Bán Lộ Phu Phu

Chương 44: Chương 44: Vác Súng Trên Lưng Bảo Vệ Chính Quyền




CHƯƠNG 44. VÁC SÚNG TRÊN LƯNG BẢO VỆ CHÍNH QUYỀN

Giằng co suốt cả một buổi sáng, Lâm Dực nhẹ nhàng hít thở, nằm ở trên giường, vô luận như thế nào cũng ngủ không được nữa.

Quay đầu, trông thấy Ôn Kỳ vừa tắm xong bước tới, lấy ra khăn tắm, một lần nữa mặc quần áo vào.

Lâm Dực có chút chột dạ, tuy động tác của Ôn Kỳ cơ hồ nhìn không ra một tia sơ hở gì, nhưng vào lúc hắn xoay người cầm quần tây lên, vẻ mặt bỗng nhiên cứng ngắc của đối phương đã nói rõ —— mình hình như đã yêu cầu quá độ rồi.

Không thể nghi ngờ, Ôn Kỳ đã không hoàn toàn nắm quyền chủ động trong tay, về sau còn cố ý phóng nước cho Lâm Dực, đây mà nói quả thực giống như một tin mừng đột nhiên đến gõ cửa nhà y vậy, Lâm Dực tin chắc rằng tình tiết đảo chính như thế sẽ tuyệt không bao giờ xuất hiện lần nữa trong cuộc sống sau này, cho nên căn cứ vào nguyên tác nhân sinh khổ đoản nên phải kịp thời hưởng lạc, y đã không chút do dự đem Ôn tiểu mỹ nhân cho KO rồi.

Cái gọi là bỏ đá xuống giếng cũng không gì hơn cái này, bề ngoài tuy là một người đàn ông vô hại với cả người lẫn vật, nhưng trong nội tâm thật chất là một lão sói già đang vẫy đuôi phạch phạch.

Ho nhẹ một tiếng, Lâm Dực ngượng ngùng mà mở miệng: “Anh muốn đi ra ngoài?”

Ôn Kỳ cầm áo khoác bên cạnh qua, bình tĩnh ngẩng đầu: “Như thế nào? Không đi gặp Nam đại ca của em sao?”

Trừng to mắt, Lâm Dực bỗng nhiên xấu hổ một hồi, chuyện trọng yếu như vậy mà y lại quyên mất.

“Bằng không thì đổi sang ngày mai vậy,” ngồi dậy, Lâm Dực nhìn nhìn Ôn Kỳ, “Anh nghỉ ngơi một chút đi, tối hôm qua anh cũng không ngủ được, mới vừa rồi còn —— ”

Không dám nói tiếp, Lâm Dực cúi đầu vuốt kính mắt để tránh khỏi ánh mắt đột nhiên phát lạnh của Ôn Kỳ.

“Ngày mai tôi không rảnh,” hừ lạnh một tiếng, Ôn Kỳ cự tuyệt thập phần dứt khoát, “Tôi chỉ xin nghỉ có ngày hôm nay.”

“…”

Trầm mặc vài giây, Lâm Dực bắt đầu sột sột soạt soạt mặc quần áo vào, y phát hiện đầu óc của mình càng ngày càng không dùng được nữa, Ôn Kỳ bận bịu công tác như vậy làm sao có thể rãnh rỗi như y được?

“Vậy anh…miệng vết thương đã bôi thuốc chưa?”

Trước khi ra cửa, Lâm Dực vẫn xoắn xuýt như cũ mà hỏi thành tiếng.

Y đã đơn giản đề cập qua với Ôn Kỳ, Nam đại ca đã thật sự biết việc mình là một đồng tính luyến ái, cũng vì vậy mà hai người bọn họ đã biết rõ chuyến đi này nhất định sẽ không dễ dàng, y đặc biệt sợ Ôn Kỳ sẽ che dấu tất cả những uất ức trong lòng.

Kết quả Ôn Kỳ nhìn cũng chưa thèm nhìn y một lần, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.

Vì vậy, ra vẻ trấn định mà theo sát phía sau, Lâm Dực thức thời mà ngậm miệng. Muộn tao như y, cũng đã ý thức được thân phận nhỏ bé của mình, nếu như còn không biết thu liễm, thì điều đang chờ đợi y phía trước sẽ chẳng dễ chịu gì.

