Có điều bình thường người ta nói, số phận đã đến có ngăn cũng không
nổi, rất hiển nhiên, Tề Hoan không thuộc về loại điển hình như vậy, nàng cho tới bây giờ đều không có nhân phẩm gì đáng nói. Nàng đụng phải
người rồi, đáng tiếc không phải tiểu mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, mà là
một lão đạo (đạo sĩ) khô quắt như quả óc chó.
Lão đạo đứng đó cách giếng nước không xa, trợn trừng mắt, nhìn thẳng
vào Tề Hoan. Thấy ông ta cứng ngắc lập tức phân tích ra, hiển nhiên, là
lại bị hù dọa rồi.
Khóe miệng Hư Không Tử co rút liên tục, trong lòng đem từ trên xuống
dưới Tống gia nguyền rủa bằng những gì độc ác nhất mấy lần, kẻ khốn nạn
nào nói cho lão biết chuyện ma quái của Tống gia đấy, đây rõ ràng là một người đang sống, hơn nữa…..là một cô gái, mà còn là cô gái không mặc
quần áo chỉnh tề.
Xong rồi xong rồi, cái này nếu như bị người truyền đi, Hư Không Tử
lão nào còn mặt mũi lăn lộn trên Tu Tiên Giới nữa, thanh danh tốt đẹp
của lão a!
Sau một lúc lâu Tề Hoan trừng lão đầu, cuối cùng cảm thấy con mắt có
chút đau mới thôi. Tiếp đó nàng cúi đầu nhìn ga giường trắng bọc trên
người mình, cảm thấy mình dường như cần phải la toáng lên một phát, nói
như thế nào mình cũng là người bị hại chịu thiệt đó, cũng không biết lão nhân kia đã đứng ở chỗ này bao lâu, nếu bị lão nhìn thấy nhiều chỗ thì
thật là thiệt thòi.
Vì vậy Tề Hoan hít một hơi thật dài, đang chuẩn bị hô ‘phi lễ a’. Thì ngay tức khắc bị lão nhân kia dùng một cái bùa chú phong bế cái miệng
nàng lại.
“Ưm ưm ưm. . . . . .” Tề Hoan ánh mắt hung tợn trừng lão nhân kia, quyết định dùng ánh mắt lăng trì lão.
“Cái kia….hắc hắc, tiểu nha đầu, ngươi ngàn vạn lần đừng kích động,
ta tuyệt đối không phải là cố ý đâu, vừa rồi ta đều không nhìn ra cái gì hết á.” Lão đầu thấy ánh mắt hung ác của Tề Hoan, một bộ nghiến răng
nghiến lợi muốn xé nát lão cho thông khoái, không khỏi cẩn thận từng li
từng tí cười nói làm lành.
“Hừ!” Không thể nói chuyện Tề Hoan nặng nề hừ một tiếng, có quỷ mới
tin được, không có việc gì lớn lên quắt như vậy làm gì, xem chừng cũng
không phải thứ gì tốt.
“Ngươi cũng không thể trách lão đạo ta không đúng nha, ngươi nói hơn
nửa đêm ngươi ở bên ngoài làm gì, khó trách người ta có điều hiểu lầm
nha.”
Lần này đến lượt Tề Hoan dứt khoát quay đầu đi, không tiếng động
kháng nghị. Nàng đương nhiên biết rõ lão đầu ám chỉ cái gì, mặc dù nàng
không phải cố tình hóa thành quỷ dọa người, nhưng bất quá người Tống gia này cũng không phải dạng tốt lành gì, cho nên Tề Hoan đối với chuyện
này tuyệt không hề thấy áy náy.
Chính là không nghĩ tới lão nhân này vậy mà liếc qua một cái liền
biết nàng không phải quỷ, chỉ phẩy tay ra một cái bùa chú, đã làm nàng
ngay cả nói cũng nói không ra.
Trước khi xuyên qua Tề Hoan cũng là kẻ yêu thích tiểu thuyết, cái
loại tiểu thuyết tu chân ít nhiều cũng nhìn qua một chút, nhưng trong
lòng lại không tin. Không ngờ về sau xuyên không, lại đụng với một Tu
Chân giả [1] trong truyền thuyết.
[1] Chỉ người tu đạo thành Tiên.
Chẳng qua, nếu xuyên qua cũng có thể, vậy Tu Chân Giả tồn tại cũng
không phải sự tình gì khiến người ta quá kinh hãi. Nếu như mình cũng có
thể tu tiên nha….
Mắt Tề Hoan đảo tròn tròn liên hồi, trong lòng….bắt đầu cười gian.
Dường như thấy được ánh mắt không có ý tốt của Tề Hoan, lão đạo có
chút kiêng kị lui về phía sau hai bước. Sao bỗng dưng lão lại có cảm
giác như bị động vật ăn thịt nhìn chằm chằm vào thế nhỉ? Theo lý thuyết, tiểu nha đầu này hẳn là không có gì uy hiếp được mình mới đúng.
Trong mấy giây mà Tề Hoan đã thay đổi mấy cái vẻ mặt, nàng dùng sức
mở to hai mắt, cố gắng rơi ra vài giọt lệ, bộ dạng đáng thương nhìn lão
đạo. Sắc mặt biến đổi cực nhanh, khiến cho lão đạo thiếu chút vỗ tay
khen ngợi. (TNN: chị này phải cho làm diễn viên =]])
“Ách…nếu ta đem bùa thu lại, ngươi cũng không thể kêu lên nha!” Nhìn
Tề Hoan đang một mực khoa tay múa chân muốn hắn thu lại bùa chú, lão đạo có chút chần chờ.
Thấy lão đạo có dấu hiệu buông lỏng, Tề Hoan liên tục gật đầu.
