Từ sau khi Trác Đình và Đường Tâm du học trở về thì buổi tối là thời gian vui vẻ nhất ở Trác gia. Sau khi ăn cơm xong, mẹ Tuệ sẽ ngồi trên cái ghế dựa to bằng gỗ vừa đan áo len cho em bé vừa lắng nghe những câu chuyện xảy ra trong ngày của ba Tần, Đường Tâm và Trác Đình. Những lúc như vậy Trác Đình và Đường Tâm sẽ ngồi dưới đất thay phiên nhau đặt tai mình vào bụng bà để nghe tiếng em bé đạp rồi thích thú nhìn nhau cười tươi rói. Mẹ Tuệ cũng vì thế mà trở thành người quan trọng nhất trong nhà, bên cạnh bà lúc nào cũng phải có thêm 1 người tranh giành nhiệm vụ dìu bà đi, một người một ngày hai cử sáng trước khi đi làm và tối trước khi đi ngủ sẽ pha sữa cho bà, rồi giúp bà xoa bóp tay chân để chân bà ít bị sưng phù cùng theo dõi thuốc men trong ngày của bà, người còn lại thì chăm sóc bà từ chuyện ăn mặc cho đến chuyện “ thời trang “ cho em bé tương lai bằng cách ngày nào cô cũng ngồi hí hoáy vẽ vẽ rồi bắt tay vào may những bộ quần áo cho cục cưng của cả nhà … Hầu hết mọi người phụ nữ đều cảm thấy áp lực và mệt mỏi khi gần đến ngày sinh nở nhưng với mẹ Tuệ đây mới là thời gian bà cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ nhất trong 9 tháng mang thai.
“ Đường Tâm, hai mẫu vẽ này cậu thích mẫu nào hơn? “ – Trác Đình đang ngồi trên bàn làm việc ngắm nghía hai bản vẽ thiết kế, cô nhíu mày đắn đo suy nghĩ rồi xoay người sang hỏi Đường Tâm đang ngồi trên giường vừa đọc cuốn sách hướng dẫn đan áo len vừa cầm hai cây kim làm theo hướng dẫn, nghe Trác Đình gọi cô liền đặt đống đồ trên người lên giường rồi đi đến bàn làm việc của Trác Đình.
Nhận hai mẫu vẽ từ tay Trác Đình, Đường Tâm đứng một lúc thật lâu ngắm nghía thật kỹ nhưng cũng không đưa ra được đáp án.
“ … Mình thích cả hai mẫu! … “ – Đường Tâm gãi đầu nhìn Trác Đình lên tiếng trả lời.
“ … Nhưng vedette cho chương trình ra mắt bộ sưu tập nữ trang mới chỉ có một người thôi … nên mình phải đau khổ mà chọn ra một mẫu để may! … “ – Trác Đình nhăn mặt nói.
“ Bao lâu nữa chương trình mới diễn ra? “ – Đường Tâm nhìn Trác Đình nghiêng đầu hỏi.
“ 1 tháng rưỡi nữa! … “ – Trác Đình nói xong khẽ thở dài.
“ Hơn 1 tháng làm sao cậu may kịp, nhìn mẫu váy này rất phức tạp! … Đình Đình … cậu gặp phải vấn đề gì rồi đúng không? …” – Đường Tâm nhíu mày nhìn Trác Đình hỏi.
“ Uhm…tay thiết kế Eric Ross ở Milan chịu trách nhiệm thiết kế bộ sưu tập trang sức mới của công ty đến hôm nay mới chịu gửi bản vẽ thiết kế cho bên mình … chủ đề lần này là “ My Princess “, bộ nữ trang chủ đạo của hắn trong bộ sưu tập lần này là bộ nữ trang được làm từ loại đá quý Musgravite màu tím vô cùng quý hiếm … chính vì nó quý hiếm như vậy nên chỉ có duy nhất 1 bộ thôi, đó cũng là điểm sáng giá nhất trong bộ sưu tập nữ trang mà tập đoàn chúng ta sẽ tung ra thị trường vào năm nay.” – Trác Đình thở dài rồi nói.
