Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt

Chương 23: Chương 23: Kiểm tra cuối kì




Editor: Matcha

***

“ Cậu mau giảng bài này cho mình” Hứa Thâm khẽ giật tay áo Lâm Thiển.

Chung Dật Minh đẩy mắt kính, mỉm cười: “ Cậu chỉ cho Hứa Thâm trước đi, để mình tính xong rồi ta nói tiếp.”

“ Cũng đúng, khi nào làm xong thì nói với mình nha!”

Chung Dật Minh gật gật đầu, nhìn Hứa Thâm đầy vẻ khiêu khích, nhanh chóng rời đi.

Lâm Thiển hít một hơi thật sâu: “Còn bài nào không biết làm nữa?”

“Không có.” Hứa Thâm trả lời cô bằng một khuôn mặt vô cảm.

“ Đầu óc cậu có vấn đề sao?” Bây giờ Lâm Thiển mới nhận ra một chuyện.

Cô híp mắt lại nhìn Hứa Thâm: “ Hứa Thâm, vì sao mỗi lần Chung Dật Minh đến gần mình, cậu lại dở chứng hả?”

Hứa Thâm mím chặt môi, tầm mắt lạnh lẽo dừng trên người cô.

Lâm Thiển dường như không chú ý tới sự cứng ngắc của anh, thay vào đó càng cố xích lại gần hơn: “ Có chỗ khó hiểu, sao lại không nói?”

Lúc ấy Hứa Thâm chỉ cảm thấy Lâm Thiển giảo hoạt như một tiểu hồ ly.

Anh chăm chú nhìn nụ cười trên khóe môi ' Tiểu hồ ly', cố tỏ ra lạnh lùng: “ Giảng bài.”

“ Không phải vừa bảo không có?”

“Hiện tại có.”

Hứa Thâm đẩy bài tập đến trước mặt cô.

Lâm Thiển che miệng cười trộm. Anh chàng tên Hứa Thâm này có vẻ rất thích tức giận vì những chuyện không rõ lí do, thế nhưng bộ dáng hồ đồ của anh lại đáng yêu hết phần thiên hạ.

*

Sau Tết Nguyên Đán, kì thi tới đúng như kỳ hạn.

Lần này Lâm Thiển ngồi ở phòng thi số 1, còn Hứa Thâm vẫn dậm châm tại chỗ.

Ngày thi hôm đó, cả hai tình cờ chạm mặt ở cửa tiểu khu, sau đó lại tiếp tục gặp nhau tại cổng trường.

Vốn dĩ Lâm Thiển cũng định nói mấy lời động viên, nhưng làm thế nào cũng không mở lời cho được, đến cuối cùng cô chỉ lẳng lặng theo sau anh.

Thời điểm lướt qua phòng thi chót ở tầng hai, Lâm Thiển thẫn thờ nhìn Hứa Thâm.

Rõ ràng cô không nên xen vào chuyện của người khác, chỉ cần im lặng lờ đi là được.

Rốt cuộc tại sao cô lại đưa ra lời thách thức với Lữ Đình Ngọc?

Lâm Thiển vừa đi vừa suy nghĩ vấn đề khó nhằn này, lúc tới nơi thì đã thấy đám người Phó Hướng Chân đứng sẵn ở đó rồi.

Lâm Thiển cũng không có ý định ra bắt chuyện. Ôn Ánh Tuyết nói rất đúng, nếu ngay từ đầu đã không cùng chung chí hướng thì làm gì cũng thấy chướng mắt nhau. Nhưng có vẻ nó lại là cơ hội để Lữ Đình Ngọc công kích cô.

Âm dương quái khí*, Lâm Thiển chẳng buồn nói lý.

* chỉ những lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra........

Cô càng không để tâm tới Lữ Đình Ngọc, cậu ta lại càng được đà lấn tới: “ Hạng nhất ghế gớm lắm sao? Người khác nói mà cũng vờ đi như không thấy?”

Bước chân của Lâm Thiển ngừng lại.

Cái nhìn sắc bén thoáng rơi xuống người Lữ Đình Ngọc, khiến cậu ta bất ngờ.

