Edit: Thảo Nguyễn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Khi Tề Hoan mở to mắt, trời đã sáng rồi. Xuyên qua màn
lụa, lờ mờ có thể trông thấy một nữ tử ngồi trước bàn, nhìn thân hình
kia hẳn là Kiều Xảo.
Tề Hoan dùng ngón tay kéo một bên màn lụa, nheo mắt lại, nhìn kỹ một
chút liền phát hiện Kiều Xảo đang nhỏ giọng nói gì đó cùng tiểu hồ ly.
Tiểu Miêu đêm qua bị Mặc Dạ ném ra ngoài đang ngoan ngoãn đứng bên
cạnh Kiều Xảo, cái đầu nhỏ lông xù màu vàng cọ qua cọ lại trên chân Kiều Xảo.
“Kiều Xảo? A……” Tề Hoan cố gắng chống tay định ngồi dậy, thế nhưng
xương cốt trên người giống như rời rạc rồi, bất đắc dĩ nằm lại trong
chăn. Bây giờ đau nhức giữa hai chân đã đủ khiến Tề Hoan e lệ, nàng muốn tìm ra tên đầu sỏ, sau đó loạn đao đâm chết hắn.
Trí nhớ quay về, trở lại đêm qua.
Mặc Dạ nói ‘tiểu biệt thắng tân hôn, bọn họ cần chúc mừng một chút’. Cho nên, hắn quen tay hay việc đi lấy vài hũ rượu ngon trong hầm rượu
riêng của Thiên Khuê đến. Theo Tề Hoan nhìn thấy, số lượng khoảng tầm
mười vò.
Không phải là hơn mười vò rượu thôi sao, tốt xấu gì cũng là người tu
tiên, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình trạng gì. Trên thực tế, Tề Hoan đã
xem thường mấy hũ rượu kia, cũng xem thường trình độ âm hiểm của Mặc Dạ.
Nếu quả thật không xảy ra tình trạng gì, sao hắn có thể cho Tề Hoan
uống. Sau khi uống xong một vò, Tề Hoan đã không phân biệt rõ Đông Nam
Tây Bắc rồi; sau hai vò, Mặc Dạ trước mắt biến thành hai cái đầu; sau ba vò, nàng bị Mặc Dạ biến thành sói xám ăn sạch sẽ, hơn nữa còn là chủ
động đưa lên để người ta ăn.
Dùng ngôn ngữ tổng quát mà nói, một đêm qua Tề Hoan bị Mặc Dạ đè từ
đầu giường đến cuối giường, may mắn, say rượu không tìm tới Tề Hoan.
“Sư phụ, người rốt cục cũng tỉnh rồi.” Nghe thấy giọng Tề Hoan, Kiều Xảo cuối cùng thở phào một cái.
“Sư công con đâu?”
“Ách. . . Sư công đi. . . tản bộ rồi.” Chung quy không thể nói cho
Tề Hoan là sư công sợ sau khi ngài tỉnh sẽ nóng nảy, nên tự mình tìm chỗ trốn đi a.
“Hừ, tốt nhất đừng trở về.” Duỗi tay túm áo quần gấp ngăn nắp bên
ngoài vào trong chăn, dốc hết sức bình sinh cuối cùng mới mặc xong. Tuy
quần áo kín đáo nhưng khi ngẩng cổ vẫn có thể nhìn thấy vết xanh tím. Về phần trên người, mức độ đặc sắc không thể để người ngoài biết.
Thấy hành động chậm chạp của Tề Hoan, Kiều Xảo nhịn cười giúp nàng
rửa mặt, xong xuôi hai người mới ngồi xuống, còn chưa nói mấy câu, tiếng đập cửa đã vang lên.
“Kiều tiểu thư, chủ nhân mời người và sư phụ người qua.” Tiếng nói
trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào, sau đó không có động tĩnh gì nữa. Nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa, lông mày Tề Hoan nhếch lên. Lúc hôm qua
đến, nàng nhớ rõ, thủ hạ của Thiên Khuê dường như đều gọi Kiều Xảo là
phu nhân, mặc dù đồ đệ nhà nàng đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình, nhưng hiện tại xem ra, trong Huyễn Ma Cung này vẫn còn người không thừa nhận
Kiều Xảo.
