“GÌ CƠ?!! TRUNG TÂM TÌM KIẾM BẠN GÁI Á!!!”
Giọng hét thỏ thẻ oanh vàng vang lên phá tan cái không khí tĩnh lặng buổi sáng sớm. Mặt trời dần ló ra khỏi những đám mây mỏng, uể oải ban phát những tia nắng yếu ớt cho vạn vật.
”Từ từ đã nào, đừng bốc hỏa vội, hạ nhiệt, hạ nhiệt đi“. Lăng Phi Kim vừa làm động tác vảy nước, vừa trưng ra bộ mặt nịnh nọt hiếm thấy. Đam Tiểu Mỹ nhìn chằm chằm Lăng Phi Kim như nhìn sinh vật lạ, không nói gì.
Mây trắng trôi chậm chạp, gió nhẹ nhàng lượn qua, vuốt ve những cánh hoa bằng lăng tím mỏng manh.
Đam Tiểu Mỹ vẫn cứ dán mắt vào cô nàng trước mặt, nửa ngày sau mới thốt lên lời: “Cậu... không phải đi trên đường đập đầu vào đâu đấy chứ?”
Đam Tiểu Mỹ cảm nhận rõ ràng người Lăng Phi Kim cứng đờ lại, cũng cảm thấy một luồng khí vô cùng nguy hiểm phát ra từ người trước mặt, cô bất giác nuốt nước bọt.
”Được, cậu không muốn đi nghĩa là cậu không phải bạn tớ, từ hôm nay, tớ với cậu không còn là bạn thân nữa!!!“. Tuy lời nói thì hùng hồn, tỏ vẻ vô cùng tức giận thế nhưng gương mặt của Lăng Phi Kim chỉ có thể tả được bằng hai từ: Đáng thương.
Được rồi, đúng là cô không hề có lập trường tí nào cả, rõ ràng là không muốn đi, vậy mà vẫn mềm lòng đối với gương mặt cún con này của cô nàng bạn thân.
”Chả lẽ không có ai chấp nhận làm bạn trai của cậu à?”
Cô rất thắc mắc, Lăng Phi Kim ở trong top 10 nữ nhân xinh đẹp nhất trường, con trai sẵn sàng quỳ dưới gấu quần jean của cô nàng chất đống ra đấy, sao cần phải đến ứng tuyển ở cái trung tâm gì gì đó?
”Ồ, thế con trai chạy mất dép với cái tính cách có thể đem đi so sánh với con lười của cậu rồi à, mĩ~ nhân~ đứng~ thứ~ hai~ trong~ bảng~ xếp~ hạng~ của~ trường!”
Cái giọng nói cay nghiệt này, chỉ xuất hiện khi cô ấy muốn giết một ai đó, và kẻ đó chính là Tiểu Mỹ Mỹ đáng thương của chúng ta.
Đam Tiểu Mỹ chuẩn bị sẵn sàng tư thế chạy tiêu chuẩn, chỉ cần núi lửa phun trào, là guồng chân chạy bán sống bán chết.
”CẬU CHẾT CHẮC RỒI, ĐAM~ TIỂU~ MỸ À!!!!!!”
Sau đó, hai bóng hình tuyệt mỹ chạy như hỏa tiễn trên sân trường, kèm thêm những tiếng la hét inh ỏi.
Cô là Đam Tiểu Mỹ, mười tám tuổi, hotgirl thứ thiệt, ham ăn, ham ngủ, ham đọc tiểu thuyết, thích chocolate, ghét trai đẹp.
Trời xanh chẳng có một gợn mây, ánh nắng không quá gay gắt bao trùm lên chiếc xe đạp AVIBUS đang chở hai mĩ nữ tuyệt đẹp.
”Tiểu Kim à, cậu có chắc là chúng ta đang ở đúng nơi không thế?”, Đam Tiểu Mỹ tuyệt vọng hỏi, kèm theo câu hỏi đó là khuôn mặt như chuẩn bị đi rước đám ma.
Cô nàng Lăng Phi Kim vừa mới mấy phút trước còn quả quyết gật đầu, bây giờ đã rưng rưng nước mắt quay lại, run rẩy nói: “Mỹ Mỹ, làm sao bây giờ, lạc đường rồi!”
Đam Tiểu Mỹ run rẩy chỉ tay vào mặt Lăng Phi Kim, nói không lên lời: “Cậu... cậu, có bản đồ lù lù trên tay rồi mà còn đi sai đường!!!”
Đã rút kinh nghiệm những lần đi muộn từ khi mới sinh ra đến giờ, đi sớm hơn tận một tiếng cho kịp với giờ ứng tuyển của cái trung tâm chết dẫm đó, vậy mà cô nàng này vẫn tài năng đến thế, lúc thì đặt sai đồng hồ, khi lại nhớ nhầm ngày giờ, bây giờ thì lại đi lạc, không hiểu đầu của cô ấy làm bằng gì nữa không biết?
Đam Tiểu Mỹ cô bái phục, vô cùng bái phục rồi, cô không thể nào tu đến nỗi đầu óc biến thành đậu phụ như thế được!
Quay lại với con đường mà bọn cô vô cùng vinh dự được diện kiến. Ở đây chỉ có thể tả bằng một câu duy nhất: Đồng không mông quạnh. Bốn bề đều là những cánh đồng bao la ngút ngát trải dài đến tận chân trời, gió khẽ lướt qua làm lay động những ngọn cây, còn nghe thoang thoảng đâu đây mùi thơm dịu dàng mà nồng thắm.
”Tiểu Kim ơi, cậu có thể cho tớ biết cậu đã dùng thứ gì để đưa chúng ta tới đây không, thật thần kì a~”
Quả thật là rất thần kì. Ở một nơi mà đồng ruộng không cách nào chen chân vào được như thành phố sầm uất này, tại sao lại xuất hiện một cánh đồng, mà không đơn giản dùng từ 'rộng' để miêu tả?!
Lăng Phi Kim đưa bản đồ đại thần cho cô, rồi chỉ vào chỗ của mình, ngụ ý như thế nào chắc mọi người cũng hiểu hem!
Đam Tiểu Mỹ anh dũng đứng dậy, hất mặt ra đằng sau với Phi Kim, ý bảo cô ấy cứ an tâm ra chỗ sau mà ngồi, mọi việc còn lại cứ để cô lo.
Lăng Phi Kim ngước đôi mắt vì đeo lens nên long lanh lạ thường của mình lên tỏ ý cảm ơn cô, vài giây sau đã an phận ngồi ở chỗ cũ của Đam Tiểu Mỹ. Khi chiếc xe đạp bắt đầu di chuyển, Lăng Phi Kim âm thầm nghĩ: *Mỹ Mỹ à, tớ yêu cậu nhiều lắm, nếu cậu có mệnh hệ gì, tớ chắc chắn sẽ là người đầu tiên đắp mộ cho cậu*. Rồi cô ấy nhắm chặt mắt lại, mặc kệ cô bạn tâm giao đang lao vào chiến trường thời gian đầy nguy hiểm( nghĩa là đang chạy đua với thời gian để không bị muộn giờ đó mà ^^)