Ngữ khí Lâm Thiển bình đạm: “Là rất ghê gớm, vẫn còn có người chưa thể.”

Phản đòn thành công, Lâm Thiển rất tự tin bước vào phòng thi.

Lâm Thiển không hiểu ác ý mà Lữ Đình Ngọc dành cho mình đến từ đâu, dù gì thì cậu ta cũng chỉ là một cô gái mới lớn, sao có thể nói ra những lời khó nghe đến thế?

Lâm Thiển hít một hơi thật sâu, thật thoải mái khi ném hết những chuyện không vui ra sau đầu.

Trùng hợp là Phó Hướng Chân ngồi ngay phía sau cô.

Khi Chung Dật Minh đi ngang qua Lâm Thiển, cậu còn rất nhiệt tình cổ vũ cho cô.

Mùa đông ở thành phố S vô cùng buốt giá, thi xong, cô nhanh chân chạy ra ngoài rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt.

Chả hiểu sao cô lại nhớ đến Hứa Thâm.

Khoảng thời gian này anh đã tiến bộ hơn nhiều, chẳng biết điểm số sẽ ra sao.

*

Khối 12 Nhị Trung lùi lịch nghỉ để khai giảng trước, nhưng khối 11 thì không cần thiết. Ngay sau kì thi chính là kì nghỉ đông, chỉ là tuần sau trường vẫn sẽ tiếp tục việc dạy học, tiếp đó là tiến hành chấm bài thi cũng như công bố thành tích thi cử.

Từ ngày hôm ấy, Lâm Thiển chưa từng gặp lại Hứa Thâm. Rất nhiều lần cô đi dạo dưới toà nhà số 3, nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh quanh đây.

Mãi cho đến hôm nay, cô mới gặp lại Hứa Thâm, có vẻ tâm tình anh không được ổn định.

Thầy Tần đứng trên bục giảng cầm tờ giấy xếp hạng, chờ các bạn trong nhóm ủy ban phát bài thi, Lâm Thiển lặng lẽ tới gần anh.

“ Cậu làm sao vậy? Có phải trong người thấy không thoải mái?”

Hứa Thâm mang theo khuôn mặt tái nhợt đến lớp, giống như đang bị bệnh vậy, cô có hỏi Lục Bác Uyên nhưng cậu ta cũng chịu.

Hứa Thâm nằm lăn ra bàn, đầu chôn vào khuỷu tay, không hề có bất kì phản ứng gì.

Lâm Thiển khẽ thở dài.

Trên khuôn mặt của Tần Thiên Nam tràn đầy ý cười, phát bài thi rồi, ông dùng thanh âm hồn hậu nói.

“ Lớp chúng ta phát huy rất tốt.” Ông cầm bảng xếp hạng “Thầy không đọc thứ hạng nữa, lần này chỉ tuyên dương đúng một người”

Tim của Lâm Thiển đập liên hồi. Theo bản năng nhìn về phía Hứa Thâm, người nọ vẫn nằm gục xuống, khẳng định không thể nghe thấy tiếng thầy Tần.

Lữ Đình Ngọc ngồi ở đằng trước cũng quay đầu nhìn, sau đó thoáng thấy Phó Hướng Chân nhíu mày, không nói không rằng liền lập tức xoay người trở lại.

“Trong kì thi này, một bạn học của lớp chúng ta đã tiến bộ vượt bậc. Trước kia, lần nào cậu ấy cũng đứng cuối lớp thế nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi”

Thầy Tần cố ý dừng lại một lúc, có điều ai lại không biết đấy là Hứa Thâm cơ chứ?

Trong lòng bàn tay của Lâm Thiển ướt đẫm mồ hôi, không biết vì điều gì mà cô lại khẩn trương tới vậy.

“ Thứ hạng của bạn Hứa Thâm đã tăng lên một trăm bậc! Đây là điều đáng chúc mừng!” Ông cố ý cao giọng, kích động nhìn về góc cuối lớp học.

