Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 27: Chương 27: Ân nhân cứu mạng




“Ồ?” Đoạn Sầm Phong mang theo Tề Hoan bay cả buổi, không biết vì cái gì đột nhiên chậm lại, sắc mặt quái dị nhìn chằm chằm phía trước.

Không riêng gì Đoạn Sầm Phong, mà ngay cả Tề Hoan thần kinh vừa thô vừa to cũng phát hiện sự tình hình như có chút không ổn, bởi vì một thanh Cự Kiếm dài hơn hai mươi mét rộng hơn ba mét màu sắc đen thui đang hướng phía hai người bổ tới, Cự Kiếm vung lên xé ngang bầu trời, trong không trung kéo thành một đạo quang mang ám tử (màu sắc chết chóc).

Chỉ trong nháy mắt, kiếm kia cư nhiên đã bay đến trước mặt hai người, Đoạn Sầm Phong biến sắc, tiện tay đem Tề Hoan ném về hướng Cự Kiếm, còn chính mình thì nghiêng người trốn đi thật xa.

Thấy khoảng cách Cự Kiếm càng ngày càng gần, Tề Hoan vô thức nhắm mắt lại, lần này thế nhưng chạy trời không khỏi nắng, cái này có tính là thiên tai hay không a!

Bất quá cũng không có xuất hiện tình cảnh mình bị chém thành hai nửa như trong tưởng tượng, Tề Hoan chỉ cảm thấy bên hông mình đột nhiên bị xiết chặt, thân thể vốn rơi xuống lại bị người ta ôm đi.

“Nha, không chết.”

Cảm giác trọng sinh kiếp sau thật đúng là tốt đẹp, nếu như không phải bây giờ còn chưa rõ tình huống gì, thì Tề Hoan rất muốn ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng.

“Ngươi rất muốn chết?” Tiếng nói trầm thấp lại mang theo một chút mị hoặc vang lên bên tai, Tề Hoan mạnh mẽ mở mắt ra, nghe giọng nói vốn tưởng rằng là nam nhân đeo mặt nạ lần trước, ai dè hóa ra là Mặc Dạ.

“Tại sao lại là ngươi?” Tề Hoan không ngờ hóa ra lại là Mặc Dạ cứu mình, nghĩ đến một kiếm kinh thiên kia, Tề Hoan cũng cảm thấy sau lưng ớn lạnh, có thể chém ra một kiếm như vậy, Mặc Dạ này rốt cuộc có thực lực như thế nào a!

“Rất thất vọng?” Mặc Dạ nhíu mày.

“Đương nhiên không phải, chỉ là thấy có chút kinh ngạc.” Nếu Tề Hoan gặp được loại chuyện này nàng nhất định sẽ trốn thật xa, phần lớn mọi người chỉ sợ đều là như vậy, không nghĩ tới Mặc Dạ lại đến cứu mình, nếu vừa rồi một kiếm kia không bức lui Đoạn Sầm Phong, chỉ sợ hiện tại hai người thật sự đã biến thành uyên ương đồng mệnh rồi.

“Không cần quá cảm kích, tiện đường mà thôi.” Mặc Dạ một tay ôm Tề Hoan, nghiêng đầu ra sau nhìn lướt qua, sau đó trên khóe miệng nở nụ cười, mang theo Tề Hoan lên ngự kiếm đi xa.

Đại khái sau khi Mặc Dạ đi khỏi nửa canh giờ, ba vị trưởng lão Thục Sơn cùng Đông Nguyên mới chạy tới nơi Tề Hoan được cứu, chẳng qua bọn hắn chỉ tìm được một cỗ thi thể hoàn toàn biến dạng.

“Cái này, cái này không thể nào.” Xa xa trông thấy cỗ thi thể kia, sắc mặt Đông Nguyên lập tức trở nên trắng bệch, tất cả bình tĩnh tỉnh táo ngày thường đều ném ra sau đầu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm cỗ thi thể kia không nhúc nhích, toàn thân chịu không nổi mà run rẩy.

“Đông Nguyên!” Nguyên Dĩnh trưởng lão đứng bên cạnh Đông Nguyên trông thấy nét mặt của hắn liền ghé vào lỗ tai hắn quát to một tiếng, một tiếng này khiến Đông Nguyên hít mạnh một hơi. Hắn tập trung nhìn lại mới phát hiện, thi thể kia căn bản không phải Tề Hoan, xem kĩ thì cư nhiên là người đã bắt Tề Hoan đi – Đoạn Sầm Phong.

“Đa tạ Nguyên Dĩnh trưởng lão.” Mới vừa rồi nếu như không nhờ một tiếng kia, Đông Nguyên sớm đã bị Tâm Ma nhập thể, nhẹ thì kinh mạch hỗn loạn, nặng thì pháp lực mất hết.

“Lòng của ngươi rối loạn.” Nguyên Dĩnh trưởng lão quét mắt liếc Đông Nguyên một cái, ánh mắt lợi hại, tựa hồ trách cứ Đông Nguyên.

“Đệ tử biết lỗi.” Đông Nguyên gục đầu xuống, tim đập dần dần bình tĩnh lại, may mắn, không phải nàng là tốt rồi. Nếu như thi thể này thật là Tề Hoan, hắn đời này cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

“Sư huynh mau đến xem, cái này thế mà lại là thi thể Đoạn Sầm Phong.” Nguyên Hỗ trưởng lão đi trước kiểm tra thi thể, lúc lật thi thể lên xem, đột nhiên mở miệng nói ra.

