Edit: Sakura Hime
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Thấy nụ cười ôn nhu của Chu Tước. Tề Hoan vẫn là nhận lấy hỏa tinh.
Kỳ thật, nàng thực sự không muốn cự tuyệt. Dù sao thứ này cũng không
giống như củ lạc, vừa nắm liền được một bó to. Mặc Dạ đã từng nói,
nguyên tinh so với Tiên Thiên linh vật còn hiếm có hơn. Chỉ hy vọng con
đường tu luyện tương lai sẽ không nhấp nhô như vậy, hiện tại đã có hai nguyên tinh, nàng coi như hoàn thành một nửa nhiệm vụ.
“Được rồi, các con không nên ở chỗ này lâu, thời gian trôi qua trong
Thiên Nam kết giới khác với ở bên ngoài, các con ở đây ba ngày, sợ là
bên ngoài đã qua một năm.” Thấy Tề Hoan nhận đồ rồi, Chu Tước cũng không có ý giữ bọn họ lại.
“Vâng” Minh Hỏa kéo Tề Hoan qua, không đợi nàng kịp lên tiếng phản
đối, cảnh sắc trước mắt hai người đã bắt đầu phi tốc biến hóa, Tề Hoan
thấy cháng đầu hoa mắt, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại.
Đợi đến khi cảm giác chân mình rơi xuống đất, nàng mới phát hiện mình vậy mà đã về tới thành Minh Hỏa.
Nhưng trong thành Minh Hỏa còn có thêm một tòa cung điện to lớn —— Thiên Tuế cung.
“Cái này. . . . . . Chúng ta sẽ không thật sự ở trong đó ngây người
một năm chứ?” Tề Hoan kinh ngạc hỏi, nàng từng nghe nói Tiên Giới có một số dị bảo có thể thay đổi thời gian, nhưng bình thường đều là do thời
gian bên trong chạy nhanh, còn thời gian bên ngoài tương đối chậm, như
thế nào Thiên Nam kết giới lại hoàn toàn ngược lại đây?
“Chỉ sợ là thật đấy.” Minh Hỏa mang theo Tề Hoan đáp xuống tường
thành, hai người bọn họ vừa đáp xuống, đã nhìn thấy Minh Viêm dẫn theo
mọi người quỳ thành một đường.
Tràng diện này. . . Tề Hoan nhíu mi, nàng ra mắt cũng quá phô trương
đi, chưa từng được kiêu ngạo như vậy đấy. Liếc nhìn lại toàn thành cơ hồ đều đang quỳ, bọn họ là muốn làm gì đây? Nghênh đón người mất tích một
năm – Minh Hỏa Tiên Tôn sao?
Nhìn nụ cười trên mặt Minh Hỏa có chút quái dị, cùng ánh mắt nhìn
nàng của những người kia, khiến Tề Hoan một lần nữa chau mày, đột nhiên
nảy lên một ý nghĩ không tốt, mình có phải hay không đã bị người ta tính kế xếp đặt gì rồi?
“Minh Hỏa Tiên Tôn.” Không đợi Tề Hoan mở miệng hỏi, thì giọng Đoạn
Tuế đột nhiên chen vào, đồng thời cũng làm Minh Viêm không mở miệng nói
được gì.
“Đoạn Tuế Tiên Tôn.”
Tay Minh Hỏa xê dịch ra khỏi eo Tề Hoan, hướng Đoạn Tuế chắp tay đáp
lễ. Theo lý thuyết, địa vị hai người bọn họ tương đương, Minh Hỏa căn
bản không cần hành lễ với Đoạn Tuế, hành động này của hắn làm cho sắc
mặt Đoạn Tuế thay đổi, nhưng Tề Hoan lại không hiểu ra sao.
Không biết sắc mặt lão tổ tông vì sao lại trở nên khó coi như vậy.
“Ta đến đón Tề Hoan trở về.” Đoạn Tuế lườm Tề Hoan một cái, nhưng ý
tứ trong mắt truyền tới lại làm Tề Hoan nhịn không được rùng mình, nàng
đã chọc phải phiền toái gì, sao lão tổ tông lại có vẻ mặt này?
