Edit: Thảo Nguyễn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Minh Vương, sao ngài không
trở về?” Nhìn Minh Vương sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình, Tề Hoan có chút kinh ngạc về hiệu suất làm việc của Mặc Dạ, nhanh như vậy đã làm
Minh Vương sống lại rồi. Kỳ thật nàng muốn biết nam nhân nhà mình chạy
đến chỗ nào hơn.
Minh Vương quay đầu, ánh mắt căn bản không dừng trên người Tề Hoan mà liếc nhìn Bối Bối. Tề Hoan bĩu môi, không cần phân biệt đối xử như vậy chứ, nói sao thì mình cũng
giúp hắn cứu Bối Bối về a, nói một câu cám ơn cũng không mất khối thịt
nào.
Thả Bối Bối xuống đất, nhìn cô bé chạy tới bổ nhào vào lòng Minh Vương, Tề Hoan nảy lên một chút tâm tư tội lỗi.
“Phụ thân, con rất sợ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Bối chôn trong ngực Minh Vương, tiếng khóc
nức nở buồn bã truyền đến. Minh Vương không nói gì, một tay ôm Bối Bối,
tay kia vỗ nhè nhẹ sau lưng cô bé, cảm xúc trên mặt có chút phức tạp,
có lẽ là đau lòng.
Tề Hoan nhàm chán ngồi chờ một bên, ít nhất đợi hết thời gian một bữa cơm, Minh Vương mới ôm Bối Bối đi tới.
“Bối Bối làm sao vậy?” Nhìn
Bối Bối không nhúc nhích nằm trong lòng Minh Vương, nếu là lúc trước, Tề Hoan chắc chắn sẽ hoài nghi hắn mưu sát con gái mình. Nhưng bây giờ
nha, bát quái đã đến rồi, hắc hắc ~
“Ngủ rồi.” Gương mặt Minh Vương vẫn lạnh lùng.
Nhìn khuôn mặt thối kia,
tâm tình Tề Hoan rất khó chịu. Lúc Minh Vương đối mặt với những nữ nhân
hoặc là nữ quỷ khác đều cười rực rỡ như hoa đào, thế nhưng vừa nhìn thấy nàng đã bày ra khuôn mặt người chết, đối đãi khác hẳn nhau!
Muốn mở miệng dò hỏi bát
quái, nhưng suy nghĩ một chút, Tề Hoan vẫn kìm nén lại, được rồi, để hôm nào hỏi nam nhân nhà mình vậy.
“Mặc Dạ đâu?”
“Đi làm chút chuyện.” Minh Vương cúi đầu, không nói cho Tề Hoan biết Mặc Dạ đi làm gì.
Mặc dù hắn cảm thấy hành vi
của Mặc Dạ rất ngây thơ, lại có chút hèn hạ nhưng thật sự rất hả giận.
Đối với bốn thần tướng của Tiên Giới, Minh Vương đều không có ấn tượng
tốt gì.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến,
hai người vừa dứt lời đã thấy một đạo kim quang lao về phía Tề Hoan,
nhìn Mặc Dạ biến thành Tiểu Miêu cỡ lớn, Tề Hoan cảm thấy hắn dường như
có chút suy yếu.
“Thế nào?” Minh Vương mở miệng hỏi.
“Tạm được.” Giọng Mặc Dạ không vui không buồn.
“Cái gì vậy?” Cuộc đối thoại của hai người khiến Tề Hoan nghi ngờ, Mặc Dạ dấu nàng làm chuyện gì sao?
“Không có gì, Tiểu Hoan, ta
phải trở về.” Ở trong ngực Tề Hoan cọ xát, Mặc Dạ không tình nguyện mở
miệng. Nếu không phải ban nãy tiêu hao quá nhiều, lại bị Minh Hỏa dùng
thần khí tổn thương một phát, thì ít nhất hắn còn có thể ở Tiên Giới
thêm một thời gian nữa, nhưng bây giờ chỉ e không được.
Lời của Mặc Dạ khiến vẻ mặt
Tề Hoan hơi ảm đạm, khó khăn lắm mới có thể ở bên cạnh hắn, nàng không
muốn rời xa Mặc Dạ.
