Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 52: Chương 52: Lãnh thổ của tôi




Trí nhớ của Văn Tiêu không kém, phải nói là vẫn luôn rất tốt, đến khi nghe Trì Dã hỏi tới, cậu vẫn có thể nhớ rõ những hình ảnh đã từng xảy ra kia.

Ví dụ như có lần, cậu nhìn thấy Trì Dã dùng bút mượn của cậu, viết vừa ẩu vừa nhanh ký hai chữ “Trì Dã”, còn theo thói quen kéo dài nét cuối cùng, mà cái nét kia vạch ra ước chừng khoảng 60 độ—– những chi tiết này cậu vẫn còn nhớ rõ.

*Trì Dã: 池野

Lại ví dụ như những lúc cậu ngồi trước bàn học trong phòng ngủ, thỉnh thoảng sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Trì Dã qua khung cửa kia, tay như có ý thức viết xuống giấy nháp vô số chữ “Trì Dã”.

Lúc này, cửa sau lớp học bị gõ ba cái, Hứa Quang Khải đứng ở cửa cau mày, “Trì Dã, em đến phòng làm việc của thầy một lúc.”

Đúng lúc không cần phải tiếp tục trả lời vấn đề nữa, trong lòng Văn Tiêu đang căng thẳng chợt thả lỏng, “Mau đi đi.”

Trì Dã đã quen thuộc mọi ngóc ngách của phòng làm việc, đứng ngay ngắn bên cạnh bàn làm việc của Hứa Quang Khải, nhận ra bên cạnh máy vi tính đặt một chậu tiên nhân chưởng, trông rất có sức sống, Trì Dã chỉ chỉ, “Thầy mới mua sao?”

Hứa Quang Khải gật đầu, “Đúng, không phải nói tiên nhân chưởng chống được tia bức xạ sao, người trung niên phải bảo vệ sức khỏe kịp thời.”

Chú ý đến trên bề mặt đất trong chậu cây có vài lá trà và mấy cánh hoa cúc trắng, Trì Dã nhắc nhở, “Thầy, mặc dù tiên nhân chưởng rất dễ chăm nhưng trà uống còn dư cũng đừng đổ vào đây, nhỡ đâu một ngày nào đó gốc cây sẽ bị thối.”

“Chẳng phải nói sức sống của tiên nhân chưởng rất mạnh sao, trà dinh dưỡng tốt như vậy, sao có thể dễ chết được chứ?” Hứa Quang Khải hơi lo lắng nhìn đất trong chậu cây cạnh máy vi tính, đột nhiên ý thức được có gì không đúng, vội vàng nghiêm túc lại, “Nói chuyện hoa cỏ cái gì, Trì Dã, tên nhóc nhà em đứng ngay ngắn lại cho thầy!”

Trì Dã chống lưng, dùng hành động này thể hiện mình đã đứng ngay ngắn.

Hứa Quang Khải quan sát hắn từ đầu đến chân một lần, lại cảm thấy phiền não.

Ban đầu ông đang chấm bài tập của đám nhóc con kia, giận đến mức huyệt Thái dương co giật, cực kỳ không muốn thừa nhận những học sinh này đều do mình dạy dỗ từ đầu đến cuối. Đến khi Trình Tiểu Ninh chạy như bay vào, nói cho ông biết tin “Trì Dã yêu sớm”, huyệt Thái dương của ông đột nhiên muốn nổ tung—–

Từ lúc nhập học năm lớp 10 đến khi tiếp nhận lớp, ông vẫn luôn lo lắng chuyện này, đã chậm một hai năm rồi, không ngờ vẫn thật sự xảy ra!

Ông cẩn thận hỏi, “Trì Dã để ý đến ai?”

Trình Tiểu Ninh giậm chân, “Tôi biết thế nào được, đây còn chẳng phải vì không biết cho nên mới đến hỏi ông sao, ông là chủ nhiệm lớp cơ mà!”

“Tôi đúng là chủ nhiệm lớp nhưng tôi thật sự không biết, tin này là thầy nói với tôi, tôi hoàn toàn không nhìn ra một dấu hiệu nào hết. Lão Trình, nguồn tin của ông có nhầm lẫn gì không?”

