Edit: Tiểu Mộng
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Lời Minh Hỏa nói khiến Tề Hoan chấn động, cũng may hắn không muốn Tề
Hoan phải đưa ra câu trả lời gì, nói xong liền bỏ đi, để lại Tề Hoan
ngồi ngẩn người trong hoa viên.
Tề Hoan tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhìn chằm chằm một bông hoa hồng môn tím(1) vừa chớm nở, trong lòng ngổn ngang. Nhưng có một chuyện nàng vô cùng
chắc chắn, nàng biết rõ, cho dù Minh Hỏa là anh, nàng cũng không có ý
định chia tay với Mặc Dạ.
Lúc trước, nàng thật sự thích Minh Hỏa, nhưng hơn một nghìn năm trôi
qua, có rất nhiều chuyện đã thay đổi. Minh Hỏa xa nàng từ lúc nàng mười
tám tuổi. Kí ức về những gì đã xảy ra giữa hai người không ai có thể xóa đi, nhưng nghìn năm qua, kí ức của nàng lại có thêm một nam nhân khác,
là Mặc Dạ, không ai có thể chen vào được.
“Tiểu Hoan…” không biết đã ngồi bao lâu, Tề Hoan nghe thấy tiếng Lôi
Thần gọi mới chậm rãi ngẩng đầu, ráng chiều màu đỏ chiếu từ sau lưng Lôi Thần khiến Tề Hoan không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
“Sao thế?” Tề Hoan mỉm cười, một nụ cười mơ màng, nàng bỗng nhiên cảm thấy không thực, giống như tất cả chỉ là một giấc mơ. Nếu vừa rồi là
một giấc mơ thì tốt, nàng có thể đường đường chính chính ghét Minh Hỏa,
không cần buồn phiền vì hắn nữa.
“Ta từng có một cuộc trao đổi với Minh Hỏa.” Giọng Lôi Thần hơi chần chừ.
Tề Hoan không xen vào, lẳng lặng nhìn hắn, tiếp tục nghe hắn nói.
“Sau khi lên làm Lôi Thần, ta đã bắt đầu tìm kiếm người kế nhiệm,
nhưng tìm khắp tam giới lục đạo, vẫn không tìm ra Tu Chân giả nào có
được lôi thể trời sinh. Minh Hỏa là con của thần thú Chu Tước, hắn có
năng lực xuyên qua không gian, cho nên ta dùng một lời hứa đổi lấy việc
hắn thay ta đi tới tương lai của nhân giới tìm kiếm cho ta một người
thừa kế.”
“Hắn đã tìm được.” Giọng Tề Hoan vô cùng tỉnh táo, cứ tưởng rằng khi
biết lí do mình xuyên không đến thế giới này, nàng sẽ rất kích động,
nhưng hóa ra tim vẫn đập bình thường như cũ.
“Đúng vậy, khối ngọc bội Tử Tiêu hắn đưa cho ngươi chính là vật xúc tác xuyên không.”
Ngọc bội Tử Tiêu mà Lôi Thần nói là một khối ngọc bội hình tròn, bề
mặt nhẵn nhụi khắc hai chữ “Tử Tiểu”, khối ngọc kia cũng không quá tinh
xảo hay đẹp đẽ gì, nhưng bởi vì đó là của anh, nên Tề Hoan vẫn giữ cẩn
thận bên người.
Lúc này nàng mới nghĩ ra, từ sau khi xuyên không đã không thấy khối ngọc bội kia đâu cả.
Hóa ra tất cả chỉ là một cuộc trao đổi mà thôi.
“Ta đã biết.” Tề Hoan đứng lên, phủi phủi bụt đất, cây cỏ trên người, xoay người đi về phòng mình.
Nhìn Tề Hoan rời đi, Lôi Thần chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cái gì
cần nói cũng đã nói, về phần Tề Hoan quyết định ra sao thì phải do chính nàng.
Phòng này vẫn trống trải như lúc nàng rời đi, Tề Hoan lấy đồ dùng
sinh hoạt từ nhẫn trữ vật ra, đặt vào vị trí cũ, sau khi sửa sang mọi
thứ, nàng leo lên giường ấm chăn mềm, co người như con tôm, bắt đầu ngủ.
“Ca, huynh không nên nói chuyện này cho Tề Hoan, tính cách của nàng huynh còn không biết sao.” Thiên Lôi oán trách Lôi Thần.
“Minh Hỏa đã không nhẫn nhịn được nữa rồi, chỉ sợ hắn sẽ nói việc này cho Tề Hoan, để hắn nói không bằng ta nói ra trước còn hơn.” Lôi Thần
chắp tay sau lưng, đứng bên ngoài Lôi Thần tháp, ngửa đầu nhìn thân tháp bị tàn phá, trong giọng nói lộ vẻ mệt mỏi.