Mặc Dạ duỗi chân, thu lại
đầu móng vuốt bén nhọn vỗ nhẹ khuôn mặt Tề Hoan: “Chờ ta xử lý xong Lâu
La sẽ tới Tiên Giới tìm nàng được không?” Đã tìm được Minh Vương rồi,
Mặc Dạ không cần tiếp tục ở lại Minh Giới. Vấn đề duy nhất là nếu hắn
đến Tiên Giới, ắt sẽ có người tới gây phiền phức, có thể phát giác được khí tức của hắn chỉ có thần tướng mà thôi.
Mấy thần tướng kia, cho dù là Minh Hỏa đến hắn cũng không sợ. Người hắn lo lắng nhất chính là đệ nhất Thần tướng.
Người kia, nghe nói thực lực của y không kém mình bao nhiêu. Hai người chỉ nghe qua danh hiệu của
đối phương nhưng chưa từng chính thức giao thủ.
“Ta cho chàng thời gian ba
tháng, nếu như chàng không đến, ta sẽ tái giá!” Tề Hoan dùng ngón tay
chọc trán hắn, bĩu môi uy hiếp.
” … Nàng xác định gả ra được?” Mặc Dạ không nể tình cười nói.
“Ngươi chết đi!!” Tề Hoan nổi giận dùng sức đánh một quyền lên đầu Mặc Dạ.
Dùng Cửu U Tà Lôi mở ra
thông đạo không gian, tiễn đưa Minh Vương và Bối Bối, trước khi đi, Minh Vương còn mời nàng đến Minh Giới làm khách, nhưng bị Tề Hoan dịu dàng
cự tuyệt, sau đó nàng phát hiện Minh Vương vậy mà tỏ ra như trút được
gánh nặng, chẳng lẽ nàng không được hoan nghênh như vậy sao?!
Tiễn Minh Vương xong, Tề
Hoan mở lĩnh vực ra dẫn linh hồn Tiểu Miêu trở về, đồng thời thần niệm
của Mặc Dạ cũng thông qua lĩnh vực của nàng về Minh Giới.
Ôm Tiểu Miêu có chút không
thích ứng với thân thể mình, đột nhiên Tề Hoan cảm thấy hơi lạc lõng.
Tiên Giới to lớn như vậy, nhưng lại không có chỗ cho nàng dung thân,
thực thê lương!
Điện Lôi Thần bên kia tạm
thời không thích hợp để trở về, đoán chừng nếu Thiên Phạt gặp mặt nàng
sẽ đem nàng bầm thây vạn đoạn. Hơn nữa, mặc dù nàng có thể khống chế Lôi Thần tháp, nhưng không cách nào đặt nó về lại đan điền của mình, mặt
khác nàng không muốn đi đâu cũng đem Lôi Thần tháp đi, tuy rằng vật kia
dùng rất tốt, đặc biệt là lúc nện người.
Về phần chỗ Tiểu Ngân…. Thật sự là một nơi rất tốt, có thể ăn nhờ ở đậu không tốn tiền, vấn đề là
bây giờ nàng không dám trở lại thành Kinh Lôi.
“Tiểu hồ ly, tỉnh tỉnh.” Cảm giác được tiểu hồ ly cuộn tròn trong ngực vặn vẹo uốn éo, Tề Hoan xách đuôi kéo nó ra.
“A……Lúc nãy ta bị trọng
thương đó, ngươi không thể để ta ngủ thêm một lúc nữa sao?” Tiểu hồ ly
không tình nguyện mở mắt, tội nghiệp nhìn Tề Hoan.
“Ta rất có lòng tin với
huyết thống của ngươi.” Con hồ ly này không yếu ớt như vậy đâu, nói sao
thì nó cũng mang huyết thống của Thượng Cổ vu thú, không dễ dàng bị
thương như vậy. Nếu không, cho dù Tề Hoan không tìm nó tính sổ, thì
ngươi cha đã chết kia cũng sẽ không bỏ qua cho nó.
“… Ngươi muốn làm gì vậy?” Ở trên tay Tề Hoan khua vài cái, sau đó co đuôi nhảy qua đỉnh đầu nàng, nhưng không
may kéo căng tóc Tề Hoan, lập tức liền bị bàn tay Tề Hoan đánh ngã xuống đất.
