Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám

Chương 26: Chương 26: Chương 25




Biên tập: Cá Voi Xanh

Ninh Tự Hàn cao 1m88, nam mặt mụn vừa gầy vừa thấp, hai người đứng cạnh nhau, hắn tự nhiên yếu thế hơn, bất giác lùi về sau một bước.

Mặc dù giọng của Ninh Tự Hàn không cao, nhưng trong nháy mắt lại có thể để khí thế của hắn giảm xuống rất nhiều.

Người phụ nữ đứng bên cạnh nam mặt mụn, cũng chính là người đã nhận điện thoại của bà cụ kia, đeo một cặp kính râm lớn không muốn đối mặt với Ninh Tự Hàn, bỏ qua anh, đi hai bước sang bên phải đến trước mặt Linh Vận.

Bà ta lấy kính ra, dùng thái độ rất vênh váo hung hăng nhìn chằm chằm Linh Vận: “Hôm nay nếu cô không treo biểu ngữ của chúng tôi vậy thì bồi thường, chúng ta đã ký hợp đồng giấy trắng mực đen rồi.”

Linh Vận không sợ cô ta, từ phía sau Ninh Tự Hàn đi đến, nhìn người phụ nữ đổi trắng thay đen trước mắt, nói: “Dì à, dì không cần làm khó tôi, lúc trước bệnh viện các người đến tìm tôi, tôi đã từ chối, sau đó các người lại dùng bà cụ, lợi dụng lòng tốt của tôi để lừa tôi ký hợp đồng, đừng bảo hôm nay trường học của chúng tôi kỷ niệm ngày thành lập trường không thích hợp để quảng bá bệnh viện các người, mà ngay cả ngày bình thường cũng không được.”

Nam mặt mụn nhìn Linh Vận, hùng hổ đe dọa: “Vậy cô lập tức bồi thường, cả tiền tài trợ lẫn bồi thường hết thảy 12 vạn, lấy ra đưa chúng tôi.”

Lúc này người ở hai bên xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, nhưng tất cả mọi người đều có vẻ mặt thông cảm nhìn Linh Vận, dù sao cũng phải bồi thường nhiều tiền như vậy mà.

Linh Vận cười khẩy: “Các người muốn tiền đến điên rồi?”

“Tôi nói cho anh biết, anh hãy nhìn lại con dấu trên hợp đồng đã, có hiệu lực pháp luật hay không, có năng lực thì kiện tôi đi!”

Nam mặt mụn lật xem hai lần, nữ kính râm không nhịn được đoạt mất, “Đưa tôi xem.”

“Con dấu chuyên dụng cho hợp đồng của CLB Đối ngoại?”

Linh Vận hừ một tiếng: “Xem rõ chưa?”

“Chỉ có thể nói tôi nhận ba vạn tệ từ các người thôi, muốn tôi bồi thường, kiện thắng tôi rồi nói sau.”

Cô giống như khiêu khích bọn họ: “Có muốn tôi tìm luật sư giùm không?”

Không ngờ Linh Vận nhỏ con như thế lại rất to gan, nam mặt mụn và nữ kính râm liếc nhìn nhau, quay sang Linh Vận nói: “Vậy thì trả lại ba vạn tệ cho chúng tôi, nếu không thì đem biểu ngữ treo lên.”

Linh Vận: “Ngại quá, tiền tài trợ đã bỏ ra làm vật liệu, về phần biển quảng cáo, nó không thể nào treo ở cổng trường được, các người không nghĩ xem hôm nay là ngày gì, với cả chúng ta đang ở đâu sao?”

“Lúc trước các người gọi cho tôi phải chú ý suy nghĩ chứ.”

Nam mặt mụn cùng với nữ kính râm thấy Linh Vận không phục, trong lòng bắt đầu nén giận, lúc trước nghĩ đối phương cùng lắm chỉ là một con nhóc chưa nhiều kinh nghiệm sống, không ngờ lại rất khó đối phó.