Thiên Lôi cũng thở dài, bọn họ là người trong cuộc nên hiểu rõ tình
hình, nhiều năm trôi qua, trong mắt người ngoài thì Lôi Thần vẫn là Tiên Tôn đứng đầu Tiên giới, nhưng thật ra, khả năng khống chế lực Lôi điện
của hắn càng ngày càng yếu đi, mà không chỉ Lôi Thần, Thiên Lôi cũng
vậy.
Lôi Thần đời trước đã đem tất cả lực lôi điện của bản thân tán vào
Lôi Thần tháp trước khi mất đi tất cả. Ngài đã từng nói với Thiên Lôi,
chỉ khi nào Lôi Thần tu được Lôi Thần tháp của chính mình thì mới có thể bảo trụ được tu vi. Nhưng ngay cả hắn cũng không biết những lời này có ý gì.
“Tiểu Hoan… sẽ đồng ý sao?”
“Không phải do nàng, hi vọng Minh Hỏa có thể thuyết phục nàng, hiện
giờ Tiên giới đang lúc rối loạn, nếu Lôi Thần điện của chúng ta loạn
trước, Tiên giới sẽ mưa gió theo.”
Dù Thiên Lôi hay Lôi Thần nói gì thì bây giờ cũng không liên quan đến Tề Hoan, lúc này nàng đang say giấc trên giường, trong mơ, xuân sắc
nồng đậm, thậm chí Tề Hoan không rõ đây là thực hay mơ.
“Mặc Dạ?” Trong lúc hoảng hốt, Tề Hoan kinh ngạc phát hiện, mình chỉ
đắp một tầng sa mỏng, da thịt trắng nõn phía dưới sa mỏng nhắc nhở nàng, lúc này nàng không mặc gì cả, còn có một nam nhân đang đè trên người.
Nếu đoán không nhầm thì người này hẳn là Mặc Dạ. Nàng không nhìn thấy mặt hắn nhưng người có thể đi vào trong mộng của nàng thì chỉ có Mặc Dạ thôi.
Tề Hoan miễn cưỡng nâng người, cúi đầu nhìn nam nhân đang chui trong
ngực mình, nàng nhớ rõ, mình vừa ngủ mà. Vậy thì đây là đang mơ sao?
Mặc Dạ có thể đi vào giấc mơ của nàng, chuyện này từ lúc ở nhân gian
nàng đã biết, lần này cũng thế sao? Có phải vì nàng đột nhiên mất tích
nên hắn sốt rột không? Tề Hoan nghĩ nghĩ.
“Ngươi đừng làm càn.” Thấy động tác của Mặc Dạ càng lúc càng càn rỡ,
khuôn mặt Tề Hoan đỏ bừng, giãy dụa, làm cái gì thế. Nàng không muốn lần đầu tiên của mình lại bị “xử lí” ngay trong mộng thế này đâu.
“Mặc Dạ, ngươi còn dám động đến ta…” Tề Hoan dùng sức đẩy Mặc Dạ ra, nhưng khi nhìn thấy mặt hắn, nàng choáng váng.
Không phải Mặc Dạ! Tuy dáng người giống Mặc Dạ, ngay cả cách ăn mặc
cũng không khác gì nhưng khuôn mặt kia lại là Minh Hỏa. Sao có thể là
Minh Hỏa chứ? Sao hắn lại nhảy vào trong mộng của mình?
“Minh Hỏa? Sao ngươi lại ở đây?” Giọng Tề Hoan bén nhọn kêu lên, tay
chân vung loạn xạ, vội vàng dùng sa mỏng bọc kín người, đáng tiếc cái sa mỏng kia không phải vật che tốt, che được chân thì vai hở.
Tề Hoan xấu hổ núp vào một góc, có lẽ ngốc ở cổ đại lâu rồi nên nàng không muốn lộ da hở thịt trước mặt người khác.
Thấy ánh mắt kinh ngạc và phẫn nộ của Tề Hoan, Minh Hỏa chậm rãi đứng dậy, tóc đen cũng dần dần biến về sắc đỏ, hắn ngồi đối diện Tề Hoan,
yên lặng nhìn nàng, “Người nàng thích tên Mặc Dạ sao.”
“Liên quan quái gì đến ngươi.” Tề Hoan vô thức trả lời một câu, nhưng nhanh chóng nhớ ra thân phận của Minh Hỏa, thái độ cũng hơi thu lại,
“Vì sao xông vào giấc mơ của ta?”