“Để ta đổi khuôn mặt, diện
mạo này quá nguy hiểm.” Trên có chính sách dưới có đối sách, đối với
huyễn thuật của tiểu hồ ly nàng rất tin tưởng, nếu bản thân nàng không
lộ ra sơ hở, chắc chắn sẽ không có ai nhận ra thân phận của nàng.
Đổi lại kiểu tóc, thay bộ y
phục, ừ, tiểu hồ ly quá dễ làm người ta chú ý rồi, nhét vào trong túi,
về phần Tiểu Miêu…. Sau khi nó từ lĩnh vực của Mặc Dạ đi ra, tu vi tăng
lên rất nhiều, đã miễn cưỡng có thể biến thành hình dáng khác.
Tiểu Miêu vừa mở to mắt đã bị Tề Hoan ra lệnh ép buộc biến thành vòng tay.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi,
Tề Hoan dự định trở về thành Kinh Lôi, nhưng thành Kinh Lôi rốt cuộc ở
phía Bắc, hay là phía nam a!
Đúng lúc Tề Hoan nghĩ mãi
không ra, chân trời đột nhiên xuất hiện hai bóng người một đỏ một trắng, Tiểu Ngân! Tề Hoan ngẩng đầu cẩn thận nhìn rất lâu, khẳng định người
kia chính là Tiểu Ngân, vừa định khua tay với hắn. Nhưng lúc nhìn sang
người bên cạnh Tiểu Ngân, nàng lại sững sờ.
Hỏa Nha! Hỏa Nha vậy mà
lại quen với Tiểu Ngân?! Nàng sao có thể quên người này, nếu như không
phải hắn, phái Thanh Vân sao lại biến mất chứ.
Vốn dĩ hai người chuẩn bị
trở về thành Kinh Lôi, nhưng sau khi trông thấy Tề Hoan, Hỏa Nha đột
nhiên dừng lại, bay thẳng đến chỗ Tề Hoan.
Nhìn Hỏa Nha cách mình càng
ngày càng gần, Tề Hoan cố gắng kìm nén sự dao động trong lòng, trên mặt
hiện lên vẻ kinh ngạc rất thỏa đáng.
“Lúc nãy có người đi qua chỗ này không?”
“Không, không có.”
Tề Hoan vội vàng lắc đầu, Hỏa Nha quả nhiên không nhìn thấu dung mạo cửa nàng.
“Không có? Vậy dấu chân trên mặt đất là do ai để lại?” Trong mắt Hỏa Nha lóe lên sát khí, không sai, dấu chân trên mặt đất không phải của Tề Hoan.
Trong lòng Tề Hoan lộp bộp, Minh Vương chết tiệt, không có chuyện gì để lại dấu chân lớn như thế làm gì!
“Cái này, cái này, tiểu tiên thực sự không biết!” Tề Hoan trưng ra vẻ mặt ‘ngươi xử oan ta’, đáng
tiếc không thể làm Hỏa Nha xúc động. Mắt thấy Hỏa Nha muốn động thủ xử
lý Tề Hoan, Tiểu Ngân đột nhiên mở miệng.
“Mang nàng về tra hỏi đi, người của Thiên Phạt sắp đến rồi.” Mắt nhìn chân trời, Tiểu Ngân lạnh nhạt nói.
“Được.” Hoả Nha túm cổ áo Tề Hoan, ba người bay lên cùng một lúc.
Đây không phải ngồi trên mây của mình, Tề Hoan còn không được chạm tới phi kiếm, vật duy nhất chống
đỡ nàng chính là tay của Hỏa Nha, vốn sợ độ cao, lại gặp tình cảnh này,
Tề Hoan tay chân lạnh run, cả người trên dưới không có chỗ nào không mềm nhũn.
Hỏa Nha ở bên cạnh dường như nhìn ra dị trạng của Tề Hoan, liếc nàng một cái, “Làm sao vậy?”
“Ta, ta sợ độ cao ~~” Điều
này không phải giả bộ, nếu vượt quá giới hạn, Tề Hoan thật sự muốn bất
tỉnh. Thế nhưng vì sao thần kinh của nàng lại kiên trì như vậy a! Thế mà không ngất!
Lời nói của Tề Hoan khiến
Tiểu Ngân ở phía trước sững sờ một chút, hắn nghiêng đầu nhìn Tề Hoan
như có điều suy nghĩ, hơi nhíu mày, sau đó lại quay đầu đi.
