Chương 27.1:
...
.
Mùi sát trùng sộc vào mũi cộng thêm
ánh sáng chói mắt khiến tôi tỉnh giấc. Ánh sáng chiếu đến
làm tôi có chút không quen, mắt chớp chớp vài cái liền mới có thể hoàn toàn thích nghi với ánh sáng.
- Tỉnh rồi sao?_ Một giọng nói nam trầm thấp vang lên, mang chút gì đó quan tâm.
- Khải ... Phong?_ Tôi nheo mắt nhìn, không nghĩ ra lí do gì cậu ta sẽ ở đây nên nghi ngờ hỏi lại.
- Ừ.
Cậu ta nâng người tôi dậy, còn chu đáo dựng chiếc gối lên để cho tôi dựa vào thoải mái hơn.
- Tại sao tôi ở đây?
Tôi đảo mắt xung quanh, toàn là một màu trắng, lại thêm mùi thuốc sát trùng nữa. Không lẽ tôi đang ở bệnh viện?
- Không nhớ?
Khải Phong nhướn mày nhìn tôi, nhìn bộ dạng thờ ơ của hắn, tôi hông nghĩ câu nói kia là dành cho tôi.
Sắp xếp lại những gì còn đọng lại, tôi cẩn thận nói.
- Hình như tôi ở duới mưa rất lâu, sau đó tôi đói bụng nên về nhà, nhưng hình như là ngất dọc đường.
Khải Phong nhìn tôi trong mắt lóe lên một tia phức tạp, tôi không hiểu đó có ý nghĩa gì.
- Mưa - cảm - ngất - ở đây.
Đó là câu trả lời mà tôi nhận được, cậu ta ngay cả người bệnh cũng muốn hành hạ.
Có lẽ là do cảm mà tôi ngất đi, ai đó có lòng tốt đưa tôi đến bệnh viện. Khoan.. Ai đó? Vậy "ai đó" là ai?
- Cậu đưa tôi đến bệnh viện?
- Cảm thường không ảnh hưởng đến não_ Nói xong còn dùng một ngón tay chỉ chỉ vào não bộ để minh họa.
- Cảm ơn. Không đến nỗi phải thay mới não đâu.
- Thay não thì với số dây thần kinh của cậu cũng không ổn.
Ý mỉa mai vô cùng rõ ràng.
Tôi không kiềm chế được cảm xúc, cầm chiếc ngối cạnh người nhằm cậu ta mà đánh.
Do Khải Phong đứng khá gần tôi lại không nghĩ tôi sẽ làm vậy nên
không kịp phòng bị. Cậu ta bị tôi đánh trúng khá nhiều nhưng
cũng không ngăn cản hay tránh đi. Có phải cậu ta bị hư não rồi.
Đúng lúc này một bàn tay ngăn cản tôi, một giọng nói vô cùng êm ái vang lên.
- Cô bé này thật là, bạn trai thức suốt cả đêm chăm sóc mà còn hành động như vậy. Đánh yêu đánh đùa cũng phải nhẹ nhàng
chút chứ, lệch hết ven truyền của tôi rồi.
Chị y tá vội gỡ lấy cái gối trong tay tôi. Cái gối bị nắm chặt, nhăn nhúm một góc trông rất khó coi.
- Cậu ấy không phải bạn trai em.
Thanh minh, tôi không thể để người khác hiểu lầm được.
- Tốt nhất là em đừng nghịch ngợm nữa, bệnh viện không nên làm ồn.
Chị y tá cẩn thận đỡ tôi lại nằm ngay ngắn trên giường, chị nhíu mày nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi.
Theo quán tính tôi cũng nhìn vào bàn tay mình. Một chiếc kim đâm
vào thịt tôi hình như bị lệch, có vệt máu đỏ tươi dính bên
ngoài. Ban đầu không có cảm giác nhưng khi nhìn thấy cảnh kia
tôi lại dại ra. Cảm giác hình như không phải có một mũi kim
nằm trên bàn tay mình.
Tôi không có ác cảm với máu, cũng
không bài xích nó. Có thể nói ở một phương diện nào đó, tôi
phải tiếp xúc với máu vô cùng nhiều. Nhưng tôi lại không hề có thiện cảm với kim tiêm.
Chẳng là lúc bé có một đợt tôi
được mẹ đưa đi tiêm phòng. Tôi vốn vô tư hồn nhiên nên không có
khóc hay ăn vạ như những đứa trẻ khác. Ngay cả lúc bác sĩ cắm tiêm, nhìn cái điệu xót con nhíu mày của mẹ tôi cũng không
thấy đau chút nào. Nhưng đúng lúc ấy, không hiểu vì sao mà có
ai đó đẩy bác sĩ, khiến cả mũi kim cắm sâu vào thịt tôi. Mũi
kim gập vào da thịt, gẫy đôi, phần mũi kim đấy phải rất lâu sau mới lấy ra được. Từ đó, kim tiêm trở thành nỗi ám ảnh kinh
hoàng nhất trong thời thơ ấu của tôi.
Mà cũng nhờ mũi kim
đó, tôi gặp được một người "trúc mã" của đời mình. Chỉ tiếc
là số phận cho tôi khoảng thời gian ấy quá ngắn ngủi.
...
Vì tiền chứng sợ kim tiêm nên tôi nhất quyết không cho chị y tá
cắm lại kim truyền nước. Sống chết cũng không chịu thỏa hiệp.
Cuối cùng chị y tá đành ra ngoài, còn cố ý dặn dò tôi không
nên "vận động" quá mức sẽ khiến ảnh hưởng tới cơ thể. Đương
nhiên vận động ở đây có nghĩa là không cầm gối đánh ai kia
nữa.
Lúc này tôi mới để ý đến tiến nín cười của ai đó
trong phòng bệnh, là của một đứa bé tầm hơn 10 tuổi. Bé có
khuôn mặt tròn mái tóc dài tết đuôi sam hai bên. Tôi không nhịn
được liếc nhìn nó. Nó dám cười tôi cơ đấy.
Khải Phong ở bên cạnh như thấy được ánh mắt của tôi khẽ ho một tiếng.
- Hết phòng nên ghép tạm, lát nữa nó sẽ chuyển qua phòng khác.
Câu nói ấy, có cần biến tôi thành một người nhỏ nhen hết sức như thế không?
Tôi không nói gì, có lẽ tôi ghét mở miệng để nghe câu cụt lủn hay mỉa mai của cậu ta.
...