“Tổ sư bá, ngài trở về rồi.” Tề Hoan vừa theo Hư Không Tử đến chân
núi Thanh Vân đã thấy một mảnh người đông nghìn nghịt. Rất hiển nhiên,
bọn họ không phải hoan nghênh mình đâu, đối với điểm này, Tề Hoan vẫn là biết thân biết phận.
Cầm đầu chính là nam tử có bộ dạng thư sinh mặt trắng, mày kiếm mắt
sáng mũi thẳng, môi mỏng mím chặt, tuy thần sắc nghiêm túc, nhưng vẫn là một mỹ nam tử, một thân đạo bào màu xanh ở trên người hắn có chút ít
cảm giác tiên phong đạo cốt. So với Hư Không Tử bên cạnh, lại càng giống thần tiên hơn.
“Tiểu Phong Tử, hắc hắc, sao ngươi lại đích thân tới?” Trông thấy nam tử kia Hư Không Tử hạ hồ lô rượu khổng lồ xuống, thuận tay dắt Tề Hoan
qua.
“Sư tổ cùng sư thúc tổ tìm ngài khắp nơi đấy!” Linh Phong Tử có chút
bất đắc dĩ thở dài. Tổ sư bá này của hắn cái gì cũng tốt, cá tính ôn
hòa, làm người hào phòng, chỉ là tính tình hơi trẻ con, không có chuyện
gì là lão lại thích chơi trò trốn tìm.
“À cái kia được rồi, ta đi tìm sư tổ ngươi, hắc hắc, đây là đồ đệ của ta, giúp ta chăm sóc một chút.” Hư Không Tử thuận tay đem Tề Hoan ném
cho Linh Phong Tử, sau đó vô cùng không có trách nhiệm phi thân bay đi.
Tề Hoan nháy nháy mắt, tay còn run rẩy chỉ vào cái thân ảnh càng ngày càng nhỏ trên bầu trời kia, không thể tin được mình đã nhận một người
như vậy làm sư phụ.
Hư Không Tử bỏ lại một câu “Đồ đệ…” không chỉ thiếu chút nữa tức chết Tề Hoan, mà càng làm cho Linh Phong Tử chấn động rơi mất nửa cái hồn.
Hắn cứ như vậy có thêm một vị sư thúc sao?!
Đang lúc Linh Phong Tử đánh giá Tề Hoan thì đồng thời Tề Hoan cũng
quan sát Linh Phong Tử, nhưng mà cái sự ‘quan sát’ của nàng cũng mặc kệ
cái khỉ gì nữ tử phải rụt rè, chỉ kém không đem khuôn mặt nhỏ nhắn áp
sát vào mặt Linh Phong Tử thôi.
“Khụ khụ, sư, sư thúc.” Linh Phong Tử bị ánh mắt nhiệt tình của Tề
Hoan dọa cho lùi vội hai bước, trì hoãn chốc lát mới cẩn trọng mở miệng. Ngữ khí có vẻ khá bình tĩnh, song Tề Hoan cực kì khẳng định, nàng cảm
thấy một cỗ oán khí vô cùng mạnh mẽ.
Qua hai ba ngày đi đường này, Tề Hoan hiểu rõ vị lão đạo Hư Không Tử
kia địa vị bất phàm. Ít nhất, lúc trước, khi gặp qua một vài người Tu
Chân, bọn họ từ xa đã dừng lại cúi đầu với lão, mà lão chỉ gật gật đầu
qua loa với bọn họ mà thôi.
Chẳng qua nàng không ngờ được, thân phận của lão đạo này lại là
thượng bối không hề thấp ở núi Thanh Vân, mới đi lên đã có người gọi
nàng là sư thúc, cái này cũng làm cho nàng có chút nghiện.
Hơn nữa, vị sư điệt đáng yêu này rất phù hợp với thẩm mỹ của nàng,
không chỉ khuôn mặt đẹp, mà ngay cả dáng người cũng là cấp bậc người
mẫu! Mải thưởng thức sư điệt tiểu mỹ nhân, Tề Hoan căn bản không có để ý tới lời hắn nói.
“Sư thúc.” Ánh mắt đói khát của Tề Hoan dọa Linh Phong Tử lùi vài bước.
“À? Ah, bảo ta chuyện gì?” Thuận tay lau miệng, xác định không có
chảy nước miếng, Tề Hoan lúc này mới cười ngây ngô nhìn về phía Linh
Phong Tử.
“Tổ sư bá lão nhân gia có lẽ không trở về ngay được, ta mang ngài đi nghỉ ngơi trước.”
“Đã làm phiền ngươi.” Tề Hoan vui vẻ cười híp mắt vỗ vỗ vai Linh
Phong Tử, thuận tiện nhéo nhéo, ừm, rắn chắc đạt tiêu chuẩn, xem ra là
thường xuyên rèn luyện đây.
Bị Tề Hoan sờ, Linh Phong Tử lập tức run lên một chút, ánh mắt nhìn
về phía Tề Hoan càng thêm phòng bị. Hắn biết mà, tổ sư bá là người kỳ
quái như vậy, thu đồ đệ nhất định không phải là người bình thường
gì…Trong lòng hắn âm thầm cảnh cáo chính mình, về sau cách cái vị sư
thúc này càng xa càng tốt. (TNN: haha sắc nữ điển hình =))
“Các ngươi đi về trước đi.” Trước khi mang theo Tề Hoan rời đi, Linh Phong Tử nói với phần đông đệ tử bên cạnh.
“Vâng, chưởng môn.”
