Dáng vẻ của cô bây giờ ngốc kinh dị.”

Hứa Huệ Chanh che ý cười lại, nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm rượu, có chút chua chua, nhưng vị ngọt thì nhiều hơn. “Chung tiên sinh, anh đã từng học đó hả?”

“Ờ.” Hắn nghịch mấy cái ly đong rượu trong tay, “Hồi trung học, thường hay cúp tiết đi bar chơi.”

Cô lại uống một hớp lớn, “Vậy chẳng phải học rất nhiều năm sao?”

“Đừng uống vội quá.” Cô gái xem rượu của hắn pha chế như nước lã mà uống này, rõ ràng không có chút tiềm chất thưởng thức rượu gì hết. “Trung học toàn chơi cái này.”

Cô nắm ly rượu, lắc một chút, “Anh không đến trường học à?”

“Không đi.” Chung Định cười lên, giọng điệu rất đắc ý, “Nhưng mà, tôi tốt xấu gì cũng lăn lộn được hết cấp ba, nhiều hơn cô ba năm.”

Hứa Huệ Chanh trợn to hai mắt. Cái thời đại này, tốt nghiệp cấp ba thôi mà đáng tự hào thế sao. Nhưng mà, bởi câu nói này của hắn, nỗi tự ti ban nãy của cô đã vơi đi hơn phân nửa. Cô tiếp tục uống thêm một hớp rượu, đổi chủ đề khác, “Chung tiên sinh, cái này có tên không?” Cô tuy là người ngoài nghề, nhưng cũng biết rượu pha chế đều có những cái tên rất khó hiểu.

“French kiss.” Chung Định nói xong, xấu xa cười cười, “Lúc cô học cấp hai có học tiếng Anh không? Nếu không có, tôi dịch cho cô biết, rượu này tên tiếng Trung là “Tôi rất ngốc”.”

“Lúc cấp hai cũng có học tiếng Anh mà…” Cô lẩm nhẩm rồi lại uống thêm một hớp, mùi vị rất ngon, nhịn không được lại muốn nếm nữa, cứ một ngụm một ngụm như thế, cuối cùng cũng thấy đáy ly rồi. Cô mím mím môi, trong vòm họng vẫn lưu lại mùi rượu ngòn ngọt, so với những món đồ uống có cồn trước kia cô từng uống, thật sự là ngon hơn rất nhiều.

Hắn có tâm trạng thích thú, cứ một ly rồi lại một ly, năm màu rực rỡ bày thành một hàng.

Hứa Huệ Chanh là một khán giả xứng đáng với chức vụ, vừa vỗ tay lại tán tụng, cực kỳ nịnh hót, chỉ có điều nói chuyện thì càng lúc càng choáng váng mặt mày. Tửu lượng của cô, trong hội sở đã từng luyện qua, chỉ là, lúc ban đầu uống rượu vội vàng quá, chẳng bao lâu thì đầu đã nặng trình trịch.

Cô một tay nâng má, đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông ở trước mặt.

Dưới vầng sáng vàng mờ, mặt mày của hắn vẽ lên những đường nét tuấn tú đầy cám dỗ.

Trong bầu không khí thế này, quả thực là rượu không say người mà người đã tự say rồi. Đầu lưỡi của Hứa Huệ Chanh có chút líu lại, “Chung tiên sinh, anh… anh là … Chung tiên sinh hả?”

“Đáng đời.” Chung Định nghe giọng nói của cô thì liền biết cô đã say, “Bảo cô đừng uống vội vậy mà.”

“Chung tiên sinh, anh trông rất… rất giống… một người.”

Hắn lườm cô một cái, “Chẳng ai nói tôi trông giống quỷ cả.”

Cô lắc đầu, lắc rồi lại lắc, rồi nằm sấp xuống mặt quầy bar. Sau đó cô miễn cưỡng chống cằm mình lên, ngửa đầu nhìn hắn, phản bác rằng, “Không phải giống… một người, là… giống… một người.”

