Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 208: Chương 208: Ma Tôn Thiên Khuê




Edit: Thảo Nguyễn

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Ma khí tỏa ra từ cây đao kia không hề che giấu, có thể nhẹ nhàng chọc thủng tiên giáp cao cấp nhất trên người Minh Diệt y như cắt đậu hũ, còn trực tiếp xuyên tim hắn, trên đời này loại binh khí có khả năng như vậy không còn quá năm cái.

Nghe đồn, ma đao bên người của Ma Tôn có được sức mạnh này.

“Sư phụ.” Trước khi Minh Diệt ngã xuống, một giọng nói thanh thúy ngọt ngào vang lên từ phía sau.

Cho dù Minh Hỏa lợi hại thì hắn cũng không ngờ tới Kiều Xảo sẽ xuất hiện ngay lúc này. Hắn tới đây đương nhiên là để đối phó Tề Hoan, đảm bảo Minh Diệt sẽ không tạo ra sai lầm gì đưa Tề Hoan về, hơn nữa hắn có thể xác định Hỏa Nha sẽ thả người. Đáng tiếc, hắn chẳng những chưa kịp áp dụng kế hoạch của mình thì đã mất đi một đứa con trai ở chỗ này.

“Kiều Xảo, con trở về rồi.” Đối với sự xuất hiện của Kiều Xảo, Tề Hoan cũng không quá kinh ngạc.

Chỉ là không ngờ Kiều Xảo sẽ đến vào lúc này.

Lúc trước Kiều Xảo cao chưa tới eo nàng, mới mấy năm trôi qua, tiểu cô nương đã biến thành tiểu mỹ nhân phong thái yểu điệu, đôi mắt màu tím càng khiến mọi người không thể rời mắt. Yêu đồng, đôi mắt của nàng vẫn làm người ta thèm muốn như trước, nhưng bây giờ đã không còn mấy người dám động thủ với nàng.

“Sư công nói cho con biết, nói người đã trở về Tiên Giới, bảo con tới tìm người, không ngờ vừa trở về đã nhìn thấy sư phụ. Sư phụ, con rất nhớ người.” Đạp thi thể Minh Diệt sang một bên, thuận tiện ném thần binh Ma Đao xuống giống như ném rác rưởi, Kiều Xảo nhịn không được ôm chầm lấy Tề Hoan làm nũng.

Thời gian nàng ở chung với Tề Hoan không dài, nhưng tình cảm lại vô cùng sâu đậm, có thể nói, nàng có được thành tựu ngày hôm nay là nhờ Tề Hoan. Lúc đó khi biết Tề Hoan chết, Kiều Xảo cũng bị đả kích không kém gì Mặc Dạ.

Bị đồ đệ cao hơn nửa cái đầu ôm vào trong ngực, cảm giác thật sự hơi khó chịu, cũng may Kiều Xảo không tiếp tục ôm nữa, mắt thấy trời đã sắp sáng, nếu không rời đi, một khi bị người phát hiện, phiền toái sẽ rất lớn.

“Sư phụ, nên xử lý hắn thế nào?” Lôi đinh mà Tề Hoan cắm vào cơ thể Hỏa Nha đã biến mất, ngay cả lỗ máu trên người cũng không thấy nữa, chẳng qua nếu cởi y phục hắn ra sẽ thấy được dấu vết của phong thất khiếu lưu lại trên người.

Kiều Xảo dùng mũi chân đạp Hỏa Nha.

“Có biện pháp gì mang hắn đi không?” Mười ngày sau là ngày Tiểu Ngân thành thân, không phải nàng không nể tình, nhưng người Tiểu Ngân muốn thành thân lại là muội muội của Hỏa Nha.

Ngại quá, nàng là người thích giận chó đánh mèo như vậy đấy.

Chắc hẳn đến lúc đó, khi đệ nhất thần tướng nhìn thấy thủ hạ mình đắc ý nhất trở thành lễ vật đem tặng, hắn sẽ rất vui vẻ đi.

“Có thể, nhưng mang theo hắn làm gì?” Kiều Xảo khó hiểu hỏi.

