Edit: Asita Nguyễn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Mặc Dạ liếc Thuần Vũ một cái, ánh mắt
lạnh như băng khiến Thuần Vũ trực tiếp nuốt lại nửa câu sau vào bụng,
cho nên, xem như tạm thời quyết định tên như vậy. Bảo bảo dường như cực
kì bất mãn với cái tên này, nhưng hiện tại bé chỉ có thể dùng nước mắt
biểu đạt sự bất mãn của mình. Đáng tiếc, trên đời này ngoại trừ Tề Hoan
ra không ai có thể sử dụng nước mắt khiến Mặc Dạ động lòng.
Bắt nạt tiểu hài tử thì có gì tài giỏi chứ? Thuần Vũ trộm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn như trước không có dũng khí nói ra miệng.
Bé ngoan à, chờ ngày nào đó cháu đánh
thắng được cha thì mới có thể đổi tên a. Sờ sờ đầu nhỏ của bảo bảo, mặt
Thuần Vũ tràn đầy vẻ đồng tình.
“Tiểu Hoan khỏe chưa?” Thiên Lôi mỉm
cười nhìn hài tử trong ngực Thuần Vũ, năm đó lần đầu gặp Tề Hoan, nàng
cũng là một tiểu hài tử như thế này, không nghĩ tới thoáng một cái con
nàng đã ra đời rồi.
Trải qua sinh ly tử biệt, hai người này
vẫn còn ở cùng một chỗ, ai dám nói mình đã nhìn thấu Thiên Đạo? Bọn họ
đã từng tự cho mình là người thông hiểu mọi chuyện, thế nhưng những hành động ngày đó đến hôm nay nhìn lại chỉ là một trò khôi hài nực cười.
“Chỉ hơi mệt, không có vấn đề gì lớn.” Đối với Thiên Lôi, sắc mặt Mặc Dạ coi như ôn hòa.
“Vậy là tốt rồi, ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
“Được.” Mặc Dạ nghiêng đầu nhìn cột nước cao vút trời trên Vô Nhai Hải, lại nhìn mấy người ít ỏi đang thập thò
bên bờ biển, khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng.
Hai người đứng gần Vô Nhai Hải, nhìn
xuống mặt biển tĩnh lặng đen như mực, thâm trầm sâu không thể tả, Thiên
Lôi đứng phía sau Mặc Dạ, có chút thất thần nhìn nam nhân đang đứng chắp tay thân hình cao ngất khí thế hào hùng trước mặt.
Thiên Lôi vẫn không thể giải thích được, hai người vốn là hai kẻ không có chút liên hệ nào, làm sao có thể sinh
ra tình cảm nồng đậm gắn bó như vậy, tình cảm khiến cho hắn có thể vì Tề Hoan mà ngay cả tính mạng cũng không cần… Mười ba vạn năm trước y không hiểu, nhưng bây giờ, y đã mơ hồ hiểu được một chút.
Mỗi người có sở cầu khác nhau, nếu không gặp Tề Hoãn, nam nhân này tuyệt đối không phải loại người có thể tình
nguyện ở tại nơi ít người lui tới, mỗi ngày chỉ cùng thê tử chung sống.
Nhưng hiện giờ hắn trải qua cuộc sống như vậy, cảm giác cũng là một loại hạnh phúc.
Đáng tiếc thân phận của hắn và Tề Hoan khiến hai người họ nhất định không thể trải qua một cuộc sống an bình.
“Trước khi phái Thanh Vân bị đệ nhất
thần tướng phong ấn, Đoạn Tuế từng đi tìm ta, vật này ông ấy muốn ta giữ lại cho Tiểu Hoan.” Thiên Lôi đưa tay, trong tay xuất hiện một tấm thẻ
bằng bùn đất màu vàng đất lớn cỡ bàn tay, mặt trên có nhiều vết rạn, nếu như không phải bên trên tấm thẻ có một chữ cổ lớn màu đỏ như máu, thì
chắc Mặc Dạ đã cho rằng Thiên Lôi nói đùa.
