Bán Lộ Phu Phu

Chương 45: Chương 45: Nô Tì Làm Không Được Ah!




CHƯƠNG 45. NÔ TÌ LÀM KHÔNG ĐƯỢC AH!

Trong phòng khách, Nam đại ca đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, đứng trước mặt là Lâm Dực đầy bụi đất.

Bỏ ra gần hai giờ đồng hồ, Lâm Dực rốt cục trưng ra sắc mặt phức tạp, nói rõ thật nhiều chuyện mà y đã giấu diếm cha mình trong mấy năm qua, từ Hàn Ninh Cẩn đến Tô Âm, đến chuyện gặp gỡ Ôn Kỳ, kể cả đoạn thời gian dây dưa cùng Ôn Minh, và cả cái ý định sẽ quyết tâm ở cùng Ôn Kỳ vào hiện tại.

Lâm Dực dù sao cũng là giảng viên đại học, ngoại trứ có vẻ hơi khẩn trương, cách ăn nói cũng coi như khá tinh tường.

Sau đó, là một đoạn trầm mặc ngắn ngủi.

Sở dĩ ngắn ngủi, là vì năng lức tiếp nhận của Nam đại ca thật sự đã vượt xa mọi suy đoán của Lâm Dực.

Chưa từng chất vấn những chuyện trong dĩ vãng, càng không đem lực chú ý lực đặt lên vấn đề tính hướng, Nam đại ca bỗng nhiên đưa mắt nhìn sang Ôn Kỳ, hơi dừng lại vài giây, mặt không biểu tình mà mở miệng: “Cậu hiểu rất rõ Lâm Dực?”

Ôn Kỳ hiện đang ngồi ở một bên ghế sa lon, hiển nhiên, nếu so với Lâm Dực, hắn thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều.

“Dối trá, nhu nhược, tự ti, không có nguyên tắc.”

Khi từng âm ngữ không hề có độ ấm được nói ra khỏi miệng của Ôn Kỳ, phòng khách không ngoài ý muốn yên tĩnh trong chốc lát.

Lâm Dực âm thầm lau lau mồ hôi, trên mặt ra vẻ trấn định. Tuy nhiên những lời của Ôn Kỳ nói hoàn toàn là sự thật, nhưng đổi thành bất kì ai khác bị người trong lòng không lưu chút tình cảm mà đánh giá như thế, trong nội tâm cũng sẽ không quá hưởng thụ, đúng không?

“… cậu nói không sai, ” tựa hồ đối với hình dung của Ôn Kỳ coi như thoả mãn, với thần sắc cực kỳ nghiêm túc, Nam đại ca thuận thế nói ra, “Lâm Dực không xứng với cậu.”

Lâm Dực buồn bực, tốt xấu gì mình cũng đang đứng ở bên cạnh đó, hai người bọn họ có thể không cần coi ai ra gì, kẻ xướng người hoạ mà gạt mình sang một bên không?

Hơn nữa mấu chốt là, Lâm Dực đã nghe ra ý tứ trong lời nói của ông, Nam đại ca đang cố ý dẫn dụ Ôn Kỳ nói ra…, cũng đơn giản mà nhắc nhở Ôn Kỳ —— hắn và Lâm Dực không thích hợp.

Vì vậy ho nhẹ một tiếng, lo lắng Ôn Kỳ không am hiểu tình hình thế sự sẽ rơi vào bẫy rập của Nam đại ca, Lâm Dực không để cho Ôn Kỳ nói cái gì đã vượt lên trước hướng Nam đại ca mở miệng: “Cha xem, chúng con đều là người trưởng thành, đã quyết định cùng đi gặp ——.”

“Cha chưa có cho con nói chuyện.”

Ngữ khí lạnh lùng, Nam đại ca nhíu mày đánh gãy lời Lâm Dực.

“…” Xấu hổ mà dừng lại, Lâm Dực nắm chặt song quyền, đáy lòng không hiểu sao lại dâng lên một cỗ bực bội.

“Nếu như chú muốn nghe ý kiến của tôi, tôi có thể giải thích.”

Lâm Dực đang muốn tiếp tục phản bác, vượt ra ngoài ý định, Ôn Kỳ đã thật sự đoán được ý của Nam đại ca.

Sau đó ngay dưới ánh mắt thấp thỏm không yên của Lâm Dực, Ôn Kỳ chậm rãi mà mở miệng: “Lâm Dực hoàn toàn là một người dối trá, ngay lần đầu tiên gặp mặt tôi đã nhìn ra được điều này, em ấy thật chất không hề quy củ như vẻ bề ngoài, hơn nữa nhiều khi đều nghĩ mình là trung tâm, luôn cảm thấy Địa Cầu xoay quanh bản thân, cảm thấy lực chú ý của mọi người chung quanh đều tập trung trên người em ấy, cũng không dám lộ ra một điểm sơ hở, khắp nơi đều ra vẻ miễn cưỡng. Nhìn như vậy có lẽ hơi tự kỷ, nhưng thật ra là bởi vì tự ti, không dám mạo hiểm, lại sợ bị người khác chọc thủng lớp giả trang của mình. Rất thích lo lắng đến những chuyện râu ria của mình và người khác, dễ dàng bị cảm xúc nắm giữ, không có ranh giới cuối cùng.”

