“Dưới chân cầu lớn, có một đàn vịt bơi qua…” Sáng sớm, có một giọng hát vô ưu (không lo lắng) như tiếng dã thú tru lên (PY: mình rất muốn dùng là gầm rú), hơn nữa càng về sau càng to hơn, truyền khắp toàn bộ sơn môn.
Một khúc nhạc qua đi, các đệ tử cấp thấp của môn phái nhao nhao rời giường, rửa mặt mũi sạch sẽ đi làm công việc buổi sáng.
Tất cả mọi người trong núi Thanh Vân cũng bởi vì bài hát này mà bắt
đầu một ngày mới. Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, bất kể là
nơi làm việc xa hay không, mọi người đều tình nguyện phi kiếm đi một
vòng lớn, cũng không chịu đi qua đỉnh núi.
Tề Hoan đến núi Thanh Vân đã được bốn tháng, mỗi lần hồi tưởng lại
cuộc sống trước khi xuyên không, Tề Hoan đều có chút giật mình, cảm giác như một giấc mộng.
Không thể không nói kỳ thật thời gian tu hành đều rất tiêu dao, mỗi
ngày việc nàng cần làm chỉ là rời giường trước khi bình minh, thay đổi
linh khí trong cơ thể, đem linh khí trời đất cả đêm thân thể hấp thụ
được biến thành của mình hoàn toàn.
Linh lực trong cơ thể cũng được nâng cao, ban ngày Tề Hoan cũng có
thể cảm giác được linh khí chậm rãi chuyển động trong người, nhưng khiến nàng kinh ngạc hơn chính là đan điền của mình dường như không giống với hình dung của Hư Không Tử.
Hư Không Tử đã từng nói qua, linh khí tiền kỳ Trúc Cơ là hiện lên ở
dạng khí phân bố ở đan điền và khắp cơ thể, cùng với xương cốt và còn có ở trong mạch chủ. Thế nhưng sau khi nội thị (dùng thần thức xem cơ thể bên trong của mình, chỉ áp dụng với cao thủ) Tề Hoan lại phát hiện, linh khí trong đan điền của mình mặc dù là dạng
khí, nhưng cũng không phải dạng khí đơn giản, mà loáng thoáng có hình
dáng của đồ án Thái Cực [1].
Quan sát thêm mấy ngày, Tề Hoan còn phát hiện cái Thái Cực đồ này sẽ
tự động hấp thụ linh khí trời đất, tuy tốc độ hơi chậm, nhưng thực sự có hiệu quả, chỉ tiếc duy nhất một điều là linh khí Thái Cực đồ hấp thụ
mảy mảy đều không chia cho Tề Hoan.
Thậm chí ngay cả mỗi buổi tối, linh khí nàng hấp thụ lúc ngủ cũng bị Thái Cực đồ hút mất một nửa.
Nếu như không bởi vì chuyện này, Tề Hoan thậm chí cảm thấy mình có
thể nhẹ nhàng tu luyện tới trung kỳ Trúc Cơ. Có điều bây giờ, do muốn
sớm nâng cao tu vi, lão nhân gia là nàng không thể không ngủ sớm thêm
vài tiếng đồng hồ.
Phải biết rằng trước khi xuyên qua, Tề Hoan vốn là một trạch nữ, buổi tối không bao giờ ngủ trước mười hai giờ. Giờ thì hay rồi, vì tu luyện, mỗi ngày trời còn chưa tối hẳn, nàng đã cùng chu công lão gia tử đánh
vài ván cờ, ai~ cũng là vì tu luyện.
Cho dù Tề Hoan đã cố gắng như vậy, nhưng mà mỗi lần ban ngày lúc nàng đi bộ trong môn phái, vẫn có thể cảm giác được vô số ánh mắt mang theo
oán hận, giống như ra-da dùng tia x-quang quét qua trên người nàng. Dù
sao những người khác cũng không có Dạ Linh thể, đại đa số bọn họ mỗi
ngày đều phải tu luyện hai mươi canh giờ còn không bằng Tề Hoan ngủ ba
canh giờ, đoán chừng nếu như không ngại thân phận quá áp người của Tề
Hoan, nàng sớm đã bị ‘đánh hội đồng’ rồi.
