Bản Hợp Đồng Chết Tiệt

Chương 2: Chương 2: Điềm Xấu, Điềm Xấu




Vầng dương đã bắt đầu chiếu sáng mạnh mẽ khắp nhân gian, đem lại một không khí nóng bức khá khó chịu. Gió cuốn sự nóng ẩm đi khắp mọi nơi, khiến những người đang đi trên con đường cái lớn rộng có thêm động lực để tăng tốc, tránh xa khỏi ánh nắng gay gắt này.

Lăng Phi Kim nhíu mày, ngước nhìn tấm biển có ghi “Trung tâm Tìm kiếm bạn gái” ở trên cao, không khỏi cảm thán cô bạn thân đang thở hì hục của mình.

”Oa, cậu giỏi quá, đến rồi nè!”

Đam Tiểu Mỹ đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của Lăng Phi Kim, tự thưởng cho mình một tràng vỗ tay bôm bốp. Cái chỗ Lăng Phi Kim đi lạc tới phải cách đây đến tận năm, sáu cây, thế mà cô vẫn đến kịp giờ mới tài chứ! (cái này ta đi thử rồi, sáu cây mà phóng nhanh nửa tiếng vẫn tới được đấy^^)

”Cậu xuống được chứ, chỉ sợ cậu ngồi thêm mấy giây nữa tớ sẽ đột quỵ mất!!!”, Tiểu Mỹ 'nhẹ nhàng' nói, mắt phóng tia lửa điện về phía Lăng Phi Kim, lạnh lùng nhìn cô nàng ngoan ngoãn nhảy xuống đất. “Thôi mà, đến được mà không muộn giờ là tốt, tẹo nữa tớ đãi cậu chè thập cẩm, chịu hông?”, Lăng Phi Kim vội vàng dập lửa giúp cô.

”Biết điều rồi đấy“. Đam Tiểu Mỹ thỏa mãn xuống xe, mặc kệ Lăng Phi Kim vừa dắt xe vừa đau buồn khóc thương cho cái ví tiền mỏng dính của mình.

Cái Trung tâm này gồm hai tầng với diện tích khoảng 60 m2, nhìn cũng bình thường như nhà ở, vậy mà chẳng hiểu sao từ khi đứng đây, mắt phải của cô cứ nháy liên tục, liên tục đến nỗi chính cô cũng thấy sợ. Kể từ hồi 10 tuổi bọn trẻ con hàng xóm kể truyện ma rồi tối đến dọa cô sợ chết khiếp chạy lung ta lung tung, đâm thẳng gương mặt đẹp như tiên giáng trần vào gốc cây rồi ngã xuống hồ, hại cô phải nằm viện ba tháng do dập lá mía, trật khớp tay, bong gân cổ chân, may mà không tổn hại về nhan sắc, thì đây là lần đầu tiên mắt phải cô giật liên tục như vậy. Chắc chắn là điềm xấu rồi đây!!!

Bên trong trung tâm đá đều là loại nhìn biết ngay hàng cao cấp, thanh lịch mà trang nhã. Ngay quầy tiếp tân, í, quầy tiếp tân sao?!

”Tiểu Kim, Trung tâm cần quầy tiếp tân làm gì?”

Năm giây sau, không hề có tiếng trả lời. Đam Tiểu Mỹ thắc mắc nhìn sang bên cạnh, phát hiện linh hồn của cô nàng đã bay lên 'trời cao trong xanh' rồi. “TIỂU KIM!!!”

Cô hét lên một tiếng, đồng thời bàn tay trắng ngọc ngà kéo mạnh áo Lăng Phi Kim. Chiếc áo như muốn đứt toạc ra dưới lực kéo trâu bò, Lăng Phi Kim cũng hoàn hồn trở lại, giật mạnh chiếc áo sắp anh dũng hi sinh.

”Cậu có nghe tớ không đấy, Phi Kim!!!”

Lăng Phi Kim mặc kệ câu hỏi mang tính chất tu từ của cô, thì thầm: “Anh chàng ngồi ở quầy tiếp tân kia đẹp trai ghê nha!”

Đam Tiểu Mỹ chỉ biết ôm đầu thểu não. Cô còn đang nghĩ tại sao ở đây lại có quầy tiếp tân, Kim Kim nhà cô đã bàn luận về sự đẹp trai của anh chàng ngồi đấy rồi, thật tài năng.

Cô biết mà, cô nàng này chỉ nghĩ đến trai đẹp thôi, căn bản không hề quan tâm đến những việc khác. Đúng lúc cô còn đang mải suy nghĩ, anh chàng đó đã nhìn vào Lăng Phi Kim , rồi nở nụ cười hút hồn khoe chiếc răng khểnh.

Tâm hồn cô ấy lại một lần nữa bay đi. Cô nhìn cô bạn tâm giao, không khỏi lo lắng. Thôi xong rồi, Lăng Phi Kim hình như... yêu thật lòng... mất rồi...

Đối với vẻ đẹp của Lăng Phi Kim, cưa trai là một công việc vô cùng dễ dàng, nhưng, anh chàng này xem ra chẳng hề cho cô ấy vào trong bộ não của mình. Nụ cười của anh ta, là một nụ cười uể oải và nhàm chán, dường như cười là một bản năng, đứng trước cô gái nào anh ta cũng cười vậy.

Thôi, lo mấy cái chuyện tầm phào làm gì chứ. Cô nhẹ nhàng nói vào tai Lăng Phi Kim: “Đừng nói cậu quên mục đích chúng ta đến đây nhá!”

Lăng Phi Kim hoàn hồn, cười cười với cô: “Nhớ, nhớ chứ, đi thôi“.

Tuy nói là đi thôi, nhưng cô ấy vẫn cứ cố ngoái đầu lại nhìn thật kĩ anh chàng kia, mắt ánh lên trái tim màu hồng to đùng. Đam Tiểu Mỹ kéo cô ấy đi thật nhanh, chẳng mấy chốc đã lên tầng hai. Vừa bước thêm mấy bước nữa, cô đã vội nói: “Tớ đi vệ sinh đây, chờ tớ một chút!”

Trên đường đi, cô âm thầm suy nghĩ. Ngoài việc Tiểu Kim phải lòng một anh công tử phong lưu chính hiệu, có còn chuyện gì cực xui xẻo nữa không nhỉ? Hình như... là không.

Ủa, thế mắt cô báo hiệu sai sao, thật kì lạ!

Có khi chính vì mấy câu suy nghĩ vô cùng khiêu khích này nên thần Đen Đủi mới bắn về phía cô một mũi tên đen đủi.

Túm lại, chắc chắn là do suy nghĩ đáng chết của cô nên mới phát sinh ra nhiều chuyện như thế...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.