Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 203: Chương 203: Đệ tử phái Thanh Vân




Edit: Thảo Nguyễn

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Mặc dù chỗ ở của thiên tướng Hỏa Nha này hơi nhỏ nhưng cũng khá sạch sẽ, Tề Hoan được thơm lây ở trong Thiên viện. Đương nhiên, Thiên viện không chỉ có một mình nàng ở, còn có ba nữ nhân khác. Nghe nói là thị thiếp của Hỏa Nha, đánh trận còn mang theo thị thiếp, thật không biết vì sao đến tận bây giờ hắn vẫn chưa làm dân chúng phẫn nộ! Tề Hoan vừa dọn phòng chợt nhớ tới ba nữ nhân mảnh mai bên ngoài, có chút tức giận bất bình.

“Nếu ngươi dám giở trò bịp bợm ở đây, ta sẽ đưa ngươi ra chiến trường.” Hỏa Nha dựa vào cửa, nhìn Tề Hoan bận rộn đi đi lại lại, lên tiếng uy hiếp.

“Ta không nhàm chán như vậy.”

“Ngươi tên là gì?”

“Nhị Nha.” Tề Hoan thuận miệng bịa ra một cái tên, không có hứng thú nói chuyện phiếm với hắn.

“Nhĩ Nhã? Hừ, thô tục!”

” …” Tai tên này bị làm sao vậy, trình độ này còn làm được thiên tướng?! Biết rõ Hỏa Nha nghe lầm, Tề Hoan cũng không sửa lại, ôm chăn bông trong phòng chuẩn bị đem ra ngoài phơi nắng.

“Ngươi muốn làm gì?” Hỏa Nha nghiêng người để Tề Hoan đi qua, nhìn nàng đặt chăn lên hỏa thiết thụ, hơi hiếu kỳ hỏi.

“Phơi chăn.” Tề Hoan vừa nói xong, tấm chăn trắng tuyết liền xuất hiện một lỗ thủng…. ách, nó bị đốt? Tề Hoan giật mình. Không đợi nàng hoàn hồn, chăn của nàng đã bốc cháy.

“Hỏa chiết thụ, loại cây đặc thù của Quan Vân Nhuận, có thể tự thiêu.” Hỏa Nha cười trên nỗi đau của người khác.

Tề Hoan bình tĩnh nhìn hắn một cái, lãnh đạm đi ngang qua người hắn, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.

“Trông chừng nàng ta, đừng để nàng ta xảy ra chuyện.” Thuận miệng dặn dò hộ vệ bên cạnh một câu, Hỏa Nha quay người rời khỏi Thiên viện.

Cuộc sống trong Quan Vân Giản nhàm chán hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tề Hoan, hơn nữa, đằng sau nàng còn có một kẻ theo đuôi. Bây giờ người theo dõi đã bắt đầu chẳng kiêng nể gì nữa, Tề Hoan mấy lần muốn thoát khỏi y, đáng tiếc chỉ cần nàng vẫn còn trong phạm vi khu vực Quan Vân Giản, người này liền có thể tìm được nàng. Cuối cùng, Tề Hoan đành chịu thua.

Cũng may người này giống như cái bóng, ngoại trừ theo sau rồi báo cáo những việc trải qua hàng ngày của nàng cho Hỏa Nha thì không hề lên tiếng ngăn cản nàng làm gì.

Trong những ngày này, chỗ Tề Hoan thường đi nhất chính là Phá thành. Tuy rằng nàng không cho mình là người của Tiên Giới, không có bao nhiêu cảm tình với Tiên Giới, nhưng nhìn thấy những tiên nhân cả người chồng chất vết thương từ chiến trường đi ra, trong lòng nàng vẫn hơi xúc động.

Mặc dù không thể làm chúa cứu thế, ít nhất cũng có thể làm chút gì đó đi. Cho nên, lúc không có chuyện gì nàng thích chạy đến chỗ của Luyện Đan Sư duy nhất trong nội thành.

Luyện Đan Sư là một lão đầu, nghe nói đã sống ở chỗ này ba vạn năm rồi, tu vi của y không cao, chỉ có lục trọng thiên mà thôi, nhưng rất được tôn kính.

Lão nhân này không luyện ra đan dược quý gì, nhưng dược của y đã cứu sống rất nhiều tiên nhân.