Mặc dù Kiều Xảo không muốn đi qua, nhưng Thiên Khuê dù sao cũng là chủ nhân nơi này, vẫn nên chào hỏi một tiếng mới phải.
Lề mề một lúc lâu, hai người mới đi ra khỏi phòng. Sau khi Tề Hoan đi ra liền bị hoảng sợ, không nghĩ tới bên ngoài vậy mà còn có một môn
thần mặt lạnh. Nữ tử áo đỏ vẫn đứng đợi, lạnh lùng nhìn liếc qua hai
người rồi xoay người rời đi. Xem ra, hẳn là người Thiên Khuê phái tới
đưa hai người bọn họ qua.
Nhưng mà cô gái này dường như có chút bất mãn với Kiều Xảo, ngay cả
ánh mắt nhìn Tề Hoan cũng rất lạnh lùng. Đương nhiên, Tề Hoan không cho
rằng mình là bánh trái thơm ngon nhất định người gặp người thích gì.
Hai thầy trò nhìn nhau một cái, đi theo sau nữ tử áo đỏ, trong Huyễn Ma Cung ít người qua lại, khiến cho Ma Cung to như vậy có hơi vắng
lặng.
Ngày hôm qua gặp Thiên Khuê, Tề Hoan đã cảm thấy hắn rất giống với
các Sơn Đại Vương trong Tây Du Ký, còn tưởng rằng hắn thích một đống
tiểu binh vây quanh người, bây giờ xem ra, hình như không có chuyện như
vậy.
Khi Tề Hoan nhìn thấy Thiên Khuê, hắn đang trách mắng một bé trai nhỏ tuổi, mặc dù bé trai kia vẻ mặt ngây thơ, nhưng đã có một khí thế không nói nên lời, rất giống Thiên Khuê.
Nhưng đứa bé trai kia lớn lên rất đẹp, phong cách khác hoàn toàn khác với Thiên Khuê.
Lúc Tề Hoan đi vào, đứa bé trai mới xoay người chạy ra ngoài, sau khi trông thấy Kiều Xảo, nó đặc biệt dừng lại hung dữ trừng nàng. Nữ tử áo
đỏ vốn dẫn đường phía trước trông thấy bé trai chạy đi liền vội vội vàng vàng đuổi theo.
Tề Hoan quay đầu đưa mắt nhìn hai người rời đi, sau đó đến sát bên
tai Kiều Xảo hỏi một câu, “Thằng nhãi kia là con trai của Thiên Khuê
phải không?” Nếu như vậy, thì thật sự thú vị rồi. Hoá ra, đồ đệ mình còn có số làm dì ghẻ.
“Sư phụ mắt sáng như đuốc.” Kiều Xảo cười lạnh.
Tề Hoan và Thiên Khuê cũng không có chuyện gì để nói, đến tận bây giờ nàng vẫn không hiểu vì sao Mặc Dạ lại muốn nàng đến Ma giới một chuyến. Hơn nữa, người Thiên Khuê muốn gặp thật ra là Kiều Xảo, chứ không phải
người sư phụ này.
Tề Hoan tâm tình chán ngán ngồi trên ghế, nhìn đồ đệ nhà mình đấu trí với Ma Vương cũng rất thú vị, so với nghe hí kịch thì hay hơn nhiều.
Một lúc sau, Mặc Dạ mặt mày hớn hở mặc một bộ áo bào trắng rốt cuộc
xuất hiện ở ngoài điện, vẻ mặt Tề Hoan vốn hơi uể oải lập tức hồng hào
hắn lên.
Mẹ kiếp, rốt cục cũng đưa tới cửa!