Lúc đầu, Tề Hoan còn chưa kịp thích ứng khi đối mặt với những ánh mắt hung hãn cực độ như vậy, nhưng mà Hư Không Tử nói, người Tu Tiên không
bị người đố kỵ thì không phải người Tu Tiên thành công, từ đó về sau,
lúc đi lại trong núi Thanh Vân, Tề Hoan luôn ưỡn ngực, dậm chân. Nói như thế nào ta cũng là nhân sĩ thành đạt, đi con đường của mình, cứ để bọn
hắn ghen ghét đến chết đi.
Ngày hôm đó Tề Hoan tiếp tục hấp thụ linh khí, cảm giác Thái Cực đồ
trong đan điền có chút không ổn, khác với trước kia càng thêm rõ ràng,
theo phân tích của nàng, đây là điềm báo sắp đột phá.
Hư Không Tử đã từng nói qua với Tề Hoan, ranh giới phân biệt giữa
người Tu Tiên và phàm nhân chính là tại trung kỳ Trúc cơ. Cái gọi là
tiền kỳ Trúc Cơ chính là tiên thiên cao thủ mà nhân gian vẫn gọi…những
cao thủ tiên thiên này bất kể là thân thể cường độ (mạnh mẽ, cường tráng) hay là kinh mạch biến chuyển đều có thể coi là cao nhân, nhưng đối với người Tu Tiên mà nói bọn họ vẫn còn kém rất nhiều.
Chỉ có đạt đến trung kỳ Trúc Cơ, mới có thể học được nền tảng căn bản nhất là Ngũ Hành pháp thuật, cũng có thể sử dụng một ít pháp bảo cấp
thấp. Chẳng qua, nếu muốn bay hai vòng trên không trung, vậy thì nhất
định phải đạt tới sơ kỳ Ngưng Khí. Cho nên đối với việc tu luyện, Tề
Hoan vẫn luôn có động lực, đều nói nhân loại vì ước mơ bay được mà phấn
đấu mất mấy trăm năm, nàng chỉ là theo bước chân của người đi trước
thôi.
“Sư thúc, tổ sư bá mời người đến Thanh điện một chuyến.” Tề Hoan vừa
ra khỏi phòng đã nhìn thấy một sư điệt khác của mình là Linh Vân Tử cung kính đứng ở trước cửa. Mái tóc dài của hắn được búi cẩn thận tỉ mỉ, một thân đạo bào rộng thùng thình khó che được dáng người cường tráng của
hắn.
Nói ra Linh Vân Tử cũng là ngưu nhân (kẻ trâu bò), chưa đến
500 tuổi đã đạt Nguyên Anh kỳ, thực lực của hắn so với sư huynh Linh
Phong Tử còn cao hơn một chút, phải biết rằng hai người bọn họ thế mà
kém nhau hơn hai trăm tuổi cơ đấy. Chỉ có điều hơi buồn bực một chút là, mỗi lần Tề Hoan nói một đống lời, hắn chỉ đáp lại có một tiếng.
Có điều đối với trình độ tuyển đồ đệ của vị sư huynh vô duyên kia, Tề Hoan vẫn rất thưởng thức. Vô luận là Linh Phong Tử hay Linh Vân Tử đều
đẹp trai như nhau, ngoại trừ tuổi hơi lớn, tổng thể mà nói thì vẫn rất
đẹp mắt nha.
“Sư thúc?” Thấy Tề Hoan nhìn mình ngây ngốc một lúc, Linh Vân Tử nhịn không được lên tiếng.
“Ah, đi, lập tức đi ngay.” Tề Hoan hơi xấu hổ sờ sờ khóe miệng, may mắn mình không có chảy nước miếng.
