Vào ngồi trong Vong Phong chủ điện, Tề Hoan nhìn hai bên, phát hiện
trong đại điện đã có rất nhiều người. Có điều từ đẳng cấp khó coi của y
phục mà xem xét, hiển nhiên bọn họ không phải là đệ tử phái Thanh Vân.
Đối với “giáo phục” (đồng phục) dành riêng cho phái Thanh Vân, Tề Hoan thật sự không có tý ý kiến gì rồi, bất kể nam hay nữ, nhỏ hay
lớn đều giống nhau, đạo bào ống dài màu xanh, đai lưng màu trắng. Nếu
nam nhân mặc lên người thì khá đẹp, như Linh Vân Tử, y phục dù xấu hơn
mặc lên cũng đều cảnh đẹp ý vui.
Nhưng nếu là Tề Hoan mặc vào, hiệu quả xác thực kinh hãi, ban đêm đi
ra ngoài chạy một vòng, thì ngay lập tức dưới đất sẽ toàn người ngất.
Linh Vân Tử mang Tề Hoan tiến vào đại điện, sau khi hướng mấy người
Hư Không Tử thi lễ một cái, cùng Tề Hoan đứng ở phía cuối. Tề Hoan cũng
không cảm thấy có gì không ổn, tuy địa vị nàng ở phái Thanh Vân rất cao, hơn nữa hai vị sư điệt này đối với nàng cũng có chút nhường nhịn, nhưng với người khác thì khó có thể nói được.
Dù sao giới Tu Tiên vẫn chú ý đến kẻ mạnh, nếu như nàng chỉ là một đệ tử Trúc Cơ cấp thấp nghênh ngang ngồi bên cạnh người Hư Không Tử, sợ là khó tránh khỏi sẽ có ít người nói này nói kia trước mặt Linh Phong Tử.
Tề Hoan đứng vững ở phía sau, con mắt bắt đầu ngó ngang ngó dọc khắp
nơi, thấy Linh Phong Tử cùng mấy vị trưởng môn phái khác nói chuyện nước miếng tung bay (ý là nói rất nhiều), Tề Hoan trong lòng hung
hăng khinh bỉ hắn, sao hắn đối với mình tiếc chữ như vàng mà đối với
người khác miệng lưỡi trơn tru như thế, đây tuyệt đối là kỳ thị giới
tính!
“Sư huynh của ngươi bình thường đối với ai cũng nhiệt tình như vậy
sao?” Đứng không bao lâu, Tề Hoan nhịn không được hỏi Linh Vân Tử bên
cạnh một chút.
“….” Linh Vân Tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn Linh Phong Tử ngoài cười
nhưng bên trong không cười, lại liếc mắt nhìn Tề Hoan, xong nghiêng đầu
sang chỗ khác không để ý tới nàng. Con mắt nào của nàng nhìn thấy Linh
Phong Tử kia đang nhiệt tình vậy, cái kia rõ ràng là minh trào ám phúng (bên ngoài thì tươi cười hớn hở bên trong thì trào phúng chế giễu) đấy.
“Này này, cái lão đầu ăn mặc như khổng tước (con công) kia là từ đâu tới?”
“Thục Sơn, trưởng lão chấp pháp Nguyên Tâm Tử, trung kỳ Nguyên Anh.”
Linh Vân Tử biết rõ nếu hắn không trả lời vấn đề của Tề Hoan, khó đảm
bảo nàng sẽ không lầm bầm lầu bầu, đến lúc đó chịu tội vẫn là mình, đành phải hữu vấn tất đáp (có hỏi thì tất có trả lời). “Còn có, trên người hắn mặc chính là tiên y Thương Lan, tiên khí hạ phẩm.”
Pháp bảo của giới Tu Chân chia làm ba cấp Bảo khí, Linh khí, Tiên
khí, từng cấp chia ra làm ba phẩm. Trong đó Tiên khí cực kỳ hiếm thấy,
phần lớn tiên khí đều được tìm ra trong một số tiên phủ còn lưu lại của
các tiên nhân, ngay cả phái Thanh Vân cũng chỉ có không quá ba cái tiên
khí mà thôi.
“Chậc, không hổ là nhà giàu ra đường, ngay cả tiên khí cũng mặc trên
người.” Tề Hoan ngữ khí có chút chua chua. Nhìn xem sư phụ nàng là kẻ
nghèo kiết xác, một món pháp bảo cũng chưa đưa cho nàng, lão khổ tu một
mình là được rồi, đừng ngay cả đồ đệ cũng bắt phải chịu khổ chứ!
Trên người Tề Hoan chỉ có vẻn vẹn hai kiện linh khí thượng phẩm, đều
là đoạt từ trên tay của sư huynh, sư đệ Hư Không Tử, bộ nàng dễ dàng
xuyên qua được một lần sao, đương nhiên phải giật đồ cùng lão rồi.