“Ta chỉ muốn biết người trong lòng nàng là ai.” Tuy bọn họ chỉ quen
nhau mười ba năm nhưng Minh Hỏa hiểu rất rõ tính cách của Tề Hoan, thật
ra thì tính cách của nàng là do chính tay Minh Hỏa bồi dưỡng ra.
Nếu là Tề Hoan lúc trước, khi biết thân phận của Minh Hỏa thì cho dù
không lệ rơi đầy mặt, cũng sẽ mừng rỡ như điên nhưng lần này Minh Hỏa
lại nhìn thấy sự do dự trong mắt Tề Hoan.
Nàng phát hiện mình còn sống mà vẫn do dự. Nàng do dự cái gì? Minh
Hỏa vẫn quen nắm mọi việc trong tay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy
mất kiểm soát, dường như hắn đã đánh mất Tề Hoan.
Câu trả lời của Minh Hỏa khiến Tề Hoan nổi trận lôi đình, ngay cả
nàng cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy. Lúc trước Mặc Dạ
xâm nhập vào giấc mơ của nàng nhưng phản ứng của nàng khi đó không quá
đáng như thế này. Chẳng lẽ nàng đã đem mộng của mình trở thành vật riêng của Mặc Dạ rồi sao?
Nghĩ vậy, Tề Hoan lắc đầu, nàng chỉ muốn làm một tiên nhân bình thường, tại sao lại có nhiều việc phiền phức thế cơ chứ?
“Ngươi biết thì làm được gì. Ta thích ngươi, chưa bao giờ ta phủ nhận việc này.” Câu này của Tề Hoan làm Minh Hỏa mừng rỡ, song những lời
tiếp theo lại khiến hắn như rơi vào hầm băng, “Nhưng đó là lúc ta mười
tám tuổi, ta chỉ biết, người ta thích chính là người con trai đã chết
vào đúng ngày sinh nhật mười tám tuổi của ta.”
“Việc đó…” Minh Hỏa há miệng muốn giải thích nhưng thấy nụ cười trào phúng của Tề Hoan thì những lời định nói ra lại nuốt vào.
“Việc đó thế nào? Chỉ là một cuộc trao đổi mà thôi, đúng không? Ngay
cả cái chết của mình ngươi cũng thiết kế rất đẹp. Ngươi có thể nói cho
ta biết, có chuyện gì mà ngươi không thiết kế không?” Hắn có biết sau
khi hắn chết, tâm trạng của mình như thế nào không? Hắn có biết nàng
trải qua năm năm không có hắn như thế nào không? Tất cả tình cảm của
nàng đều đặt nơi hắn, kết quả thì sao, nàng chỉ là người được chọn thôi. Giữa hai người, có bao nhiêu chuyện là thật, có bao nhiêu chuyện là do
hắn dàn xếp?
Ban đầu khi nhìn thấy hắn, đúng là Tề Hoan vừa kinh ngạc, vừa vui
mừng nhưng sau khi nghe Lôi Thần nói, nàng mới phát hiện, cái tình cảm
giữa hai người hóa ra chỉ là giả dối.
“Ta không lừa nàng.” Nhìn Tề Hoan toàn thân run rẩy, Minh Hỏa bỗng
tiến lên ôm chặt nàng. “Ban đầu đúng là vì trao đổi với Lôi Thần nên ta
mới tiếp cận nàng, nhưng những chuyện sau đó, ta tuyệt đối không lừa
nàng.” Lúc hắn gặp Tề Hoan, nàng mới năm tuổi, mà hắn lại rất ghét trẻ
con nên lúc đó chẳng qua chỉ đối phó thôi. Dù lúc mười hai tuổi, Tề Hoan nói muốn cưới hắn, hắn cũng không để trong lòng. Nhưng năm đó, khi cha
mẹ Tề Hoan ly hôn, nàng co người ngồi trước cửa nhà hắn, thấp giọng khóc nức nở, khiến trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác không nỡ.
Sau này, tất cả sự chú ý của mình đều vây quanh nàng, ngay cả một kẻ
đào hoa như Minh Hỏa cũng không rõ, tại sao hắn lại có tình cảm với một
cô nhóc choai choai mới lớn như vậy.
“Vậy tại sao ngươi phải chết?” Tề Hoan không đẩy Minh Hỏa ra, bình tĩnh hỏi.
“Nếu nàng còn vương vấn thì sẽ không thể xuyên không, hoặc nếu có thì không gian cũng sẽ biến đổi, cho nên…”
“Cho nên, ngươi đã chết, không hơn.”