“Tặng quà.”

Vốn tưởng rằng rời khỏi Quan Vân Giản có chút khó khăn, nhưng sau khi có Kiều Xảo, chuyện này dễ dàng hơn nhiều. Tề Hoan, Thuần Vũ và Kiều Xảo không kinh động đến bất kì ai rời khỏi Quan Vân Giản. Nhưng bọn họ không đi Tiên Giới, mà đi Ma giới.

Bọn họ rời đi không làm kinh động đến bất kì người nào, bởi vì bây giờ sự chú ý của mọi người đã sớm chuyển đến một chuyện khác.

Con trai thứ bảy của Minh Hỏa thần tướng chết trong Quan Vân Giản, hơn nữa còn chết ở trong phòng thị thiếp của Hỏa Nha, Hỏa Nha lại mất tích. Tất cả mũi nhọn đều hướng về việc Hỏa Nha mất tích, Minh Hỏa biết rõ nội tình nhưng chỉ có thể kìm nén, một câu cũng không nói ra.

Con mình chết, hắn làm cha lại phải nhẫn nại. Lời nói của Tề Hoan khiến trong lòng Minh Hỏa dậy sóng, lúc đó hắn thật sự cho rằng sau khi Tề Hoan sống lại có lẽ không còn năng lực khống chế Lục Đạo nữa, nhưng bây giờ ý nghĩ đó đã dao động rồi.

Những năm này hắn suy đoán thiên đạo, dung nhập số mệnh của chính mình cùng Tiên Giới, không riêng gì hắn, chỉ e bốn thần tướng đều làm như vậy, chỉ có như thế thì một ngày nào đó bọn họ mới có thể đột phá cảnh giới thần tướng, bước vào Thần cảnh.

Nếu Tề Hoan thực sự có năng lực phá hủy Tiên Giới, như vậy nàng sẽ trở thành kẻ thù chung của bốn thần tướng. Điều này là không thể nghi ngờ.

Muốn hắn động thủ đối phó Tề Hoan, Minh Hỏa không xuống tay được. Hơn nữa… Bên cạnh Tề Hoan còn có Mặc Dạ, muốn đối phó Tề Hoan thực sự dễ dàng như vậy sao.

Ngày đó hắn bị Tề Hoan dùng tháp Lôi Thần nện trọng thương, sau đó lại bị đánh lén, người đánh lén đương nhiên là Mặc Dạ. Nhớ tới nam nhân kia, trong lòng Minh Hỏa dâng lên chút tư vị khó nói thành lời.

Đã nhiều năm như vậy, Tề Hoan cuối cùng vẫn ở bên cạnh hắn, Lục Đạo thay đổi, Quỷ Tiên lại được Lục Đạo thừa nhận, như vậy tất cả mọi việc xảy ra năm đó rốt cuộc có ý nghĩa gì? Minh Hỏa không hiểu, có lẽ bọn họ chỉ là quân cờ dưới sự điểu khiển của thiên đạo mà thôi.

Sau khi đi vào Ma giới, Tề Hoan đột nhiên phát hiện sự tình không giống như bên ngoài đồn đại. Bởi vì khi những binh sĩ Ma tộc kia trông thấy Kiều Xảo lại không hề truy đuổi, thậm chí mấy tướng lĩnh đứng đầu còn cung kính với nàng hơn.

Có ẩn tình. . .

“Phu nhân, chủ tử đang đợi ngài.” Còn chưa đi được mấy bước, trước mặt đã đột nhiên xuất hiện một đội ngũ đón dâu, thật sự là không hề khoa trương chút nào, nhạc cụ đủ loại, ngay cả kiệu tám người khiêng cũng mang đến. Nếu như phía trước cỗ kiệu thêm một bà mối mang hoa hồng thì tốt hơn.

Cỗ kiệu dừng trước mặt mấy người Tề Hoan không xa, một nam tử trung niên từ trong hàng ngũ đi tới, người này rất cung kính với Kiều Xảo.