“Hết líu lưỡi rồi hẵng nói chuyện với tôi.”

Hứa Huệ Chanh phát ra những tiếng “rù rù” không rõ ràng, có vẻ như cô thật sự đang làm cho lưỡi mình hết líu vậy, cô cười thật tươi, “Tôi nói… anh nghe… tôi quen… một, một anh chàng, dáng vẻ cực kỳ đẹp trai, cực kỳ đẹp trai đấy…”

Chung Định liếc qua một ánh mắt lạnh lùng.

“Anh ấy đối với tôi rất tốt… rất tốt đấy…”

Hắn càng lạnh lùng hơn.

“Tôi có… số điện thoại… của anh ấy…” Cô nấc một cái, “Nhưng tôi không dám tìm anh ấy…”

“Cút ra ngoài.”

Hứa Huệ Chanh hoàn toàn không nghe hắn nói, cô vỗ vỗ lên môi mình, tiếp tục tự nói tự nghe, “Tôi rất vui… nụ hôn… đầu của tôi… là anh ấy.”

Chung Định chế nhạo, “Loại như cô, còn có nụ hôn đầu hả?”

“Tôi… có.” Cô đỡ lấy đầu, ngồi thẳng người dậy, “Tôi không hôn… bọn họ… tôi ghét lắm!”

Hắn đặt ly đong rượu và đồ pha chế xuống, giọng điệu xấu xa, “Cô đúng là rất đáng ghét.”

“Tôi không… đáng ghét…” Suy nghĩ của cô và hắn đã không cùng một tần số rồi, “Anh ấy rất ấm áp.”

Chung Định cắt ngang, “Cô nhớ nhung như thế, tôi còn tưởng nó là núi lửa, thì ra là suối nước nóng thôi à.”

“Anh không hiểu… không nói với anh nữa…” Hứa Huệ Chanh cứ nói, rồi lại úp nghiêng mặt xuống bàn. Hai mắt cô nhắm lại, ngón tay khẽ vuốt lên bờ môi của mình.

Động tác ấy ánh lên trong mắt của Chung Định, không duyên không cớ đã khiến hắn nổi tâm tư. Hắn đỡ vai của cô, cúi đầu xuống, “Tiểu Sơn Trà.”

“Ưm…” Cô mơ mơ màng màng, mở nửa con mắt lên. Nhìn thấy hắn tiến đến gần, cô ngẩng đầu lên, muốn ngồi dậy, nhưng vừa vặn lại tạo cho hắn một góc độ. Hắn đổi lại giữ chặt lấy đầu của cô, nghiêng người ngậm lấy môi của cô.

Hứa Huệ Chanh hoảng hốt không chút sức lực, chỉ có thể bị động nghiêng đầu tiếp nhận cuộc tấn công của hắn.

Hoàn toàn không giống với lần với Kiều Diên. Cái kiểu xâm lược mạnh mẽ này, là Chung Định.

Với Kiều Diên, chỉ là hai bờ môi tiếp xúc với nhau trong vài giây.

Còn Chung Định, lại xộc vào trong miệng của cô, dường như muốn đoạt đi hơi thở của cô vậy. Cô né tránh sự truy quét của hắn, nhưng lại bị hắn dồn đến không chốn để chạy.

Cô không biết, có phải là do tác dụng của hơi cồn hay không, dưới động tác hôn mút của hắn, cô cảm thấy mình nóng đến sắp sửa tan chảy mất rồi.

----

Nửa đêm Hứa Huệ Chanh thức dậy, hoảng sợ cả một hồi.

Trí nhớ của cô dừng tại thời điểm uống rượu, những sự việc phát sinh sau đó thì, tương đối hỗn loạn.

Quá trình Chung Định và cô hôn nhau, rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là hiện thực, cô đã không phân biệt được rõ ràng nữa.

Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, là bộ đồ của hôm qua.