“Còn có còn có, cái tên giống nữ nhân kia….” Tề Hoan còn chưa nói
xong, đã bị Linh Vân Tử một tay che miệng lại. Tuy mọi người ở đây tôn
trọng Hư Không Tử nên mới không mở ra thần thức, song người Tu Tiên tai
cực thính mắt cực tinh, nếu có lòng muốn nghe lời Tề Hoan, cũng không
phải việc khó gì.
Lúc vừa rồi Tề Hoan nói Nguyên Tâm Tử, đối phương cũng đã nghe thấy
rồi, có điều Nguyên Tâm Tử xưa nay tính tình vô cùng tốt, cho nên chỉ
cười cười, thế nhưng lần này Tề Hoan lại đâm đúng chỗ đau của một người
khác.
Thanh Tiêu – chưởng môn Côn Luân bình sinh hận nhất chính là người
khác nói hắn giống nữ nhân. Nhớ năm đó khi Linh Phong Tử còn chưa phải
là chưởng môn phái Thanh Vân, cũng đã có lần hiểu lầm, coi Thanh Tiêu là nữ tử, kêu hắn (chỉ Thanh Tiêu) một tiếng sư muội, đã bị Thanh
Tiêu ghi hận hơn bốn trăm năm nay, nếu như không phải thực lực Linh
Phong Tử cao hơn Thanh Tiêu một chút xíu, đoán chừng hắn đã sớm dốc sức
liều mạng cùng Linh Phong Tử rồi.
Lần nay đến dự lễ hắn dẫn theo năm tên đệ tử tinh anh thế hệ này của
núi Côn Luân, chính là muốn khiến Linh Phong Tử gặp xui xẻo, lúc này Tề
Hoan nói một câu như vậy, không thể nghi ngờ chính là hành vi đổ thêm
dầu vào lửa.
Vậy mà, trên mặt Linh Vân Tử lại hiếm khi lộ ra một nụ cười tà ác,
nếu như Thanh Tiêu làm như không nghe thấy thì tốt, còn nếu hắn thật sự
tìm Tề Hoan gây phiền toái, vậy đoán chừng lần này phiền phức của hắn
lớn thật rồi.
Tổ sư bá Hư Không Tử của hắn cả đời khổ tu, cho tới bây giờ mới nhận
một đồ đệ, hiện nay thực lực của người đặt ở giới Tu Chân cũng có thể
xếp vào top năm, thật không dễ dàng thu đồ đệ đương nhiên là coi như bảo bối rồi. Nhớ ngày đó Tề Hoan một đao chém sạch Bạch Ngọc Lan vạn năm
của người, Hư Không Tử cũng không có tìm nàng gây phiền toái. Ngược lại
đi tìm Linh Phong Tử gây phiền toái….Dĩ nhiên là chỉnh đồ đệ người khác
nên không thấy đau lòng rồi!
Đừng nhìn Hư Không Tử nổi danh hiền lành, tính tình ôn hòa, lại luôn
có vẻ mặt tươi cười, nghe nói khi tuổi còn trẻ cũng làm không thiếu
chuyện thất đức, bằng không sao có thể nói là thầy nào trò đấy chứ. Nếu
Thanh Tiêu dám động vào Tề Hoan, đoán chừng lão đầu sẽ trực tiếp chạy
đến Côn Luân phóng hỏa. Theo tin tức nho nhỏ, vụ cháy năm trăm năm trước ở Côn Luân chính là có quan hệ trực tiếp cùng ba vị lão gia tử trên đại điện này đây.
Giọng của Tề Hoan tuy không lớn, nhưng Linh Vân Tử vô cùng chắc chắn
là Thanh Tiêu đã nghe thấy được, bằng không sắc mặt của hắn cũng sẽ
không đặc sắc y như cái đít nồi như thế. Có điều ngại thể diện, nên hắn
không trực tiếp nổi bão, bởi hắn chỉ coi Tề Hoan là đệ tử cấp thấp của
môn phái, muốn đối phó nàng lúc nào cũng được.
Giờ Thanh Tiêu lửa giận ngút trời nên căn bản cũng không cân nhắc cẩn thận, một đệ tử cấp thấp của môn phái làm sao có thể vào ngồi bên trong Vong Phong điện, hơn nữa còn được đích thân sư đệ chưởng môn Linh Vân
Tử đưa vào.
Đợi tất cả khách nhân đến dự lễ vào ngồi trong Vong Phong điện, nước
miếng của Linh Phong Tử cũng phun được tương đối, lúc này mới sai đệ tử
trong phái dẫn tất cả chưởng môn các phái đến phòng khách nghỉ ngơi, hai ngày sau bắt đầu dự lễ.