Đại khái biết đêm qua đắc tội nàng, nên Mặc Dạ cực kì nịnh nọt đi đến bên cạnh Tề Hoan. Nếu không phải có nhiều người nhìn như vậy, Tề Hoan
đã sớm phát uy rồi. Bất đắc dĩ phải chịu đựng, trước dùng ánh mắt giết
chết hắn rồi nói sau.
Sau khi Mặc Dạ ngồi xuống, lực chú ý của Thiên Khuê cuối cùng quay
trở về, hai nam nhân này dùng ánh mắt trao đổi một chút, rồi sau đó Mặc
Dạ ho một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thiên Khuê thì thở dài, lại có chút ai oán liếc trộm Kiều Xảo một cái. “Đồ ngươi muốn tìm, ta đã phái người nghe ngóng.”
“Ừ, còn lại mấy cái?”
“Thiên bi đại biểu cho số mệnh nhân gian và sinh tử của Yêu tộc hiện
không rõ tung tích. Thiên bi của Quỷ tộc và Ma tộc đang ở trong tay
ngươi, hai khối thiên bi của Tiên Giới một khối trong tay Minh Hỏa, một
khối khác nghe nói đã bị hủy rồi.”
“Chàng muốn tìm Thiên bi? Có tác dụng gì?” Tề Hoan chọc chọc Mặc Dạ,
hơi kỳ lạ hỏi. Nàng nhớ rõ, lúc ấy lời đồn nói Ma giới liên hết truy tìm Kiều Xảo có nhắc đến Thiên bi, nói là Thiên bị của Ma giới bị Kiều Xảo
hủy rồi, bây giờ xem ra, điều này dường như là bọn họ cố ý.
“Ta đại khái có thể xác định được người của phái Thanh Vân đang bị đệ nhất thần tướng phong ấn ở chỗ nào.” Mặc Dạ đột nhiên mở miệng nói.
“Cái gì?!” Tề Hoan nghe xong liền kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng truy hỏi, “Ở chỗ nào?”
“Đất Phong Thiện!”
“Là chỗ nào?” Tề Hoan nhíu mày, nàng ở Tiên Giới chưa bao giờ nghe qua nơi này.
Thiên Khuê thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tề Hoan, đúng lúc mở miệng giải
thích nói, “Đất Phong Thiện là một thế giới đã tồn tại từ thời thượng
cổ, các đại thần Thượng Cổ có thân xác thành thánh thời Đại Hoang đều
bắt nguồn từ đây, đương nhiên, số kẻ chết trong đó cũng rất nhiều.”
“Nếu là nơi nổi tiếng như vậy, sao ta chưa từng nghe qua?” Không thể
nào, nơi nổi tiếng như vậy, sao ngay cả trong sách cũng không đề cập
tới!
“Ách. . . Chủ yếu là bởi vì tu vi của ngài chưa đủ.” Tuy không muốn
làm tổn thương đến lòng tự trọng của Tề Hoan, nhưng mà, đây là sự thật.
Trên thực tế, mười ba vạn năm trước, căn bản không ai có thể phát
giác được đất Phong Thiện, bọn họ cho rằng tu vi đến cảnh giới Tiên Tôn
đã là cao nhất rồi, nhưng thực chất vẫn còn kém xa lắm.
Nếu không phải Lục Đạo sụp đổ, sao lại xuất hiện Thiên Tướng, Thần
Tướng ngày nay. Thần Tướng bây giờ nếu so với thời Viễn Cổ thì cùng lắm
chỉ là mới vừa bò lên trên thần vị tiểu thần mà thôi.
Chỉ khi đạt đến thần vị mới có thể phát giác ra đất Phong Thiện, mỗi
vị thần đều có thể tìm được một lần cơ duyên ở trong đó, hoặc là thành
thánh, hoặc là hài cốt cũng không còn. Từ Viễn Cổ đến nay, số người còn
sống từ bên trong đi ra không quá mười mấy người, dù vậy nhưng vẫn có
rất nhiều người đổ xô vào như vịt.
