“Hoan Hoan sư tỷ, tỷ xác định chúng ta một lát nữa là có thể đi ra
ngoài sao?” Tiêu Tiêu và Tề Hoan bị Ti Không Lăng phóng to vô số lần dồn vào trong góc, tuy nhiên phương pháp của Tề Hoan thoạt nhìn tương đối
có thể thực hiện được, bất quá Tiêu Tiêu không chắc chắn lát nữa sau khi trận pháp bị phá, hai người các nàng có còn khỏe mạnh hay không.
“Không xác định.” Tề Hoan trả lời cực kỳ dứt khoát, nàng đã sắp hít
thở không thông rồi, vì cái gì Ti Không Lăng còn chưa phá vỡ trận pháp
đây a.
Không có biện pháp, người ta phá trận là tìm trận nhãn(1),
nàng căn bản không biết trận nhãn là cái gì, đành phải dùng bạo lực phá
giải, cũng may đây chỉ là trận pháp giam cầm, Tề Hoan muốn dùng Ti Không Lăng phá vỡ trận pháp cũng không phải không có khả năng.
(1)Trận nhãn: mắt trận, ý chỉ trung tâm mấu chốt, cũng là điểm yếu để phá giải trận pháp.
Chỉ khổ cho hai người các nàng, Tiêu Tiêu không tồi, dù sao nàng khá
nhỏ gầy, Ti Không Lăng lách vào cũng chỉ làm cho nàng hơi chút áp lực.
Tề Hoan thì thảm rồi, cho dù nàng đã đem cả người dán trên tường, nhưng
cảm giác hít thở không thông vẫn càng ngày càng nghiêm trọng. Tề Hoan
cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, vốn đã không lớn, giờ bị ép đến bằng
phẳng luôn rồi, không biết có thể lưu lại di chứng gì hay không. (Xu: hehe, xẹp lun chứ sao nữa)
Rốt cục, tiếng mái ngói vỡ nát vang lên, toàn bộ căn phòng bắt đầu
lung lay sắp đổ, Tề Hoan vội vàng ôm lấy Tiêu Tiêu cuộn lại ở góc tường, sau một hồi đất rung núi chuyển, toàn bộ căn phòng đều biến thành phế
tích.
“Cảm giác có thể trông thấy mặt trời thực tốt. . . . . .” Thu hồi
Ti Không Lăng, Tề Hoan duỗi lưng một cái, tiếp đó toàn thân nàng liền
cứng đờ bất động. Bởi vì nàng phát hiện, cái tên ma tu bắt nàng đến thế
nhưng cũng đang ở bên ngoài trừng mắt nhìn các nàng, cái này có tính là
tự gây nghiệt không thể sống hay không?
“Ta chỉ là . . . Ách. . . Cảm thấy trong phòng có chút tối . . .”
Tề Hoan dắt Tiêu Tiêu lui về phía sau, bộ dáng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn.
Ma tu kia căn bản không nhìn Tề Hoan, ánh mắt lạnh như băng của hắn
đều rơi vào trên người Tiêu Tiêu, “Ngươi là con gái của Nguyên Sơ cùng
Trì Thanh Sương?”
Tiêu Tiêu trốn ở sau lưng Tề Hoan, có chút sợ hãi nhìn người kia,
chậm rãi gật nhẹ đầu. Mẹ nàng mất sớm, cha nàng vì tưởng niệm mẹ nên đem họ nàng đổi thành họ Trì, Trì Tiêu Tiêu.
“Biết mẹ của ngươi chết như thế nào hay không?” Người nọ tiếp tục
hỏi, trong giọng nói lạnh như băng có thêm một chút run rẩy cùng chần
chờ.
“Cha ta nói là tâm lực quá độ cùng với. . . Tương tư thành bệnh.”
Tiêu Tiêu còn nhớ rõ lúc trước cha nàng khi nói ra những lời này sắc mặt rất dữ tợn, giống như hận người nào đó.
“Tương tư thành bệnh. . . . . . Tương tư thành bệnh. . . . . . Ha ha
ha ha, hay cho một câu tương tư thành bệnh, hắn cho rằng nói như vậy
thì ta sẽ không giết ngươi sao!” Sắc mặt người nọ đột nhiên dữ tợn, bước về phía Tề Hoan, vươn tay muốn bắt lấy Tiêu Tiêu.
“Đoạn Sầm Phong, thả con gái ta ra.” Bầu trời truyền đến một tiếng rống to, thanh âm mấy đạo phi kiếm phá không truyền tới.
