Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 115: Chương 115: Mẹ hắn???




Edit: Sakura Hime

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

“Muốn đi ra ngoài dạo chơi không?” Minh Hỏa dứt lời, phát hiện Tề Hoan hoàn toàn không có phản ứng. Lúc này Tề Hoan đang mải nghĩ tới Mặc Dạ, làm sao có thời giờ nghe người ta nói nhảm, Tề Hoan một bên cười ngây ngô căn bản không phát hiện trước mặt mình mười milimet đột nhiên có thêm một ‘bức tường’.

Mạnh mẽ ngẩng đầu, trông thấy Minh Hỏa mặt mày hớn hở cúi xuống nhìn mình, Tề Hoan nhịn không run rẩy cả người, cong lên một nụ cười mỉm cứng nhắc, “Tiên tôn đại nhân còn chuyện gì phân phó sao?” Không phải ai cũng nói tiên tôn mỗi ngày vội vàng bất bật, bận rộn muốn chết sao, làm sao không thấy hắn ra ngoài bề bộn, ngày nào cũng vây quanh mình, giống như đặc nhiệm vậy.

“Ta nói, hôm nay vừa vặn rảnh rỗi, có thể mang nàng ra ngoài dạo chơi, nàng không phải không muốn sống ở chỗ này sao.” Hứng thú phản động được Tề Hoan vẫn còn rất cao đấy, nàng chỉ kém nước chưa viết dòng chữ ‘đả đảo giam lỏng’ lên cờ nhỏ thôi.

Trong Minh Hỏa điện, bất kể đi tới nơi nào, đằng sau đều có cận vệ của Minh Hỏa đi theo, chẳng lẽ bọn họ sẽ không sợ Minh Hỏa bị người ta chém rồi chặt sao, nhìn hắn phụ lòng phong lưu thành tính như vậy, sao lại không có mấy nữ nhân điên cuồng lôi hắn đi tự thiêu đây này! Tề Hoan thật sự rất muốn bóp cổ tay, nữ nhân Tiên Giới đúng là bít não. (TNN: *bật ngón tay cái* mụ đủ độc nha =]])

Còn có Đông Vũ kia nữa, ngươi nói ngươi tới tìm ta rốt cuộc là có ý gì, làm sao lại không đi tìm Minh Hỏa nha, ai ~ nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân chứ!

“Ta có thể từ chối không?” Nàng quả thật muốn ra ngoài, nhưng điều kiện tiên quyết là tránh xa Minh Hỏa, một mình ra ngoài với hắn, khác gì dê vào miệng cọp, nàng cũng không phải nghé con mới đẻ, nàng rất sợ chết.

“Đương nhiên có thể.” Mi tâm Minh Hỏa lộ vẻ xuân quang tươi đẹp, trong mắt gợn sóng lăn tăn, đáng tiếc Tề Hoan không nhìn hắn. “Chỉ có điều, ta lo là ngày mai cung điện Thiên Tuế cung vừa đắp kín một ít kia sẽ đột nhiên sụp đổ a . . . . . .”

Nghe xong lời Minh Hỏa, Tề Hoan mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt mang theo phẫn nộ, tên vô sỉ, vậy mà dám dùng cái này đến uy hiếp nàng. Nếu không phải lão tổ tông có chuyện đi ra ngoài rồi, nàng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp đâu.

Trên thực tế, sức không bằng người, hành vi thỏa hiệp là điều tất nhiên.

Tề Hoan vô lực theo sát bên cạnh Minh Hỏa, trong cái nhìn chăm chú của mọi người trong Minh Hỏa điện, lễ độ đi ra ngoài.

Tề Hoan căn bản chưa từng nghe nói phụ cận Minh Hỏa thành có cảnh đẹp gì ưu mỹ, chỉ cần ra khỏi cửa thành, phóng tầm mắt nhìn đâu cũng là đồng cỏ rực lửa, nghe nói có một tu sĩ thành tiên vừa dính vào liền đã chết không thể nghi ngờ, cũng không biết là thật hay giả. Dù sao Tề Hoan trước giờ chưa từng thấy có người ra khỏi thành.

