Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Con Trai !!! *qhi*

Chương 22: Chương 22




“Hơ...” Tôi.

Thật tình nhìn hắn rất rất điển trai nha, mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng nhuộm line màu xanh đậm nhìn đúng chất một play boy.

“...Nhanh, trễ giờ rồi!” Hắn bước xuống giường, hướng về phía phòng tắm.

Có phải hắn đang đánh lạc hướng tôi không? Chắc hắn cũng không giải thích cho tôi đâu, chừng nào hắn nói tôi sẽ nghe.

Đi ở sảnh trường mọi người có biết tôi rất xấu hổ không, kiểu như mình là trung tâm của dư luận vậy, kiểu như mình là một tội phạm cần hành hình vậy, nói tóm lại rất rất khó xử.

Ở ngoài đã thốn rồi vào lớp còn thốn nặng nữa, như thế này này.

”Ui chu choa mẹ ơi, ai vậy, mày dắt trai vào lớp hả Ry?”

“...” tôi

”Ôi mèn đét thiên địa ơi, con Ry có bạn troai kìa, tội cho lớp trưởng chúng toa qué!”

“...”

Có thể nói hôm nay là cái ngày ma xui quỷ khiến gì mà cái giống què gì cũng nhắm vào tôi hết.

Henri không nói gì một mình đi lại chổ ngồi, đối với hắn thì ngồi chổ của mình là bình thường, còn với tụi điên kia là cực kì không bình thường.

Cả lớp im lặng nhìn từng cử chỉ của hắn, hắn bình thản lấy sách ra đặt ngay trên bàn, tôi không hiểu hắn làm vậy để làm gì cả!!?

Một trong tốp ở dưới có một đứa nhón chân lên để xem cái tên của hắn. Ủa bộ hắn mới đi học sao? Tụi này bị thông não à, lớp trưởng của tụi nó ngồi một cục đây này mà cứ như là ma mới vào lớp vậy, ui giời ai mà dám vào cái động yêu tinh này chứ? Thầy cô còn mô Phật nữa là.

Cậu bạn kia nhìn thấy tên của hắn rồi biểu cảm lập tức thay đổi liên tục như con tắc kè hoa.

”Henri, hú!” Bỗng Ben đi vào cùng với Wena, thằng bé chả biết sự việc gì, mà lời nói thằng bé lại làm cả lớp điếng người một phen.

”Mày đứng như trời trồng vậy?” Wena lại vỗ vai tôi, nó nhìn cả lớp một lượt rồi nhìn hắn song hai mắt nó mở to ra nhìn tôi.

Don't look me anymore -_-! Please~~

”Mấy đứa bây bị gì thế? Ngột ngạt chết được!” Ben quơ quơ tay trong không trung y như phủi bay hết những ám khí nãy giờ của tụi nó tạo ra.

Sau 5 giây bắt đầu cả tốp ùa vào Henri, đứa hỏi này hỏi nọ, lao nhao không ngừng.

”Ổng mới cắt tóc đẹp trai phết nhỉ?” Wena hếch tay cười gian.

”Thế mày có nghĩ là liên quan đến tao không?” Tôi chỉ vào mặt mình, ngơ ngơ hỏi nó. Tôi mong kết quả không xa quá tầm với của tôi.

”100%.”

“...” Cạn lời.

Sau vài phút cả bọn xàm xàm mới nghiêm chỉnh vào học, tôi cười khổ nhìn hắn, hắn thì mặt gian gian nhìn tôi.

...

Henri nhận được một tin nhắn ở giữa buổi học, ý là đang học dang dỡ, hắn mới đứng phắt dậy, một hơi phóng ra cửa lớp hình như là đang có việc gì rất quan trọng. Mà ngộ thật hình như cái hành động đó xảy ra nhiều lần rồi thì phải, cô giáo dạy Văn mặt vẫn tỉnh bơ không nói gì vẫn dạy tiếp. Kiểu như là quen rồi ấy.

Bạn cũng sẽ thích Bạn Gái Tôi Là Du Côn ! (TẠM DỪNG) Bởi NaaLeee 27.8K 2.2K Bởi vì được gặp cậu Bởi Zhengbb14 39.5K 2.6K Em Gái À! Anh Yêu Em. Bởi HaHaoThien1 9K 563 Sủng vật của tổng tài đại nhân Bởi ngocbinoo 7.7K 316 Tao không thích yêu mày đâu Bởi TrangGentle 38K 2.7K Cô nàng lạnh lùng và Anh chàng ấm áp Bởi EmilyNhung 32.9K 1.4K Hey Boy! I Love You Bởi Emkhonglacuaanh 25.2K 1.4K Tôi biết hắn nhận được tin nhắn là vì...tôi nhìn lén. Có vẻ là không minh bạch thật nhưng chỉ là vô tình nhìn thôi.

Nhưng nói vậy chứ tôi rất tò mò không biết có việc gì xảy ra?