” . . .” Tề Hoan bị một câu của Thiên Khuê làm á khẩu không trả lời
được, nàng quyết định, đồ đệ mình nói sao cũng không thể gả cho nam nhân lớn tuổi còn đã kết hôn này!
“Không sao, tướng công của nàng – ta tu vi đủ.” Mặc Dạ sờ lên chỗ bị
Tề Hoan véo, in một nụ hôn lên bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.
Nói cũng đúng, người làm đại sự không phải việc gì cũng phải tự làm
nha, trong nhà có người đủ năng lực làm thay là được. Tề Hoan lừa mình
dối người tự cho bản thân chút an ủi. “Tại sao đệ nhất thần tướng phải
làm như vậy?”
Lúc đầu Tề Hoan cho rằng đệ nhất thần tướng chỉ là đơn thuần có thù
oán với phái Thanh Vân, nhưng hiện tại xem ra, dường như chuyện không
đơn giản như vậy. Đất Phong Thiện, chuyện này hình như có quan hệ lợi
ích trực tiếp tới bản thân các thần tướng kia.
“Điều này, kỳ thật có liên quan đến ngài. Sau khi Lục Đạo Thiên Bi
xuất thế, số mệnh Lục Đạo bắt đầu thay đổi, bởi vì ngài là người ứng
kiếp, cho nên số mệnh này phân trên người ngài. Sau khi ngài không còn
nữa, có vài số mệnh liền chuyển đến những người có quan hệ với ngài.”
“Ngươi nói là, phái Thanh Vân số mệnh quá vượng cho nên mới bị đệ
nhất thần tướng nhìn trúng?” Tề Hoan có chút không thể tin hỏi lại.
Thiên Khuê khẽ gật đầu, nhếch miệng cười, “Đúng là như thế, mảnh đất
Phong Thiện Thượng Cổ kia sẽ di chuyển, hơn nữa thời điểm xuất hiện
không xác định được, biện pháp tốt nhất để giữ lại mảnh đất kia, chính
là dùng số mệnh trấn áp. Kỳ thật dùng Lục Đạo Thiên Bi trấn áp cũng có
thể, nhưng không phải ai cũng có khả năng dịch chuyển Lục Đạo Thiên Bi,
cho nên đệ nhất thần tướng liền đánh chủ ý lên phái Thanh Vân.”
“Đáng ăn mừng chính là, hắn thế nhưng đã thành công rồi.” Lúc này, nàng nên hỏi cái gì đây?
Hoặc là, nàng còn có thể nói cái gì?
“Kỳ thật, ngài cũng không cần lo lắng, bị phong ấn bên trong Đất
Phong Thiện có lợi nhiều hơn có hại, nói không chừng sau khi các sư tổ
của ngài từ bên trong đi ra, đều đã thân xác thành thánh nha.” Bây giờ,
Thiên Khuê là điển hình cho kiểu người đứng nói chuyện không đau thắt
lưng, mặc dù khả năng thành thánh không lớn, nhưng khả năng tử vong cũng giảm xuống nhỏ nhất là được.
Nghĩ đến số mệnh phân chia của mọi người trong phái Thanh Vân, Thiên
Khuê nhịn không được ghen tị. Số mệnh của Lục Đạo, đảm nhiệm một phần
thôi đã khiến người ta thoải mái đến chết, phái Thanh Vân bọn họ phân
chia đủ ba phần, đoán chừng mấy người trong môn phái bọn họ đi đường
cũng có thể nhặt được thần khí. Không phong ấn bọn họ mới khiến người
người oán trách đấy. Hơn nữa, đệ nhất thần tướng làm như vậy, chưa hẳn
sẽ có lợi, chờ khi hắn tiến vào đất Phong Thiện rồi, chỉ có hắn nếm mùi
đau khổ thôi.
Đây là lời nói an ủi người khác sao! Tề Hoan nhịn không được lườm
Thiên Khuê, nàng không cầu bọn họ thành thánh, chỉ cần tương lai đừng
nhìn thấy một đống xương trắng là được.