Nguyên Hỗ nói khiến tất cả mọi người vây lại, lúc này Nguyên Hỗ lấy từ trong quần áo cỗ thi thể ra một khối lệnh bài màu đen, trên lệnh bài không có bất kỳ hoa văn trang trí dư thừa nào, chỉ có một con số “Bảy” .

“Là lệnh bài thân phận của Đoạn Sầm Phong, xem ra thi thể này thật sự là hắn rồi.” Nguyên Dĩnh tiếp nhận lệnh bài nhìn kỹ nửa ngày, rốt cục xác nhận. Đoạn Sầm Phong đến từ Ma Đạo Ám Huyết Minh, ở trong Ám Huyết Minh tất cả mọi người không được phép có tên, con số chính là tên của bọn họ, nếu như giết chết người mang số phía trước, ngươi liền có thể thay thế hắn, Ma Đạo tàn nhẫn thị sát khát máu, trong Ám Huyết Minh ngay cả bà con họ hàng cũng không thể tin tưởng được.

Tấm lệnh bài kia là minh chứng thân phận, đã không có lệnh bài bất luận kẻ nào cũng sẽ không thừa nhận thân phận của ngươi, cho nên Đoạn Sầm Phong cho dù chết cũng không để mất tấm lệnh bài này.

“Một kích chí mạng, trực tiếp hủy Nguyên Anh, thủ đoạn thật ác độc.” Sau khi kiểm tra thi thể, sắc mặt Nguyên Dĩnh cũng không có thả lỏng. Bởi vì thứ Đoạn Sầm Phong cho chưởng môn ăn là một loại kịch độc, chỉ có giải dược của chính độc môn mới có thể giải, bằng không thì kết cục của Nguyên Sơ sẽ chính là tự bạo Nguyên Anh mà chết, hiện tại Đoạn Sầm Phong chết rồi, mà trên người hắn cũng không tìm được bất cứ giải dược gì.

Còn một điều nữa là Tề Hoan vốn bị Đoạn Sầm Phong bắt đi, bây giờ Đoạn Sầm Phong bị giết, người giết hắn thực lực rõ ràng so với hắn cao hơn rất nhiều, điều này chứng minh Tề Hoan đã rơi vào trong tay người kia, muốn cứu Tề Hoan khả năng lại càng thêm ít.

Nếu như có thể, Thục Sơn cũng không muốn đắc tội với người của phái Thanh Vân, Tề Hoan dù sao cũng là ở Thục Sơn bị người bắt đi, nếu bọn hắn không thể cứu người trở về, phái Thanh Vân đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Thục Sơn.

Bất quá tất cả những chuyện này Tề Hoan đều hoàn toàn không biết gì, nàng hiện tại duy nhất có thể làm chính là dùng hết khí lực toàn thân gắt gao quấn lên trên người Mặc Dạ như bạch tuộc. Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, tình huống hiện tại này, nàng chỉ cảm thấy trước mắt có rất nhiều sao đang quay chung quanh thôi.

“Đến rồi.” Cũng không biết rốt cuộc bay bao lâu, phi kiếm của Mặc Dạ cuối cùng ngừng lại. Hắn thu hồi phi kiếm, cúi đầu quét mắt nhìn Tề Hoan đang dính trên người mình, giọng nói rất là bình tĩnh, tựa hồ đối với loại sự tình này từ nhỏ đã tập mãi thành thói quen rồi.

“Chân ta bủn rủn.” Tề Hoan cũng muốn cách Mặc Dạ xa một chút, nhưng bất quá lực bất tòng tâm, nàng thật sự cảm thấy hai chân mình hoàn toàn không có một chút khí lực nào, chỉ có thể dựa vào Mặc Dạ.

“Đến khách điếm nghỉ ngơi một chút đi.” Mặc Dạ xoay người đem Tề Hoan bế ngang lên, trông thấy một bộ dạng nửa chết nửa sống của Tề Hoan, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn biết rõ chân Tề Hoan bủn rủn cũng không phải bởi vì sợ độ cao, mà là bởi vì mới vừa từ chỗ chết trở về nên sợ hãi mà thôi.

Một người nữ tử trẻ tuổi cho tới bây giờ chưa từng trải qua sinh tử, thì bủn rủn vô lực là đúng, lá gan của nàng so với trong tưởng tượng của mình đã lớn hơn rất nhiều rồi!

“Ai ~~ thật sự là đã làm phiền ngươi.” Tề Hoan đời này cho tới bây giờ chưa từng bị nam nhân bế qua như vậy bao giờ, lần này thể nghiệm cảm giác thật đúng là rất tốt. Có điều nàng nói thế nào cũng gần 100 cân (1 cân Trung Quốc = 0.5 kg VN nên Hoan tỷ nặng 50 kg nha), Mặc Dạ bế nàng vậy mà nhẹ nhàng giống như không có gì.

“Không phiền.” Mặc Dạ tựa tiếu phi tiếu (giống như cười mà không phải cười), lúc này người chịu thiệt tuyệt đối không phải hắn.

Sau nửa ngày trời, Tề Hoan ngồi ở trên giường, nghiến răng nghiến lợi tàn bạo nguyền rủa Mặc Dạ. Tên nam nhân hỗn đản này vậy mà vừa rồi không nói cho nàng biết bọn họ ở lại trong trấn nhỏ, hơn nữa còn là đầu đường phồn hoa nhất. Mới vừa rồi nàng bị Mặc Dạ bế vào khách điếm trước mẳt bàn dân thiên hạ, lúc này sợ là đã truyền khắp toàn bộ thôn trấn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.