“Đây là?” Mặc Dạ hơi nhíu mày, hắn chưa
bao giờ thấy qua vật này, tất nhiên không biết nó có công dụng gì, nhưng nhìn bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của Thiên Lôi cũng biết đây là đồ vật rất trọng yếu.
“Đá phong ấn đất Phong Thiện.” Thiên Lôi nói xong, giống như nhớ tới chuyện gì, sắc mặt không khỏi tối sầm xuống.
Mặc Dạ là người hiểu biết, vừa nghe thì
trong lòng giật mình, lúc ấy sau khi mọi người phái Thanh Vân bị đệ nhất thần tướng phong ấn mới bắt đầu mở ra chuyện đất Phong Thiện, Đoạn Tuế
sao có thể có cơ hội đem đá này giao cho Thiên Lôi… trừ phi ngày đó ông
không hề bị phong ấn.
Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, Tiên
giới căn bản không có tung tích của Đoạn Tuế, khả năng duy nhất chính là Đoạn Tuế đã sớm hồn phi phách tán.
“Thời điểm đá phong ấn được đưa đến tay
ta, hồn phách của Đoạn Tuế cũng tiêu tán hầu như không còn rồi.” Giọng
Thiên Lôi trầm thấp hơn vài phần, y cùng Đoạn Tuế vốn chỉ là sơ giao,
sau này bởi vì Tề Hoan mới quen biết rồi chậm rãi trở thành bạn tốt.
Quen biết vạn năm, Đoạn Tuế tuyệt mạng,
mình lại không thể giúp được bất cứ chuyện gì khiến bao nhiêu năm qua
trong lòng Thiên Lôi luôn có khúc mắc. Y tự biết mình không phải đối thủ của đệ nhất thần tướng, cũng không thể triệu hồi được đất Phong Thiện,
nên chỉ có thể dùng hết khả năng trốn tránh đệ nhất thần tướng, cất kỹ
tảng đá mà Đoạn Tuế đã liều mạng lấy về.
Mặc Dạ trầm mặc gật đầu, cất đá phong ấn đi.
“Muốn nói cho Tiểu Hoan biết không?”
Thiên Lôi biết tình cảm của Tề Hoan và Đoạn Tuế rất sâu sắc, nếu biết
ông ấy đã sớm chết rồi, chỉ sợ Tề Hoan sẽ chịu kích thích rất lớn.
“Qua thời gian này ta sẽ nói cho nàng biết. Sao chỉ có một mình ngươi tới, Lôi Thần đâu?”
“Vốn bọn ta cùng đi chung, nhưng đến nửa đường đột nhiên có mấy con rồng hiện ra ngăn cản khiến chúng ta phân
tán, đại ca cùng Ngân và mấy người kia chắc ở chung một chỗ, đến nay vẫn không biết tung tích của bọn họ.” Nói đến đây Thiên Lôi có chút ảo não, những năm vừa qua y vẫn rất tự tin vào thực lực của bản thân, tuy chưa
đột phá thì cũng đã mò tới biên cảnh, ai biết vừa đi ra đã gặp mấy kẻ
cản đường thực lực hùng mạnh như vậy.
Sau khi sinh bảo bảo, Tề Hoan khôi phục
vô cùng nhanh, chỉ có một vấn đề rất nghiêm trọng là bảo bối nhà nàng
hình như vô cùng xung khắc với cha bé.
Tề Hoan rất muốn biết, bảo bảo mới ra
đời không đến một tháng, buổi tối làm sao có thể bò xuống khỏi giường
nhỏ của mình, chạy đến giường lớn của nàng và Mặc Dạ đái dầm?
Hơn nữa, đứa bé này còn luôn thích tè lên người cha nó nha.
“Thuần Vũ, xách nó ra ngoài phơi nắng
cho ta.” Thời điểm ngủ trưa, bạn nhỏ ưa đái dầm Mặc Tích một lần nữa bị
phụ thân thân yêu xách cổ ném ra ngoài.
Thuần Vũ vẻ mặt khẩn trương đứng ngoài
cửa sổ, nhìn thấy đứa bé bị ném thành một đường cong đẹp mắt từ trong
phòng vọt ra, vội vàng chạy tới đón được, ôm hài tử vào trong lòng, phát hiện bảo bảo chẳng những không khóc mà còn vung vẩy bàn tay nhỏ bé,
cười khanh khách không ngừng.