Với lại có một tên sinh viên đứng bên cạnh cô, nhìn cứ như thần canh cửa, tên này vẫn chưa ra tay, xem chừng còn lợi hại hơn Linh Vận.

Nữ kính râm thả lỏng tư thế, nói: “Thế các người không trả tiền, dù sao cũng phải treo biểu ngữ của chúng tôi lên chứ, không thể ức hiếp người như thế được.”

Cô ta quay lại hỏi mọi người, tìm kiếm người đồng tình: “Mọi người nói xem tôi nói đúng hay không, đã nhận tiền của tôi, không trả thì thôi, còn không cho tôi treo lên à?”

Linh Vận nhún vai, “Ai nói tôi không cho các người treo, tôi đã sớm tìm cho các người một vị trí tốt, bảo đảm các người rất hài lòng.”

Nam mặt mụn lập tức hỏi: “Rốt cuộc treo ở đâu?”

Linh Vận: “Đương nhiên là ở ngọn nguồn rồi.”

Nam mặt mụn: “Vậy các người mau dẫn tôi đi xem.”

Linh Vận thản nhiên trả lời: “Xem thì xem, tôi dẫn các người đi.”

Linh Vận và Ninh Tự Hàn mang theo ba người của bệnh viện đến tòa nhà chính, nơi có nhà vệ sinh lớn nhất.

Cũng có rất nhiều sinh viên đi theo sau, bao gồm cả Nhiễm Văn Khải và Điền Huỳnh Mỹ.

Điền Huỳnh Mỹ cùng Nhiễm Văn Khải lẫn vào đám người phía sau thì thầm: “Một lát xem cô ta đem treo ở đâu, nếu không phải vị trí tốt, để anh Vương cho cô ta phải thấy khiếp sợ.”

Nhiễm Văn Khải: “Yên tâm đi, có chuẩn bị.”

“Linh Vận, cô rốt cuộc mang bọn tôi đi đâu?” Càng đi càng xa, nam mặt mụn đi phía sau tra hỏi.

Linh Vận quay đầu nhìn hắn: “Anh gấp làm gì vậy, đây không phải đang dẫn anh đi xem sao?”

Nói xong, Linh Vận ngẩng mặt nhìn lướt qua Ninh Tự Hàn, nháy mắt với anh, Ninh Tự Hàn cũng đáp lại cô nháy mắt.

Càng đi càng không đúng, “Như thế nào lại đến nhà vệ sinh?”

Mọi người lao nhao bàn tán, nghe thấy từ trong nhà vệ sinh bên cạnh ra người tới phàn nàn nói: “Ai lại quá đáng thế, đem biển quảng cáo “phá thai không đau” vào nhà vệ sinh nam thế này?”

Một người khác: “Đúng đấy, còn biểu ngữ lớn nữa, còn không cho tháo ra.”

Trong lòng Linh Vận cười thầm, đi tới cửa, chỉ vào bên trong với nam mặt mụn và nữ kính râm, nói: “Vào xem đi, tôi cũng đã treo quảng cáo cho các người ở nơi dễ thấy nhất.”

Lúc này có vài người đi theo sau đã nhanh chóng vượt lên chạy vào trước, vài giây sau ôm bụng cười đi ra, ha ha ha ha, ha ha ha...

Nữ kính râm không tiện đi vào, nam mặt mụn đi vào dạo qua một vòng, lúc đi ra đôi mắt đỏ ngầu.

Linh Vận nén cười: “Tôi đây đã chiếu cố các người rất nhiều đó, hầu như tất cả nhà vệ sinh nam trong trường đều cho các người dán lên, bao nhiêu là công việc, mà các người đưa tiền tài trợ thế này cũng không đủ cho sinh viên chạy việc vặt nữa.”

“Linh Vận.” Nam mặt mụn không vui hét lên, “Cô giỡn với tôi đúng không?”