Nghĩ như thế, Lâm Dực đẩy gọng kính, mơ hồ cảm thấy có chút hưng phấn…

Nửa giờ sau, hai người dừng lại ở dưới chung cư nhà Lâm Dực.

“Nam đại ca?”

Đóng cửa xe, Lâm Dực kinh ngạc mà nhìn về phía quảng trường của tiểu khu.

Nam đại ca chính xác có thói quen luyện công vào mỗi buổi sáng, chẳng phân biệt là mùa nào, bốn năm ông cụ đều sẽ tụ lại một khối cùng đánh thái cực quyền, thật là tiên phong đạo cốt, tới khi ngẩng đầu có thể trông thấy đội ngũ hoành tráng của nhóm bác gái đang nhảy ở quãng trường, miễn bàn là có bao nhiều đẹp mắt rồi.

Chỉ là vào giờ này khắc này, Lâm Dực rõ ràng không có ngờ tới chính là ngay sau hôm Nam đại ca biết mình là một tên đồng tính luyến ngày…ông ấy vẫn có thể kiên trì mà đi luyện công vào buổi sáng như vậy.

Mà điều kinh ngạc hơn, là đến khi chấm dứt quá trình tập luyện, chỉ thấy Nam đại ca đi thẳng một đường tới cửa.

“Nam —— ”

Chữ kế tiếp còn chưa kịp kêu ra, cái cổ của Lâm Dực bỗng nhiên đã bị nắm chặt, tiếng kêu thảm thiết như mổ heo vang lên, trực tiếp bị quật ngã trên mặt đất trước toàn bộ người ở tiểu khu.

Nội tâm cả kinh, Lâm Dực biết rõ Nam đại ca lúc này đã thật sự phát hỏa.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Nam đại ca giáo huấn Lâm Dực đều sẽ không cố kỵ bất luận kẻ nào, làm sai thì nên bị trừng phạt, vấn đề thể diện từ trước đến nay không hề nằm trong phạm vi cân nhắc của Nam đại ca.

Tựa như lúc tiểu nha đầu vừa mới bắt đầu đi nhà trẻ, cơ hồ mỗi sáng sớm đều diễn ra một màng đại náo, một hồi khóc một hồi hô hào, dù nói cái gì cũng không chịu đi, có một lần Lâm Dực thật sự mềm lòng, đã gạt Nam đại ca xin nghỉ một ngày rồi mang nhóc con ra ngoài chơi. Kết quả bị Nam đại ca phát hiện, một lớn một nhỏ cứ thế đứng nghiêm trang tại quảng trường trong một tiếng đồng hồ, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung —— cực kì xấu hổ.

Hiển nhiên, lần này cũng không ngoại lệ.

Bất quá Lâm Dực hoàn toàn là đáng đời, y tối hôm qua mới bị Nam đại ca tát vào mặt có một cái liền chạy ra ngoài tìm tiểu tình nhân của mình, y có đặt từng đặt bản thân vào cảm xúc của Nam đại ca bao giờ chưa?

Sờ lên tuyết trên sống mũi, Lâm Dực ngẩng đầu, lại chỉ kịp trông thấy Ôn Kỳ tựa ở trước cửa xe hơi hơi nheo mắt, ngay sau đó, Nam đại ca đã đá một cước vào phía sau lưng của y.

—— vác súng trên lưng bảo vệ chính quyền.

Đây chính là triết lý của người gỗ Nam đại ca, người quân nhân tuyệt đối phải trung thành với chính nghĩa.

Vì vậy, Lâm Dực tựa như một đứa học sinh tiểu học bị Nam đại ca đánh đuổi tháo chạy từ đầu xe đến đuôi xe, đầy đầu đầy người đều là tuyết, bộ dáng chật vật đến cực điểm.

Mà Ôn Kỳ, lại xem việc này như không liên quan đến mình, thập phần trấn định mà tiếp tục tựa ở cửa xe, hoàn toàn không có ý định tiến lên ngăn cản.

Cuối cùng, lúc Nam đại ca kéo cánh tay đem Lâm Dực lôi lên thì bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt rơi lên vết seo cực kì rõ ràng trên bàn tay phải của Lâm Dực, há to miệng, thở hổn hển: “Con bị làm sao mà có vết sẹo này hả?”

Cũng đúng lúc này, Ôn Kỳ rốt cục đi tới, sắc mặt lạnh nhạt ——

“Nếu chú đã giáo huấn đủ rồi, thì chúng ta lên lầu nói chuyện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.