-Aaaaaaaaaaaaaaaaaa sao lại hết đồ ăn vào buổi này cơ chứ , mình nhớ là mình mới mua hôm trước mà sao hết rồi huhu . Iza thế là phải vác cái thân già tàn tạ này đi mua đồ ăn sao trời . Thôi thì vì sự nghiệp chiến đấu của ta vậy - Băng Du gào thét khi mở tủ lạnh thấy trống trơn . Nó lên nhà khoác chiếc áo gió mỏng , đội chiếc mũ lưỡi trai đen cá tính rồi chay thật nhanh ra khỏi nhà không quên cầm theo cái máy nghe nhac . Đến siêu thị nó lấy đồ ăn lia lịa mọi người nhìn vào cũng phát hoảng nào là trứng , mì ăn , liền , rau ,củ , bánh kẹo đủ thứ .Nó ra quầy tính tiền rồi chạy vọt ra ngoài kèm hai tay hai túi đồ ăn lỉnh kỉnh . Vừa đi vừa nghe nhạc nhún nhảy theo thì chợt két....két.. tiếng phanh xe ô tô từ đâu tới làm nó giật mình quay đầu lại vấp phải một cục đá ở đường . Rau củ , thức ăn bay tung tóe . Vừa đúng lúc Tuấn Khải ngó ra ngoài xe thì :
- Bụp - một quả trứng gà hạ cánh ngay trên vai anh , anh nhìn xuống chau mày rồi lại nhìn lên
- Này cô đi đứng kiểu gì thế hả ?
- Hơ , anh ăn nói cho cẩn thận nhé tai cái phanh xe của anh làm tôi giật mình chớ bộ - Nó quát lại Tuấn Khải :- mà tôi chưa nói anh đền bù là may rồi nhé đừng có mà ở đó lên giọng con trai mà vậy ạ - Thiên tỉ và Vương Nguyên ngồi trong xe cũng giật mình quay ra thắc mắc Ai mà giọng vừa to vừa chua thế nhở ?
- Đền bù ? là ai phải đền bù ai ai phải mang hơn ai hả ?- Thật sự là lần này Tuấn Khải không thể kìm chế được mình nữa chưa lần nào có người lại dám nói với anh như vậy
- Tất nhiên là anh đền bù tôi rồi