Rất nhanh đại điện liền vắng tanh, chỉ để lại ba lão đầu cùng Tề
Hoan, Tề Hoan đi thẳng đến bên cạnh Hư Không Tử, tiện tay kéo cái ghế
băng ngồi xuống, ngữ khí có chút oán trách, “Ta nói này sư phụ, ngài
cũng quá không coi ta là người một nhà rồi, độ kiếp cũng không nói cho
ta một tiếng.”
Nghe vậy Hư Không Tử cười có chút xấu hổ, “Mấy ngày hôm trước không
cẩn thận uống nhiều quá, tỉnh lại liền phát hiện đã sắp độ thiên kiếp
rồi.”
“Đúng vậy, thuận tiện còn lĩnh hội được một chút Thiên đạo[3]!” Sư huynh Hư Linh Tử của Hư Không Tử trừng mắt hung tợn nhìn sư đệ của
mình, người khác cả đời có lẽ cũng chẳng có cơ hội lĩnh hội Thiên đạo,
sư đệ lão ngược lại, không làm gì cũng có thể lĩnh hội được, đây không
phải là muốn kích động người khác sao.
[3] Thiên đạo : Chỉ những triết lý,
luận điểm luận cứ của trời cao. Đây cũng là chỉ quá trình tu tiên ai may mắn mới lĩnh hội được.
Đời này của lão (Hư Linh Tử) không việc nào có thể vượt qua vị sư đệ này, nhưng mà… Hư Linh Tử quay đầu lại ngắm Tề Hoan đang nhìn
chằm chằm sư phụ mình trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm được một chút cân bằng, ít nhất đồ đệ lão thu so với đồ đệ của Hư Không Tử dễ đối phó hơn.
“Sư phụ à, lần này ngài độ kiếp sẽ không cần mười ngày nửa tháng
chứ?” Tề Hoan sợ hãi hỏi, nàng không muốn trở thành người đầu tiên trong ‘giới Tu Chân’ chết đói đâu, nói ra thật là mất mặt ah!
“Không cần.” Hư Không Tử nghe lời đồ đệ nói xong đầu không khỏi rơi
đầy hắc tuyến, nếu thiên kiếp kéo dài mười ngày nửa tháng, đến lúc đó
lão ngay cả xương cốt cặn bã đều không còn rồi.
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, sư phụ à, ta thấy ngài độ xong thiên
kiếp chắc sẽ phải bế quan tu luyện đi, trước khi bế quan có phải ngài
nên đưa cho đồ đệ ngại vài món trang bị đẳng cấp hay không?”
“Trang bị?” Hư Không Tử khó hiểu.
“Tiểu Hoan Tử nhà đệ là muốn đệ đưa pháp bảo đấy!”
“À, pháp bảo sao, nếu không con cầm trước cái tiên khí cấp thấp này
đi.” Hư Không Tử mở ra chiếc nhẫn trữ vật, từ bên trong lấy ra một cái
tháp lưu ly xinh xắn.
“Sư phụ, ngài là ngại mạng đồ đệ ta đây quá lớn sao?” Tề Hoan nghiến
răng nghiến lợi, không nói đến chuyện nàng có dùng được vật này hay
không, nếu như bị người khác biết trên người mình có một tiên khí thì
vừa ra khỏi cửa lớn Thanh Vân phái, chẳng phải sẽ có cả đám cao thủ thay nhau tới đuổi giết hay sao?
Nàng đích thị tham tài, nhưng càng thêm tiếc mạng mình nha.
“Ách, nếu không ngươi dùng trước cái Ti Không Lăng(*) này đi.” Thấy sư đệ mình tìm cả buổi cũng không lấy ra được một kiện
pháp bảo nào Tề Hoan có thể dùng, Hư Linh Tử bèn lấy trong nhẫn trữ vật
của mình ra một miếng vải đưa cho Tề Hoan.
*Ti: xé; không: không trung, bầu trời; lăng: lụa, vải -> Ti không lăng là dải lụa phá tan bầu trời.
“….Sư bá, cái này dùng làm khăn tay cũng hơi nhỏ đấy ạ.” Nhìn chằm
chằm vào miếng vải màu đỏ kia, Tề Hoan âm thầm khinh bỉ sư bá keo kiệt.
“Nhỏ cái gì, tuy ta không biết thứ này có cấp bậc gì, những cũng là
lấy ra từ Tiên phủ đấy, chắc chắn sẽ không kém, nhanh cầm đi.” Hư Linh
Tử bất mãn hừ một tiếng.
“Sư bá giáo huấn rất đúng, đều là đệ tử sai.” Nghe thấy là vật lấy ra từ Tiên phủ, bất mãn của Tề Hoan lập tức biến mất, cười tủm tỉm cầm
miếng vải kia chạy lấy người.