“Không hổ là con trai của sư thúc tổ,
thần kinh quả nhiên không phải đứa trẻ bình thường có thể so sánh.”
Thuần Vũ vừa ôm hài tử đi thay tã, vừa trộm nghĩ.
Tề Hoan và Thiên Lôi đi tản bộ bên ngoài trở về phát hiện con trai nhà mình đang bò trên đất ý đồ phá hư phòng
ở, còn Thuần Vũ đang ôm chân bàn cắn góc áo thì không biết nên lộ ra
biểu cảm gì.
Nàng biết con trai và tướng công không
hợp nhau, cũng không trông cậy hai người bọn họ chung sống hòa bình,
nhưng trước kia Thuần Vũ và đứa nhỏ này không phải vẫn ở chung rất tốt
sao, nàng mới đi ra ngoài một lát mà Thuần Vũ đã thành cái dạng này rồi?
“Sư thúc tổ… tiểu sư thúc bắt nạt con.” Trông thấy Tề Hoan trở về, Thuần Vũ vẻ mặt cầu xin cáo trạng.
“…” Tề Hoan nhìn Thuần Vũ, lại nhìn con
trai đang bò qua bò lại trên mặt đất, cực kì muốn biết Thuần Vũ bị bắt
nạt như thế nào đây?
“Sư thúc bắt nạt đệ tử tu vi không cao bằng.” Nói xong, Thuần Vũ giơ cánh tay tím xanh của mình cho Tề Hoan xem.
Vốn hắn đang vui vẻ chơi đùa với bảo
bảo, không ngờ tự nhiên bị bay lên sau đó ngã bẹp mặt xuống đất, tới tới lui lui năm sáu lần, cho dù tu vi hắn không thấp thì cũng không chịu
nổi màn tra tấn như thế nha.
Đau lòng nhất chính là, biết rõ do bảo
bảo làm nhưng hắn phản kháng không được, đùa gì chứ, hắn tu luyện nhiều
năm như vậy mà lại không phải đối thủ của một đứa bé.
“Tiểu Mặc Mặc, có phải con lại không
nghe lời nữa hay không?” Ôm con trai từ mặt đất lên, Tề Hoan thò tay
chọc chọc khuôn mặt tròn tròn phấn nộn, xúc cảm thật tốt, lại chọc chọc
thêm mấy cái, quá mềm mại rồi.
Bảo bảo bĩu môi không dám phản kháng, mắt to ngập nước chớp chớp, vẻ mặt vô tội.
Dù sao cũng là con mình, không ai hiểu
con như mẹ, Tề Hoan còn lâu mới tin nó vô tội ngoan ngoãn. Nàng tin
tưởng với gien di truyền thói hư tật xấu của mình, cộng thêm cha nó cũng không phải nhân vật hiền lành an phận, thì hài tử chắc chắn sẽ có tính
cách nghịch ngợm, tính tình tiểu bảo bảo đã sớm nằm trong dự đoán của
nàng. Tại Tiên giới, hài tử sau khi sinh ra đều có khả năng suy nghĩ,
hơn nữa còn có tu vi nhất định.
Đương nhiên tu vi cao thấp là do di
truyền từ cha mẹ, nhưng Tề Hoan thật không ngờ con trai mình mới sinh
được mấy ngày đã có chút nghịch thiên.
“Sư thúc tổ, con không muốn chơi với
tiểu sư thúc nữa.” Vì mạng nhỏ suy nghĩ, Thuần Vũ cảm thấy tốt nhất hắn
nên đi luyện đan, an toàn hơn nhiều.
“Nhị thúc, người xem…” Một vú em miễn
phí đã muốn chạy chối chết, Tề Hoan lập tức đánh chủ ý lên người Thiên
Lôi. Nếu để nàng trông coi hài tử thì nhà nàng từ nay về sau sẽ không
được an bình… Vì gia đình êm ấm, tạm thời vẫn nên thôi đi.