Vì vậy lão đạo chắp hai ngón tay lại, miếng bùa chú ngoài miệng Tề Hoan liền bay trở về trên tay lão.
Trong lòng Tề Hoan âm thầm cười trộm hai tiếng, lão đạo này có vẻ rất dễ lừa, hơn nữa lão là Tu Tiên giả đầu tiên nàng nhìn thấy trong thế
giới này, cho nên bổn cô nương quyết định bái lão làm sư phụ!
Cảm thấy công tác chuẩn bị cảm xúc cũng không sai biệt lắm. Tề Hoan
nhếch nhếch miệng, đem công phu thay đổi sắc mặt trong nháy mắt mà mình
đã tu luyện được trong ba năm ở đoàn kịch xã ra dùng.
Nhìn tiểu cô nương kia ngồi dưới đất khóc đến kinh thiên động địa,
đầu Hư Không Tử lập tức “Ong” một tiếng, phóng to gấp đôi. Đời này của
lão, sợ nhất chính là nước mắt nữ nhân, tự nhủ mình cũng không trêu chọc tiểu nha đầu này, nàng làm sao lại khóc như vậy?
Tề Hoan một bên lau nước mắt, một bên dùng sức véo bắp đùi mình. Véo
xong còn vụng trộm liếc mắt nhìn lão đạo đang đi lòng vòng bên cạnh
mình. Thấy lão chỉ đi tới đi lui, không nói lời nào, tiếng khóc cùa Tề
Hoan lại cao hơn một đề-xi-ben.
“Ngươi, ngươi, đừng khóc nữa, đều là lão đạo ta không đúng, ngươi
muốn thế nào cứ nói a~” Cuối cùng Hư Không Tử thiếu chút nữa cũng ngồi
xuống bên cạnh người Tề Hoan khóc thét theo.
Thấy đã gần đạt được mục đích của mình, Tề Hoan dừng khóc, thút thít
hai tiếng, nước mắt tí ta tí tách rơi xuống, “Ta, ta không muốn sống nữa ô ô ô……”
Tề Hoan chỉ nói câu đầu tiên đã dọa lão đạo run rẩy, “Đừng đừng mà,
ta thật sự không nhìn thấy gì, ngươi nói ngươi không muốn sống là ý gì
a, nhìn ngươi đang tuổi thanh xuân phơi phới, đương nhiên phải sống lâu
vài năm mới tốt nha.~” Lão đạo cẩn thận từng li từng tí cười theo, sợ
lớn tiếng một chút sẽ hù chết Tề Hoan.
“Ô ô ô…. Ta không cha không mẹ, vụng trộm ở Tống gia chỉ là không
muốn chết đói, ô ô ô… Nếu như bị Tống lão gia biết rõ ta giả quỷ, hắn
nhất định sẽ đánh chết ta.” Tề Hoan khóc thút thít, không chút khách khí mà níu lấy tay áo của lão đạo lau nước mũi.
“Cái này, cái này….” Hư Không Tử từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu ở trên núi tu hành, cho tới bây giờ cũng không biết trong hồng trần lại vẫn có
người bi thảm tới như vậy, Tề Hoan vô cớ thêu dệt một phen lại khiến cho Hư Không Tử không khỏi động lòng trắc ẩn.
“Nếu không….ngươi theo ta về sư môn? Ta tuy không thể khiến cho cha mẹ ngươi khởi tử hồi sinh (sống lại), nhưng mà vẫn có thể cho ngươi cơm ăn.”
“Như vậy không tốt đâu, nếu như bị những người khác biết được, đạo
trưởng ngài sẽ bị chỉ trích đấy.” Tề Hoan một bên kiềm chế khóe môi mình nhếch lên thành đường cong, một bên lau sạch nước mắt.
“Vậy ngươi bái ta làm thầy trước?” Hư Không Tử cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Cái này. . . . . .” Tề Hoan ra vẻ chần chờ, có trời mới biết nàng thiếu chút nữa cười sung sướng đến mức co rút dạ dày. (TNN: *vỗ trán* vô sỉ a~~~ *gào thét* công đạo ở đâuuuuu)
“Ta biết rõ cái này là có chút ủy khuất ngươi, nhưng mà ngươi không
thể tiếp tục ở Tống gia đều là do ta hại, ta phải chịu trách nhiệm với
ngươi. Tuy ta không phải vị sư phụ tốt đẹp gì, nhưng ta tuyệt đối sẽ
không để cho ngươi chịu ủy khuất.” Những lời này Hư Không Tử nói rất
chân thành. Lời này nếu để cho đồng môn trên núi Thanh Vân biết, không
biết có thể hay không đem Tề Hoan ra băm.
Toàn bộ giới Tu Chân người nào không biết Hư Không Tử là đại thừa (chỉ kẻ kế thừa) dưới người đứng đầu, danh vọng của lão tại giới Tu Chân chính phái xem
như là cao nhất, trở thành đồ đệ của lão chính là chuyện tốt từ trên
trời rơi xuống, không nghĩ tới lúc này Hư Không Tử còn phải cầu xin
người ta làm đồ đệ của mình.
Hư Không Tử nói một phen, lại khiến Tề Hoan hơi đỏ mặt, không nghĩ
tới lão đạo này thật đúng là tâm địa tốt, không đúng, hiện tại cần phải
gọi là sư phụ rồi.
Vì thế, một năm này, giới Tu Chân xảy ra một sự kiện lớn gây chấn
động, chính là Hư Không Tử đạo trưởng của núi Thanh Vân đã có đồ đệ
rồi, hơn nữa còn là một nữ đồ đệ. Từ nay về sau, giới Tu Chân không
thái bình nữa rồi.