“ 1 tháng rưỡi nữa chương trình trình diễn thời trang ra mắt bộ sưu tập mới sẽ diễn ra. Ba đã đổ rất nhiều tiền vào dự án này … lúc đầu tên bộ sưu tập của hắn là: “ Noble Class “ ( Giới Quý Tộc ) làm bên bộ phận thiết kế của mình thực hiện những mẫu trang phục theo chủ đề đó … nhưng hôm nay khi nhận được mẫu thiết kế chính thức của hắn ... mình phải thay đổi lại gần như tất cả những mẫu trang phục cùng thiết kế concept cho buổi ra mắt.” – Trác Đình xoa trán mệt mỏi nói tiếp.
“ … Cậu biết tính của mình rồi! … Mình rất cầu toàn nhất là trong lĩnh vực chuyên môn … với một buổi ra mắt sản phẩm mang tính chiến lược như vậy mình lại không thể để nó xảy ra bất kỳ sơ suất gì được … chính vì thế nên mình muốn may dự phòng thêm 1 bộ … nhưng mình sợ không kịp thời gian vì còn phải chỉnh sửa những mẫu đầm dạ hội khác cho phù hợp với chủ đề mới! “ – Trác Đình tỏ vẻ bực mình nói.
“ … Nếu vậy cậu may 1 bộ trước còn thời gian thì may thêm 1 bộ dự phòng, mình sẽ giúp cậu … những khâu đơn giản như đính đá kết hoa theo mẫu … giống hồi trước mình vẫn làm được mà! “ – Đường Tâm xoa đầu Trác Đình khẽ nói.
“ … Sau lần xem cậu làm phẫu thuật mình mới biết công việc của cậu căng thẳng đến vậy … lúc này cậu lại có thêm bệnh nhân nữa … mình thật sự không muốn làm cậu phân tâm khi phải lo thêm chuyện của mình! “ – Trác Đình lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý nói.
“ … Giữa mình và cậu còn có sự phân biệt chuyện của mình và chuyện của cậu hay sao? … Coi như lần trước cậu pha sữa, đấm lưng, xoa bóp cho mình … lần này mình lấy thân báo đáp cậu … đúng như nguyện vọng của cậu! “ – Đường Tâm nháy mắt nói.
“ … Cậu đi ngủ trước đi, mình xuống phòng thiết kế làm việc đây! “ – Trác Đình mỉm cười nhìn Đường Tâm nói.
“ Mình xuống đó pha trà, rót nước, chuốt bút chì, đấm lưng cho cậu nha! “ – Đường Tâm lập tức nắm lấy cánh tay của Trác Đình nháy mắt nói.
“ … Hôm nay không có sắc nữ là mình nằm bên cạnh tâm sự loài chim biển cùng cậu … cậu ngủ không được sao? “ – Trác Đình nheo mắt mỉm cười nói.
“ Uhm! Không có gối ôm mình ngủ không được! “ – Đường Tâm gật đầu thành thật đáp.
“ … “
Đường Tâm và Trác Đình vui vẻ đi xuống lầu mở cửa nhà đi dọc theo con đường nhỏ băng qua vườn hoa đi đến phòng thiết kế của Trác Đình. Từ lúc Trác Đình thi đậu vào trường thiết kế thời trang, ba Tần và mẹ Tuệ đã cho xây một ngôi nhà nhỏ trang bị những đồ dùng cần thiết như một xưởng may nhỏ cho Trác Đình sử dụng. Khi xin vào làm việc với tư cách Giám đốc thiết kế trang phục và xây dựng - thiết kế Concept cho tập đoàn của ba Tần, Trác Đình sử dụng nơi này để may những bộ trang phục quan trọng do chính cô thiết kế. Trong căn nhà nhỏ có chuẩn bị tất cả những vật dụng sinh hoạt hằng ngày để Trác Đình có thể vừa làm việc vừa nghỉ ngơi. Sau khi ngồi thảo luận với nhau về màu sắc trang phục Trác Đình lập tức ngồi vào laptop dùng phần mềm chuyên dụng để phối màu rồi lên bản vẽ vi tính sau đó bắt tay vào công đoạn thực hiện.