Thiên Lôi cười ôm hài tử vào trong ngực, bảo bảo trừng to mắt nhìn Thiên Lôi một lúc lâu, nghiêng cái đầu nhỏ
suy nghĩ, nó cảm thấy người này khó bắt nạt hơn người trước rất nhiều,
quyết định tạm thời an phận một chút.
“Phì phì…” An ổn không đến một khắc, bảo bảo bắt đầu phun bong bóng, Thiên Lôi bình tĩnh nhìn bảo bảo phun mưa.
Quản giáo không nghiêm a! Tề Hoan một
tay đỡ trán, một tay cầm quả trứng Nghiệt Long bị vứt trên mặt đất nhét
vào trong lòng bảo bảo: “Con nghe lời, cho con quả trứng này chơi nha.”
Bảo bảo ôm trứng Nghiệt Long nhìn từ
trên xuống dưới, đại khái cảm thấy thứ này không tệ liền không phun bong bóng nữa, bắt đầu nghiên cứu trứng rồng. Thiên Lôi đã sớm biết đây là
trứng rồng, nhưng hình như là không ấp được, ngay cả Mặc Dạ cũng không
có biện pháp, cuối cùng dứt khoát để con chơi.
Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi
qua, đất Phong Thiên đột nhiên xuất hiện vốn còn khiến không ít người
hứng thú, nhưng trải qua nhiều lần thử nghiệm, bất luận dùng biện pháp
gì cũng không ai có thể tiếp cận đất Phong Thiện nên phần lớn số tiên
nhân tụ tập tại phụ cận Vô Nhai Hải đều đã rời đi.
Chỉ còn lại một số ít tiên nhân tu vi đã đạt Thiên tướng mới thỉnh thoảng lượn qua nơi này một vòng, đương nhiên mỗi lần đi là một lần sợ hãi đến kinh hồn táng đảm, dù sao ngay gần đó
còn có một Quỷ tiên tu vi trên thần tướng.
Ba năm trôi qua, đủ để một em bé bú sữa
mẹ trở thành hỗn thế ma vương, đặc biệt bên cạnh hỗn thế ma vương này
còn có một con Nghiệt Long trợ trụ vi ngược (cùng làm chuyện xấu).
Tề Hoan nghĩ mãi vẫn không hiểu, làm sao mà một quả trứng rồng ngay cả Mặc Dạ cũng không biết cách ấp, lại bị
con trai bảo bối nhà mình ấp nở ra, hơn nữa vừa sinh ra hai người bọn họ đã làm một cái khế ước linh hồn.
Thiên Lôi và Thuần Vũ cũng ở lại gần Vô
Nhai Hải, chỗ của bọn họ cách nơi ở của Tề Hoàn một đoạn. Bảo bảo rất
thích được ở cùng một chỗ với mẫu thân, nhưng cha nó không cho, hơn nữa
nó vẫn chưa phải đối thủ của lão cha, nhiều lần bị bắt nạt, khi dễ sỉ
nhục cuối cùng chỉ có thể ôm hận chạy tới chỗ Thiên Lôi bắt nạt Thuần
Vũ.
Như hôm nay, Tề Hoan vừa mới tỉnh ngủ đã nghe thấy có tiếng người tranh cãi trong sân, kỳ thật không tính là
tranh cãi bởi vì chỉ có một mình con trai bảo bối của nàng hò hét:
“Lão già, thả ta ra…” Câu nói đầu tiên
của con trai không phải gọi cha, mẹ mà là lão già, Tề Hoan cho rằng đây
là cách bảo bảo gọi cha. Nàng ló đầu nhìn thoáng qua, thấy Mặc Dạ đang
dùng một tay túm áo phía sau lưng bảo bảo xách ngược lên.
Con trai giống như con rùa đen nhỏ, tay
chân khua loạn trên không trung, còn tiểu Nghiệt long đã sớm chạy đi đâu không biết. Tiểu nghiệt long thực ra là một con rồng thông minh, biết
rõ trong nhà ai mới là lão đại, ai không thể trêu vào. Nhưng không biết
tại sao tiểu chủ nhân đến nay hình như vẫn chưa nhìn ra rõ ràng.