“Phu nhân cái rắm, lăn xa cho ta.” Nghe thấy lời nói của nam nhân kia, Kiều Xảo liền nóng nảy, vung đao trong tay định chém người.

Thấy Kiều Xảo giơ đao, không đợi Tề Hoan ngăn cản, những người kia đã vèo một tiếng chạy hết, tốc độ này, chỉ nhìn là biết đã luyện qua. . . Thấy nhạc khí rơi vãi lung tung trên mặt đất, Tề Hoan thất thần không kịp phản ứng.

“Ai, cẩn thận một chút, đừng đánh vào mình.” Cuối cùng đao của Kiều Xảo vẫn không thể hạ xuống, bởi vì có người duỗi tay đoạt lấy. Tề Hoan nghe tiếng quay đầu, phát hiện đồ đệ bảo bối của mình đang bị một người đàn ông dáng người giống hệt gấu chó, mặt đầy râu quai nón ôm trong ngực, người đẹp và dã thú! Trong đầu Tề Hoan và Thuần Vũ đồng thời xuất hiện cụm từ này.

“Ai cần ngươi lo, đưa đao cho ta.” Kiều Xảo nhìn nam nhân trước mặt, tròng mắt lập tức biến thành màu đỏ, “Tên khốn kiếp, hôm nay ta không phanh thây ngươi thì ta sẽ cùng họ với ngươi!” Đoạt lại đao trên tay nam nhân, Kiều Xảo trực tiếp biến thành khủng long bạo chúa, đuổi theo chém nam nhân này khắp nơi, ý đồ không giết chết hắn thề không bỏ qua.

“Ai, phu nhân, ta thực không ngại nàng theo họ ta.” Nam nhân vừa trêu ghẹo, vừa né tránh lưỡi đao vừa chạy trốn.

Nhìn bóng dáng hung bạo của đồ đệ mình, Tề Hoan và Thuần Vũ đưa mắt nhìn nhau. Không biết vị đại ca gấu chó này rốt cuộc đã làm ra chuyện táng tận lương tâm gì với Kiều Xảo.

Trên thực tế, chuyện nên làm, không nên làm, hắn đều đã làm.

“Khụ, khụ, xin hỏi ngài là sư phụ của phu nhân đúng không?” Thấy Kiều Xảo và chủ nhân nhà mình chỉ bận liếc mắt đưa tình, nam tử trung niên lại lần nữa xuất hiện. Loại tình cảnh này bọn họ đã sớm không còn giật mình kinh sợ nữa. Huống chi năng lực phản xạ của bọn họ đều là phu nhân một tay bồi dưỡng nên.

Tề Hoan gật gật đầu, bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn. “Cái kia, người vừa rồi là chủ nhân nhà ngươi?”

“Đúng vậy.”

“Hắn là…” Ánh mắt Tề Hoan vẫn không rời khỏi cuộc chiến đấu kịch liệt trên không của hai người, nói chiến đấu kịch liệt thì hơi quá, phải nói là đồ đệ mình đang phát điên, mà người nam nhân kia, đơn thuần là đang đùa giỡn nàng.

“Ma Tôn.” Ma Tôn Thiên Khuê, một người vô cùng hẹp hòi, thủ đoạn hết sức tàn nhẫn ở Ma Giới, trong Lục Đạo chỉ có hắn dùng thời gian ngắn nhất để hợp nhất một giới, bởi vì, phàm là kẻ phản kháng đều chết hết, địch nhân, không cần lưu lại.

“Mở rộng tầm mắt. . .” Thuần Vũ và Tề Hoan đồng thời gật đầu, quả thật có tư thế của Ma Tôn.

“Quỷ Tiên đại nhân đang ở Huyễn Ma Cung đợi người, không bằng chúng ta đi trước?”

“Mặc Dạ?” Lời nói của nam tử trung niên khiến Tề Hoan sững sờ, sao Mặc Dạ lại chạy tới Ma giới rồi?

“Đúng vậy, Quỷ Tiên đại nhân là bạn tri kỉ của chủ nhân, ngài ấy đến hai ngày trước, đang đợi ngài.”

