Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt

Chương 22: Chương 22: Nỗ lực




Editor: Matcha

***

Hứa Thâm phát hiện bệnh hay quên của cô gái Lâm Thiển này khá trầm trọng. Ngày hôm qua cô rời đi trong sự tức giận thế mà giờ lại làm như không có chuyện gì.

Anh ho nhẹ một tiếng, cố gắng che giấu sự mất tự nhiên.

“ Vừa dọn đến nên muốn đi dạo”

Tất nhiên anh sẽ không nói cho cô rằng mình quên hôm nay là thứ mấy.

“ Đi dạo còn phải mặc đồng phục sao?” Lâm Thiển xoay một chiếc chìa khóa trong tay, tinh nghịch hỏi.

Khuôn mặt Hứa Thâm không chút thay đổi: “ Mình định sang nhà Lục Bác Uyên, nhưng đột nhiên không muốn đi nữa”

Ôi, con người này thật biết cách che dấu.

Lâm Thiển hiển nhẹ “ xì” một tiếng, tiếp tục hỏi: “ Vậy giờ cậu muốn đi đâu?”

Hứa Thâm không trả lời cô mà hỏi ngược lại: “ Cậu đi đâu?”

“ Ăn sáng”

“Mình cũng vậy.”

Lâm Thiển trừng mắt nhìn anh, câu trả lời này thật có lệ, vừa nghe đã biết Hứa Thâm tùy tiện lấy lí do.

“ Vậy cậu đi đi” Lâm Thiển không muốn nhiều lời cùng anh nữa, cô lướt qua anh, hướng tới cổng tiểu khu.

Sáng tinh mơ ngày đông, mặt trời chỉ mới lấp ló, thời tiết cực kì buốt giá. Lâm Thiển mang thêm một chiếc khăn cổ bằng nhung, nhưng khi cô đi ngang qua Hứa Thâm, người không có hứng thú với món đồ này lại cảm thấy mình nên mua một chiếc khăn quàng.

“ Cậu định đi ăn ở đâu?” Hứa Thâm nhìn bóng hình cô, anh hỏi.

“ Đến cửa hàng điểm tâm*”

*Điểm tâm là một loại hình ẩm thực Trung Hoa bao gồm rất nhiều món ăn nhẹ hợp lại và thường phục vụ cho bữa ăn sáng. Tổng cộng trên dưới 100 món khác nhau được chế biến chủ yếu từ nguyên liệu bột gạo, bột mì... và các loại nhân thịt, nhân hải sản được hấp bằng những xửng tre. Các món hấp gồm có há cảo, sủi cảo, bánh bao, bánh bao chỉ, xíu mại, bánh bao xá xíu, bánh hẹ và các món chiên như: bánh khoai môn chiên giòn, bánh cảo cá hồi chiên, các loại chả giò, các loại bánh ngọt, các loại thịt viên, chân gà chưng và cháo. ( theo Wikipedia)

Hứa Thâm nhanh chân đuổi theo: “ Mình đi cùng cậu”

Lâm Thiển cố ý ngoái đầu nhìn anh thêm vài lần: “ Trước kia sao mình không phát hiện ra cậu còn có sở thích đi theo người khác nhỉ?”

Hứa Thâm bình tĩnh đáp lại: “ Mình vừa chuyển đến, không quen biết ai”

Không quen biết nên mới đi theo cậu, lí do kia phù hợp thế còn gì.

*

Tiểu khu Kim Hào Hoa mới được xây dựng cách đây không lâu, song khu vực này lại rất phát triển. Xung quanh đây là các tòa nhà cao tầng, gần đó cũng có trung tâm thương mại.

Vì vậy khi bước vào căn nhà giản dị này, Hứa Thâm nhận ra có chút khác lạ.

Ai có thể nghĩ tới một nơi như vậy còn có cửa hàng ăn uống từ nhiều thập kỉ trước.

“ Cho cháu một chén hoành thánh*” Lâm Thiển quen cửa quen nẻo nói với bà chủ một tiếng, sau đó quay sang nhìn Hứa Thâm.