Mặt mày Trình Tiểu Ninh ủ rũ: “Không thể nhầm được, chính miệng Trì Dã nói có người mình thích rồi. Ông nhìn xem, đây còn chẳng phải do ông sao, cái này giống như lời cảnh báo sớm, tên nhóc Trì Dã này quá kiêu ngạo rồi!”

Lúc nghe Trình Tiểu Ninh nói như vậy, ông có chút không vui, cho dù Trì Dã có như vậy thật đi chăng nữa nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ vô cùng tốt, lúc này thầy ấy đẩy việc đi thăm dò chuyện yêu sớm của học trò lên người mình.

Lại quan sát kĩ Trì Dã một lần nữa, Hứa Quang Khải thở dài, cho dù là học sinh của năm khóa trước hay là năm khóa sau xếp thành một hàng, Trì Dã bất kể là ngoại hình hay năng lực học tập đều rất xuất sắc, nếu có người muốn so được cũng chỉ có Văn Tiêu là ngang hàng.

Một thiếu niên như vậy sao có thể không thu hút các cô gái được? Nếu Trì Dã thật sự có mục tiêu theo đuổi, tỷ lệ thành công chắc chắn không cần phải nghi ngờ!

Nghĩ đến đây, Hứa Quang Khải lại có ảo giác hai năm trước mình bị Trì Dã làm cho lơ là mất cảnh giác.

Hắng giọng một cái, Hứa Quang Khải quyết định hỏi trước, “Chuyện em nói với lão Trình, không phải lừa ông ấy chứ?”

Trì Dã lắc đầu, “Không có.”

“Thầy thà rằng em là do lười đáp lời lão Trình cho nên mới cố ý dọa ông ấy.” Lại buông tiếng thở dài, Hứa Quang Khải hỏi hắn, “Đến giai đoạn nào rồi?”

Trì Dã: “Đến giai đoạn khiến thầy giận đến mức ngủ không yên giấc.”

Hứa Quang Khải che ngực, vội vàng khoát tay, “Coi như em đừng nói, cứ như vậy khéo léo một chút, thầy có thể hiểu đại khái.”

Ông lại nói lời sâu xa, “Tên nhóc nhà em, cái này gọi là hai năm không hót, bỗng nhiên nổi tiếng!”

Trì Dã vốn nhét hai tay trong túi quần, bị Hứa Quang Khải nhìn chằm chằm lại dứt khoát chắp tay sau lưng. Hắn gật đầu tán đồng, “Đúng, thầy nói có lý.”

“Còn đúng cái gì! Tưởng tôi đang thật sự khen ngợi em sao?” Hứa Quang Khải trợn mắt. Hai mươi mấy năm kinh nghiệm nói cho ông biết, chuyện học sinh yêu sớm này cũng quá bình thường, chỉ là tình cảm ngưỡng mộ yêu thích vì vẻ ngoài thôi. Phương pháp ép buộc những thiếu niên ở giai đoạn này sẽ khiến chúng sinh ra phản nghịch trong lòng, tốt nhất là dùng lý lẽ thuyết phục, dùng tình cảm lay động con người.

“Trì Dã, em là học sinh có tư chất tốt nhất trong số những học sinh thầy từng dạy, đầu óc thông minh nhất, cũng là người tâm trí trưởng thành sớm nhất. Thầy vẫn luôn cho rằng bất kể quyết định nào của em đều đã suy nghĩ kỹ. Thầy biết tình cảm ở độ tuổi này đều vô cùng nhiệt huyết và chân thành. Nhưng bây giờ em mới 17 18 tuổi, em cùng người em thích bây giờ có thể chắc chắn về tương lai chưa? Dĩ nhiên nếu như em chỉ ham vui nhất thời trước mắt, vậy coi như thầy chưa nói gì, chỉ cần…”

Từ phòng làm việc đi ra, tiếng chuông vào học đã reo, từ đầu đến cuối hành lang không có một bóng người nào.