Kết quả chính là Hứa Thâm vẫn đang say giấc nồng.

“Khụ khụ.” Không ai phối hợp, thầy Tần có chút xấu hổ.

“ Hứa Thâm? Hứa Thâm?” Tần Thiên Nam gọi hai tiếng, tầm mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh.

Dưới gầm bàn, Lâm Thiển lặng lẽ kéo áo Hứa Thâm: “Hứa Thâm, thầy Tần gọi cậu”

Người nọ cuối cũng giật mình tỉnh giấc.

Hứa Thâm lờ đờ ngồi dậy, tâm trạng khá tệ, hình như còn ẩn ẩn hơi thở áp lực.

Có vẻ anh đang rất tức giận, Lâm Thiển nhìn anh đến ngẩn ngơ, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra chút sợ hãi.

Thầy Tần đứng trên bục giảng nhíu mày, Hứa Thâm chưa bao giờ ngủ trong tiết học của ông, nghe các thầy cô khác phản ánh lại cũng vậy, chẳng lẽ thi xong rồi nên anh không muốn cố gắng thêm chút nào nữa?

Hứa Thâm tùy ý sửa sang lại đồng phục, sau khi xác định được người trước mặt là Lâm Thiển, nỗi bực tức trong anh cũng dần tan biến theo.

Anh đứng lên, đối mặt với thầy Tần.

Tần Thiên Nam mỉm cười: “Hứa Thâm, thành tích của em không tồi, tiếp tục giữ vững.”

Hứa Thâm không lên tiếng, ông cũng không muốn so đo, nhanh chóng bảo anh ngồi xuống.

Trái lại Hứa Thâm lại có hơi mơ màng, khi ngồi xuống có phần ngốc nghếch.

Lâm Thiển xem qua bài thi đặt trên bàn, mặc dù mắc không ít lỗi sai nhưng cũng đã vượt qua chỉ tiêu.

Lâm Thiển nhích lại gần anh, nhẹ giọng: “Cậu thực sự đạt điểm tiêu chuẩn đó!”

Nói rồi cô trả lại bài thi cho anh, hiện tại cô mới phát hiện ra trong mắt anh toàn là tơ máu.

“ Cậu làm sao vậy?” Lâm Thiển kinh hãi.

Trách không được anh vừa đến lớp đã ngủ, hiển nhiên là vì mấy ngày này không nghỉ ngơi tốt.

Hứa Thâm nhanh chóng đảo mắt, cũng không trả lời vấn đề cô đưa ra.

“ Cậu cảm thấy khó chịu sao?” Lâm Thiển nhận ra Hứa Thâm rất mệt mỏi.

Dù trước đó anh cũng hay gật gà gật gù nhưng tuyệt không tới mức này.

Hứa Thâm lắc đầu, tay đỡ lấy đầu, không nói gì.

Lâm Thiển không dám nhiều lời, cô nhìn Hứa Thâm thêm vài lần, chờ tan học cô sẽ hỏi Lục Bác Uyên sau.

Ngay cả Lục Bác Uyên cũng không rõ, cậu nói khả năng cao là anh cùng gia đình xảy ra mâu thuẫn. Vì là chuyện riêng tư nên Lâm Thiển cũng không tiện dò hỏi.

Hứa Thâm ngủ nguyên một buổi. Lâm Thiển đoán có lẽ nhà anh xảy ra chuyện nên cũng mặc kệ, cho anh nghỉ ngơi chút vậy.

Các thầy cô thấy Hứa Thâm không tập trung nghe giảng nữa thì thầm nghĩ quả nhiên 'giang sơn dễ đổi bản tính khó dời', chút tin tưởng còn sót lại cuối cùng cũng biến mất.

Cho đến tận cuối chiều, tiếng chuông tan học vang lên, Hứa Thâm mới tỉnh dậy.

Sắc mặt anh cũng tốt hơn, nhưng nhìn qua vẫn có chút 'tiều tụy'.