* Sủi cảo.

“ Cậu muốn ăn gì?” Cô hỏi.

Anh làm sao mà biết được mình muốn ăn gì?

Hứa Thâm không trả lời, anh chưa bao giờ đến nơi giống như vậy

“Tùy tiện.”

“ Vậy thì cho thêm một chén hoành thánh nữa”

Cửa hàng từ sớm đã đông khách, trong nơi sương mù mờ mịt đều là hơi thở tràn đầy sức sống.

Hai chén bánh rất nhanh thì được mang ra, hoành thánh trắng trẻo mập mạp, trong nước lèo* còn có chút ngò gai cùng sa tế, trông rất bắt mắt.

* nước dùng, thường hầm từ xương heo.

“ Ăn đi” Lâm Thiển cầm đũa, nói với Hứa Thâm qua làn sương mờ ảo.

Hứa Thâm thong thả cầm lấy đũa, mày hơi nhăn lại.

Lâm Thiển bật cười: “ Hứa đại thiếu gia, yên tâm đi, ăn món này cũng không làm tổn hại đến chiếc bụng tôn quý của cậu”

Lâm Thiển biết gia cảnh Hứa Thâm tốt, khẳng định chưa ăn ở hàng ven đường bao giờ, cho nên cô phải làm gương cho anh.

Hứa Thâm không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô ăn, lúc này mới thật cẩn thận dùng bữa.

“Mình đã ăn ở rất nhiều nơi, nhưng nơi này là ngon nhất, hương vị đủ đầy, mùa đông ăn thì càng thêm ngon” Lâm Thiển vừa ăn vừa giới thiệu cho anh.

Hứa Thâm trước sau không nói một lời, từ tốn ăn.

Chờ khi Lâm Thiển dùng hết nước lèo, anh rốt cuộc cũng đã ăn xong phần hoành thánh, sau đó liền buông đũa.

“ Cậu không thử nước dùng sao? Rất ngon đấy” Lâm Thiển nghi hoặc nhìn anh.

Hứa Thâm ngẩn người nhìn bát nước dùng.

Lâm Thiển giật giật khóe môi, cô đứng dậy thanh toán tiền.

Trên đường trở về, hai người đều trầm mặc không nói, Lâm Thiển không chịu nổi bầu không khí xấu hổ này, liền mở lời: “ Ừm, gần đây việc học của cậu có vấn đề gì không?”

Bước chân của Hứa Thâm chợt ngừng lại, anh nhìn về phía cô.

Lâm Thiển không biết vì sao đột nhiên lại có đôi phần khẩn trương: “ Mình, chỉ tò mò một chút.........”

“ Thời điểm cá cược không phải rất mạnh miệng hay sao? Giờ mới biết sợ?” Hứa Thâm không chút lưu tình nói.

Lâm Thiển ngẩng cao đầu: “ Còn không phải là vì.............”

Lời cô muốn nói có chút không thỏa đáng, ai ngờ Hứa Thâm lại có vẻ hứng thú.

“Vì sao?”

Anh hơi cúi người, khuôn mặt hiện rõ trong phút chốc. Lâm Thiển bị anh chọc tức, mới giận dữ buột miệng thốt ra: “ Còn không phải là vì cậu! Nếu không phải vì cậu thì mình sao lại phải cùng Lữ Đình Ngọc đánh cược!”

Hứa Thâm liền bật cười.

“ Cậu cười gì chứ?” Lâm Thiển bất mãn nói.

“ Nếu mình có vấn đề thì làm sao đây?”

“ Mình giúp cậu” Lâm Thiển còn chưa phát hiện mình bị anh lừa gạt.

“ Dạy thế nào?”

“ Đương nhiên là cậu không hiểu nơi nào, mình sẽ chỉ nơi đó rồi”

“ Mình có nhiều chỗ không hiểu, chi bằng cậu đến nhà, dạy bổ túc cho mình”

Hả?

Lâm Thiển trợn to mắt nhìn anh. Lời này là Hứa Thâm nói ra sao?