“Tiên Tôn dẫn ta tới xem lửa?” Đứng trên tường thành, Tề Hoan tận lực nhìn ra xa xa, không nhìn xuống dưới. Cho dù thành tiên rồi, nhưng nàng vẫn sợ độ cao đó.

Tề Hoan mặc trên người chính là tiên y lưu ly màu xanh do Minh Hỏa đặc biệt sai người chế tạo, một thân sa mỏng màu xanh lóe thủy quang giữa ánh lửa đỏ au rất nổi bật, càng dễ làm cho người ta chú ý. Y phục này ngoại trừ xinh đẹp ra, công dụng duy nhất có lẽ là kị hỏa đi. Ít nhất bây giờ Minh Hỏa ở sát bên cạnh, mà Tề Hoan cũng không nóng tới mức muốn một cước đạp hắn ra ngoài.

“Đương nhiên không phải.” Minh Hỏa cười khẽ, thừa dịp Tề Hoan còn không có kịp phản ứng, một tay vòng qua eo nàng, hai người trực tiếp rơi tự do từ trên tường thành xuống. Tiếng thét chói tai của Tề Hoan càng lúc càng to, chờ tới khi hai người đáp xuống đất, Minh Hỏa thậm chí cảm thấy lỗ tai của mình ù ù ong ong, quả nhiên không thể xem thường năng lực của nữ nhân này.

Thời điểm chân mình chạm đất, Tề Hoan chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dưới chân mềm nhũn, nếu như không phải Minh Hỏa còn đỡ eo của nàng, đoán chừng nàng căn bản sẽ không đứng lên nổi.

“Tiên Tôn đùa rất vui sao?” Tề Hoan ngưng lại một hồi lâu, cuối cùng tìm về cảm giác tim đập, nàng ngửa đầu hung dữ trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của Minh Hỏa.

“Tuy phương pháp đi vào nơi này xử lý không được tốt lắm, có điều. . . . . . Cảnh sắc nơi này có làm cho nàng vừa lòng không?”

Minh Hỏa vừa nói như vậy, Tề Hoan mới phát hiện, sau khi từ trên tường thành nhảy xuống, bọn hắn vậy mà không ở ngoài thành Minh Hỏa, ngược lại đi vào bên trong một sơn cốc, trong sơn cốc này khắp nơi chim hót hoa nở, các loại tiên thảo linh quả chỗ nào cũng có, trong bụi hoa lại phía trước còn có một con Kỳ Lân màu xanh ngọc lớn bằng bàn tay thò đầu ra nhìn, tò mò nhìn bọn họ.

“Đây là nơi nào?” Không nóng bỏng như thành Minh Hỏa, tất cả đều lộ ra vẻ yên lặng tự nhiên, đây mới là Tiên Giới trong lý tưởng của Tề Hoan. Đáng tiếc sau khi phi thăng, khung cảnh nàng nhìn thấy thật làm cho người ta thất vọng.

“Thiên Nam kết giới, là nơi ở của thần điểu Chu Tước trong truyền thuyết.”

“Chu Tước ở chỗ này?” Tề Hoan sửng sốt một chút, Mặc Dạ nói Chu Tước kia có thể ngưng tụ ra hỏa tinh? Nó vậy mà lại ở chỗ này!! Nhưng mà, Minh Hỏa mang nàng tới nơi này làm gì?

Dường như nhìn ra suy nghĩ củaTề Hoan, Minh Hỏa cúi đầu nhìn nàng nói, “Không muốn đi gặp Chu Tước trong truyền thuyết sao?”

Nếu như nó có thể tặng ta một giọt hỏa tinh, ta nguyện ý mỗi ngày ba nén hương cung cấp cho nó đấy. Tề Hoan từ chối cho ý kiến, đến cũng đã đến rồi, nàng còn có thể cự tuyệt sao, cho dù nàng cự tuyệt, Minh Hỏa sẽ đưa nàng trở về sao? Biết rõ không có khả năng, còn ôm hi vọng cái gì!

