Edit: Asita Nguyễn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Mặc Tích được mẹ giải cứu từ tay lão cha liền quấn quýt ôm chặt mẹ
mình. Tuy người mẹ này của nó tính tình không tệ, cũng thích ôm nó,
nhưng lão cha căn bản không cho phép bất luận kẻ nào dùng bất kỳ cớ gì
tiếp cận mẹ nó nha…
Cho nên bạn nhỏ Mặc Tích một lần nữa bị ném ra khỏi cửa tiểu viện.
Chậc chậc… nhìn con trai mới ba tuổi của mình bị ném tạo thành một hố sâu ngay ngoài cửa viện, khẳng định rất đau nha… Tề Hoan không tim
không phổi nghĩ.
Bị ngã lộn nhào cắm đầu xuống đất, Mặc Tích phải mất khí lực thật lớn mới có thể rút cái đầu nhỏ lên… Cha nó chính là loại quan báo tư thù
lợi dụng việc chung để trả thù riêng, không phải đêm qua nó chỉ lỡ ôm mẹ ngủ quên mất thôi sao, mà nửa đêm cha nó đã kéo mẹ trở về rồi còn gì.
Thật sự là nam nhân lòng dạ hẹp hòi.
Chu miệng tỏ vẻ ủy khuất cả buổi nhưng không thấy ai tới an ủi, Mặc
Tích bĩu môi tự mình đứng lên, thuận tiện búng tay, bùn đất trên người
lập tức biến mất không thấy nữa.
Hiện tại toàn bộ mọi người trong nhà ngoại trừ Mặc Dạ ra đều có tâm
tư đố kị với bạn nhỏ Mặc Tích, đã bao giờ gặp tiên nhân nào mới sinh ra
ba năm đã đạt tu vi Thất trọng thiên chưa? Chính nó nha.
Hơn nữa Mặc Tích tu luyện không cần người chỉ điểm, giống như trời
sinh đã thông hiểu, khiến cho mỗi lần Tề Hoan nhớ tới con đường tu luyện vất vả lúc trước của mình liền bất giác nghiến răng nghiến lợi ghen tị
với con trai.
Quay đầu nhìn vào trong sân, cha lại đang ôm mẹ giở trò, căn bản
không quan tâm tới tâm lý yếu ớt của con trẻ, Mặc Tích cân nhắc cả buổi, cảm thấy tốt nhất vẫn không nên đi quấy rầy, dù sao lúc cha ở cùng với
mẹ mà có người xuất hiện phá đám thì tính tình sẽ vô cùng tệ.
Huýt sáo một tiếng, Nghiệt Long từ dưới chân Mặc Tích chui ra, một em bé còn bụ sữa và một Nghiệt Long cùng bay về phía ngược lại bờ Vô Nhai
Hải.
Đây không phải lần đầu tiên Mặc Tích tự rời khỏi nhà, nên Tề Hoan
cũng không để ý nhiều. Từ một năm trước con trai bảo bối nhà nàng đã bắt đầu không an phận rồi, hơn nữa sau khi nó ấp nở được trứng Tiểu Nghiệt
Long thì hai kẻ không an phận này liền khiến trong nhà huyên náo không
có một ngày bình an.
Vốn Tề Hoan còn có vài phần lo lắng khi con trai rời nhà bỏ đi chơi
xa, dù sao nó cũng mới chỉ ba tuổi, cho dù trưởng thành sớm lại thông
minh lanh lợi nhưng vẫn khó tránh khỏi gặp phải chút chuyện phiền toái
khi ra ngoài. Tiên giới vốn không phải nơi an bình như vẻ bề ngoài, cho
dù chỉ là một tiểu oa nhi trên người không có bảo bối gì thì vẫn có thể
bị người theo dõi hoặc kiếm chuyện vì nhiều nguyên do. Ở Tiên giới, thấy người không thuận mắt liền giết chết cũng không phải chuyện mới lạ gì.
Nhưng Mặc Dạ lại không hề để ý, hắn từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã bị
cha mẹ ném ra ngoài, trên đường đi trưởng thành nhờ chém chém giết giết
rồi sống tới tận bây giờ, hơn nữa Tu tiên vốn đã là chuyện nghịch thiên, nếu có thể dễ dàng chết như thế thì tương lai cũng không có tiền đồ.