Hứa Huệ Chanh xuống giường đi vào phòng về sinh, cô nhìn mình ở trong giương, sau đó cô nhìn chằm chằm vào. Môi dưới của cô, có một vết thương, màu sắc cực kỳ nổi bật.

Cô đưa tay sờ sờ, một trận đau đớn truyền đến. Đó… cô và hắn thật sự đã hôn nhau?

Cô ảo não ngồi xuống bồn cầu, gắng sức hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó là như thế nào, nhưng chỉ có thể tóm được những mẩu ngắn rời rạc. Mà điều cô không thể nhớ được, đó là ai chủ động trước. Chỉ sợ cô uống say rồi, lại nhận nhầm hắn là Kiều Diên.

Hứa Huệ Chanh chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ lại. Vào lúc cô cởi quần áo ra, lại kinh sợ đến cứng người.

Vùng gáy cổ của cô, có mấy dấu vết. Không giống với dấu răng của Kiều Lăng. Những vết loang lổ màu hồng nhạt đó, có mùi vị mờ ám. Ánh mắt của cô tiếp tục hướng xuống dưới, sau đó cô khe khẽ thở phảo một hơi. Những vị trí khác không có dấu hôn.

Không biết tối qua cô và Chung Định đã bắt lửa cướp cò thế nào, nhưng từ tình trạng hiện tại, xem ra cuối cùng đã không thành.

Hứa Huệ Chanh đứng dưới vòi hoa sen đến ngây cả người.

Cô chẳng thể nào nghĩ tới rằng, Chung Định và cô sẽ hôn nhau nồng nhiệt như thế. Dù sao thì, cô chỉ là một cô gái điếm rẻ tiền thôi.

Có lẽ… hắn cũng đã say rồi.

Hứa Huệ Chanh tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi ra nằm lại xuống giường, nhưng cô lại khó có thể ngủ được.

Chung Định cứu cô, cho nên cô mang tâm tình báo ơn ở chung với hắn.

Cô chưa từng suy nghĩ quan hệ của hai người theo chiều hướng đó. Mắt của hắn cao hơn đầu, tất nhiên là không để cô vào mắt. Mà cô rời khỏi hội sở, cũng muốn bắt đầu lại từ đầu, không muốn tiếp tục đi trên con đường bán thân nữa.

Thế nhưng, bây giờ cô mới ý thức được, cho dù cô trong sạch hóa quan hệ của hai người đến thế nào, thì họ vẫn là một nam một nữ.

Chung Định không bị liệt dương, hắn sẽ có những nhu cầu bình thường. Mà dưới sự ham muốn, cô và hắn ở chung một nhà, thật sự là không tốt.

Nhưng suy nghĩ lại, Chung Định chắc hẳn sẽ không đói bụng ăn quàng đâu. Ví như chuyện tối qua, hắn đã để lại dấu ấn rồi, nhưng cũng thoát thân rút lui rồi đấy thôi.

----

Hứa Huệ Chanh ở trong phòng lo lắng Chung Định nín nhịn quá lâu thì sẽ thú tính đại phát, nhưng qua ngày hôm sau, Chung Định đã có đường để giải quyết.

Ngày đó, Hứa Huệ Chanh liếc nhìn sắc mặt của Chung Định, thấy hắn chẳng có gì bất thường, nên cô cũng không nhắc đến chuyện tối qua.

Cô vẫn nấu cơm, quét dọn cho hắn.

Ban ngày Chung Định ở trong thư phòng lầu trên, đến tối, hắn xuống lầu, ăn vận nghiễm nhiên là bộ dáng sắp đi ra ngoài.

Lúc đó Hứa Huệ Chanh đang ở ngoài sân phơi lớn lau chùi ghế lười.

Chung Định đi đến bên cô, “Tiểu Sơn Trà, theo tôi ra ngoài một chuyến.”

“Hả?” Trước đó cô không cảm giác được hắn đã ra ngoài, giật nảy cả mình, “Đi đâu ạ?”

