Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám

Chương 27: Chương 27: Chương 26




Biên tập: Cá Voi Xanh

Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc cùng đi tìm khoa của mình, trên đường cô hỏi Tôn Cẩn Nặc: “Cậu có nghe anh tớ nhắc qua bao giờ không, chuyện gì xảy ra trong nhà Ninh Tự Hàn?”

Dù sao trong lời nói của anh hai có hàm ý, Ninh Tự Hàn tuyệt đối có vấn đề, nếu không anh hai không đến mức nhiều lần ngăn cản bọn họ.

Tôn Cẩn Nặc lắc đầu: “Không rõ, anh cậu chưa từng nói qua.”

Linh Vận không kìm được tò mò, “Chờ một lát tớ nhắn tin cho anh hai hỏi xem.”

Đáng tiếc Linh Vận gửi mấy tin nhắn nhưng Linh Tu đều không nhắn lại, trong lòng khó hiểu, “Anh hai rốt cuộc đang làm gì vậy, hình như anh ấy biết gì đó thì phải?”

Cô nhìn Tôn Cẩn Nặc nói đùa, “Cậu nói xem có phải trong nhà Ninh Tự Hàn có phụ nữ không?”

Tôn Cẩn Nặc không nhịn được cười, “Năng lực tưởng tượng của cậu phong phú quá đấy, làm sao có thể?”

Tin nhắn hỏi không trả lời, Linh Vận đợi đến khi nghi thức khai mạc vừa kết thúc lập tức đi tìm Linh Tu, dự định gặp mặt anh hỏi.

Đại hội thể thao vừa tổ chức được một nửa Linh Tu đã về ký túc xá, Linh Vận gọi điện thoại mới biết được.

Buông điện thoại xuống cô đi về phía ký túc của nghiên cứu sinh, không hỏi rõ thì trong lòng cô luôn luôn không bỏ xuống được.

Không ngờ lại gặp Ninh Tự Hàn dưới lầu.

“Anh Ninh Tự.” Linh Vận khoát tay với anh, Ninh Tự Hàn thoáng ngơ ngác, giọng điệu hơi cứng nhắc, “Sao em lại ở đây?”

Linh Vận gãi đầu, hỏi anh hai không bằng hỏi Ninh Tự Hàn, cô quay qua nói: “Vừa rồi chẳng biết tại sao anh em lại nói thế, anh đừng để trong lòng.”

“Đúng rồi, vừa rồi anh ấy nói trong nhà anh... gì gì đó là có ý gì vậy?”

Sắc mặt Ninh Tự Hàn không tự nhiên, im lặng vài giây, anh khoác vai Linh Vận nói: “Đi ăn cơm đi, anh từ từ nói cho xem.”

“Ồ.” Linh Vận thầm nói trong đầu, xem ra anh có nỗi niềm khó nói, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô quan tâm, nói: “Nếu như anh không muốn nói thì thôi.”

Khóe miệng Ninh Tự Hàn giật giật, mơ hồ trả lời: “Đừng nghe anh của em nói bậy, chỉ là một số chuyện với ba mẹ trong nhà thôi, không liên quan gì đến chúng ta, cậu ta chỉ không muốn chúng ta bên nhau nên mới nói như vậy, đừng nghĩ đến nữa.”

Linh Vận a một tiếng, nếu như Ninh Tự Hàn không muốn nói, cô còn có thể khống chế bản thân không nghĩ ngợi nữa, nhưng anh lại hời hợt che giấu, trái lại cô không nhịn được mà suy nghĩ nhiều.

Nhưng nhìn Ninh Tự Hàn không muốn nói, cô cũng không tiện truy hỏi đến cùng, chỉ nói: “Ừm, anh nói gì thì em tin cái đó.”

Một bữa cơm Linh Vận ăn không yên lòng, Ninh Tự Hàn nhìn cô vài lần, trong lòng có phần bực bội, ăn hai ba miếng, nói: “Anh đưa em về.”

Linh Vận đem bữa ăn của hai người đưa đến địa điểm chỉ định, đi xuống lầu, Ninh Tự Hàn lấy hai tay xoa xoa mặt, đuổi kịp Linh Vận, nắm bàn tay nhỏ của cô.

Linh Vận giật ra, tay anh lại dùng sức, cô không thể rút ra được, chỉ có thể để mặc cho anh cầm tay mình.