Không trở về lớp học ngay, Trì Dã rẽ vào chỗ quẹo, dựa lưng lên vách tường gạch sứ trên hành lang, sự buồn rầu nóng nảy đè trong lòng lập tức trào lên.

Hứa Quang Khải nói không sai một chữ nào——-nhất thời ham vui. Hắn và Văn Tiêu, thật ra trong lòng hai người đều hiểu rõ, bọn họ khao khát đối phương, thật sự là như vậy.

Từ đêm hôm đó cho đến bây giờ, bọn họ gặp mặt, hôn môi, thân mật không có khoảng cách. Nhưng hai người đều rất ăn ý, đến bây giờ chưa từng nhắc đến chữ “yêu”, cũng chưa từng thảo luận về tương lai, thậm chí chữ “thích” cũng chỉ khéo léo nhắc qua một lần.

Chỉ trước mắt, có lẽ bởi vì những thứ có thể nhìn thấy được, chỉ ở ngay trước mắt.

Đến nỗi như vậy, cho nên không dám lãng phí một giây phút nào.

Lúc Trì Dã quay về phòng học, bạn cùng bàn của hắn đang nằm bò ra bàn ngủ. Đây là thói quen của Văn Tiêu, do buổi tối cậu hay giải đề quá muộn, cộng thêm dậy sớm cho nên rất khó để tỉnh táo. Mỗi ngày cậu đều chọn một vài tiết, mỗi lần ngủ 10 đến 15 phút, bình thường giáo viên sẽ coi như không nhìn thấy, mặc kệ cho cậu ngủ.

Mới vừa ngồi xuống, tiếng kéo ghế phát ra động tĩnh, Văn Tiêu liền tỉnh, rõ ràng ngủ không sâu. Cậu không ngồi thẳng dậy, tư thế gối đầu lên cánh tay hỏi Trì Dã, “Lão Hứa nói thế nào?”

“Bảo tôi suy nghĩ rõ ràng, phải thận trọng.” Trì Dã nắm tay Văn Tiêu dưới ngăn bàn, vuốt nhẹ hai ngón tay cậu, rũ mắt xuống, còn hơi lẩm bẩm độc thoại, “Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng.”

Văn Tiêu cũng sờ ngón tay Trì Dã đang chạm lên tay mình, nhìn góc nghiêng không có biểu cảm gì của đối phương một lúc, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Lúc thầy Vật lý vào lớp đột nhiên mang theo không khí thay đổi thời tiết rất khí thế. Hứa Quang Khải rất chú trọng sự nghiêm chỉnh cho nên xuân về cũng vẫn mặc kín mít như thu đông, lúc nào cổ tay áo sơ mi cũng cài khuy chỉnh tề. Ngược lại thầy Vật lý mặc áo tank top màu đen, cố ý khoe ra bắp tay luyện tập được khiến người ta cảm thấy thầy không nên xuất hiện ở lớp học mà hẳn phải phụ trách ở phòng tập thể hình mới đúng.

Khoanh tay đứng ngay ngắn, thầy Vật lý đảo mắt nhìn một vòng, chờ đến khi tất cả học sinh yên tĩnh mới mở miệng, “Ai có thể trả lời câu hỏi của tôi, tôi tên gì?”

Không một ai mở miệng.

Sau một hồi yên tĩnh đến kỳ lạ mới có người dè dặt nói, “Vũ Lịch.”

“Đúng, tôi tên Vũ Lịch, tôi đã dạy các bạn học hai năm rồi, khảo sát giáo viên các em chấm điểm bốn sao năm sao cho tôi mặt mũi, tôi rất vui vẻ cũng rất hài lòng, nhưng!” Thầy Vật lý chợt ngừng một lát, cầm phấn viết lên bảng đen, “Chúng ta chọn đáp án.”

“Cạch cạch” mấy tiếng, thầy viết lên bảng đen các chữ “vũ lực“, “mạnh mẽ“, “chiêu thức đẹp mắt” và “võ thuật“*, “Bốn đáp án ABCD, các bạn học, tên tôi là chữ nào?”

