Edit: Tiểu Mộng
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Từ trong mơ tỉnh lại, Tề Hoan đã thấy mình đang nằm trên giường của
Thiên Lôi. Giống như nàng chưa từng rời khỏi Lôi Thần điện, chuyện xảy
ra ở địa ngục Vô Gian chẳng qua chỉ là do nàng tự tưởng tượng ra thôi.
“Ta đang nằm mơ sao?” Tề Hoan ngồi dậy, lẩm bẩm. Nhưng sau khi phát
hiện hạt châu màu tím Thập giao cho Mặc Dạ đang nằm trong nhẫn trữ vật,
nàng kinh ngạc nhận ra, đó không phải là mơ.
“Tiểu Hoan, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.” Thấy Tề Hoan ngồi ngẩn
người trên giường, Thiên Lôi vừa đi vào liền vui mừng kinh ngạc, hai tay nắm chặt vai Tề Hoan, kích động nhìn nàng từ trên xuống dưới.
“Hả… chuyện gì xảy ra vậy?” Nàng nhớ lúc ấy mình chỉ choáng váng một
lúc rồi bay thẳng đến Địa ngục Vô Gian, sau đó lại ngẩn ngơ ở đó một lát và quay về Lôi Thần điện.
“Ngươi vẫn nằm ở đây, nhưng không hít thở gì cả.” Khi nói những lời
này, vẻ mặt Thiên Lôi vẫn còn sợ hãi. Hắn chỉ đi ra ngoài một lát thôi
mà lúc về đã thấy tính mạng Tề Hoan gần như không còn. Thiên Lôi còn
tưởng là có vị Tiên Tôn nào lẻn vào Lôi Thần điện âm thầm ám hại Tề
Hoan. Nếu không phải Lôi Thần ngăn cản thì hắn đã ra ngoài phát tiết
rồi.
“Vẫn nằm ở đây? Ta nằm bao lâu rồi?” Tề Hoan trợn tròn mắt, nàng vốn ở cùng Mặc Dạ trong Địa ngục Vô Gian mà, sao có thể nằm ở đây chứ?
“Cũng không lâu lắm, khoảng một ngày.” Thiên Lôi vừa dứt lời, từ bên
ngoài truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, người có thể dám không thông
báo mà tự tiện đi vào đây thì chỉ có thể là Lôi Thần.
“Tiểu Hoan, ngươi đã tỉnh rồi.” Thấy Tề Hoan tỉnh lại, bờ vai căng
thẳng của Lôi Thần hơi thả lỏng xuống, sau khi phát hiện nguyên thần của Tề Hoan biến mất, hắn cũng nghĩ giống Thiên Lôi, cho rằng nguyên thần
của nàng đã bị người ta đánh nát. Nhưng dù sao đây cũng là Lôi Thần
điện, hẳn sẽ không có kẻ nào dám làm như vậy.
Cho nên, Lôi Thần nghĩ đến một truyền thuyết, truyền thuyết về Cửu U tà lôi.
Có một truyền thuyết kể rằng, nơi nào Cửu U Tà Lôi xuất hiện thì ở đó linh hồn người chết cũng sẽ xuất hiện, còn một truyền thuyết khác nói
là có thể sử dụng Cửu U Tà Lôi để mở ra một lối đi tới Địa ngục Vô Gian
trong truyền thuyết.
Về địa ngục Vô Gian, đây chỉ là một lời đồn đại ở Tiên giới, thế hệ
tiên nhân trước nay chưa có ai từng nhìn thấy địa ngục Vô Gian, chứ đừng nói đến từng đi vào đó, Minh Vương cũng chưa bao giờ nhắc tới nên tất
nhiên Lôi Thần sẽ không nghĩ rằng Cửu U Tà Lôi có thể đưa Tề Hoan đến
địa ngục Vô Gian. Nhưng nếu chỉ mang nguyên thần của nàng đến Minh giới
thì không phải là không được, dù sao dùng Cửu U Tà Lôi đúng là có thể
hình thành một lối đi.
Tầng thứ 90 của Lôi Thần tháp không mở ra chỉ vì một lí do duy nhất,
Cửu U Tà Lôi trong đó vô cùng bất ổn, ngẫu nhiên sẽ hình thành một lối
đi bất kì đến một nơi nào đó, những người bước vào sẽ hoàn toàn biến
mất, không còn tồn tại nữa. Loại lôi điện này vô định vô cùng, những năm gần đây chưa từng có ai có thể khống chế được nó, một khi khống chế
không tốt, Lôi Thần tháp sẽ bị chấn động. Hiện giờ, Lôi Thần tháp bị hủy cũng do nguyên nhân này, nhưng sự thật lại không hẳn là như thế, tất
nhiên Tề Hoan sẽ không nhận trách nhiệm về mình, nàng đâu có ngu.