Có điều tay anh rất lớn, khi nắm như thế này thì có cảm giác khác, trong lòng hết sức an tâm.

Lại thêm mùa hè trời nóng, lòng bàn tay hai người đều ra một tầng mồ hôi mịn, giao hòa cùng một chỗ, càng thêm cảm giác không nói rõ được cũng không miêu tả được.

Linh Vận giật giật tay, Ninh Tự Hàn thấy vậy trái lại càng tăng thêm lực.

Hai người cứ như vậy im lặng đi một đoạn, bỗng Ninh Tự Hàn dừng bước, Linh Vận không hiểu nhìn anh: “Sao vậy?”

Sắc mặt Ninh Tự Hàn nghiêm nghị, hắn lúc đầu vóc dáng tuấn tú, đường nét góc cạnh rõ ràng, bình thường nhìn anh nghiêm túc hơn hẳn mọi người.

Cũng may mà tính anh lại vui tươi và sáng sủa, khiến cho người khác cũng thấy tràn đầy sức sống.

Nhưng giờ phút này lại không biết như thế nào, Linh Vận cảm thấy toàn thân anh lạnh như băng, có chút khiếp người, cô bất giác lùi về sau một bước.

Cô nhỏ giọng gọi: “Anh Ninh Tự.”

Ninh Tự Hàn hoảng hốt, rất nhanh phản ứng kịp, anh khom chân ngồi xổm xuống, kéo hai tay Linh Vận nhìn cô, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, anh nói: “Em...”

Dáng vẻ nghiêm túc quá mức, nội tâm Linh Vận khó tránh khỏi căng thẳng, không biết rốt cuộc Ninh Tự Hàn muốn nói gì.

Ninh Tự Hàn hắng giọng, “Anh là thật lòng thích em, muốn đi cùng với em, từ khi anh nói em làm bạn gái của anh, anh đã quyết định muốn cùng em đi hết cuộc đời, mãi cho đến khi đi không được nữa, ngay cả khi không đỡ được cũng sẽ không buông tay.”

“Cho nên mặc kệ người khác nói gì, em không cần tin, chúng ta ở đây, đang ở trước mặt em, tin anh.”

Dù sao cũng đã vào mùa hè, buổi trưa trời rất nóng, cũng may hai người đi là con đường nhỏ đầy cây, nên còn có còn có bóng cây che.

Giờ phút này anh đang ngồi xổm, Linh Vận đứng trước mặt anh, dù cho thế này cô cũng không cao hơn anh bao nhiêu, ánh nắng dày đặc xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống, khiến bóng của những phiến lá rơi trên tóc anh.

Đôi mắt anh rất đẹp, lông mày dày đậm, lông mi thì dài đẹp, anh cứ như nhân vật từ trong Anime bước ra.

Linh Vận nhìn rồi liếm môi, thứ lỗi cho cô là một người nhan khống, trong lòng cô cười hì hì, nhưng khuôn mặt nhỏ lại vô cùng căng thẳng, nói: “Ừm, em tin anh.”

(*) Nhan khống: dễ xiêu lòng vì nhan sắc.

Cô đứng đấy không cao hơn anh đang ngồi xổm nhiều cho lắm, Ninh Tự Hàn ngửa đầu nhìn gương mặt cô, giống như quả vải vừa lột vỏ vậy, trắng nõn khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, rất muốn cắn một cái.

Có lẽ là do trời nóng, trên chóp mũi cô toát ra một tầng mồ hôi mịn, mang theo mùi thơm nhàn nhạt bay đi, Ninh Tự Hàn nắm lấy hai tay cô dùng sức kéo xuống, trực tiếp đem người ôm vào lòng.

Anh khàn giọng, nói: “Đây là em nói, có lòng tin với anh, tin tưởng anh.”

Bất thình lình ôm như thế, Linh Vận có chút ngu ngơ, bong bóng màu hồng không ngừng xoay tròn trước mắt, cô ngơ ngơ ngác ngác khẽ gật đầu: “Ừm, tin anh, dù sao anh cũng là người mà em thích mà!”

Vừa rồi rất nhiều điều không rõ trong lòng bỗng biến mất, trong lòng Linh Vận ngọt ngào, được bạn trai ôm cảm giác thực tốt.