Nói xong, không để ý tới tư thái muốn tìm cái lỗ chui xuống làm đà điểu của Lâm Dực, Ôn Kỳ vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn thẳng Nam đại ca: “Điều mà tôi muốn nói là, sự giả dối của Lâm Dực khi ở trước mặt tôi, từ trước đến giờ đều chỉ có một kết quả —— bị vạch trần.”

“Nhu nhược không sao, tôi không quan tâm, huống chi em ấy đã thay đổi rất nhiều.”

“Tự ti, tôi có thể cho em ấy đủ cảm giác an toàn.”

“Nguyên tắc của vấn đề…tôi có thể chậm rãi dạy em ấy.”

Ngữ khí một mực bảo trì đâu vào đấy, cuối cùng, Ôn Kỳ nhìn về phía Nam đại ca hừ cười một tiếng: “Kỳ thật kinh nghiệm của chú rất nhiều, đã sớm minh bạch những…đây không phải là vấn đề chính ngăn trở hai người, ai cũng có khuyết điểm, trên đời cũng không tồn tại thứ gọi là ai không xứng với ai.”

“Chú không vội phê bình tính hướng cúa chúng tôi, là vì… trong nội tâm của chú đã có đáp án.”

Nói xong, Ôn Kỳ quan sát Nam đại ca, ánh mắt trầm ổn, lẳng lặng mà chờ đợi đối phương mở miệng.

Không hề nghi ngờ, phải nói cho đúng là, lúc này Lâm Dực thiệt tình không trấn định nổi rồi, con mắt híp híp phía sau thấu kính đã bắt đầu…, đem hết toàn lực khống chế độ cong nơi khóe mắt, y không thể ở trước mặt Nam đại ca vì quá đắc ý mà hiển lộ nguyên hình.

“…”

Một hồi trầm mặc, thần sắc u tối, chỉ thấy gương mặt nguyên bản vẫn kéo căng của Nam đại ca đã hơi có chút dao động.

Hai nam nhân không thể kết hôn, cũng không có khả năng sinh con, thậm chí còn bị đa số mọi người ghét bỏ, bọn họ cùng một chỗ, bản thân mỗi người đã tự lập nên một lời hứa hẹn, ai cũng không có tư cách phê bình dũng khí của bọn họ.

“Trong quân đội từng có…vài người giống như mấy đứa, khi đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, còn học theo những chiến hữu khác cười nhạo bọn hắn…Chú vẫn luôn rất hối hận.”

Như có điều suy nghĩ, Nam đại ca mở miệng, lại cũng không nói gì quá rõ ràng.

Thở dài, ánh mắt cuối cùng chuyển hướng Lâm Dực, vài phút sau, thanh âm của Nam đại ca một lần nữa dẫn theo một sự nghiêm khắc không thể bỏ qua.

“Hai đứa chính xác đều là người trưởng thành rồi, cha cũng tin hai đứa cũng không phải nóng vội nhất thời mà nói mấy chuyện này lừa gạt cha, cho nên chuyện sau này, hai đứa đều phải nghe lời cha.”

Mí mắt run lên, bằng sự hiểu biết vô cùng rõ ràng của Lâm Dực đối với Nam đại ca, rõ ràng là, điều tiếp theo mà ông nói chắc chắn sẽ chẳng dễ làm chút nào.

Quả nhiên.

“… Hai người các ngươi, mỗi tháng phải cầm tờ kiểm tra sức khoẻ đến báo cáo nhanh cho cha biết.”

“Hơn nữa đều đã thành niên rồi, cha cũng không kiêng kị cái gì, nhưng phải nói trước, ở trước mặt hai đứa nhỏ không thể có bất kỳ hành động thân mật nào, hài tử không có nghĩa vụ phải tiếp nhận hai đứa, hai đứa cũng không thể ảnh hưởng đến mấy đứa nhỏ còn chưa có hình thành sức phán đoán như vậy.”

Vô ý thức nhớ tới cái gì, Lâm Dực vội vàng gật đầu, buông thỏng gương mặt tràn đầy xấu hổ.

Kết quả ngay sau đó, chuyện càng xấu hổ đã xảy đến rồi.

Mặt không đổi sắc, Nam đại ca phát ra một đạo thánh chỉ cuối cùng ——

“Lúc quan hệ, phải mang đồ bảo hộ đầy đủ.”

Nói xong, Nam đại ca ý vị thâm trường nhìn Lâm Dực một cái, rồi đứng dậy bỏ đi.

“…”

Thế là, trong lúc gương mặt bùng cháy dữ dội, Lâm Dực nhịn không được vặn xoắn nơi đáy lòng: con mẹ nó những lời này tuyệt đối không thể nói với cha rồi!

—— Nô tì làm không được ah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.