Đường Tâm và Trác Đình từ nhỏ đã có nhiều điểm giống nhau trùng hợp đến mức kỳ lạ. Nếu Trác Đình có 10 cái hoa tay thì Đường Tâm sẽ không có 9 cái … nếu Đường Tâm không thể ăn da heo thì Trác Đình cũng không ăn được da gà da vịt … những màu sắc Trác Đình yêu thích, Đường Tâm cũng không ngoại lệ … Trác Đình không thích ai, Đường Tâm cũng không ưa nổi người đó và ngược lại … Chính vì những điểm đó nên mặc dù trong cô nhi viện Nhân Ái lúc đó có đến 16 đứa trẻ mồ côi nhưng Trác Đình và Đường Tâm lại dính với nhau như hình với bóng từ khi còn bú sữa … Khi lớn lên, mặc dù theo đuổi hai ngành nghề không có một tý liên quan gì đến nhau nhưng chỉ cần một trong hai người hướng dẫn người kia cách làm cụ thể thì tuyệt đối người nọ sẽ ghi nhớ và làm theo một cách vô cùng chính xác. Đó cũng chính là lý do Trác Đình không làm bác sĩ vẫn có thể làm được những bước sơ cấp cứu cần thiết từ xử lý tai nạn thông thường cho đến sơ cứu khi bị ngạt nước còn Đường Tâm vẫn có thể giúp Trác Đình những phần may hoặc thêu đơn giản.
***
Tuy thời gian gấp rút, nhưng vì không muốn làm cho ba Tần và mẹ Tuệ lo lắng Đường Tâm và Trác Đình vẫn dành thời gian đi cùng ba Tần và mẹ Tuệ đến tham dự sinh nhật của Chủ tịch Lữ, một người bạn thân thiết của ba Tần từ thời còn đi học. Lữ Hiền là Chủ tịch của Tập Đoàn Lữ Thị chuyên về thiết kế nội thất, hầu hết những ngôi biệt thự sang trọng hay những khách sạn 5 sao nổi tiếng ở trong nước đều do tập đoàn của ông đấu thầu và thực hiện. Ông cũng là một nhà thiện nguyện thầm lặng khi không muốn dùng việc thiện nguyện để đánh bóng tên tuổi. Ông có hai người con trai, một người theo họ Lữ của ông còn một người theo họ Sở là họ của vợ ông. Gia đình bên vợ của ông ngày xưa chỉ đồng ý cho ông cưới con gái của mình nếu ông đồng ý để 1 đứa con trai của mình theo họ bên vợ vì gia đình bên vợ của ông đã 3 đời không có con trai nối dõi nên con gái nhà họ Sở đều đảm nhiệm chức trách quản lý việc kinh doanh của dòng họ nhà mình. Khi sinh đứa con trai đầu lòng Sở Hy Nguyệt vì thương chồng nên đã đăng ký tên khai sinh đứa con đầu lòng của mình theo họ chồng. Đứa con trai thứ hai của mình, bà mới làm theo di nguyện của ba ruột mà đặt tên con là Sở Trường Hy. Người con trai đầu của họ tiếp nhận công việc kinh doanh của Lữ Gia còn đứa con trai sau lại thần bí lúc ẩn lúc hiện, thích thì đến làm cho công ty của ba, chán làm thì đi du lịch không hẹn ngày về …
Trác Đình và Đường Tâm vừa ngồi ăn bánh vừa lắng tai nghe những vị phu nhân lớn tuổi bên cạnh tám chuyện về “ cánh tay phải của nữ hoàng “ làm niềm vui. Những người khác có thể không biết anh ta làm nghề gì nhưng Trác Đình và Đường Tâm lại biết rất rõ: Anh ta chính là tác giả của bộ truyện trinh thám “ Mẫu Đơn Máu “ rất nổi tiếng với số lượng tiêu thụ cực lớn. Tác phẩm của anh ta được dịch sang 20 thứ tiếng khác nhau và bày bán trên toàn thế giới với bút danh HTS. Trác Đình và Đường Tâm đều là đọc giả trung thành âm thầm theo dõi diễn biến của bộ truyện ngay từ những tập đầu tiên rồi mong đợi tên tác giả lạ mà quen kia nhanh ra cuốn mới. Thậm chí Trác Đình nhiều lúc rãnh rỗi suy nghĩ vẩn vơ còn hỏi Đường Tâm: không biết anh ta có liên quan gì đến tên tác giả chết bầm báo hại hai cô bị kéo vào quyển truyện cẩu huyết này hay không???