Hắn quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch ra lệnh: “Trước tiên bắt cô ta lại cho tôi, dạy dỗ cô ta một trận, không có vương pháp!”

Một người đàn ông to lớn cứ như thế đi tới, Linh Vận cảm thấy chấn động, cô nhìn Ninh Tự Hàn sốt sắng hỏi: “Tính sao bây giờ?”

Ánh mắt Ninh Tự Hàn sắc bén nhìn tên to lớn, cảnh cáo: “Tôi nói cho anh biết, nơi này là trường học, không phải là nơi cho các người đến làm loạn, dám đánh nhau tôi lập tức báo cảnh sát!”

Nam mặt mụn không chỗ nào nuốt trôi cơn giận này, lớn tiếng: “Không việc gì hết, đánh chết người đánh tàn phế ta chịu trách nhiệm!”

Quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt, Linh Vận kéo Ninh Tự Hàn muốn chạy: “Chạy mau, chúng ta đợi người tới.”

(*) Quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt (chữ Hán 好汉不吃眼前亏) nghĩa là người thông minh phải biết thức thời, tạm thời né tránh tình cảnh bất lợi trước mắt, tránh khỏi bị thiệt thòi, bị nhục.

Cô cũng không muốn bị đánh, đến lúc đó toàn thân không chỗ nào đẹp, xấu xí chết.

Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ nhìn cô, chuẩn bị sẵn sàng chờ đối phương ra tay, ngay lúc này nghe được âm thanh từ phía sau lưng gào to: “Ai đụng đến ngón tay của bảo bối ta thử xem!”

Một giọng nói quen thuộc, Linh Vận theo bản năng quay đầu nhìn, vậy mà trông thấy anh hai dẫn theo vài người mặc đồng phục đến, bên cạnh còn có Tôn Cẩn Nặc đi theo.

Người trong cuộc cũng thuận theo âm thanh nhìn sang, nam mặt mụn và nữ kính râm đều cảnh giác nhìn.

Linh Tu giống như Diêm Vương nhanh chân đi đến chỗ Linh Vận, nhìn lướt từ trên xuống dưới, thấy cô nhóc không bị gì, anh xoay đầu trừng mắt nam bảo vệ, “Là mày muốn đánh?”

Linh Tu giống như mấy người xã hội đen, đột nhiên xuất hiện như vậy, cũng không ai biết lai lịch của anh, nam mặt mụn và nữ kính râm đều lùi về sau một bước, nam bảo vệ mặc dù lùi một bước nhưng vẫn siết chặt nắm đấm.

“Anh hai, sao anh lại tới đây?” Linh Vận hỏi, thấy Linh Tu không để ý tới cô, cô quay đầu hỏi Tôn Cẩn Nặc, “Cậu gọi anh tớ đến à?”

Linh Tu chẳng để ý đến Linh Vận, lần trước nghe nói có người coi thường cô anh đã rất tức giận rồi, hôm nay nghe Tôn Cẩn Nặc nói thì lập tức chạy tới.

Hai con mắt giống như chuông đồng, phát ra ánh sáng tối tăm âm u, trừng mắt người đàn ông đứng trước mặt Linh Vận, quát: “Là mày muốn đánh nhau?”

Thấy đối phương không đáp lời, lại hỏi nam mặt mụn: “Hay là mày?”

Nhấc tay chỉ nữ kính râm bên cạnh, “Hay là mày?”

Anh tức giận nhấc chân đạp bụng nam mặt mụn một cước, “Vừa nhìn mày đã thấy khó chịu, còn dám bắt nạt em gái tao, lại còn muốn đòi tiền?”

“Hay là muốn vu khống?”

Nam mặt mụn bị đạp một cước ôm bụng quát nam bảo vệ: “Đồ ngốc, thất thần làm gì?”