Trời ạ, Tề Hoan đột nhiên cảm thấy cháng váng đầu, người chính đạo
làm sao đều “chính trực” như vậy chứ! Lúc này còn hô cái gì mà hô, đánh
lén mới là vương đạo nha! Trên tay người ta còn có con tin đó, ngươi hô
to như vậy, chỉ có kẻ ngu mới đi thả người. (TNN: chuẩn men =]])
Quả nhiên, tên ma tu Đoạn Sầm Phong cười lạnh một tiếng, tay phải quơ một cái, Tề Hoan cùng Tiêu Tiêu trực tiếp bị túm cổ trở thành tấm chắn
trước người hắn.
“Nguyên Sơ, nếu như ngươi dám bước lên phía trước một bước, ta sẽ đem toàn bộ linh kiện (nguyên văn nha) trên người con gái ngươi từng cái từng cái tháo xuống tặng ngươi.”
Giọng nói u ám của Đoạn Sầm Phong vang lên bên tai Tề Hoan, Tề Hoan nhịn không được run rẩy hai cái.
Nghe Đoạn Sầm Phong uy hiếp xong, Nguyên Sơ cũng không dám nhúc nhích nữa, mấy vị trưởng lão Thục Sơn đều phẫn nộ đứng sau lưng hắn, ánh mắt
toàn bộ tập trung trên người Tiêu Tiêu, lúc này căn bản không ai để ý
tới Tề Hoan. Tề Hoan nhịn không được cười khổ, nếu như Linh Vân Tử không tới, thì xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, những người Thục
Sơn kia rất hiển nhiên không tính muốn cứu nàng.
“Mọi việc năm đó đều là lỗi của ta, không liên quan tới Tiêu Tiêu,
ngươi thả hai tiểu nha đầu đi đi, ta mặc ngươi xử trí.” Nguyên Sơ cũng
là người dứt khoát, biết rõ mục đích của Đoạn Sầm Phong là tìm mình,
trực tiếp nói rõ ràng.
“Tốt, nếu ngươi đã nói như vậy ta cũng không làm khó tiểu bối, bất
quá muốn thả chỉ có thể thả một người.” Ánh mắt Đoạn Sầm Phong rơi xuống trên người Tề Hoan, rồi nhanh chóng dời đi. Trong lòng hắn hiểu rõ
ràng, hai tiểu nha đầu trên tay này đều rất quan trọng. Tuy nhiên Tề
Hoan là người phái Thanh Vân, mà phái Thanh Vân cũng không phải nơi dễ
chọc, nếu hôm nay Nguyên Sơ không cứu được Tề Hoan, chuyện này truyền ra ngoài, quan hệ giữa phái Thanh Vân và Thục Sơn nhất định sẽ chuyển xấu.
Tuy đây không phải ước nguyện ban đầu của hắn, nhưng thân là người trong ma đạo, hắn đương nhiên rất vui sướng xem náo nhiệt.
“Đoạn Sầm Phong, ngươi đừng quá đáng!” Nguyên Sơ cũng hiểu rõ âm mưu
của Đoạn Sầm Phong, hắn dĩ nhiên muốn cứu con gái mình, song Tề Hoan
cũng không thể không quan tâm, bằng không Hư Không Tử kẻ điên kia còn
không phải sẽ đem Thục Sơn phá hủy toàn bộ sao.
“Ngươi câm miệng, tiểu tử sau lưng Nguyên Sơ kia, ta thấy ngươi hình
như rất khẩn trương lo lắng cho hai tiểu nha đầu, vậy ta hiện tại liền
cho ngươi chọn.” Đoạn Sầm Phong đột nhiên mở miệng, Tề Hoan nhịn không
được ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Đông Nguyên đứng sau lưng chưởng môn
Thục Sơn.
“Ta. . . . . .” Đông Nguyên không ngờ Đoạn Sầm Phong vậy mà lại kéo đến trên người hắn, nhìn hai người trên tay Đoạn Sầm Phong, Đông Nguyên cũng tiến thối lưỡng nan. Hắn nhìn Tiêu Tiêu lớn lên từ nhỏ, ở chung
hơn mười năm, tình cảm giữa hai người đương nhiên thâm hậu. Nếu như
người trên tay Đoạn Sầm Phong không phải Tề Hoan, Đông Nguyên nhất định
sẽ không chút do dự chọn Tiêu Tiêu.