Nếu có ai hỏi Trác Đình nếu tên tác giả của cuốn tiểu thuyết cẩu huyết kia đẹp trai giống như tác giả của siêu tiểu thuyết “ Mẫu Đơn Máu “ cô có đành lòng ra tay bóp chết hắn ta như đã nói hay không? – Một tâm hồn yêu cái đẹp như Trác Đình sẽ lắc đầu nói: “ Không! “ một cách không chần chừ do dự ... vì khi nhìn thấy Chủ tịch Lữ đứng bên cạnh một người đàn ông ngũ quan xinh đẹp lại hài hòa cân đối, mái tóc hơi xoăn, cùng cặp kính trí thức kia Trác Đình đã lập tức thay đổi suy nghĩ.
“ … Cậu thu bớt vào đi ... trên mặt hai chữ SN lại xuất hiện kìa ... ở nơi công cộng và ở chỗ đông người phải biết giữ thể diện!!!! ... “ – Đường Tâm nghiêng người cong hai ngón tay búng lên trán Trác Đình nghiêm giọng nói.
“ ... Haiz!!! ... Đúng là không thể không đến mà! “ – Tống Duật Phong hai tay bỏ vào túi quần đứng bên cạnh Trác Đình ai oán lên tiếng.
“ A! ... Anh xuất hiện ở đây từ lúc nào vậy? “ – Trác Đình quay sang nhìn Tống Duật Phong ngạc nhiên hỏi.
“ Anh vừa đến! “ – Tống Duật Phong híp mắt nhìn Trác Đình rồi trả lời.
“ Anh đến một mình hả? “ – Trác Đình chớp chớp cặp mắt hạnh nhìn Tống Duật Phong hỏi.
“ Ý em muốn hỏi tôi có đến hay không đúng không? “ – Tô Cẩn Hiên bước đến đứng bên Tống Duật Phong mỉm cười nheo mắt hỏi.
“ Uhm!... Anh cũng đến ... như vậy lát nữa ba mẹ sẽ ném hai đứa tôi lên xe của hai anh đi về nhà cho coi!“ – Trác Đình tiu nghỉu gật đầu rồi nói.
Đúng y như lời Trác Đình nói, Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong vừa đến một lúc thì ba Tần xin phép Chủ tịch Lữ ra về trước vì trời sắp mưa to. Ba Tần và mẹ Tuệ vừa lái xe về thì 1 vị phu nhân đi đến bên cạnh Trác Đình đưa cho cô cái áo khoác mẹ Tuệ bỏ quên bên trong còn có điện thoại di động của mẹ Tuệ, nhờ cô mang về giúp.
Đường Tâm và Trác Đình nhìn bầu trời đen kịt cùng những tia chớp lóe sáng rạch ngang bổ dọc ngay sau đó là những tiếng sấm nổ ầm ầm rồi mưa to như trút nước ...cộng thêm con đường đi đến nhà Chủ Tịch Lữ lại khá quanh co và vắng vẻ thì đứng ngồi không yên.
“ Chúng ta xin phép chủ tịch Lữ rồi về thôi! “ – Tống Duật Phong nhìn Trác Đình dịu dàng nói.
Tô Cẩn Hiên nhìn Đường Tâm nở nụ cười rồi gật đầu ra hiệu.
Khi bốn người họ đến xin phép đi về thì Lữ phu nhân tỏ vẻ lo lắng vì trời đang mưa rất to ... nhưng khi nhớ đến Trác Tần cùng vợ vừa ra về trước đó không lâu lập tức hiểu ý liền gọi quản gia sai người che dù cho họ lấy xe đi về.