“Lên đi —— “

Linh Tu giơ nắm đấm thiết chùy lên, nam mặt mụn bị dọa lập tức lùi một bước về sau, Linh Tu không động thủ nữa mà quay qua nhìn nữ kính râm: “Mấy người không biết xấu hổ hay sao mà còn dám đến trường học tuyên truyền hả, chuyện vừa rồi một nữ sinh đến phá thai gặp tai nạn đến mức cô ấy không thể sinh con nữa đã giải quyết rồi hả?”

(*) Thiết chùy hay đại thiết chùy là một trong những nhân vật nam trong bộ phim hoạt hình 3D võ hiệp < Tần Thời Minh Nguyệt>

Anh nói xong quay lại nói với người mặc đồng phục: “Cô ấy chính là pháp nhân, các người mang đi tra hỏi đi.”

Anh lại chỉ vào nhà vệ sinh: “Mang mấy cái biểu ngữ loạn thất bát tao này đi hết cho tôi.”

(*) Loạn thất bát tao (乱七八糟) dùng để miêu tả những vật, những việc hỗn loạn, không có trật từ, lộn xộn.

...

Người mặc đồng phục nhanh chóng đưa ba người của bệnh viện đi, Linh Vận nghĩ nên cảm ơn anh hai, không ngờ Linh Tu mặt đen lên hỏi cô: “Lần trước em nói người ức hiếp em là ai?”

Mặc dù rất nhiều người đã tản đi, nhưng vẫn còn có rất nhiều người đứng xem mà, Linh Vận xấu hổ không dám tố cáo, nói: “Đều là chuyện đã qua, được rồi.”

Nghe Linh Tu tra hỏi, Điền Huỳnh Mỹ và Nhiễm Văn Khải phát hiện chuyện không hay thì lén lút chuồn mất.

Rời khỏi, Điền Huỳnh Mỹ tức giận không thôi hừ một tiếng: “Linh Vận đúng là may mắn mà, có nhiều người bảo vệ cô ta như vậy!”

Nhiễm Văn Khải không hiểu: “Cuối cùng vì cái gì mà cô phải gây khó dễ cho cô ta vậy?”

Điền Huỳnh Mỹ tức giận bất bình nói: “Dựa vào cái gì nam sinh tôi thích lại thích nó cơ chứ?”

“Cô ta lại thấp như vậy, có cái gì đáng giá để nam sinh thích?”

Nhiễm Văn Khải khuyên nhủ: “Được rồi, Đoạn Tinh Vũ không phải đang hẹn hò với cô sao?”

Điền Huỳnh Mỹ vẫn cảm thấy không công bằng, nói: “Vậy thì có tác dụng gì, cô ta còn nói lần trước đợt thi Hán phục đượt giải nhất nữa chứ, ai mà không biết bạn trai cô ta là giám khảo, đương nhiên cho cô ta điểm cao.”

Nhiễm Văn Khải: “Nhiều ban giám khảo như vậy, còn có học sinh ở ngoài nữa, một người cho điểm cao thì có ảnh hưởng gì.”

Điền Huỳnh Mỹ không nuốt trôi được cơn giận này: “Dù sao tôi cũng không thể để cho nhỏ lùn đó giẫm lên chân được.”

Nhiễm Văn Khải: “Vậy cô có cách nào không?”

Điền Huỳnh Mỹ nghĩ một lát, bỗng nhiên nảy ra một ý, nói: “Tôi nghe nói Tôn Cẩn Nặc ở ngoài bao nuôi một tiểu bạch kiểm, vừa rồi tôi mới hiểu, chắc chắn là anh của Linh Vận, quả nhiên anh em giống nhau.”

(*) Tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.

“Em gái thì ra ngoài tiếp rượu, anh hai thì được người ta bao nuôi, hừ, tôi phải cho toàn trường biết bộ mặt thật của bọn họ.”