Nhưng bị Tề Hoan dùng hết các biện pháp từ nhõng nhẽo đến uy hiếp
rồi giận dỗi, Mặc Dạ không chống đỡ được đành đưa cho con trai không ít vật phòng thân, cuối cùng còn hao phí tâm lực vẽ lên người nó một đạo
huyết phù, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng.
Nhưng thời điểm có thể dùng đến Huyết phù chắc chắn phải là khi chọc nhầm thần tướng, thiên tướng a.
Tu vi của Mặc Tích đã đến Thất trọng thiên, tiểu Nghiệt Long từ khi
sinh ra càng nghịch thiên hơn, dựa theo sự suy đoán của Mặc Dạ thì tu vi của nó hẳn đã ở khoảng Bát Trọng thiên, hai kẻ đi với nhau bình thường
chỉ có chúng hành hạ người khác mà thôi.
Nhưng lần này thời gian Mặc Tích rời nhà hơi dài hơn bình thường, đã
quá ba ngày rồi, thật sự khiến Tề Hoan đứng ngồi không yên. Bình thường
chỉ cần nó đi ra ngoài chơi đùa quá hai ngày nhất định sẽ trở về gặp
nàng, hiện tại lâu như vậy còn chưa về, nhất định đã xảy ra chuyện.
“Mặc Dạ!” Sau khi đi qua đi lại mấy chục vòng, Tề Hoan trừng mắt nhìn Mặc Dạ đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế tiêu diêu tự tại, chăm chú say mê xem một cuốn sách lụa, cảm thấy không thể để yên được.
“Hửm?” Nương tử đã lên tiếng, Mặc Dạ rất biết điều ném sách qua một bên, ngẩng đầu nhìn Tề Hoan.
Con cũng đã sinh mà tính tình nàng đến nay vẫn hề không thay đổi,
thời điểm tức giận khuôn mặt liền phụng phịu hồng hồng thật đáng yêu.
Mặc Dạ một tay chống cằm, mê muội nhìn nương tử đang tức giận.
“Con của chàng biến mất, chàng một chút cũng không lo lắng?” Nhìn ánh mắt mê mẩn của Mặc Dạ, Tề Hoan nhịn không được lườm một cái, cùng lúc
bước lùi lại bảo trì khoảng cách an toàn. Nếu như bị hắn bắt được, mục
đích cuộc nói chuyện của nàng sẽ không duy trì được, sự tình sau đó sẽ
dựa theo mong muốn của Mặc Dạ mà phát triển ở trên giường.
“Nó không sao.” Huyết phù còn chưa bị mở ra nghĩa là người chưa có chuyện gì, đã không có việc gì thì sao hắn phải lo lắng.
“… Nhưng con mất tích!!!”
“Không phải còn chưa chết sao?” Kể cả chết rồi hắn cũng có cách cứu
trở về, cho nên Mặc Dạ mười phần không hiểu tâm tình lúc này của nương
tử thân yêu. Hơn nữa, khi hắn còn bé cũng lớn lên như vậy, hoàn cảnh
cuộc sống của hắn khi bé mà nói còn khốn khó hơn nhiều so với con trai
bây giờ, nhưng vẫn sống được rất nhiều năm như vậy đấy thôi.
“Ngươi rốt cuộc có phải cha nó hay không?” Tề Hoan rốt cuộc phát điên, nhịn không được thét lên.
Mặc Dạ thay đổi một tư thế thoải mái, vẻ mặt trêu tức nhìn Tề Hoan nói: “Việc này không phải nương tử nên biết rõ hơn ta à?”
“Ta trước tiên bóp chết ngươi rồi nói sau.” Tề Hoan bị kích thích,
hung dữ xông thẳng lên người Mặc Dạ, mười ngón tay non mịn bò lên bóp cổ hắn.
“Ha ha ha, nàng đừng nóng giận, con trai mất tích thì mất tích, không bằng chúng ta lại sinh thêm một đứa?” Ôm thật chặt Tề Hoan vào lòng,
Mặc Dạ cười tủm tỉm đưa ra ý kiến của mình.