Lục Bác Uyên rất tri kỉ đưa cho anh một hộp bánh quy: “Đói bụng không? Lâm Thiển nói cậu cả ngày chưa ăn gì, mình mua cho Ôn Ánh Tuyết, tiện thể lấy thêm một hộp”

Lâm Thiển đã quen cái thói mang Ôn Ánh Tuyết đến mọi nơi của cậu, vậy nên quay sang hỏi Hứa Thâm:

“ Cậu có ổn không thế?”

Hứa Thâm không trả lời, đại khái là vì quá đói bụng. Anh nhanh tay bóc túi bánh trên bàn, cầm lên ăn thử.

Lâm Thiển cũng biết Hứa Thâm trầm mặc ít nói, cô không nói gì nữa, thu dọn sách vở xong rồi cùng Ôn Ánh Tuyết ra khỏi lớp. Mới đi được vài bước thì đã chạm mặt hai người là Phó Hướng Chân và Lữ Đình Ngọc.

Lâm Thiển cân nhắc một chút mới mở lời:“ Thành tích cuối kì đã có, Lữ Đình Ngọc cậu không muốn thực hiện lời hứa của mình sao?”

Lữ Đình Ngọc cùng Phó Hướng Chân ăn ý xoay người nhìn Lâm Thiển.

Ánh mắt thiếu nữ kiên định, không hề có ý lùi bước.

Lữ Đình Ngọc im lặng không nói lời gì. Mày của Phó Hướng Chân nhăn lại thành hình chữ xuyên, lần này cô xếp thứ hai, tâm trạnh cũng không mấy hào hứng.

Nhìn hai người cùng bất động, Lâm Thiển khẽ mỉm cười, rất 'tốt bụng' nhắc nhở: “ Lần trước đã nói chỉ cần mình giữ vững thứ hạng, còn Hứa Thâm có thể rời khỏi phòng thi chót thì cậu sẽ xin lỗi về hành động không thỏa đáng của mình. Thế nào, quên rồi sao?”

Tuy rằng đã tan học, nhưng trong lớp vẫn còn không ít người chưa ra về, mọi người nghe được động tĩnh liền sôi nổi nhìn qua.

Lữ Đình Ngọc nắm chặt tay, cô hiển nhiên biết Lâm Thiển đang công kích mình. Cậu ta không hề để lại cho cô đường lui.

“ Cậu có ý gì?” Lữ Đình Ngọc ngoan cố nói.

Lâm Thiển tiến lên một bước:“ Xin lỗi Hứa Thâm.”

Hứa Thâm đang ngồi nhấm nháp bánh quy, nghe thấy tiếng Lâm Thiển liền ngẩng đầu.

Phòng học lúc này trở nên ăn tĩnh đến lạ kỳ.

Tính cách của Lữ Đình Ngọc hệt như chùm pháo hoa, có thể phát nổ nổ bất cứ lúc nào, đây là lần đầu tiên có người không chê phiền muốn so đo cùng cậu ta. Có không ít người lo lắng thay Lâm Thiển, ai mà biết lúc nào đó Lữ Đình Ngọc sẽ phản công lại chứ.

Nhưng cũng có người không sợ chết: “Làm sao vậy? Phải xin lỗi chứ! Cá cược rồi mà giờ lại muốn bỏ chạy hay sao?”

Lục Bác Uyên đứng dậy, tự tin nói.

Vụ cá cược lần trước đúng là cậu có cản Lâm Thiển, nhưng thời thế đã thay đổi nha! Lâm Thiển ngồi vững vị trí đầu, Hứa Thâm đã có sự tiến bộ vượt bậc, lão Tần còn cố ý tuyên dương anh, đây quả thực là kết quả ngoài mong đợi.

Hiện giờ Lâm Thiển trong lòng Lục Bác Uyên đích thực là đại tỷ nghĩa hiệp, còn uy vũ hơn cả Hứa Thâm!

Lữ Đình Ngọc vẫn bất động tại chỗ như cũ, tựa như bị chặn họng. Nhưng Lục Bác Uyên nói không sai, cô là người thua cuộc.