“. . . . . .” Chưởng môn cơ à, ánh mắt Tề Hoan nhìn Linh Phong Tử lập tức lại tăng thêm vài phần hèn mọn bỉ ổi.
Linh Phong Tử tuyệt đối có trách nhiệm hơn cái lão Hư Không Tử kia
rất nhiều, hắn không có trực tiếp tìm phòng nhét Tề Hoan vào, mà là mang theo Tề Hoan đi dạo mấy lần phái Thanh Vân, để cho tất cả mọi đều nhận
thức nàng, kẻ vừa nhập môn đã trở thành sư thúc của chưởng môn.
Cuối cùng, Linh Phong Tử mới đưa Tề Hoàn đến nơi ở của Hư Không Tử
trên đỉnh núi, rồi an bài nàng ở trong một ngôi nhà tranh xa hoa nhất
trên đó. Đúng vậy, chính là nhà tranh.
Nhìn thấy khắp núi đồi đều là nhà tranh, Tề Hoan cảm thấy nhất định
là mình đang nằm mơ, tại sao người khác trông lên đỉnh núi toàn là lầu
gác, cung điện, mà đến lượt nàng lại chỉ trông thấy nhà tranh? (TNN: vấn đề nhân phẩm =)) 1 vấn đề nhức nhối của giới ngôn tình haha)
Thấy biểu hiện kinh ngạc của Tề Hoan, Linh Phong Tử vô cùng nghiêm
túc giải thích cho nàng, “Tổ sư bá là người duy nhất trong phái tu theo
lối khổ tu.”
Khổ tu, chính là ăn đồ ăn ít nhất, ở nơi rách nát nhất, không cần đan dược hỗ trợ, hết thảy chỉ bằng thực lực bản thân mà tu luyện. Đây cũng
là lí do vì sao trong giới Tu Chân nhiều cao thủ dưới Đại thừa như vậy,
mà chỉ có Hư Không Tử mới được xưng là đệ nhất dưới Đại thừa. Không thể
không nói cảnh giới của Hư Không Tử làm cho người ta bội phục, nhưng bội phục thì bội phục, Tề Hoan thật không nghĩ đến muốn cùng hắn khổ tu.
“Cái này, đây là ngược đãi! Đây là vô nhân đạo, ta muốn xin chủ nghĩa nhân đạo trợ giúp!” Dạo qua nhà tranh một vòng, Tề Hoan lập tức liền
không nhịn được nổi bão rồi.
Có lầm hay không, nhà tranh còn chưa tính, toàn bộ phòng chỉ có một sợi dây thừng là có ý gì, coi nàng là Tiểu Long Nữ à.
Linh Phong Tử cúi đầu kho khan hai tiếng, nhưng mà nhìn bả vai run
run của hắn,Tề Hoan khẳng định là hắn đang hả hê lắm đây. Qua một lúc
lâu Linh Phong Tử mới chậm rì rì giải thích, “Đây là Bàn Long Tác, ở
phía trên tu luyện đối với việc ngưng tụ linh khí có hiệu quả rất lớn.”
“Nói như vậy ngươi đã ngủ trên Bàn Long Tác rồi?” Tề Hoan nghi ngờ ngẩng đầu lên hỏi.
“Đúng vậy.” Linh Phong Tử khẳng định nói. Sau đó trông thấy ánh mắt
nghi vấn của Tề Hoan, hắn lại mở miệng lần nữa, “Chỉ là…Ta ngủ chính là
Bàn Long Tác bện thành cái đệm.”
“. . . . . . Ta muốn đổi với ngươi.”
“. . . . . .” Im lặng kháng nghị.
“Nếu như ngươi không đổi cùng ta, ta sẽ lấy dây thừng đến gốc cây
thắt cổ. Chờ ta biến thành quỷ rồi sẽ tìm sư phụ cáo trạng, nói ngươi
ngược đãi ta.” Tề Hoan hùng hồn đe dọa.
Linh Phong Tử dùng ánh mắt ai oán lên án Tề Hoan vô sỉ, nhưng mà cái
này cũng không ảnh hưởng việc Tề Hoan vơ vét tài sản của hắn. Loại
chuyện vô sỉ này, làm một lần thành thói quen rồi.
Đáng tiếc, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, loại sinh vật nữ nhân này,
tuyệt đối là không thể đắc tội được. Đây là bài học đầu tiên Tề Hoan dạy cho Linh Phong Tử.
Tề Hoan hao tốn hai giở lẻ hai mươi ba phút đồng hồ để cho Linh Phong Tử hiểu rõ nàng chỉ là một cô gái yếu ớt, ở trong phòng này rất nguy
hiểm. Cho nên, nàng thành công vào ở trong cung điện xa hoa kia của Linh Phong Tử.
Mà Linh Phong Tử, trước khi làm cho Tề Hoan đồng ý vào nhà tranh ở,
hắn chỉ có thể ngủ trong nhà tranh kia, trên một sợi dây thừng…
Mãi cho đến sau này, khi Tề Hoan vui vẻ rời đi, cuối cùng Linh Phong
Tử cũng ngộ ra, vì sao tổ sư bá lại đem đồ đệ mới thu được ném cho mình
chăm sóc, hóa ra người đã sớm lĩnh hội được điểm đáng sợ của đồ đệ nhà
mình.
Hắn quyết định, về sau trông thấy vị sư thúc này, nhất định, nhất
định, nhất định phải đi đường vòng, nếu bất đắc dĩ quá, thì thà độn thổ
còn hơn.