“Đoạn Tuế Tiên Tôn, cái này. . . . . . chỉ sợ không tiện a.” Minh Hỏa vẫn mỉm cười như cũ, nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ cường ngạnh không thể nghi ngờ.
“Hừ, tự ý rời khỏi sơn môn, chỉ với lý do này đã đủ để nàng diện bích mười năm rồi, thế nào, Minh Hỏa Tiên Tôn là định nhúng tay vào việc
của phái Thanh Vân chúng ta sao?” Đoạn Tuế hừ lạnh một tiếng, không
biết là bất mãn với Tề hoan hay bất mãn với Minh Hỏa.
” . . . . . . Vậy được rồi, ngày khác ổn thỏa, Minh Hỏa sẽ đến bái
phỏng.” Minh Hỏa dừng một chút, nụ cười trên mặt lại lần nữa khôi phục,
tựa như không hề bất mãn đối với ngữ khí của Đoạn Tuế.
Đoạn Tuế cũng không khách sáo nữa, túm lấy Tề Hoan, trực tiếp chớp
mắt trở về Can Tuế Cung, sau khi nhìn hai người rời khỏi, nụ cười trên
mặt Minh Hỏa cũng dần dần tan biến, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía
cung Can Tuế.
Hắn đã cho Đoạn Tuế đủ mặt mũi, nếu như Đoạn Tuế vẫn không lĩnh tình, vậy thì không thể trách hắn. Người dám ngăn cản hắn, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, cho dù là Tiên Tôn cũng vậy.
“Đi.” Ống tay áo Minh Hỏa vung lên, những thủ vệ quỳ trên mặt đất lập tức tách ra hai bên, thẳng đến sau khi Minh Hỏa đi vào Minh Hỏa điện,
bọn họ mới đứng dậy.
“Nàng ta có cái gì tốt, làm cho cha tốn công sức như vậy sao!” Sau
khi thân ảnh Minh Hỏa biến mất, Minh Viêm mới từ trên mặt đất đứng lên,
nhìn bóng lưng phụ thân thì thào tự nói.
Một đường bị Đoạn Tuế Tiên Tôn túm cổ, Tề Hoan vô cùng khó chịu, nếu
người khác dám mang nàng như xách gà con như vậy, Tề Hoan đã sớm giáng
sét xuống rồi, đáng tiếc, vị này chính là lão tổ tông, cho nàng mấy lá
gan nàng cũng không dám a.
“Lão tổ tông, rốt cuộc con đã phạm sai lầm gì, ngài cũng phải nói rõ
ràng chứ.” Đoạn Tuế đem Tề Hoan ném tới đại điện nghị sự, rồi không nói
gì, chỉ bắt chéo hai chân ngồi trên ghế uống trà, thuận tiện còn tặng Tề Hoan một nụ cười mỉm có thể hù chết người.
“Hoan tử, con đã chạy đi đâu, sao bây giờ mới về!” Còn chưa kịp trấn
an lão tổ tông, Hư Không Tử đã từ bên ngoài chạy vào, sau khi nhìn thấy
Đoạn Tuế, mới vỗ vỗ ngực, “Cũng may lão tổ tông động tác nhanh, bằng
không ta xem con làm sao bây giờ.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con làm sao cơ?” Nàng chẳng qua chỉ
mất tích một năm thôi, làm sao cảm giác lại như tách khỏi xã hội rồi,
ngay cả bọn họ nói chuyện cũng nghe không hiểu.
“Đoạn thời gian trước, đột nhiên Lôi Thần Điện truyền ra tin tức con
đi gặp Chu Tước, rốt cuộc con đã chạy đi đâu?” Hư Không Tử hiếm khi nào
bày ra được biểu hiện nghiêm túc như vậy, mà lời hắn nói lại khiến Tề
Hoan nhíu chặt mày, nàng không thể đi gặp Chu Tước sao?
“Ngày đó Minh Hỏa nói muốn dẫn con ra ngoài, sau đó hắn mang con tới một nơi gọi là Thiên Nam kết giới.”
“Thiên Nam kết giới? Con nhìn thấy Chu Tước rồi?” Đoạn Tuế đột nhiên đặt chén trà xuống, chen miệng hỏi.