Nhiễm Văn Khải suy nghĩ nhiều hơn cô ta: “Huỳnh Mỹ, khi trước cô nói Vương Hoa đáp ứng được chuyện thì cho cô năm ngàn tệ làm phí cảm ơn, bây giờ một phân tiền cũng không được, ba vạn tệ còn phải góp vào, hắn sẽ không tìm cô làm phiền chứ?”

Điền Huỳnh Mỹ bực bội nói: “Không biết, rồi nói sau.”

“Là do bọn họ sợ, có thể tại tôi sao!”

...

Chẳng mấy chốc mọi người đã đi mất, Linh Vận nhìn thấy Ninh Tự Hàn vẫn luôn bảo vệ cô từ nãy đến giờ, đang muốn lén đưa cô đi.

Cô còn chưa kịp mở miệng, anh hai liếc đôi mắt lạnh băng qua, Linh Vận cười hì hì: “Anh hai, hôm nay anh thật là oai phong, bây giờ toàn trường đều biết em có anh trai là bá vương, cám ơn anh nha...”

Cô vừa nói vừa đến gần Linh Tu, đồng thời nháy mắt với Ninh Tự Hàn bảo anh đi trước.

Linh Tu sớm đã nhìn ra em gái đang đánh lừa mình, mặt lạnh răn đe cô: “Linh Vận, anh đã nói gì với em?”

“Không cho em và Ninh Tự Hàn bên nhau, chuyện gì xảy ra đây?”

Ninh Tự Hàn vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn Linh Tu làm to chuyện, lúc này ngọn lửa lại đốt lên người mình, anh nói: “Linh Tu, mày không cần nghiêm mặt dạy dỗ Linh Vận, là tao thích cô ấy, cũng là tao chủ động theo đuổi cô ấy.”

“Ninh Tự Hàn ——” Linh Tu càng không hài lòng, “Tao đã nói với mày cái gì?”

“Nói mày tránh xa Linh Vận ra...”

Ninh Tự Hàn ngắt lời: “Hai người bọn tao đều thích nhau, tại sao không thể bên nhau, có phải mày còn sống ở xã hội cũ không?”

Linh Tu bị anh chặn lại, hồi lâu không nói được gì, Linh Vận vuốt ngực anh, lấy lòng: “Anh hai, anh đừng nói anh ấy, em lớn như vậy, em biết mình đang làm gì!”

Linh Tu cúi đầu nhìn thoáng qua em gái, con nhóc phấn điêu ngọc trác này lại đang cầu mình, thái độ đặc biệt mềm mỏng, mặt đen không nổi nữa, trừng mắt Ninh Tự Hàn châm chọc: “Tốt nhất mày đem cái mớ bòng bong trong nhà đi xử lý sạch sẽ đi, đến lúc đó nếu khiến Linh Vận không vui, đừng nói tao không có nhắc nhở mày!”

(*) Phấn điêu ngọc trác ( chữ Hán 粉雕玉琢的) như ngọc đã được chạm khắc mài dũa, chỉ bé gái xinh đẹp đáng yêu.

“Không cần mày quan tâm.” Ninh Tự Hàn đối với mấy lần ngăn cản của Linh Tu cũng tức giận, Linh Vận mua quả đào cho anh mà một trái anh cũng chưa bao giờ ăn, lại còn không biết xấu hổ quát tháo hai người, “Chúng ta...”

Anh còn chưa nói hết, bỗng Linh Vận hướng ra ngoài la lên: “Đại hội thể thao bắt đầu rồi, chúng ta mau đi nào.”

Buổi sáng mới vừa ầm ĩ xong, cũng không phải là lúc bắt đầu đại hội thể thao.

Nghe Linh Vận la như thế, mọi người đành phải tự tìm đội ngũ của mình.

Tác giả có lời muốn nói: Đọc truyện vui vẻ.

Có phải các tiểu thiên sứ đều đi kiểm tra rồi không?

Rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đã biến mất.

嘤嘤嘤, đến mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.