Vừa ra đến nơi để xe, bốn người nhìn thấy Sở Trường Hy bước vội ra ngoài, anh nhìn họ lên tiếng nói:
“ Mưa to như vậy, tôi nghĩ bác Tần chắc sẽ dừng xe lại đâu đó trú mưa, để tôi đi sau mọi người xem như thế nào rồi quay về! “ – Nói xong anh vội đi theo, lấy xe của mình rồi đi cùng.
Tống Duật Phong lấy xe rồi chở Trác Đình chạy đi trước, Trác Đình trong người nóng như lửa đốt nhưng không dám hối anh chạy nhanh hơn nữa vì trời đang mưa rất to, cô chỉ biết ngồi cắn răng nhìn về phía trước mong nhìn thấy ánh đèn từ chiếc xe của ba Tần.
Tống Duật Phong đang lái xe khi vừa nhìn thấy hình ảnh một chiếc xe đang ở trong màn mưa trắng xóa liền vội thắng xe lại, vì thắng quá gấp nên anh cố ý để đầu xe nghiêng sang bên phải để tránh va vào chiếc xe phía trước và để ra hiệu cho Tô Cẩn Hiên phía sau.
Tống Duật Phong vừa cởi dây an toàn chuẩn bị bước xuống xe thì một tiếng “ Rít “ chói tai vang lên, chiếc xe của Tô Cẩn Hiên từ phía sau lao lên tấp sát qua lề đường phía bên trái rồi dừng lại.
Phía sau chiếc xe màu đen của Sở Trường Hy cũng đã kịp dừng lại.
Năm người lập tức lao người ra khỏi xe chạy về phía chiếc xe đang nằm im lìm gần đó, Tô Cẩn Hiên, Tống Duật Phong và Sở Trường Hy đều bật đèn pha phía trước và sau xe của mình để thắp sáng xung quanh nên khi cả 5 người họ nhìn thấy phần đầu của chiếc xe ba Tần đang lái bị bể nát, ba Tần đầu đầy máu đang bất tỉnh nhưng vẫn cố nghiêng người ôm chặt mẹ Tuệ, mẹ Tuệ trên trán chảy một vết máu cũng hôn mê bất tỉnh, trên chiếc ghế bà ngồi máu tươi lênh láng.
Nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mắt Trác Đình và Đường Tâm choáng váng, những vệt nước mắt cùng nước mưa thay nhau tuôn xuống hai khuôn mặt trắng xác không còn một hột máu.
Đường Tâm và Trác Đình cắn chặt môi đến mức bật máu để lấy lại bình tĩnh rồi quyệt nước mắt lao vào giúp Tô Cẩn Hiên, Tống Duật Phong cùng Sở Trường Hy đỡ ba Tần và mẹ Tuệ ra khỏi xe.
“ Đường Tâm, em sơ cứu cho ba, mẹ để anh phụ trách! “ – Tô Cẩn Hiên nhìn Đường Tâm nói to trong mưa.
Đường Tâm nắm chặt tay rồi lập tức đưa phải nhấn vào mạch trên cổ tay trái của ba Tần kiểm tra nhịp tim.
“ Tim vẫn còn đập! – Sau đầu ba có một vết thương đang tuôn rất nhiều máu! Cho em mượn một chiếc áo sơmi ... nhanh lên! “ – Đường Tâm hét lớn
“ Tống Duật Phong cởi chiếc áo somi trắng đang mặc đưa đến cho Đường Tâm. Đường Tâm đỡ đầu ba Tần nằm trên cái áo để vết thương không bị sâu thêm, khi nhìn bàn tay của mình vừa đỡ dưới đầu ba Tần dính đầy máu, bàn tay của Đường Tâm khẽ run rẩy.
“ Chết tiệt! … Đình Đình, mẹ thương em nhất, em mau đến đây nắm tay mẹ rồi nói gì đó nhanh lên ... mạch bị mất rồi! “ – Tô Cẩn Hiên la lớn.