“Hẳn là vậy, con không có trông thấy bản thể của nàng ta, chỉ thấy một nữ tử tuổi rất trẻ, Minh Hỏa gọi nàng ta là mẫu thân.”
“Cư nhiên là sự thật, chuyện này phiền toái rồi.” Đoạn Tuế Tiên Tôn
một tay vuốt vuốt chòm râu thật dài, một bên cau mày. Trong tiên giới
người biết rõ thân phận thực sự của Minh Hỏa không nhiều lắm, lão cũng
là mới lần trước được nhìn thấy chân thân của Minh Hỏa ở thành Nhược
Thủy. Mẫu thân Minh Hỏa là Chu Tước, phụ thân là Hỏa phượng, tuy không
biết vì sao hai giống thần thú khác nhau lại sinh ra được Minh Hỏa,
nhưng có một điểm không thể nghi ngờ, chính là năng lực khống chế lửa
của Minh Hỏa còn hơn cả cha mẹ hắn.
Hắn mang một nữ nhân đi gặp Chu Tước, ý tứ trong đó, coi như kẻ ngu cũng hiểu rõ ràng.
Nếu vừa rồi không phải Đoạn Tuế đột nhiên xuất hiện, thì chỉ e lúc
này Tề Hoan đã bị người ta nghênh đón trở về điện Minh Hỏa, chuẩn bị hôn lễ rồi.
Đoạn Tuế vốn tưởng rằng có mình ở đây, Minh Hỏa như thế nào cũng sẽ
không dám làm quá phận, không ngờ hắn vậy mà lại mang Tề Hoan đi gặp Chu Tước. Chu Tước là thần thú trấn thủ Tiên Giới, địa vị cao hơn Tiên Tôn, nàng ta gặp Tề Hoan, chẳng khác nói cho tất cả mọi người biết, nàng ta
đồng ý chuyện của Tề Hoan và Minh Hỏa.
Đáng thương Tề Hoan là người trong cuộc, cái gì cũng không biết đã bị người lừa bán, đợi sau khi hiểu rõ mọi chuyện, thì việc gì nên làm việc gì không nên làm, Minh Hỏa đều đã làm xong.
Nếu không phải mấy ngày nay Đoạn Tuế ra lệnh đóng cửa không tiếp
khách, thì Thiên Tuế cung sớm đã bị người ta lui tới tặng lễ vật đến
phát nổ rồi.
“Hoan tử? Con làm sao vậy?” Thấy Tề Hoan nghe xong mọi chuyện, mà vẻ
mặt vẫn bình tĩnh, Hư Không Tử có chút lo lắng hỏi. Đồ đệ của hắn bình
thường hỉ nộ đều hiện trên mặt, chỉ có khi thực sự tức giận, mới có thể
bình tĩnh. Tuy trong mắt người khác, Tề Hoan gả cho Minh Hỏa chính là
một ân thưởng to lớn, nhưng dù sao ở cùng Tề Hoan nhiều năm như vậy, Hư
Không Tử tuyệt đối không cho rằng, sau khi nghe xong chuyện này, đồ đệ
mình sẽ cảm thấy hưng phấn. Nàng, chắc hẳn là tức giận đến nói không ra
lời rồi.
Tề Hoan đúng là vô cùng tức giận, nhưng không phải nàng tức giận Minh Hỏa mà là Lôi Thần, tin tức này là từ Lôi Thần điện phát ra, lời Lôi
Thần nói sẽ có mấy người không tin chứ? Vì sao hắn phải làm như vậy, Tề
Hoan nghĩ sao cũng không hiểu được. Chẳng lẽ biểu hiện của nàng còn chưa đủ rõ ràng sao? Lôi Thần vì sao cứ nhất quyết phải ép nàng thành đôi
với Minh Hỏa đến cùng?
“Lão tổ tông, có biện pháp nào kéo dài chuyện này hay không?” Tề Hoan sẽ không gả cho Minh Hỏa, nàng tuyệt đối sẽ không gả cho nam nhân mình
không thích. Nhưng muốn Đoạn Tuế bởi vì mình mà lật mặt với Minh Hỏa,
điều này hiển nhiên không thể nào, nghĩ tới nghĩ lui, e là trước mắt chỉ có thể dựa vào bản thân rồi.