Theo Minh Hỏa đi qua bụi cỏ, vượt qua dòng suối lại tiếp tục đi tiếp, cảm giác hai vạn năm nghìn dặm trường chinh cũng không dài bằng bọn họ, không biết đã đi bao lâu, mà nàng ngay cả cọng lông Chu Tước cũng không phát hiện một cái. Tề Hoan vụng trộm liếc xéo Minh Hỏa, sẽ không phải là lừa mình chứ?

“Sao vậy, đi mệt rồi hả?” Cảm giác được người bên cạnh bước chân càng ngày càng chậm, Minh Hỏa cười tủm tỉm dừng bước, quay đầu lại hỏi.

Vốn Tề Hoan không thích bị hắn kéo tay, hai người giằng co mất nửa ngày trời, Minh Hỏa đành phải thỏa hiệp, hắn đi ở phía trước, Tề Hoan ở phía sau đi theo. Thời cơ chưa tới, Minh Hỏa cũng không muốn dọa hỏng Tề Hoan, cho nên đành tùy ý nàng.

“Đúng vậy. . . . . . Chân đã tê rần rồi.” Tề Hoan cố ý ngồi dưới đất không đứng dậy, hai người bọn họ cứ đi rồi dừng lại, cho dù ở đây không có phân biệt ngày đêm, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được thời gian ít nhất đã qua hai ngày rồi.

Tuy không phải không thừa nhận, khung cảnh nơi này rất ưu mỹ, trái cây cướp từ trong miệng Kỳ Lân ăn rất ngon, từ trước đến nay Tề Hoan vậy mà cũng cảm giác được bắt nạt một con Kỳ Lân vừa mới sinh ra là một chuyện rất hổ thẹn. Nhưng mà, thời gian càng kéo dài, nàng càng thấy là lạ chỗ nào đó, tổng cảm giác hình như Minh Hỏa đào hố làm cho nàng chủ động rơi vào bên trong.

“Muốn ta bế nàng không?” Minh Hỏa vô cùng hứng thú hỏi, vẻ mặt kích động.

Tề Hoan ngẩng đầu nhìn Minh Hỏa, trường bào đỏ chót, bên trên thêu hình kim phượng màu giương cánh màu vàng, làm lộ ra thân hình hoàn mỹ của hắn, trước kia nàng vẫn thường tưởng tượng, có một nam nhân tướng mạo tuyệt sắc, dáng người hoàn mĩ dùng phương thức bế công chúa ôm nàng đến lễ đường kết hôn. Nhưng bây giờ nam nhân kia đã xuất hiện vững chắc trong lòng, Tề Hoan đành phải buông tha cho mộng tưởng.

“Bỏ đi, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Vốn không phiền lụy, nàng chẳng qua chỉ kiếm cớ mà thôi, tuy đến tận bây giờ, Minh Hỏa vẫn chưa làm ra hành vi quá phận gì với nàng, về phần lơ đãng sờ sờ đầu nàng, ôm eo một cái, hay cầm tay nàng, Tề Hoan đều cắn răng coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc này nếu như tức giận PK với hắn, người chết tuyệt đối sẽ là mình, ai bảo mình phòng ngự thấp, lượng máu ít, công kích lại không cao chứ.

Đợi ngày nào đó nàng có thể đánh lại Tiên Tôn, chuyện đầu tiên phải làm chính là giáng sét đánh chết tên nam nhân vô sỉ này 100 lần!

“Không sao, nàng đã tới rồi.” Minh Hỏa cười tủm tỉm đứng đối diện chỗ Tề Hoan ngồi, thời điểm nói xong câu đó, đột nhiên trước mắt Tề Hoan xuất hiện một quả cầu lửa thật lớn, quả cầu lửa kia nổ trung trong không khí, lộ ra một nữ hài nhi có dung mạo giống Minh Hỏa bảy tám phần, đi ra khỏi quả cầu lửa.

Cha và con gái sao? Cái này không thể trách Tề Hoan sức tưởng tượng phong phú, hai người bọn họ lớn lên giống nhau như vậy, Minh Hỏa thoạt nhìn lại lớn tuổi hơn nữ tử kia rất nhiều, nàng đoán vậy cũng rất phù hợp logic a.