Tuy Lôi Thần đã đoán được tám chín phần nhưng e là chính hắn cũng
không thể tưởng tượng nổi, chẳng những Tề Hoan đã nắm được Cửu U tà lôi
mà nàng còn có thể điều khiển được tất cả các loại lôi điện trong Lôi
Thần tháp.
Hơn nữa nàng còn tiến vào Địa ngục Vô Gian.
“Minh Hỏa Tiên tôn rất lo lắng cho ngươi, đang chờ ở bên ngoài.” Việc Lôi Thần tháp bị hủy, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, nhưng chuyện
kiếp số trên Thiên Bi thì lại vô cùng quan trọng, Lôi Thần không thể
không thông báo cho tất cả Tiên Tôn đến bàn bạc. Minh Hỏa nghe tin xong
liền chạy ngay tới. Lúc ấy hắn chỉ nghe nói, khi Lôi Thần tháp bị hủy,
Tề Hoan còn đang ở bên trong, may mắn còn sống, về chuyện nguyên thần
của nàng tự nhiên biến mất, Lôi Thần cũng không nói cho hắn biết. Dù vậy nhưng hắn vẫn chờ ở bên ngoài.
Lời của Lôi Thần khiến Tề Hoan nhíu mày, vừa quay lại đã phải đối mặt với Minh Hỏa, chuyện này đúng là không thể làm cho người ta vui được.
Tuy nàng thích thưởng thức sắc đẹp nhưng người đẹp này một lòng muốn hại nàng, còn không cho nàng từ chối, đúng là khiến người ta phiền muộn.
Nàng thật sự không hiểu, mình đã đắc tội gì với Minh Hỏa, khiến cho hắn có ý với mình như thế.
Thấy khuôn mặt Tề Hoan nhăn nhó, vẻ không cam tâm tình nguyện, Thiên
Lôi phất phất tay, “Ca, Tiểu Hoan vừa tỉnh dậy, cứ để cho nàng tiếp tục
nghỉ ngơi chút nữa, tên Minh Hỏa này đúng là vô duyên.” Thiên Lôi không
thể nào thích nổi kiểu người như Minh Hỏa nhưng vì Lôi Thần ép hắn không được nhúng tay vào chuyện của Tề Hoan nên hắn mới không nói gì.
“Tiểu Hoan, ngươi đi gặp hắn thì tốt hơn.” Lôi Thần thở dài, hắn cũng không muốn thế, nhưng vì cuộc trao đổi lần trước nên đành phải chịu
Minh Hỏa chèn ép. Tuy hắn không thích Minh Hỏa nhưng có thể khẳng định
một điều đó là, Minh Hỏa thật lòng thích Tề Hoan, so với tên Mặc Dạ kia
thì Minh Hỏa chính là lựa chọn tốt nhất.
“Được rồi, ta đi gặp hắn.” Tề Hoan cắn cắn môi, hạ quyết tâm nói
chuyện rõ ràng với Minh Hỏa, cứ tiếp tục thế này, nàng không chịu nổi
nữa.
Ngày thường trong Lôi Thần điện không có nhiều người lắm, lần này Lôi Thần tháp xảy ra chuyện, toàn bộ đệ tử đều được phái đi trông coi, nên ở đây chẳng có ai cả. Sau khi ra khỏi tẩm cung của Thiên Lôi, Tề Hoan đi
theo Lôi Thần, đi không lâu liền nhìn thấy Minh Hỏa đang đứng trong hoa
viên cách phòng mình không xa lắm.
Nơi này hoa bay đầy trời, những Hoa tiên tử vốn không thường xuất
hiện giờ cũng đều đông đủ, đứng cách đó không xa mà chơi đùa, nhảy múa,
Tề Hoan không nhìn đám Hoa tiên tử nữa mà chuyển sang nhìn Minh Hỏa.
Hắn chắp tay đứng trong vườn hoa, thân hình cao lớn, rắn rỏi có vẻ cô đơn, cánh hoa hồng trắng rơi trên đầu, trên vai hắn. Có lẽ những Hoa
tiên tử kia nhảy múa cũng là vì hắn. Nam nhân tuyệt sắc khuynh thành
nhường ấy mà lại thích mình, nói không vui thì không đúng, nhưng tiếc
rằng…
Lôi Thần đưa Tề Hoan tới đây rồi rời đi, Tề Hoan đứng ngẩn người một lúc, ổn định tâm tình xong liền đi vào hoa viên.
Đám Hoa tiên tử trông thấy Tề Hoan liền dừng động tác, thi lễ với
Minh Hỏa rồi quay người tan biến trong làn hoa. Chỉ để lại Tề Hoan và
Minh Hỏa đứng trong vườn.