“Có những người a, người khác thua thì ước cả thế giới biết, nhưng bản thân mình lại chưa có gan thừa nhận.” Vương Tuấn Võ lắc lư đi vào lớp, mang theo vẻ bát quái nói.

Đây là lúc nổ pháo hoa!

“ Ai nói mình không có can đảm thừa nhận rằng?” Đột nhiên Lữ Đình Ngọc đi tới, ngữ khí cứng rắn:

“ Chỉ là một lời xin lỗi thôi, ai mà không làm được”

Lâm Thiển túm lấy cánh tay của Lữ Đình Ngọc: “Phải xin lỗi một cách chân thành nhất, nhưng hình như cậu không phục nhỉ, chi bằng cậu khóm lưng tạ lỗi, chuyện này coi như xong”

“Lâm Thiển cậu đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!”

“ Khi đó cậu đã đáp ứng cá cược” Lâm Thiển một chút cũng không hốt hoảng, ngữ khí bình đạm như thường.

Lữ Đình Ngọc hít một hơi thật sâu, thoáng nhìn qua Phó Hướng Chân, cô nàng lại không hề có bất cứ động tĩnh nào.

“Lục Bác Uyên nói không sai, cá cược thua thì phải chịu phạt.”

Câu nói lạnh lẽo như có người đang cố tìm cách xoáy sâu vào lòng Lữ Đình Ngọc, làm cô nàng không khỏi hoảng hốt.

Trong phút chóic, cô chợt nhận ra Lâm Thiển có chút đáng sợ.

Cô khẩn trương nhìn về phía Hứa Thâm, lại phát hiện ra anh không nhìn mình, trước sau như một chỉ quan tâm đến Lâm Thiển.

Lâm Thiển buông lỏng cánh tay, sau đó đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Lữ Đình Ngọc.

Tầm mắt của mọi người đều hướng tới bên này, Lữ Đình Ngọc đành phải nhượng bộ, chưa nói được gì thì vành mắt đã ửng đỏ.

“ Hứa Thâm.... thật xin lỗi.” Cô nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi, sau đó nghĩ hoặc nhìn Lâm Thiển.

“ Thế này đã vừa lòng cậu chưa? “ Thanh âm của Lữ Đình Ngọc đã có chút nghẹn ngào, giống như bản thân mình mới là người bị ủy khuất.

Sắc mặt Lâm Thiển không hề thay đổi: “ Mình hi vọng cậu sẽ nhớ kỹ ngày này, về sau không nên tùy tiện so sánh bạn học cùng với những từ không thỏa đáng. “

Không chỉ là chuyện của Hứa Thâm, mà còn là chuyện Ôn Ánh Tuyết ở sân thể dục.

Lữ Đình Ngọc liền cất bước rời đi, lúc ngang qua Phó Hướng Chân cũng không chùn bước.

Không ai nghĩ tới rằng cô sẽ đột ngột dừng lại.

“ Hứa Thâm.” Cô xoay người, có vẻ như muốn nói chuyện cùng anh.

Hứa Thâm phi thường không kiên nhẫn nhìn Lữ Đình Ngọc.

“ Lâm Thiển làm nhiều trò như vậy, còn tát cậu trước mặt mọi người, toàn trường đều đã biết chuyện này. Cậu còn có thể nhẫn nhịn được sao?”

Lâm Thiển sững sờ, hô hấp của mọi người như bị ngưng đọng.

Rốt cuộc chuyện ấy đã trôi qua khá lâu rồi, ai lại dám nhắc tới chứ? Cậu ta có bệnh sao?

Hứa Thâm chậm rãi đứng dậy, trên mặt lộ ra ý cười trào phúng.

Châm ngòi một cách ấu trĩ.

“ Nếu cậu ấy vui vẻ thì mình cũng không ngại”

Giọng nói vững vàng trầm thấp lại phá lệ mát lạnh xẹt qua bầu không khí, quả thực là một câu nói kinh hãi thế tục, khiến người nghe trầm trồ kinh ngạc.

Lâm Thiển:??

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa · đột kích · Thâm

***

Đến tận hôm nay mới có thể lết vào Wattpad đăng truyện được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.