Còn chưa tới Thanh điện, Tề Hoan đã phát hiện trong sơn môn hôm nay
có gì đó không bình thường, cứ đi hai bước lại thấy được một tên đệ tử
nội môn ngày bình thường khó thấy, ngay cả những lão đầu tử vẫn ẩn thân
hôm nay cũng nhao nhao xuất động.
“Sư điệt à, chẳng lẽ có Thượng cổ Yêu thú đi nhầm chỗ hả?” Tề Hoan vô cùng tò mò.
“….Là tổ sư bá sắp độ thiên kiếp [2] rồi.” Linh Vân Tử nhếch môi, mười phần không tình nguyện mở miệng.
[2] Độ thiên kiếp: Kiếp nạn của trời, vượt qua sẽ được phi thăng thành tiên..
“Tổ sư bá ngươi nói, chẳng lẽ là sư phụ ta?” Tề Hoan kinh hãi, vì sao chuyện trọng yếu như vậy mà không ai nói cho nàng biết?
Linh Vân Tử liếc Tề Hoan một cái, không lên tiếng. Ngay cả sư phụ
mình sắp độ kiếp cũng không biết, may mắn hắn không có đồ đệ như vậy,
bằng không đã sớm bị hắn dùng một tay đập chết rồi.
“Nhưng mà…. sư phụ lão nhân gia ông ấy muốn độ thiên kiếp, sao không giới nghiêm toàn bộ sơn môn?”
“Hơn mười chưởng môn của các phái Thục Sơn, Côn Luân, Thái Hành sẽ đến đây chứng kiến.”
“Sư điệt, ta đau bụng, đi trước một bước.” Tề Hoan sắc mặt chợt biến, quay người bỏ chạy.
“Chịu đựng.” Dường như đã sớm biết cử động của Tề Hoan, Linh Vân Tử
ngay cả đầu cũng không quay lại, tay phải bấm pháp quyết, một đạo ánh
sáng đỏ bay ra trói Tề Hoan lại thành bánh chưng.
“Hành vi của ngươi là khi sư diệt tổ, sẽ bị trời phạt đó.” Tề Hoan nguyền rủa.
“Ta còn cách độ thiên kiếp ít nhất hơn một nghìn năm nữa, không vội.” Linh Vân Tử bước chân nhẹ nhàng kéo Tề Hoan đi lên phía trước.
Tề Hoan gào khóc thảm thiết, “Sư điệt, ngươi để ta đi đi, cái thân thể nhỏ bé này của ta không chịu được giày vò đâu!”
“Sư mệnh (mệnh lệnh của thầy) không thể trái.” Linh Vân Tử
dừng một chút, vừa nghĩ tới quá trình dự lễ kế tiếp mà không nhịn được
đen một nửa mặt, nếu như có thể, hắn cũng không muốn đi.
Kỳ thật Tề Hoan kích động như vậy không phải là không có nguyên nhân. Hai tháng trước nàng đi theo Linh Phong Tử đến Thục Sơn xem một trưởng
lão tấn cấp lên giai đoạn Độ Kiếp. Vốn tưởng rằng nhiều lắm thì chỉ hai
canh giờ, sự tình sẽ OK (nguyên văn luôn), không ngờ lúc tiến vào lễ đài, Tề Hoan đứng trọn vẹn bốn ngày, hơn nữa là bốn ngày không ăn không uống không ngủ.
Cuối cùng vị nhân huynh kia cũng thành công, Tề Hoan bởi vì thiếu
nước mà trực tiếp biến thành xác ướp, cuối cùng vẫn là được Linh Phong
Tử tìm người đưa về. Cũng không biết tên nào ra cái quy định biến thái,
trong lúc xem lễ không cho phép bất luận kẻ nào rời khỏi lễ đài, không
được nói chuyện, không được ăn uống, cũng không được phép ngủ, không
được cái này cũng không được cái kia… Tóm lại, coi mình như người chết
là được.