Trác Đình nghe như vậy vội vàng lao đến vừa nắm tay mẹ nức nở nói:
“ Mẹ hứa sinh cho con một đứa em trai đáng yêu mà! ... Con chưa thấy mặt em! ... Mẹ cố lên một chút nữa! ... Con và Đường Tâm không muốn lại làm trẻ mồ côi đâu ... em bé cũng chưa chào đời mà … huhu ... huhu “ – Trác Đình vừa nói lớn vừa khóc, bàn tay đang nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của mẹ Tuệ cũng khẽ run theo tiếng khóc.
Trong lúc Trác Đình nắm tay mẹ Tuệ thì Tô Cẩn Hiên lấy hai bàn tay ấn vào phần ngực ngay tim của mẹ Tuệ thực hiện kích tim.
Đường Tâm cũng đưa tay quệt nước mắt, cô vừa giữ tay kiểm tra mạch của ba Tần vừa nói.
“ Không ổn rồi! Duật Phong anh xé áo của ba ra giúp em, nhanh lên! “ – Giọng của Đường Tâm vì lo sợ mà lạc hẳn đi.
Tống Duật Phong bước đến cởi nhanh áo của ba Tần ra thì thấy trước ngực ba Tần là một mảng máu thâm đen bầm tím. Đường Tâm vội đưa tay ấn nhẹ nhàng vào đó thì thấy ba Tần vì đau mà khẽ nhíu mày.
“ Nấc nghẹn... ngực tụ máu bầm ... không thở được ... đúng rồi là tràn dịch màng phổi ... Anh có mang theo cây viết không? “ – Đường Tâm ngẩng đầu nhìn hai người đứng trước mặt mình hỏi
Sở Trường Hy vội đưa cây bút bi trên túi áo của mình cho Đường Tâm.
Đường Tâm lập tức dùng răng cắn phần đuôi bút tháo rời phần thân bút, bỏ ống mức chỉ giữ lại thân bút hình thoi hai đầu thông nhau rồi hít sâu một hơi, một tay cầm thân bút, một tay nắm chặt bàn tay đang cầm thân bút rồi ngồi thẳng lưng dùng sức cắm thân bút mạnh xuống đâm thật sâu vào lồng ngực của ba Tần, ba Tần rướn người khẽ kêu a một tiếng rồi ngất lịm, nhưng không còn những tiếng nấc ngẹn nữa.
“ ... Phải lập tức đưa ba vào bệnh viện ... không kịp mất...! “ – Đường Tâm nhìn Tống Duật Phong nói xong lập tức đứng dậy giúp anh và Sở Trường Hy đặt ba Tần nằm sau xe, Đường Tâm ngồi phía sau một tay đỡ đầu của ba Tần, một tay giữ cổ tay xem mạch. Tống Duật Phong vội mở cửa ngồi vào ghế lái khởi động xe chạy đến bệnh viện trước.
“ Trác Đình, em mau giúp anh đặt mẹ lên xe, mạch tim của mẹ rất yếu, em ngồi bên cạnh nắm tay và liên tục nói chuyện với mẹ cho anh. Trường Hy cậu giúp tôi chạy xe đưa mẹ vào bệnh viện, phải chạy thật nhanh! ... “ – Tô Cẩn Hiên cởi áo sơmi của mình ra chèn vào vị trí “ cửa mình “ của mẹ Tuệ rồi bế mẹ Tuệ đặt lên xe, Trác Đình lập tức vào trong xe ngồi trước cho Tô Cẩn Hiên đặt mẹ Tuệ dựa người lên vai mình vừa khóc vừa lẩm nhẩm nói chuyện cùng mẹ:
“ Con thích em trai... vì con đã có Đường Tâm rồi … nhưng mẹ sinh em gái con cũng sẽ rất yêu thương em ... Con may đồ cho em nhiều lắm… có cả trai lẫn gái ... có phải mẹ giận con không công bằng khi chỉ may đồ cho em mà không may đồ cho mẹ không?... Con quên mất mấy cái nốt nhạc trên phím đàn piano rồi ... mẹ không thức dậy chỉ con con sẽ lại trở thành một Trác Đình mù nhạc cụ cho coi...Mẹ à, mẹ mạnh mẽ lên ... mẹ đừng bỏ tụi con ... mẹ bỏ con con sẽ lại biến thành một Trác Đình chanh chua, đanh đá, hư hỏng đó ...! “
Trác Đình không biết mẹ Tuệ có nghe được những lời cô nói hay không, cũng không nhớ mình đã nói những gì … cô chỉ biết nếu mẹ Tuệ bỏ cô đi thật chắc cô cũng sẽ nổi điên lên rồi sau đó gục ngã mất ...