“Tiểu Nhã, mau tới, giúp ta đem bình đan dược này đưa cho Thiên Thanh tướng quân của đệ tam quân.” Khi Tề Hoan đến đã là giữa trưa, vừa mới có một đám tiên nhân rời chiến trường, không ít người chen chúc trong căn phòng nhỏ của Luyện Đan Sư, tiếng chửi bậy tiếng rên rỉ vang lên không dứt.

Lúc Tề Hoan đi vào cũng không gặp nhiều trở ngại, những tiên nhân này đa số đều biết nàng, hầu như mỗi ngày nàng đều giúp Luyện đan sư đưa thuốc cho họ, cũng có chút giao hảo.

“Được.” Luyện Đan Sư đưa cho nàng một bình ngọc màu xanh, Tề Hoan lại chui ra khỏi đám người. Rất nhanh nàng tìm được tướng lĩnh đệ tam quân – Thiên Thanh đang một mình ở trong phòng nhỏ.

“Thiên Thanh tướng quân sao vậy?” Mặc dù cửa gian phòng đã rách nát, một cước là có thể đá văng, nhưng vì giữ hình tượng nên Tề Hoan không lỗ mãng đi vào.

“Ai ôi!!!, Nhĩ Nhã đến rồi à, nhanh, mau vào, đau chết lão tử rồi.” Sau khi vào phòng, nàng liền thấy tay phải Thiên Thanh đang cầm một cánh tay, ách, là cánh tay trái của hắn.

Đã nhìn quen tình cảnh huyết nhục mơ hồ này nên Tề Hoan bình tĩnh hơn rất nhiều, liếc cánh tay trái của Thiên Thanh một cái, phát hiện trên miệng vết thương có màu xanh đen.

“Trúng độc?” Những người bên Ma giới đều tu luyện ma công, cho nên công kích cũng chứa chất độc, loại tình huống này rất thông thường. Xem ra, lần này Thiên Thanh gặp phải một người khó giải quyết, bằng không theo tu vi bát trọng thiên của hắn sẽ không bị thê thảm như vậy.

Có lẽ do thỏa thuận ngầm nên những tiên nhân được chọn xuất hiện trong chiến trường chắc chắn không phải là cấp bậc Tiên Tôn, lợi hại nhất cũng chỉ ở mức Chân Quân mà thôi.

Về phần Hỏa Nha, hắn chỉ ở phía sau sắp đặt, chưa bao giờ đích thân ra chiến trường. Sự tồn tại của hắn chỉ là vì chấn nhiếp Ma giới, không cho cao thủ cùng cấp bậc với bọn họ xuất hiện ở chỗ này.

Nhưng Tề Hoan cảm thấy những tiên nhân này giống quân cờ hơn, bị Hỏa Nha tùy ý điều khiển, ngay cả sinh tử cũng như nhau.

“Bà ngoại nó, đám ranh con Ma giới này lợi hại ghê, không ít huynh đệ đã chết ở bên trong rồi.”

Lúc nói lời này, cả người Thiên Thanh tràn ngập sát khí. Tề Hoan làm như không thấy, đổ ra hai viên dược hoàn màu trắng từ trong bình ngọc, nhét vào trong miệng Thiên Thanh, sau đó lại lấy ra một bình thuốc màu lam từ trong ngực, vừa mở nút bịt, cả phòng lập tức tràn nhập mùi thơm kỳ lạ.

Thiên Thanh hít một hơi thật sâu, hơi thèm thuồng nhìn bình thuốc kia. “Ta nói này Nhĩ Nhã, lúc nào đó ngươi bảo lão đầu kia cho ta một bình Tẩy Trạc Thủy đi! Về sau ta trúng độc cũng không cần ngươi đích thân đến nữa.”

“Đừng nằm mơ, cái bình này ta vất vả lắm mới lấy được, lão gia tử kia hậm hực vài ngày đấy.” Tẩy Trạc Thủy ở bên ngoài không ai thèm nhưng ở chỗ này lại biến thành bảo bối người người mong muốn, trong mắt Tề Hoan hiện lên một tia ảm đạm.

Cẩn thận từng li từng tí đổ một giọt chất lỏng sền sệt ra, chờ giọt chất lỏng hóa thành bọt nước, Tề Hoan lại cẩn thận nhỏ giọt nước trong tay trên vết thương trúng độc của Thiên Thanh.