Hắn nhàn nhạt hỏi lại, “Tôi cần phải báo cáo cho cô sao?”

Hứa Huệ Chanh không lên tiếng.

Lúc gần đi, Chung Định kêu cô trang điểm.

Cô sửng người, “Tôi không biết.”

“Làm cái kiểu cô biết ấy.”

“Đồ trang điểm tôi vứt rồi…”

Chung Định kéo cô đi đến một cửa tiệm bán đồ trang điểm. Đợi khi Hứa Huệ Chanh chọn xong một bộ, hắn liền ra lệnh cho cô trang điểm xong rồi hẵng đi. Thế nên ở trước ánh mắt sửng sốt của nhân viên bán hàng, Hứa Huệ Chanh lại biến về bộ dáng trang điểm đậm lè sặc sỡ của mình.

Nhân viên bán hàng cười khan, có lòng tốt hỏi, “Có cần giúp không?”

Chung Định lại nói, “Cứ như vậy, rất tốt.”

Cho đến khi vào một tòa nhà tĩnh mịch, Hứa Huệ Chanh mới biết Chung Định đưa cô đến đây để làm gì.

Đây là vila tư nhân của hệ thống hội viên, những cô gái đứng ở đại sảnh, cô nào cũng cao gầy xinh đẹp. Nói đơn giản một chút, đây là nơi cho đàn ông đến tìm thú vui.

Nhân viên phục vụ dẫn Chung Định và Hứa Huệ Chanh lên lầu năm.

Trên đường, Hứa Huệ Chanh đều rất thấp thỏm. Cô không muốn bước chân vào nơi chốn như thế này.

Sau khi đi vào phòng bao, tiếng cười của Kiều Lăng liền truyền tới. Gã quay đầu nhìn Chung Định ở ngưỡng cửa, nheo mắt lại, “Cuối cùng mày cũng xuất hiện rồi.”

Chung Định cười cười, đi về phía Kiều Lăng.

Hứa Huệ Chanh vốn đang được hắn che chắn, lúc này đây, liền lộ diện trước mắt đám đông.

Kiều Lăng nhìn thấy trước tiên, mắt gã thoáng lóe lên, nhìn về phía Chung Định, “Làm quái gì vậy.”

Chung Định nhàn nhã ngồi xuống, vẫy tay với Hứa Huệ Chanh, “Qua đây.”

Cô rất nghe lời, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

Công tử Giáp ở không xa hét lên, “Chung thiếu gia, không được mang theo người nhà như thế chứ.”

“Gần đây hầu bao bị xiết chặt, bao một em rồi thì nuôi không nổi em khác nữa.” Chung Định ôm lấy eo của Hứa Huệ Chanh, móc hộp thuốc ra, lắc ra một điếu. Hắn vỗ vỗ eo của cô, cô lập tức hiểu ý, liền giúp hắn lấy điều thuốc đó ra. Hắn hơi cúi thấp đầu, cô liền đưa điều thuốc đó đến tận miệng hắn, sau đó cô liếc nhìn thấy bật lửa trên bàn, lại giúp hắn châm thuốc.

Kiều Lăng tặc tặc lưỡi nói, “Phí cả ông chủ Lương nghe nói mày đến, còn giữ hồng bài lại cho mày nữa.”

Chung Định hít một hơi thuốc. “Không phải mày nhặt dư để lại à.”

“Còn không phải do mày khen kỹ thuật của con bé qua ải, cho nên nó một lần liền nổi tiếng sao.”

“Không quen biết.” Chung Định buông lỏng bàn tay đang đặt trên eo Hứa Huệ Chanh, dựa vào lưng ghế sofa.

Hứa Huệ Chanh ở bên cạnh lắng nghe, không lên tiếng.

Cô đã biết đại khái, lần ra ngoài này là Chung Định đã hẹn với đám người này.

Nhưng hắn đi tầm lạc mua vui, tại sao lại đưa cô theo chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.