Cô cũng không biết mình bị làm sao, liền nhẹ nhàng giơ tay, chọc vào má Hứa Thâm: “ Là thật nha...........”

Hứa Thâm nghe thấy cô lẩm bẩm, bỗng cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo trên mặt, liền sững người.

“ Lâm Thiển, đã có ai nói cậu rất to gan chưa?”

Âm thanh của anh trầm thấp, ngay lúc ấy Lâm Thiển mới ý thức được vừa rồi mình đã làm gì.

Cô vội vàng lùi bước: “ Rời khỏi phòng thi chót rất dễ dàng.........Cậu, cậu phải nỗ lực đấy.......Nếu điểm thi của cậu đạt tiêu chuẩn, mình sẽ mời cậu đi ăn!”

Nói xong, cô liền vụt chạy.

Hứa Thâm đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cô.

“ Cậu phải nỗ lực đấy”, đây là lời cổ vũ sao.......

Chỉ có điều, Lâm Thiển muốn mời anh đi ăn, loại khen thưởng này, có thể suy xét lại.

*

Hôm sau tới trường, Lục Bác Uyên kinh ngạc phát hiện, Thâm ca của cậu đã thay đổi.

Trước kia Thâm ca chỉ học mỗi tiết Toán, các giờ còn lại đều ngủ đến nỗi không biết trời đất trăng sao, thế nhưng hôm nay Thâm ca lại không ngủ nướng đó nha! Tuy rằng thoạt nhìn anh cũng giống như người đang nghe giảng..........

Học xong tiết ba, Lục Bác Uyên nhịn không nổi nữa.

“ Thâm ca hôm nay làm sao vậy?”

Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn cậu: “Có ý gì?”

“ Cậu không thấy buồn ngủ sao?” Tên Lục Bác Uyên này nói chuyện cộc lốc không chút vòng vèo, thẳng thắn đến mức Lâm Thiển nghe xong liền bật cười.

Hứa Thâm nhìn Lâm Thiển: “ Cô Lâm nói đi học không thể ngủ”

Lục Bác Uyên nghĩ mình đang gặp quỷ: “ Lâm Thiển, cậu đã thi triển bùa phép gì lên người cậu ấy?”

Lâm Thiển không trả lời cáu hỏi kia của Lục Bác Uyên, chỉ vừa lòng gật đầu: “ Biểu hiện không tồi, tiếp tục kiên trì”

Lục Bác Uyên biết mình trở thành đồ dư thừa, xoay người trở về với vẻ mặt mê mang.

Lâm Thiển đến gần Hứa Thâm hỏi: “ Vì sao cậu lại cùng Lục Bác Uyên trở thành anh em tốt?”

Ý cười trên mặt Hứa Thâm càng sâu: “ Cậu cũng cảm thấy cậu ta có chút ngốc?”

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười.

Bỗng nhiên Lâm Thiển cảm thấy anh rất có ý tứ, nơi nào giống với lời đồn khó gần chứ? Rõ ràng anh rất thân thiện nha!

Thầy Tần dạo này vô cùng vui vẻ, sau vài bài kiểm tra, thành tích của Hứa Thâm ngày một tốt hơn. Các thầy cô khác cũng phản ánh lại với một thái độ tích cực.

Điều này minh chứng cho gì? Chứng minh phương pháp của ông là hoàn toàn khả thi!

Nhóm học tập khiến Hứa Thâm thêm năng nổ! Hứa Thâm còn nỗ lực học tập, còn có ai mà không thể cứu vãn được?

Thầy Tần dành cả tiết để biểu dương bạn học Hứa Thâm đã có sự tiến bộ lớn.

Nhưng cũng có người không như vậy.

“ Thành tích của Hứa Thâm dần dần khả quan, chẳng lẽ cậu ta sẽ rời khỏi phòng thi chót?” Thời điểm nghỉ trưa, Triệu Tịnh không nhịn được nữa, đành hỏi.

Nói đến chuyện này Lữ Đình Ngọc liền trở nên tức giận: “ Chỉ là vài bài kiểm tra mà thôi, mình không tin Hứa Thâm sẽ cố gắng học tập”

“ Đúng là Hứa Thâm không ngủ nướng trong giờ nữa” Phó Hướng Chân ngây người.