Có lẽ những lời khẩn khoản tha thiết van xin của Trác Đình cùng những giọt nước mắt thay nhau tuôn rơi rồi chảy xuống rơi trên khuôn mặt trắng bệch của mẹ Tuệ đã giữ chân mẹ Tuệ ở lại cho đến khi Tô Cẩn Hiên bế bà ra khỏi xe, đặt bà lên chiếc giường cấp cứu đã được anh điện thoại bảo nhân viên chuẩn bị sẵn rồi nhanh chóng đẩy mẹ vào phòng cấp cứu. Ca phẫu thuật cho mẹ Tuệ, Tô Cẩn Hiên đích thân tiến hành.
Đường Tâm và Tống Duật Phong sau khi đưa ba Tần vào bệnh viện nhìn theo ba Tần được những y tá đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật vừa xong cũng thấy Tô Cẩn Hiên cùng y tá đẩy mẹ Tuệ vào thẳng phòng cấp cứu.
Đường Tâm lao đến ôm chặt lấy Trác Đình bật khóc, Trác Đình cũng ôm chặt Đường Tâm rồi òa khóc thật to … nỗi đau này chỉ có hai cô mới có cùng một cảm nhận, mới có thể hiểu rõ vì sao nó đau đớn đến như vậy… Trên hai chiếc đầm màu xanh coban của hai cô lúc này toàn là máu của hai người mà hai cô yêu thương quý trọng nhất khi sống ở thế giới này … vậy mà … vậy mà giờ đây hai người đó vẫn không biết sống chết như thế nào? … Hai cô đã làm gì sai rồi sao? … Tại sao ba Tần và mẹ Tuệ vẫn bị tai nạn xe một cách thảm khốc như vậy? … Tại sao???
4 tiếng đồng hồ ngồi chờ trong phòng cấp cứu của bệnh viện đối với Trác Đình và Đường Tâm như thể mấy kiếp trôi qua. Đường Tâm ngồi bất động dựa đầu lên vai Trác Đình, Trác Đình vô lực mệt mỏi dựa vào vai Tống Duật Phong, Sở Trường Hy cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh Tống Duật Phong. Bốn cặp mắt không ngừng chăm chú theo dõi chờ đợi hai cánh cửa phòng phẫu thuật kia mở ra.
Cuối cùng ánh đèn màu xanh lá cây báo hiệu cuộc phẫu thuật đã kết thúc đã hiện lên, Tô Cẩn Hiên từ trong phòng bước ra đưa mắt nhìn Đường Tâm và Trác Đình rồi chậm rãi lên tiếng:
” Ba Tần và mẹ Tuệ đã qua khỏi tình trạng nguy kịch! Anh cũng đã phẫu thuật để lấy em bé ra kịp thời ... nhưng tai nạn xe lần này đã làm tổn thương đến não bộ của cả ba và mẹ ... nên có lẽ ba mẹ sẽ hôn mê một thời gian khá lâu ... Em bé vì phải phẫu thuật ra đời sớm trước gần 2 tháng nên rất yếu ... còn có khả năng bị bệnh tim bẩm sinh ... Hai em nhất định phải mạnh mẽ lên, ba mẹ và em trai rất cần sự chăm sóc của hai em! “
Tô Cẩn Hiên vừa nói xong lập tức bước đến ôm chặt lấy Đường Tâm vô lực ngồi xuống đất ôm mặt khóc nức nở, Tống Duật Phong ôm chặt lấy Trác Đình vì mệt mỏi cùng kiệt sức mà ngã quỵ vào lòng.