“Chàng tự đi mà sinh.” Dấm véo cả buổi cũng không thấy hắn có chút
nhăn mày còn khiến cho ngón tay mình bị đau, Tề Hoan cuối cùng cũng
buông tha cho nhiệm vụ ‘mưu sát chồng’ gian khổ. Không phải nàng không
nghĩ tới việc sinh thêm một đứa, nhưng quá trình sinh con quả thật khiến nàng vừa nghĩ tới đã sợ, hơn nữa nhìn tính cách con trai nàng bây giờ,
nếu nàng sinh thêm một đứa tính tình giống vậy thì về sau nhà nàng còn
có thời gian an bình sao?
“Chuyện này… độ khó quá lớn…” Mặc Dạ cười khẽ, thừa dịp Tề Hoan không chú ý, lột bỏ đai lưng bên hông nàng ném ra ngoài, một tay không thành
thật nhẹ xoa nắn bờ mông tròn trịa.
“Hừ, mới chỉ một đứa chàng đã hận không thể bóp chết nó đem chôn, còn đòi sinh thêm một đứa, nhị thúc sẽ bị mệt chết”. Mấy năm nay may mà có
Thiên Lôi, Tề Hoan không ngờ tính cách Thiên Lôi lại tốt như vậy, có thể ở chung hòa thuận với con trai bảo bối nhà nàng.
Trên thực tế, tiểu tử Mặc Tích chính là một nhân vật không an phận,
chỉ một phút lơ là không nhìn tới nó liền có thể tạo ra một đống phiền
toái, nhưng nó lại nghe lời Thiên Lôi. Kỳ thật, người nó nghe lời nhất
vẫn là Mặc Dạ, tuy nhiên hai người này vẫn không có cách nào hoà bình ở
chung.
“Làm sao có thể, cho dù không nể mặt nương tử, thì ta cũng phải để nó còn sống mà đi gây tai họa cho muôn dân trăm họ chứ.” Bị người ta lột
áo ngoài mà Tề Hoan vẫn không hề phát giác, tiếp tục dựa vào trên người
Mặc Dạ, vuốt tóc hắn, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể trên khuôn mặt nam
nhân này ngày càng lên cao?
“Cũng không biết tiểu hồ ly chạy đi đâu, đã đi hơn ba năm rồi…” bàn
tay Mặc Dạ nóng bỏng truyền đến độ ấm, Tề Hoan thở nhẹ một tiếng, thân
thể mềm mại thêm vài phần, thật thoải mái nha, kỹ thuật mát xa của Mặc
Dạ ngày càng thuần thục. Nàng thật tình không biết, mình bây giờ đúng là dê bên miệng sói, sắp bị nuốt cả xương.
“Có Tiểu Ngân và Lôi Thần ở cùng nó, nàng lo lắng cái gì?”
“Chàng thật đúng là vô tình.” Tề Hoan ngẩng đầu, bất mãn gặm một cái
lên sống mũi thẳng tắp của Mặc Dạ, lưu lại hai dấu răng không tương xứng chút nào với cái mũi của hắn.
“Ừ…” Xoay người đặt Tề Hoan xuống dưới, Mặc Dạ vùi mặt vào bên cổ
nàng, hít sâu một hơi. Mùi thơm nhàn nhạt trên người Tề Hoan vừa truyền
vào mũi, bụng dưới của hắn cơ hồ lập tức có dấu hiệu. Với hắn mà nói,
tốt nhất tất cả những người có thể quấy rầy đều mất tích hết đi, chỉ còn lại hai người là hắn và Tề Hoan thì hắn có thể mỗi ngày muốn làm gì thì làm nấy rồi.
“Ê, chàng đứng lên cho ta.” Rốt cuộc Tề Hoan cũng phát giác xiêm y
của mình đã bị lột sạch, nàng dùng cả tay chân định đạp nam nhân vừa
biến thân thành sói đói trên người mình xuống, đáng tiếc càng giãy dụa
hắn lại càng chiếm được nhiều tiện nghi.
Phát hiện vật thể nguy hiểm nóng bỏng đang áp sát bên đùi, Tề Hoan chột dạ.