“Được rồi, lúc nãy đã uống Sinh Cơ Đan, rất nhanh sẽ khỏi thôi.” Tề Hoan nhét bình lam vào trong ngực, nàng không có hứng thú ở chỗ này chờ xem cánh tay của Thiên Thanh dài ra như thế nào, không đợi hắn mở miệng, nàng liền đi ra khỏi phòng trước

Mọc lại cơ thịt cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng mà rất đau, loại thống khổ tê tâm liệt phế kia có thể khiến người kiên cường nhất nhịn không nổi. Tề Hoan chưa từng thử qua loại đau đớn này, nhưng nàng thấy qua rất nhiều lần rồi.

Sau khi rời khỏi chỗ ở của Thiên Thanh, Tề Hoan đi không được bao xa đột nhiên dừng bước, quay người nhìn về phía một nam nhân luôn theo sau mình, phần thịt trên mặt hắn đã bị thối rữa.

“Những thuốc kia cũng không phải quý giá gì, Hỏa Nha quá keo kiệt rồi.”

“Lãng phí.” Trong miệng người nọ thốt ra hai chữ.

“Những người này thay hắn vào sinh ra tử, để bọn họ dùng rất lãng phí sao?” Lông mày Tề Hoan khẽ nhếch.

“Bọn họ là những kẻ bị lưu đày.” Nói xong mấy chữ này, người nọ không chịu mở miệng nữa. Nhưng Tề Hoan hiểu ý tứ của hắn, kẻ lưu đầy đều là những tiên nhân đắc tội với các tiên nhân có thế lực lớn nên bị lưu đày đến đây.

Hóa ra nơi này là chỗ xử lý đồ bỏ đi, kết cục của những người này chỉ có chết, cả cuộc đời này bọn họ đều không thể ra khỏi Quan Vân Giản được. Nghĩ tới đây, Tề Hoan nghiêng đầu sang chỗ khác, không lên tiếng nữa.

Hôm nay nàng đã được mở mang kiến thức, thấy được sự đen tối thực sự của đám người tầng trên này. Hỏa Nha có phải định để nàng cùng chung kết cục với đám người ở đây hay không? Tề Hoan không biết, nàng chỉ biết là bản thân mình dường như nên động thủ, nhưng đến bây giờ nàng vẫn chưa có kế hoạch nào tốt cả.

Thời gian Hỏa Nha xuất hiện cũng không cố định, sau khi Tề Hoan vào Quan Vân Giản, rất ít khi nhìn thấy Hỏa Nha. Thỉnh thoảng gặp mặt cũng là lúc hắn từ trong phòng mấy thị thiếp đi ra.

Muốn 1 chọi 1, điều này hiển nhiên là không có khả năng. Trước tiên, không nói tới tu vi của Hỏa Nha cao hơn nàng bao nhiêu, cho dù thêm tiểu hồ ly và Tiểu Miêu thì cũng chỉ có thể liều chết với hắn, thế nhưng sau đó thì sao? Trong này hầu hết đều là thủ hạ của Hỏa Nhạ, cho dù đám tiên nhân kia là kẻ lưu đày, nhưng bọn họ vẫn rất trung thành với hắn.

Nếu đánh nhau với Hỏa Nha, căn bản không có khả năng không kinh động những người khác. Nếu Hỏa Nha chết, nàng không thể bình an ra khỏi nơi này. Tề Hoan cũng không muốn tự tử cùng Hỏa Nha.

Vốn dĩ nàng muốn hỏi Mặc Dạ, nhưng không ngờ ở chỗ này lĩnh vực của nàng dường như bị thứ gì đó áp chế, hoàn toàn không thể sử dụng, mắt thấy đã ở đây ngây người gần hai tháng, trong lòng Tề Hoan hơi lo âu.

Được rồi, buổi tối trở về nghĩ xem nên mưu hại Hỏa Nha như thế nào. Thật ra trong lòng Tề Hoan ngược lại có một chủ ý, nàng biết rõ Hỏa Nha có thói quen uống thanh lộ, những hạt sương kia đều do ba thị thiếp của hắn thu thập, nếu có thể hạ độc vào đó, chắn chắn là dễ dàng nhất.

Tu vi của ba nữ nhân kia không cao hơn nàng, nếu nàng động thủ, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.