Lúc đầu Tề Hoan nghe Kiều Xảo nói Mặc Dạ bảo nàng trở về, nàng còn có chút không tin, không ngờ Mặc Dạ vậy mà lại ở chỗ này.

“Vậy…. Kiều Xảo…” Mắt thấy đồ đệ vẫn dồn sức đuổi theo Thiên Khuê, Tề Hoan cảm thấy đầu hơi to lên.

“Không sao, lát nữa phu nhân chém mệt, chủ nhân sẽ mang nàng trở về.” Aiz, đây là hậu di chứng sau khi cường đoạt lão bà, người ta cho đến nay vẫn không chịu thừa nhận bản thân là gái có chồng, đáng thương cho chủ nhân. Dùng ánh mắt đồng tình nhìn chủ nhân nhà mình, Địch Huân cười tủm tỉm dẫn đường cho Tề Hoan và Thuần Vũ.

Tuy nói cỗ kiệu màu đỏ này thoạt nhìn không được tốt cho lắm, nhưng ngồi thật sự rất thoải mái, hơn nữa người nâng kiệu tu vi thấp nhất cũng là cấp bậc Tiên Tôn, không hổ là Ma Tôn a, quả nhiên mạnh bạo không giống người bình thường.

Ma giới bây giờ cũng không thay đổi quá nhiều, khắp nơi vẫn giết chóc máu tanh như trước, nhưng bất kể những người kia đánh đấm thế nào, khi trông thấy Địch Huân mang theo một cỗ kiệu đi tới, liền lập tức nhường chỗ, đổi nơi khác dốc sức liều mạng.

Đừng nhìn dáng vẻ Địch Huân cười tủm tỉm, thì tưởng hắn tốt tính, hắn chưa bao giờ nhân từ nương tay với kẻ địch, độc ác có thể sánh bằng Ma Tôn, lúc trước khi Ma Tôn thống nhất Ma giới, số ma tu chết trong tay hắn nhiều vô số kể, chẳng qua cuối cùng hắn không thụ phong, mà ở lại bên cạnh Ma Tôn.

Tề Hoan và Thuần Vũ đến Huyễn Ma Cung không bao lâu, Kiều Xảo cũng trở về, nhưng nàng là bị khiêng trở về. Chậc chậc, thấy đồ đệ mình bị người ta vác trên vai giống như vác bao tải, Tề Hoan kì thật cảm thấy rất mất mặt.

Thiên Khuê rất khách khí với Tề Hoan, còn đặc biệt khiêng Kiều Xảo chạy tới chào hỏi nàng, dù sao Tề Hoan cũng xem như nhạc mẫu tương lai của hắn, người ta đều nói một ngày làm thầy cả đời làm thầy, sư phụ của Kiều Xảo là nữ tử, vậy chính là mẹ rồi. Mặc dù Tề Hoan ít tuổi hơn hắn, nhưng vì lấy vợ, gọi một tiếng nhạc mẫu cũng không vấn đề gì.

“Sư phụ cứu mạng a~~~” Tiếng kêu thê lương của đồ đệ vang lên, Tề Hoan giở vờ không nghe thấy.

Sau khi đưa mắt nhìn Kiều Xảo và Thiên Khuê rời đi, vẻ mặt Tề Hoan đau khổ kêu trời than đất, không phải sư phụ nàng không giúp đồ đệ, mà thật sự là đối thủ rất mạnh a.

Sau khi Địch Huân sắp xếp ổn thỏa cho Thuần Vũ, lúc này mới dẫn Tề Hoan đi gặp Mặc Dạ. Nói thật, nếu không phải Địch Huân ở bên cạnh trông coi, thì nàng đã sớm chạy tới.

Đi qua chín quẹo mười tám ngã rẽ trong nội viện Huyễn Ma Cung, cuối cùng Tề Hoan cũng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ở trong Quan Vân Đình. Địch Huân thức thời cúi đầu lui ra, chỉ để lại Tề Hoan và Mặc Dạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.