“Đừng mơ, vài ngày qua nàng đều không cho ta chạm vào.” Mặc Dạ vừa
phàn nàn vừa gặm cắn cái cổ mẫn cảm của nàng, cảm giác được nàng run rẩy liền thấp giọng cười, tiếng cười trầm thấp khêu gợi khiến cánh tay Tề
Hoan vừa vươn ra định đẩy hắn trở nên mềm nhũn vô lực.
Nam nhân này luôn biết phải dùng biện pháp gì hành động gì để hấp dẫn nàng, mà nàng nhiều năm như vậy vẫn không tiến bộ, luôn bị hắn câu dẫn, thật muốn tự đánh mình nha.
“Sắc quỷ…”
“Ừ…. Ta thừa nhận.” Phản kháng bị trấn áp, cuối cùng Tề Hoan dứt
khoát thỏa hiệp, dù sao từ lúc bắt đầu nàng đều chưa từng thắng được,
bắp đùi thon dài vòng chặt quanh eo nam nhân, mặc hắn bài bố.
Mặc Dạ đang đắm chìm trong dục vọng bỗng nhổm nửa người dậy, sắc mặt
âm trầm… Có người xâm nhập, hơn nữa, còn dẫn theo con trai mất tích của
hắn trở về.
“Làm sao vậy?” Hai mắt Tề Hoan vẫn còn trong trạng thái mông lung
động tình, phát hiện Mặc Dạ ngừng lại, nàng có chút không rõ ràng khẽ
hỏi.
“Chúng ta có khách.” Mặc Dạ xoay người bế Tề Hoan ngồi trên đùi, đưa
tay ra, quần áo vừa bị văng đi lúc nãy lần lượt trở lại tay hắn, hắn cẩn thận mặc xiêm y cho nàng, sau đó mới sửa sang lại quần áo của mình.
Thời điểm hai người rời khỏi tiểu lầu, bên ngoài đã loạn thành một
đoàn. “Thiên tướng, còn có ba con rồng? Từ lúc nào thì tiên nhân và Long tộc đã cấu kết với nhau rồi?” Đứng tại cửa ra vào, Tề Hoan khẽ nhếch
lông mày hỏi.
“Từ ba năm trước.” Mặc Dạ ôm Tề Hoan đi về phía mấy người kia, con
mình vẫn nguyên vẹn, bị người ta dùng dây thừng trói chặt như bánh chưng mà vẫn không thể không yên tĩnh một chút, còn Tiểu Nghiệt Long thì
không bị trói, thái độ người trong Long tộc đối với nó có chút quỷ dị,
hẳn là vừa kính vừa sợ.
“Mấy vị đến chỗ ta có chuyện gì?”
“Đại nhân, chúng ta chỉ là tiễn quý công tử trở về.” Người cầm đầu
hiển nhiên là Long tộc, nhưng hắn có chút khác biệt so với những người
Long tộc mà Tề Hoan từng gặp. Trong nhận thức của Tề Hoan, toàn thân
Long tộc dường như đều có bảo quang sáng lạn, còn vị này có vẻ âm lãnh
hơn nhiều, không phải do cách ăn mặc mà là cảm giác gây ra cho người đối diện.
Tề Hoan không tỏ vẻ gì, “Đa tạ mấy vị, vậy thì đặt tiểu nhi của ta xuống đi.”
“Đại nhân, còn có một chuyện.”
“Mời nói.”
“Lệnh công tử hủy đi một bảo vật cấp tiên khí của chúng ta.”
“…” Tề Hoan liếc mắt nhìn con trai, rồi giống như cười mà không phải
cười nhìn về phía người nọ, nhiều năm qua luôn là nàng đi cướp của người khác, đây là lần đầu có người đến định cướp của nàng, thật sự là một
thể nghiệm mới lạ.
Người nọ nhận ra Tề Hoan có vẻ không tin liền đem tiên khí đã bị hủy
diệt ra cho nàng xem: “Phu nhân, người xem, tiên khí này là gia phụ ta
ban cho, một khi bị gia phụ biết thì…” Câu cuối còn dùng đến ngữ khí uy
hiếp.
Tề Hoan nhận lấy tiên khí đã bị phá hỏng kia nhìn, thật sự là đồ tốt, nếu như nguyên vẹn e là có thể so sánh với thần khí hạ phẩm, nhưng mà,
nàng giống người dễ bị lừa gạt như vậy sao?