Sau khi cùng Ninh Tự Hàn tách ra, Linh Vận một mực đắm chìm trong hạnh phúc nho nhỏ mà Ninh Tự Hàn cho cô, thế nhưng cái hạnh phúc này không thể suy nghĩ sâu xa được, luôn cảm giác có gì đó không đúng.

Trong đầu tựa như có hai đứa trẻ đang đánh nhau, một người khuyên cô đã thích thì phải hoàn toàn tin tưởng đối phương, người còn lại không ngừng nói với cô, con trai đều là đại móng heo, ngàn vạn lần không thể tin, nhất là khi anh ta còn đang che giấu cô điều gì đó thì càng không thể tin được.

Linh Vận bực bội vỗ vỗ trán, thời điểm đối mặt với Ninh Tự Hàn, nhìn ánh mắt anh chân thành như vậy, cô đã cảm thấy cần phải tin tưởng anh, thế nhưng khi quay người đi đến nơi không thấy anh, cô lại không nhịn được mà suy nghĩ nhiều.

Anh hai không phải cũng như thế sao, rõ ràng không quên không được bạn gái cũ nhưng vẫn sống chung với Tôn Cẩn Nặc, không chút nào quan tâm cô ấy.

Lần trước cô đến, Tôn Cẩn Nặc làm thức ăn có lẽ bận bịu từ sáng cho đến trưa, anh hai ngay cả một tay cũng không giúp mà ngồi chơi game.

Cũng vì Tôn Cẩn Nặc thích anh ấy, mới nhiều lần nuông chiều anh.

Nếu mình bị đối xử như thế, Linh Vận nghĩ, cô sẽ không chịu được.

Chỉ sợ Ninh Tự Hàn cũng giống anh hai, lúc này thích cô, cảm thấy mới mẻ, cái lời quỷ gì cũng có thể nói ra, nhỡ đâu một ngày nào đó không thích nữa, ngay cả đối phó cũng chẳng muốn.

Nhưng anh hai còn là một lòng, Ninh Tự Hàn thì sao?

Linh Vận càng nghĩ càng rối, không nhịn được điện thoại cho anh hai, cô vẫn muốn biết rõ rốt cuộc trong nhà Ninh Tự Hàn có chuyện gì xảy ra.

Điện thoại rất nhanh được nhận, Linh Vận quanh co lòng vòng hỏi: “Anh hai, anh đang ở đâu vậy?”

Linh Tu tức giận việc cô và Ninh Tự Hàn hẹn hò, không quá muốn trả lời cô: “Em quản anh ở đâu, trong mắt em còn có người anh trai này á?”

Những lời châm chọc này, Linh Vận tức giận, “Anh dựa vào đâu mà quản em yêu đương, em cũng 19 tuổi rồi, đã sớm trưởng thành, sang năm đã có thể kết hôn.”

“A, “ Linh Tu càng không vui, “Xem ra em có năng lực, còn dám nói kết hôn, em kết thử anh xem!”

Linh Vận chỉ là thuận miệng nói ra, bây giờ lại bị anh làm căng, bèn sửa lời: “Đó là chuyện của em.”

“Anh cứ một mực phản đối, cũng không thể không cho em tìm bạn trai chứ?”

“Định để em cả đời không lấy chồng à?”

Linh Tu: “Em thích ai không thích, vì sao hết lần này tới lần khác lại là Ninh Tự Hàn?”

Tim Linh Vận chợt thắt lại, theo bản năng hỏi: “Vậy anh nói xem vì sao em không thể thích anh ấy?”

“Anh ấy dáng dấp đẹp trai, đối xử với người cũng tốt, còn là nghiên cứu sinh, chỗ nào cũng xứng với em, anh cho em cái lý do đi.”

“Em không biết...” Linh Tu vừa mới bắt đầu nói thì điện thoại bỗng nhiên bị người từ phía sau cướp đi, “Ai cái tên khốn kiếp...” Câu mắng còn chưa thốt ra khỏi miệng, phát hiện là Ninh Tự Hàn, sửa lại, “Sao mày lại trở về rồi?”

Ninh Tự Hàn tắt điện thoại của cậu ta rồi ném lên giường, bình tĩnh nói: “Linh Tu, mày ít nói hươu nói vượn lại cho tao, chờ thời cơ chín muồi, chính tao sẽ nói.”