Sau khi đến thành Kinh Lôi,
đột nhiên Hỏa Nha nhận được tin của đệ nhất thần tướng truyền đến, bảo
hắn trở về trấn giữ Quan Vân Giản. Quan Vân Giản là ranh giới giữa Tiên
Giới và Ma giới sau khi Lục Đạo được gây dựng lại.
Bây giờ Tiên Giới và Ma giới đã không còn xuất hiện đại chiến Tiên Ma do ước định tạo thành như
trước kia nữa, cho nên cả hai bên đều hoả khí rừng rực, suốt mấy năm
liên tục Quan Vân Giản không ngừng chiến tranh, bây giờ Hỏa Nha xem như
là Thiên Tướng trấn giữ Quan Vân Giản.
Theo ước định của bốn thần
tướng, mười năm sẽ thay Thiên Tướng trấn giữ một lần, nếu không phải xảy ra chuyện quan trọng thì tuyệt đối không cho phép tự ý rời khỏi.
Gần đây chiến tranh bên Quan Vân Giản đã dừng lại, ỷ vào sự sủng ái tin tưởng của đệ nhất thần tướng nên Hoả Nha mới dám tự ý rời đi. Nhưng không ngờ bên Ma giới ổn định
chưa được bao lâu đã lại bắt đầu khai chiến. Đám Ma giới ngu ngốc chỉ có tứ chi không có đại não! Trong lòng Hỏa Nha nhịn không được mắng một
câu.
Trước khi rời khỏi, Tiểu Ngân và Hỏa Nha nổi lên tranh chấp về vấn đề Tề Hoan đi theo ai.
Mà Tiểu Ngân vẫn luôn phản đối, thật ra, nếu Hỏa Nha không có ý giết nàng, Tề Hoan rất muốn đi cùng hắn. Đối phó với kẻ thù, từ trước đến nay Tề Hoan luôn tuân theo nguyên tắc tự mình
động thủ.
“Vì sao không cho ta mang
nàng đi?” Sắc mặt Hỏa Nha lạnh như băng hỏi, mấy ngày nay bất kể hỏi cái gì, Tề Hoan đều nói không biết, Hỏa Nha đã sớm mất kiên nhẫn, có lẽ Tề
Hoan thật sự không biết gì cả, nhưng tâm tình hắn khó chịu, giết một
tiểu tiên cũng không đáng ngại gì.
Song hết lần này tới lần
khác nói sao Tiểu Ngân cũng không đồng ý, hơn nữa thái độ che chở cho Tề Hoan rất rõ ràng, khiến Hỏa Nha không thể nào hiểu được.
“Chẳng vì sao cả.” Giọng Tiểu Ngân vẫn lạnh như băng như trước.
Cuộc đối thoại như vậy nàng
đã nghe không dưới ba lần rồi, hai người bọn họ thực sự rất nhàm chán.
Ngồi trong phòng, Tề Hoan cầm chén trà nhìn hai nam nhận đang đứng song
song ngoài cửa. Không biết đầu óc của Hỏa Nha có bệnh gì không lại muốn
mang Tề Hoan rời đi.
Cuối cùng, thừa dịp Tiểu
Ngân không chú ý, nhân lúc buổi tối Hỏa Nha liền mang theo Tề Hoan rời
khỏi, mà Tề Hoan ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có.
Lần này, Hỏa Nha không xách nàng bay, mà ném nàng sang một phi kiếm khác bên cạnh, không thèm nhìn nàng.
Tề Hoan cảm thấy hơi kinh
ngạc. Lúc ở thành Kinh Lôi, bất kể hắn hỏi cái gì Tề Hoan đều nói không
biết, khiến Hoả Nha căm hận đến mức thiếu chút nữa xé xác nàng, sao bây
giờ lại giống như người không có chuyện gì.
Hiện tại nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý PK một trận sinh tử với hắn rồi.
“Có phải trước đây ngươi và
Ngân đã sớm quen biết rồi đúng không?” Phong cảnh phía dưới lướt qua rất nhanh, Tề Hoan cúi đầu nhìn thoáng qua lập tức bị dọa sợ nhắm tịt mắt
lại. Vừa rồi hình như nàng nghe được giọng Hỏa Nha?