Sau tiết học tôi lật đật chạy sang bàn của Ben đang tứ tình với Wena, mấy nó nhìn tôi như kì đà cản mũi (+.+) như một màng điện xé toạt trái đất ra làm đôi vậy, thì có chuyện người ta mới hỏi chứ ai đâu mà ở không ngồi chọc ổ bom nở chậm chứ.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!!

”Chắc là nhận được tin của bạn gái mới hấp tấp như vậy?”

Một cái 'đoàng' trong đầu tôi, hắn có bạn gái rối sao? Thật tình chả nói cho sư tỷ gì biết hết ? Mà sao tôi cảm thấy nhói nhỉ?

Cảm giác như mình bị lừa thì phải, hai đứa kia nhìn nhìn gian tôi làm tôi không có gì mà cũng phải chột dạ.

”Mày sao thể nhở?” Wena giở giọng trêu chọc tôi.

“...À thì...tao thấy...” Gương mặt của tôi lúc này chắc tức cười lắm, kiểu như ăn cắp mà sợ chúng nó nghi ấy.

”Mày thấy?” Nó cố kéo âm 'ấy' ra tới tận bầu trời xanh cao chót vót.

”Tao cảm thấy...bình phường.” Tôi cười cười, nhưng cũng có lo lắng.

”Bình phường!?, ừ bình phường, hehe.” Wena gật đầu một cái rồi cứ ở đó ngồi cười.

Cười, cười như con đười ươi! ˋ▽ˊ

...

Henri bắt taxi ra sân bay, hối thúc bác tài xế kịch liệt. Gì cũng được chứ chuyện này hắn phải giải quyết nhanh gọn lẹ, triệt không cho phát huy mầm móng.

(“..”)

Chuyện là hắn nhận được tin nhắn của Mina, là cô em của bạn hắn, do người chị đã qua đời nên muốn nhờ hắn chăm sóc đứa em này dù gia cảnh của Mina khá ổn định và gia đình hắn cũng có quen biết nên ngoài việc người dưng nhờ đến người nhà cũng nhờ.

Thừa biết mình chỉ coi Mina là em gái nhưng việc Mima nghĩ nó là vậy thì không. Cô cứ như mù quáng hết cỡ vậy, cứ nghĩ hắn thích cô vì hắn chăm sóc cô rất tận tình nhưng chỉ là trên danh nghĩa anh em. Sự thật lúc nào cũng phủ phàng.

Đứng một hồi lâu, một chiếc máy bay hạ cánh xuống, dòng người tấp nập đi ra, lần trước đi chung với Ry cảm giác không oi bức bực nhọc như lần này, chửi thề một tiếng trong miệng liền nhìn thấy bóng dáng của một người con gái.

Vali thì hai ba cái, không lẽ định ở đây luôn sao? Cười khổ một cái hắn đi lại chỗ Mina.

”Anh Henri, lâu không gặp cái điển trai của anh vẫn khiến người ta lóa mắt như vậy! Anh cắt tóc rất very nice nha!” Đi đôi bới lời nói là hành động.

”Ừ.” Hắn chỉ nói một từ nhưng không làm cho ai kia biết điều mà bỏ qua.

”Tại sao lại lạnh nhạt với em như vậy?” Mina vùng vằn bẹo bẹo má Henri.

”Em làm ơn người lớn một chút, để anh trở em về nhà ba mẹ!” Henri chửi thầm một tiếng trong bụng, đúng là phiền phức hết cở.

Nếu không vì lời hứa kia hắn cũng không ngu dại gì mà phải cực nhọc như vậy đúng là lúc đó hắn quá ngu muội mà.

Thấy trạng thái hắn như vậy, Mina cũng biết điều im lặng theo hắn lên taxi về nhà ba mẹ của mình.

Khi về tới Henri nhận được một cuộc điện thoại của Ry, nó gọi cho hắn để hỏi lí do? Hay có việc gì khác? Lập tức hắn bắt máy ngay.

'Ông có về kí túc xá hay không?'

'...Có.' Hắn ậm ừ một lát mới nói 'Nhưng sẽ về trễ một chút bà cứ việc ăn và ngủ trước cũng được, nhớ khóa chải cẩn thận.'

'...À...ừ' Đầu dây bên kia hơi im lặng một chút rồi cũng tự động tắt máy.

Như kiểu vợ chồng son ấy, kiểu như chồng đi làm xa vợ điện hỏi thăm xem chừng nào mới về, nghĩ đến đây một cỗ ấm áp dâng lên, hắn cười một cái ánh mắt yêu thương nhìn cái điện thoại (??!)

(Anh ấy bị ảo tưởng vượt qua giới hạn con người luôn rồi)

Cảm giác có ai nhìn mình chằm chằm, chợt quay qua lại bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Mina, liền xoa đầu cười cười rồi như không có việc gì.

Hắn đâu có biết cái biểu cảm hạnh phúc đó đã đi sâu vào đầu của Mina. Làm cô bồn chồn thấp thỏm không ngừng.

*Qhi*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.