Song hết lần này tới lần khác người kia lại là Tề Hoan, tuy hắn cùng
Tề Hoan mới chỉ quen biết cùng lắm vài ngày, nhưng Đông Nguyên cũng
không biết mình bị làm sao, hắn luôn thích vụng trộm nhìn Tề Hoan, xem
nàng ngẩn người, ăn gì uống, thậm chí cả khi nàng ngủ. Đông Nguyên không biết loại cảm giác này là gì, nhưng hắn biết rõ thời điểm hắn trông
thấy cổ Tề Hoan bị Đoạn Sầm Phong túm, hắn thật sự rất khẩn trương, thậm chí là sợ hãi.
“Ta đếm ba tiếng, nếu như ngươi không nói, ta sẽ giết cả hai tiểu nha đầu này.” Đoạn Sầm Phong nhìn ra Đông Nguyên đang do dự, nụ cười trên
mặt càng rõ ràng.
“Đông Nguyên!” Mấy trưởng lão đứng bên cạnh Đông Nguyên đồng thời mở
miệng, Đông Nguyên cắn chặt răng, gân xanh trên trán mơ hồ có thể thấy
được.
“Ba.”
“Hai.”
“Ta chọn Tiêu Tiêu.” Đông Nguyên buông ra hai tay nắm chặt, rũ mắt xuống không dám nhìn nét mặt của Tề Hoan.
“Ha ha ha ha, người chính đạo đúng là dối trá, rõ ràng có thể cứu nữ
tử mình thích, vậy mà lại cố tình vì cái tình nghĩa sư môn chó má mà
buông tha. Nguyên Sơ, ngươi ăn viên dược này, ta lập tức thả con gái
ngươi.” Đoạn Sầm Phong ném qua một lọ thuốc màu đen, Nguyên Sơ tiếp nhận rồi không nói hai lời đem dược bên trong nuốt vào bụng.
Đoạn Sầm Phong vậy mà cũng thủ tín, thấy Nguyên Sơ đã ăn dược hoàn
liền một chưởng đem Tiêu Tiêu đẩy ra, sau đó tóm lấy Tề Hoan bay đi.
Những người Thục Sơn kia thấy thế vốn là muốn đuổi theo, nhưng Nguyên Sơ đột nhiên không hề báo hiệu thổ huyết ngã xuống đất, mấy trưởng lão ánh mắt nhìn nhau, rồi cùng vây đến bên người Nguyên Sơ, không ai mở miệng
đề cập đến chuyện Tề Hoan.
“Tiểu nha đầu, tư vị bị chính người trong lòng vứt bỏ thế nào?” Đoạn
Sầm Phong một bên tóm lấy Tề Hoan bay về phía trước, một bên giễu cợt
nói.
Tề Hoan khóe miệng cong cong, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng,
“Lúc trước ngươi chính là ở chỗ này bị người ta vứt bỏ sao?” Tư vị như
thế nào ư? Rõ ràng nàng chẳng qua chỉ để ý gương mặt tương tự Trương
Ngận kia, nhưng khi hắn mở miệng lựa chọn Tiêu Tiêu, trong lòng Tề Hoan
vẫn mơ hồ đau đớn. Bất quá Tề Hoan cũng không phải hài tử ba tuổi, Đoạn
Sầm Phong không muốn mình dễ chịu, nàng cũng sẽ không để cho hắn dễ
chịu, dù sao hiện tại cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này, nàng không sợ
gì nữa.
“Hừ, ngươi trông thế mà quan sát rất cẩn thận.” Đoạn Sầm Phong cư
nhiên không phủ nhận, “Nếu như không phải tuổi ngươi quá lớn, thì ta
thật đúng là muốn nhận ngươi làm đồ đệ đó.”
“Ta đây thật đúng là đủ không may mắn rồi.” Đoạn Sầm Phong này ngữ
khí thật là đủ lớn nha, thu nàng làm đồ đệ? Cũng không nhìn xem mình có
nguyện ý hay không.
“Ngươi đúng là rất xui xẻo, đắc tội ai không đắc, hết lần này tới lần khác lại đắc tội tên tiểu nhân Thanh Tiêu, vì Tụ Nguyên Đan, ta cũng
chỉ đành phải giúp hắn trừ đi ngươi thôi.”
Quả nhiên là Thanh Tiêu! Tề Hoan nhắm mắt lại thở dài một tiếng trong lòng. Chính mình gây ra phiền toái, còn có thể trách ai, muốn trách thì trách thực lực của mình không đủ, bằng không cũng sẽ không đến nỗi để
mặc người ta chém giết.