“Ta sẽ không gả cho ngươi.” Tề Hoan dừng bước, đứng sau lưng Minh
Hỏa, trực tiếp mở miệng, không phải không muốn mà là không thể. Nàng cự
tuyệt đã rất rõ ràng rồi, nếu Minh Hỏa còn giả ngu thì nàng cũng chịu,
cùng lắm thì rời khỏi Tiên giới. Chỉ cần có Mặc Dạ thì bắt nàng sống cả
đời dưới Địa ngục Vô Gian cũng được.
“Nàng nói chuyện đúng là khiến người khác tổn thương.” Minh Hỏa nhẹ
nhàng thở dài, “Ta cho rằng, lâu như vậy thì tính tình của nàng sẽ khác, không ngờ vẫn giống y lúc còn bé.”
“Có ý gì?” Tề Hoan kinh ngạc, lúc bé? Lời này của Minh Hỏa là có ý gì?
Minh Hỏa bỗng đột nhiên quay đầu, cùng lúc đó Tề Hoan thấy được cảnh
tượng đáng sợ nhất trong đời, khuôn mặt kia… khuôn mặt kia không phải là khuôn mặt của Minh Hỏa, mà là…anh ấy.
“Không thể, không thể nào… Anh ấy đã chết.” Nàng đã tự tay rắc tro
cốt của anh xuống biển, cũng đã tận mắt nhìn thấy thi thể anh. Tề Hoan
vừa lui về sau, vừa thì thào tự nói.
Minh Hỏa cúi đầu, vung tay lên lại khôi phục dung mạo như cũ, thấp
giọng nói, “Không có gì là không thể, Hoan Hoan, đây là sự thật.”
“… Ngươi là Tiên Tôn, muốn đọc suy nghĩ của ta thì vô cùng đơn giản.” Tề Hoan nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nàng căn bản không thể tin
chuyện này, người chết có thể sống lại, không có gì kì quái. Nhưng người sống lại kia tuyệt đối không phải là anh.
“Nàng … vẫn cậy mạnh như trước, không thấy chứng cứ thì sẽ không bao
giờ tin tưởng người khác.” Minh Hỏa rũ mắt, lông mi dài lưu lại bóng mờ.
Tề Hoan trừng mắt nhìn Minh Hỏa, không nói gì.
Minh Hỏa nghiêng đầu nhìn nàng, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng, “Lúc
nàng năm tuổi, chúng ta gặp nhau lầu đầu tiên, nàng gọi ta là chị. Lần
gặp thứ hai, nàng tặng ta một cái váy ngắn màu tím, nói ta mặc quần áo
màu tím sẽ rất đẹp. Năm mười hai tuổi, nàng nói lớn lên sẽ lấy ta làm
chồng. Năm mười sáu tuổi, nàng nói muốn kiếm tiền nuôi ta. Năm mười tám
tuổi, nàng hứa kiếp sau sẽ ở cùng ta… Nàng còn nhớ không?”
Tề Hoan sững sờ nhìn Minh Hỏa, nàng nhớ, mỗi chuyện hắn nói nàng đều
nhớ rất rõ, chưa từng quên đi. Nàng vĩnh viễn nhớ, chàng trai ấy nở nụ
cười rực rỡ, cả người đầy máu nằm trong vòng tay nàng, ngoéo tay với
nàng, nói rằng nếu có kiếp sau, bất kể thế nào cũng muốn lấy nàng, để
nàng trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới.
Nàng đã đồng ý.
Lúc ấy, trên tay anh còn cầm bánh sinh nhật mua cho nàng. Nàng chưa
bao giờ tổ chức sinh nhật, ngày sinh nhật mười ba tuổi của nàng, cha mẹ
ly hôn, ngoài tiền ra thì nàng chẳng còn thứ gì, chỉ có anh ở đó. Sinh
nhật mười tám tuổi, anh từ xa chạy đến chúc mừng, bị nàng mắng xối xả
rồi đuổi ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó nàng đã rất hối hận, lúc nàng chạy ra ngoài tìm
anh, thấy anh cầm bánh ngọt ô mai đi ở xa xa, một mình cô đơn trên đường lớn, sau đó…
Sau đó, anh chết. Anh không giữ lời hứa cưới nàng, không cùng nàng đi hết quãng đời còn lại. Năm năm sau, nàng tới thế giới này, trở thành
một Tu tiên giả, nhưng đáy lòng nàng chưa từng quên anh, dù trong thâm
tâm nàng đã có Mặc Dạ, người nàng yêu ở kiếp sau, nhưng nàng cũng chưa
bao giờ quên.
Tề Hoan biết rõ, Minh Hỏa không thể nào đọc trí nhớ của nàng mà nàng
lại không hay biết gì. Chẳng qua là nàng không muốn thừa nhận mà thôi.