Đây là thái độ gì chứ, Linh Tu cũng ngoan cố, “Em gái ruột của tao, chẳng lẽ muốn tao nhìn nó nhảy vào hố lửa?”

Ninh Tự Hàn nhíu mày, “Hố lửa cái quái gì, hai người bọn tao đều thích nhau thì có vấn đề gì?”

Linh Tu: “...”

Yên lặng mấy giây, anh ta nghiến răng, “Đều thích lẫn nhau thì sao, tao lại muốn nói cho nó, để nó sớm...” Anh vừa nói vừa đi lấy điện thoại, “Thoát ly khổ hải, sau này đỡ phải hối hận.”

(*) Thoát ly khổ hải (脱离苦海) có nghĩa là cắt đứt phiền muộn và gian khổ trên thế gian, rời khỏi khó khăn cùng cực.

Ninh Tự Hàn ngăn cản anh lấy điện thoại, nhẫn nhịn cơn giận dữ, nói: “Tao đã nói với mày, tự tao sẽ nói với cô ấy, chờ thời cơ chín muồi, mày làm gì mà cứ dồn ép tao!”

Linh Tu: “Chờ thời cơ chín muồi, chỉ sợ Linh Vận càng khổ hơn, vẫn là hiện tại tao nói cho nó là tốt nhất, nếu nó có thể chấp nhận và sẵn lòng ở bên mày, tao sẽ không nói hai lời ủng hộ bọn mày, nhưng nếu nó không đồng ý, sau này mày đừng có làm phiền nó nữa.”

Ninh Tự Hàn lập tức cuống lên, ra sức giữ điện thoại di động, đáy mắt đỏ đến đáng sợ, kiềm chế tâm trạng của mình, nói: “Linh Tu, có thể cho tao chút thời gian không, coi như tao xin mày?”

“Cô ấy là em gái mày, mày yêu thương cô ấy, nhưng tao thích cô ấy, tao cũng yêu thương cô ấy.”

Linh Tu: “Vậy bây giờ mày lập tức nói cho nó.”

“Không được. “ Ninh Tự Hàn dứt khoát nói, “Nếu mày dám nói cho cô ấy, nếu Linh Vận chia tay với tao, Linh Tu, mày có tin tao sẽ theo đuổi Mẫn Tình không, để cho mày cả đời không thoải mái.”

“Mày dám!” Mẫn Tình là điểm yếu của cậu ta, vừa nghe đến hai chữ này, Linh Tu liền điên lên, “Cô ấy đã kết hôn, mày dựa vào cái gì còn đi quấy rầy cô ấy?”

Ninh Tự Hàn nắm chặt cổ áo Linh Tu, nói ra từng chữ: “Không tin mày cứ thử xem, Linh Vận tao nhất định phải có, nếu ai dám phá hoại bọn tao, tao sẽ khiến người đó phải khổ sở.”

Linh Tu dùng cùi chỏ đẩy anh ra, ha ha cười khẩy, nói: “Mẫn Tình đã kết hôn, mày cho rằng mày có thể theo đuổi được cô ấy sao?”

Ninh Tự Hàn: “Mày đừng quên, không có tiền thì sẽ không giải quyết được thứ gì cả, theo đuổi không được, tao có thể ra tay từ chồng cô ta, tao nghe nói cuộc sống của bọn họ rất bình thường, nhà ở vẫn phải vay tiền mua, tao cũng không tin...”

Linh Tu đưa tay lau mặt, viền mắt đỏ.

Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, Ninh Tự Hàn biết mình nói hơi quá đáng, yên lặng mấy giây, anh đổi lời nói: “Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc không giống nhau, Tôn Cẩn Nặc cô ấy thích mày, cái gì cũng nguyện ý vì mày mà làm.”

“Nhưng Linh Vận không được, cô ấy vẫn còn dè dặt đối với tao, nếu lúc này nói cho cổ, sẽ chỉ hù đến cổ, khiến cô ấy quay người chạy trốn.”

“Tao sẽ không giấu cô ấy mãi đâu, nhưng cũng phải tìm một cơ hội thích hợp mới có thể nói.”

Tác giả có lời muốn nói: chuyện của Ninh Tự Hàn, chương sau sẽ giải thích.

Đừng vội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.