Nhưng phiền toái duy nhất là trên người Tề Hoan không có độc, mặt khác, loại độc dược có thể khiến Thiên Tướng không nhận ra nào có dễ tìm như vậy chứ!

Lúc Tề Hoan trở lại chỗ của Luyện Đan Sư, người trong phòng đã đi hết rồi, chỉ còn lại một mình Luyện Đan Sư ngẩn người với lò luyện đang xoay tròn.

“Lão đầu, lại phát ngốc gì nữa vậy?” Ngồi trên đệm cói cạnh lò đan, Tề Hoan vỗ vỗ vai y. Không ai biết tên của Luyện đan sư, cũng không ai biết y từ đâu đến, cho nên mọi người đều quen gọi y là lão đầu, hoặc là Luyện Đan Sư.

Nhưng gọi lão đầu lại hơi khoa trương, Tề Hoan cẩn thận quan sát Luyện Đan Sư, ngoại trừ tóc rối đầy đầu và xõa tung trên mặt ra, còn có đám râu ria che nửa khuôn mặt, thì trên mặt y không có một nếp nhăn nào, trên thực tế, lão đầu này rất trẻ, theo Tề Hoan thấy, nếu không có đám râu ria kia, thì Luyện Đan Sư này có lẽ rất tuấn tú.

Cho dù mắt hơi đục, ánh mắt nhìn người vừa thâm trầm vừa tang thương, nếu không cẩn thận quan sát, bình thường người ta thật sự sẽ xem y thành lão già trên 80 tuổi.

“Ta đang luyện đan.”

Giọng nói tang thương từ trong miệng thốt ra, lúc không có người, tiếng nói của y luôn uể oải.

“Ngươi dạy ta luyện dược có được không?” Cả ngày không có việc gì, Tề Hoan cũng hơi nhàm chán. Ở đây mặc dù không có dược liệu cao cấp, nhưng linh thảo cấp thấp vẫn có không ít. Cũng không phải Tề Hoan cố chấp với chuyện luyện đan, nhưng nàng thật sự không tin bản thân mình không có thiên phú luyện dược.

“Được, đi lấy chút Thanh Ti Thảo, Câu Hoàn, Tử Liên Hoa, Thiên Thấp Quả.” Những loại dược này đều là linh thảo cấp thấp, chỉ đủ để luyện dược hoàn cầm máu mà thôi, lão đầu cũng không định cho Tề Hoan lãng phí.

Tề Hoan nghe lời đi đến phía sau phòng tìm các loại thảo dược mà lão đầu bảo, mỗi loại ôm một đống, sau đó mới đi về phòng.

“Nhìn cho kỹ.” Lấy ra một lò đan xinh xắn khác, lão đầu tăng thêm lửa, trước tiên làm nóng lò, sau đó ném Câu Hoàn vào. Đây là lần đầu tiên Tề Hoan thấy lão đầu luyện dược, nhưng nhìn động tác luyện dược của y, khóe mắt Tề Hoan nháy lên một cái.

Từ làm nóng lò đến sau đó thêm dược, rồi luyện đan, mở lò, một loạt các động tác này, nàng đều vô cùng quen thuộc. Nàng còn nhớ sư phụ từng nói với nàng, thủ pháp luyện đan của phái Thanh Vân là kế thừa từ tổ sư gia, tuyệt đối không giống với những môn phái khác.

Trên thực tế, nàng đã tận mắt nhìn thấy Đoạn Tuế luyện đan, trên cơ bản thủ pháp luyện đan của tất cả mọi người trong phái đều giống nhau, mà cái lão đầu sử dụng đúng là thủ pháp luyện đan của phái Thanh Vân.

Cho dù trên phương diện luyện đan Tề Hoan không có thiên phú gì, nhưng nàng lại nắm vững đầy đủ những động tác luyện đan này, hoặc có thể nói là bí quyết.

Sau khi mở lò, 30 viên thuốc cầm máu chỉnh tề kích cỡ nhỏ bằng ngón cái được đặt ngay ngắn trong lò đan, ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt từ trong dược hoàn phát ra. Không thể không nói, thuật luyện đan của lão đầu rất lợi hại, chẳng những số lượng nhiều hơn người khác mà ngay cả chất lượng cũng đều là cao cấp nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.