Tính ra chuyện này Mặc Dạ vốn phải chịu toàn bộ trách nhiệm đấy, ai
bảo mình thích hắn chứ, nếu không có hắn, có lẽ nàng sẽ tùy tiện tìm
người gả cho. Đáng tiếc hắn lần này đi không thấy bóng dáng đâu, nam
nhân vô liêm sỉ, tốt nhất đừng để nàng gặp được, bằng không sẽ siêu độ
cho hắn đầu tiên.
“Ta chỉ có thể tận lực kéo dài, có điều chuyện này hình như tất
cả Tiên Tôn đều biết rồi, hạ lễ của bọn họ chỉ sợ đã đưa đến điện Minh Hỏa rồi.” Đoạn Tuế thở dài, trước mắt cho dù Tề Hoan mở miệng phủ nhận trò khôi hài này, thì cũng không có ai tin tưởng, và cũng không ai dám
tin tưởng, chỉ có thể được đến đâu hay đến đó thôi.
“Hoan tử, con muốn làm gì?” Lúc trước ở nhân gian, vô luận xảy ra đại sự gì, Hư Không Tử luôn luôn ở phía trên chống đỡ cho Tề Hoan, thế
nhưng lên Tiên Giới, cho dù hắn là đại thiên tài, thì cũng không thể
sánh bằng đám Tiên Tôn đã sống trên dưới một trăm vạn năm kia, mà hết
lần này tới lần khác Tề Hoan đều chọc phải loại nhân vật như vậy, Hư
Không Tử chỉ đành lực bất tòng tâm.
“Không có chuyện gì, sư phụ, con chỉ là muốn đi Lôi Thần Điện.” Nếu
Lôi Thần đã làm chuyện này, nàng muốn đến hỏi rõ ràng. Nàng muốn biết,
Lôi Thần ở cùng mình 300 năm, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà lại bán đứng nàng.
Tin tức Tề Hoan đi Lôi Thần Điện tuy không bị truyền ra ngoài, nhưng
Minh Hỏa thành dù sao cũng là địa phương lớn, người có tâm đều có thể
biết được.
Minh Hỏa sau khi nghe được tin tức này cũng không có phản ứng gì lớn, thậm chí hắn còn công bố, nói tạm thời lùi lại hôn sự một thời gian.
Chư vị tiên nữ từng có ‘giao tình’ với hắn trên Tiên giới còn tưởng rằng hắn hồi tâm chuyển ý, song nhìn thấy Minh Hỏa điện trắng trợn phát
thiệp mừng, thì đại đa số mọi người đều hiểu rõ, e là Minh Hỏa tiên tôn
chủ ý đã định rồi. Có điều, bọn họ chưa từng nhìn thấy tân nương tử, nên mọi người ai cũng nhao nhao thảo luận, không biết tân nương tử rốt cuộc có lai lịch thế nào, mà có thể khiến vị tiên tôn phong lưu thành tính
như Minh Hỏa ra tay phô trương như thế.
Cầm lệnh bài truyền tống của Lôi Thần Điện, Tề Hoan rất dễ dàng trở
về Lôi Thần Điện, khi nàng đến, cũng không tìm được Lôi Thần, chỉ có
Thiên Lôi ở bên trong Lôi Thần Điện chờ nàng.
“Tiểu Hoan, ngươi đã đến rồi.” Trông thấy Tề Hoan sắc mặt bình tĩnh
đi tới, Thiên Lôi vẻ mặt cười khổ, ở chung hơn ba trăm năm, Tề Hoan lúc nào vui vẻ, lúc nào tức giận, hắn làm sao có thể nhìn không ra chứ.
“Lôi Nhị thúc, ngươi có thể giải thích cho ta không?”
“Thật có lỗi, chuyện này cũng là bất đắc dĩ thôi.” Vẻ mặt Thiên Lôi
vô cùng áy náy, bọn họ cũng không muốn ép buộc Tề Hoan, nhưng mà, Minh
Hỏa đưa tới tin tức kia lại khiến bọn họ không thể không ra quyết định
như vậy.