Lữ Đình Ngọc bị chặn họng, không nói gì, chỉ hung hăng chọc chén cơm.

“ Lâm Thiển là đối thủ đáng gây chú ý, cậu ta có phương pháp học tập hiệu quả” Phó Hướng Chân luôn tỏ ra bình tĩnh.

“ Đúng vậy, ý của cậu là cậu ta còn có hi vọng dành hạng nhất?”

Phó Hướng Chân hơi hơi nhíu mày, không trả lời.

Lữ Đình Ngọc khẽ hừ một tiếng: “ Cậu ta cho rằng hạng nhất dễ có được như vậy sao? Hứa Thâm là dạng người gì chúng ta còn không rõ sao? Cứ chờ đi”

*

Lâm Thiển không nghĩ tới ' kế hoạch cải tạo Hứa Thâm ' của mình lại có hiệu quả đến vậy.

Từ ngày hôm đó, Hứa Thâm giống như biến thành người khác, ít nhất là không nằm lăn ra ngủ.

Chuyện này đối với Hứa Thâm đã là một sự tiến bộ lớn.

Vì thế trong một trận mưa tuyết vào tháng mười hai này, anh nhận được phần thưởng thứ hai trong học kì ----- vẫn là hai cây kẹo.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, kì thi cũng sắp tới gần. Lớp 3 càng thêm nỗ lực, Ôn Ánh Tuyết thường ngày vĩnh viễn chỉ biết xem tiểu thuyết cũng đã bắt đầu tăng tốc học Toán.

“ Lâm Thiển, bài tập Hóa ngày hôm qua cậu đã làm chưa?”

Vừa tan học, Chung Dật Minh lại tới.

Hứa Thâm phát hiện Chung Dật Minh thường xuyên tới nơi này. Nguyên bản anh đang nằm lăn ra bàn, nghe thấy tiếng cậu ta, liền ngồi dậy.

“ Mình làm rồi. Cậu muốn đối chiếu đáp án sao?” Lâm Thiển lấy quyển sách Hóa đưa cho cậu.

“ Mình muốn xem kết quả của bài thứ hai từ dưới lên” Chung Dật Minh cũng rất thẳng thắn, nếu không hỏi cách làm thì chính là so đáp án.

Hứa Thâm dựa người vào tủ lưu trữ, nhìn Chung Dật Minh bằng một cái nhìn phòng bị.

Có lẽ cảm giác được ánh mắt Hứa Thâm, tầm mắt của Chung Dật Minh dừng ở người anh.

“Đề này, mình cũng thấy có chút vấn đề” Lâm Thiển còn đang chìm đắm trong bài tập, không nhận ra sự căng thẳng mờ nhạt trong bầu không khí có chút khẩn trương ấy.

Nhưng Lục Bác Uyên từ ngoài đi vào lại cảm nhận rất rõ.

“ Cô Lâm đang làm bài sao?” Lục Bác Uyên lặng lẽ đứng giữa Lâm Thiển và Chung Dật Minh.

“ Chung Dật Minh muốn đối chiếu đáp án bài này” Lâm Thiển nhìn cậu, sau đó lại tiếp tục nói chuyện cùng Chung Dật Minh.

Lục Bác Uyên lắc đầu, bất lực nhìn Hứa Thâm, tiếp đó bỏ chạy đi tìm Ôn Ánh Tuyết.

Hứa Thâm khó chịu, rất khó chịu, anh thấy Lục Bác Uyên đang khinh thường mình.

“ Cô Lâm, mình không biết làm bài này?” Anh chỉ chỗ trống trong vở, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Chung Dật Minh.

“ Cậu có thắc mắc?” Rốt cuộc Lâm Thiển cũng bất giác phát hiện ra điểm không thích hợp, mỗi lần Chung Dật Minh tới gần cô, Hứa Thâm sẽ làm ra những hành động khó hiểu?

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa · bất mãn đầy mặt · Thâm

Quốc khánh vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.