Tề Hoan nhìn Hỏa Nha quay lưng về phía mình, lắc đầu, có lẽ là ảo giác.
“Ta hỏi ngươi đấy, trả lời
ta!” Giọng nói lạnh như băng một lần nữa truyền đến, ngay tiếp theo là
ánh mắt hung ác của Hỏa Nha.
“A?”
“Ta hỏi ngươi quen biết Ngân bao lâu rồi?” Hỏa Nha cố kìm nén xúc động muốn bóp chết Tề Hoan, lại
hỏi một lần nữa. Bởi vì thái độ của Ngân đối với nữ nhân này rất kỳ lạ
cho nên Hỏa Nha cho rằng, nhất định Tiểu Ngân có quen biết Tề Hoan, hơn
nữa Tề Hoan rất có khả năng chính là nữ nhân được Tiểu Ngân mang về nhà
trong truyền thuyết.
“Cái này… Không lâu lắm. .
.” Tề Hoan trả lời mập mờ không rõ. Biết rõ Hỏa Nha đại khái đã hiểu lầm cái gì, nhưng mà, đây không phải đúng lúc sao. Bây giờ nàng chỉ hi vọng Hỏa Nha nể mặt Tiểu Ngân, đừng táng tận lương tâm động thủ với một nữ
tử nhu nhược yếu đuối.
“Hừ, hắn sẽ lấy muội muội của ta, ngươi tốt nhất nên chết tâm đi.”
“… Nhưng mà…” Tiểu Ngân lấy ai thì liên quan gì đến nàng? Tề Hoan còn chưa nói ra khởi miệng đã bị
Hỏa Nha trừng mắt rụt trở về. Được rồi, bảo trì trầm mặc.
“Đợi sau khi hai người bọn
họ thành thân, ta sẽ thả ngươi đi.” Một lúc lâu sau, Hỏa Nha mới mở
miệng lần nữa. Suy đoán thân phận của nữ nhân này, Hỏa Nha ngược lại bắt đầu e dè, hắn rất hiểu tính cách của Tiểu Ngân, nếu như chạm đến nữ
nhân này, chỉ sợ Tiểu Ngân chẳng những không thành thân với muội muội,
mà rất có khả năng sẽ dốc sức liều mạng với mình.
Cho nên, giữ nữ nhân này bên cạnh mình là tốt nhất.
Tề Hoan nhún nhún vai, trong mắt hiện lên tia sáng âm u, khóe miệng cười lạnh. Tiểu Ngân và Hỏa Như
có thể thành thân hay không, nàng không biết, nhưng mà, có một điều nàng rất rõ, khi đó Hỏa Nha chắc chắn không còn là người sống nữa.
Quan Vân Giản cách thành
Kinh Lôi rất xa, Tề Hoan chưa từng bay mệt mỏi như vậy, tròn ba ngày,
nàng ở trên phi kiếm kinh hồn bạt vía ba ngày mới tới Quan Vân Giản.
Bởi vì nơi này là cứ điểm
quân sự, loại đồ vật như Truyền Tống Trận lại rất lớn, mỗi lần sử dụng
tiêu hao khá nhiều nên bình thường nếu không phải Ma Quân tiến hành xâm
phạm ồ ạt thì tuyệt đối sẽ không sử dụng Truyền Tống Trận.
Thời gian ba ngày để đến được chỗ đó, xem như đã là nhanh rồi.
Hơn nữa, cảnh sắc Quan Vân
Giản không hề tương xứng với tên, đó là một địa phương hoang vu lạnh
lẽo, ngay cả chim cũng không thèm ị ở chỗ này.
Sau khi đặt hai chân lên mặt đất, Tề Hoan đã đánh giá như vậy.
Cũng may, Quan Vân Giản có
thành, thành nhỏ tan hoang, bên trong ngoại trừ phòng ốc cũ nát ra không có thừa đồ vật nào, tiên nhân không cần ăn cơm, mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút là được, bị thương sẽ có người đưa đan dược đến.
Đi theo Hỏa Nha qua tòa
thành kia, nhìn những tiên nhân ngồi chi chít trong những gian phòng
rách nát, Tề Hoan không biết nên nói cái gì.
Ở chỗ này, tiên nhân cái gì
cũng không phải, chỉ là công cụ chiến tranh thôi. Chết một đám này, sẽ
có đám khác xông lên.