“Mẫu thân.” Minh Hỏa nửa quỳ trên đất, kính cẩn đầu xuống.

“Ừ, làm sao lại có thời gian đến thăm ta rồi?” Tuy tướng mạo nữ hài rất nhỏ, nhưng giọng nói lại khàn khàn tang tóc. Nàng ta chính là Chu Tước, một trong bốn thần thú trấn thủ thiên địa trong truyền thuyết sao? Minh Hỏa vừa gọi nàng ta là mẫu thân? Nàng không nghe lầm chứ! Tề Hoan cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, khó có thể thừa nhận kích thích cường đại như vậy.

“Con đã mang nàng đến.”

Tinh tế nhìn Tề Hoan vẫn đang ngẩn người, khóe miệng Chu Tước có chút cong lên, gật gật đầu, rất nhanh liền đem ánh mắt chuyển về phía Minh Hỏa, “Khá tốt, con thích là được rồi.”

“Ngươi tên Tề Hoan đúng không?” Chu Tước đi đến trước mặt Tề Hoan, Tề Hoan cả kinh vội vàng muốn đứng lên, lại bị Chu Tước ngăn cản, ”Không cần đa lễ.”

“Xin, xin chào.” Mặc dù trong bụng mình cũng có một tiểu Chu Tước, nhưng thứ kia căn bản chính là hai khái niệm, trước mắt thế nhưng mới thật là thần thú thực sự a, nàng cảm thấy muốn lôi con thần thú trừ ăn ra chỉ biết đánh nhau với mây kiếp kia ra khỏi bụng, chỉ sợ còn phải đợi mấy ngàn năm nữa.

“Chúng ta gặp mặt cũng là duyên phận, không có gì để đưa cho ngươi, một chút đồ này tặng ngươi làm kỉ niệm.” Chu Tước mở trong lòng bàn tay, bên trong là một hạt châu màu đỏ lớn bằng ngón tay cái.

Cái hạt châu kia thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng tim Tề Hoan lại không tự chủ được đập nhanh hơn, gần đây nữ thần may mắn bắt đầu chiếu cố nàng sao? Nàng còn chưa đi tìm, thì hỏa tinh đã được bày ở trước mắt rồi?

Con chim lửa không chịu lớn trong đan điền kia, sau khi trông thấy hỏa tinh liền bắt đầu vỗ cánh điên loạn, ngay cả chim cũng không nghĩ ngợi muốn thu lấy bảo bối, sản phẩm nhà nàng làm sao lại đều là thứ tính cách này đây chứ.

Tuy vô cùng muốn cướp hỏa tinh trên lòng bàn tay Chu Tước, nhưng mà…. thứ đồ này cũng không thể tùy tiện nhận bừa, nếu không chẳng may bán luôn mình đi, đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Thấy Tề hoan do dự, Chu Tước cười như không cười nhìn Minh Hỏa, kéo tay Tề Hoan đem hỏa tinh bỏ vào trong tay nàng, “Chỉ là quà gặp mặt mà thôi, không cần suy nghĩ nhiều.”

Ngài đã nói như vậy, cho dù mới đầu ta không suy nghĩ nhiều, thì bây giờ cũng phải ngẫm lại rồi! Tề Hoan trong lòng gầm rú, cái này rốt cuộc là sao a, việc Chu Tước là mẹ Minh Hỏa coi như cho qua đi, nhưng ngài cũng đừng vừa thấy mặt đã ra điều chúng ta rất thân quen, còn cho ta đồ quý như vậy, thật làm người ta kinh hãi.

“Mẹ cho nàng, thì nàng cứ cầm lấy a.”

Giọng Minh Hỏa ôn nhu truyền đến bên tai Tề Hoan, Tề Hoan quay đầu, không biết từ lúc nào, hắn đã tiến đến sát bên tai mình.

Tề Hoan rất muốn cho hắn một câu, đó là mẹ ngươi chứ không phải là mẹ ta, song đáng tiếc, trong cái nhìn soi mói của Chu Tước, nàng không dám nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.