Lại có người rất nhanh lên tiếng “Em chọn A!” cực kỳ kiên định.

Thầy Vật lý xoay người nhanh chóng ném một viên phấn đến, độ chính xác kinh người, “A cái đầu em!”

Trong phòng học một trận cười vang lên.

Trì Dã hỏi Văn Tiêu, “Cậu biết đáp án là gì không?”

Bút quay trong tay vài vòng, Văn Tiêu đáp: “Chọn E.”

Trì Dã cười lên, “Vậy tên tôi viết thế nào?”

Nhạy bén phát hiện ra trong câu này nhất định có cạm bẫy, Văn Tiêu không đáp, hỏi ngược lại, “Viết thế nào?”

Trì Dã rút cây bút trong tay Văn Tiêu ra, chiếm lấy giấy nháp của cậu viết lên hai chữ —– kỵ sĩ.

Viết xong hắn lại hỏi, “Cậu biết tên cậu viết thế nào không?”

Văn Tiêu phối hợp với hắn, “Viết thế nào?”

Viết xuống hai chữ “quốc vương”, giọng điệu của Trì Dã trầm thấp như đượm hương rượu khiến người ta say mê: “I will brave against the strong, I will be faith fall in love*, tôi thuộc về cậu, cậu là quốc vương của tôi.”

*I will brave against the strong, I will be faith fall in love: Tôi sẽ dũng cảm chống lại kẻ mạnh, tôi sẽ tin tưởng vào tình yêu.

Thiếu niên quay lưng về phía ánh mặt trời, trong ánh mắt như chứa cả dòng thời gian dài cùng khoảnh khắc cuối xuân đầu hạ, giờ khắc này hắn chợt không được tự nhiên đổi trọng điểm, “Tôi phát âm chuẩn chứ?”

Trong mắt Văn Tiêu đầy ý cười, gật đầu, “Vô cùng chuẩn.”

Chỉ vài giây thoáng qua, thầy Vật lý đang nói trước bảng đen về các tính chất quang học và cơ học khác nhau, đúng lúc đó ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào lớp học, thế nhưng điều này càng khiến Trì Dã sinh ra cảm giác lo lâu—–

Hắn muốn nói ra hết tất cả những lời tỏ tình cho Văn Tiêu nghe, chỉ sợ rằng cuộc sống sau này hắn không biết cuối cùng mình thích cậu bao nhiêu.

Nửa sau của tiết cuối cùng buổi sáng vô cùng ồn ào, Thượng Quan Dục đang lật mở ghi chép thực đơn ngự thiện của cậu ta, “Buổi trưa hôm nay có sườn heo hầm hẹ tây.”

Triệu Nhất Dương cũng chảy nước miếng, lại ấm ức nói: “Gần đây thực đơn ngày thứ hai luôn có vấn đề, chỉ có món sườn heo là có thể ăn được, cái chính là phải nhanh như kẻ cướp, gọi là gì nhỉ?”

Thượng Quan Dục bổ sung: “Sườn heo hẹ tây vừa xuất hiện, thiên quân vạn mã lao vào nhau.”

Trì Dã nghe xong bật cười, “Hai cậu lại còn làm cả thơ hả?”

Triệu Nhất Dương đắc ý, “Cái đó, Trì ca, cũng không nhất định phải ăn trưa ở nhà ăn, ra bên ngoài ăn không? Tôi nhớ ông chủ tiệm cơm rang kia mới có món mới. Ăn xong vẫn còn sớm, có thể chơi bóng rổ.”

Văn Tiêu gật đầu, Trì Dã cũng không có ý kiến, “Được.”

Mặt trời tháng năm chưa đến mức phơi cháy người ta nhưng một trận bóng cũng đủ khiến quần áo ướt đẫm mồ hôi. Nhất là Thượng Quan Dục mặc áo phông nhạt màu cà phê, màu sắc trên áo đậm nhạt rất rõ ràng.

Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục chơi vẫn thấy chưa đủ, hai người tê liệt ngồi giữa sân bóng nghỉ ngơi. Trì Dã kéo Văn Tiêu đi sang tòa nhà Khoa học kỹ thuật bên cạnh—–trên mặt trên cổ đều là mồ hôi, dính ướt khó chịu, phải đi rửa mặt.

Do vận động kịch liệt nên môi Văn Tiêu cũng hiện màu đỏ nhạt, cả người đầy mồ hôi, đồng phục tùy ý phủ trên vai, mắt kính cũng gỡ xuống. Lúc cậu đi từ sân bóng ra không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.

Văn Tiêu không để ý gì nhưng Trì Dã lại nôn nóng đến mức không nhịn được.

Trừ những giờ học phải làm thí nghiệm, tòa nhà Khoa học kỹ thuật đều vắng tanh không có ai đến. Nhiệt độ bên trong thấp hơn không ít so với bên ngoài, gió thổi qua mát lạnh, mới đi vào một lúc thôi mà mồ hôi toát ra đã giảm nhiệt rất nhanh.

Đi qua một dãy phòng học trống không, Văn Tiêu mới vừa mặc lại đồng phục tử tế thì cánh tay bị Trì Dã kéo vào trong một lớp học.

Cửa khép lại, rèm cửa trong lớp kéo vào một nửa, bởi vì không bật đèn cho nên hơi mờ tối, bảng đen trên bục giảng viết một dãy công thức Vật lý.

Văn Tiêu dựa lưng vào tường, không hiểu lắm tình huống lúc này hỏi, “Sao thế?”

Trì Dã bao trùm người dưới mình trong bóng tối, ánh mắt rơi lên cần cổ trắng bóc và nửa đoạn xương quai xanh của Văn Tiêu, “Mới vừa rồi có rất nhiều người nhìn cậu.”

Văn Tiêu suy nghĩ rất thẳng thắn hỏi lại: “Cho nên?”

Ngón tay vạch cổ áo Văn Tiêu ra, Trì Dã cúi đầu, không nặng không nhẹ cắn một chút lên vị trí xương quai xanh của cậu.

“Sh—-” Hơi thở hít vào theo kẽ răng, Văn Tiêu nhắm hai mắt, nhếch đôi môi đỏ hồng, “Lòng chiếm hữu mạnh như vậy sao?”

Cậu đứng dựa vào tường, cổ áo đồng phục màu xanh trắng xốc xếch, trên xương quai xanh có dấu răng rất nổi bật đang đỏ lên, tương phản rõ rệt với làn da trắng bóc của cậu.

Bị bộ dạng Văn Tiêu trêu chọc mạnh mẽ, Trì Dã lại cúi đầu tiến tới, răng ma sát lên yết hầu trên cổ họng.

“Chỗ này,” ánh mắt hắn quét qua cổ họng cậu, lại một lần nữa rơi xuống xương quai xanh, “Cả chỗ này nữa, đều là lãnh thổ chỉ tôi mới có thể được tuần tra.”

*Tên thầy Vật lý là Vũ Lịch (武历)

武力 (wǔlì): vũ lực/ sức mạnh quân sự (VŨ – LỰC)

武厉 (wǔ lì): mạnh mẽ (VŨ – LỆ)

武丽: bởi vì chữ 丽 có hai cách viết cho nên có hai nghĩa, trên bản edit của mình dùng nghĩa chung tự hiểu, không dùng tên riêng.

+ VŨ – LỆ (wǔ lì): võ thuật đẹp mắt/ chiêu thức đẹp (khác với chữ 厉– LỆ ở trên)

+ VŨ – LY (wǔ lí): Mình tra baidu thì đây là tên riêng của một người Trung Quốc, phó giáo sư của trường Đại học và Tài chính An Huy.

武理 (wǔ lǐ): võ thuật (VŨ – LÝ)

Mình không biết tiếng Trung nên chỉ biết tra từ điển và google, không chắc chắn về những từ này. Thế mới thấy tiếng Trung có rất nhiều điểm thú vị, cùng là một chữ mà có nhiều nghĩa, bính âm chỉ khác nhau một tẹo là sang hẳn một từ khác:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.