Bàn Long

Chương 6: Q.9 - Chương 6: Quyết chiến




Kiều An bệ hạ cùng Vũ thân thân truyền đệ tử Khải Ni Ân lập tức đứng lên chào hỏi với Hắc Đức Sâm. Hắc Đức Sâm cũng phi thường thân thiết,chào hỏi với Kiều An bệ hạ,Khải Ni Ân tiên sinh. Sau đó ba vị chủ tọa ngồi xuống.

Phía sau vị trí của ba người còn có một hàng ghế ngồi,ở đó ngồi mấy người hoàng hậu,phi tần,hoàng tử,công chúa của hoàng tộc.

“Ni Na.” Ốc Đốn thấy được trong mấy người đó còn có Ni Na.

Ni Na cũng thấy được Ốc Đốn,thời gian gần đây,hoàng đế bệ hạ đều cấm Ni Na xuất cung khiến Ni Na cùng Ốc Đốn đã một tháng không được gặp nhau.Với cảm tình của Ni Na và Ốc Đốn,ba ngày không gặp đã như ba năm,huống chi hơn một tháng không gặp,đây quả thật là một sự hành hạ lớn đối với họ.

Ốc Đốn,Ni Na nhìn nhau đều cảm nhận được tình yêu cùng sự quan tâm nồn đậm từ đối phương

“Hừ.” Bối Lỗ Mặc thấy vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng,nếu là người thường,cách mấy trăm thước căn bản là nhìn không rõ,nhưng thị lực của Bối Lỗ Mặc là bình thường sao?Ánh mắt của hai người hắn đều thấy rõ.

Đôi khi thị lực quá tốt cũng không phải là chuyện hay ho gì.

Lão giả tóc bạc nhìn về phía ba người Kiều An bệ hạ, Kiều An bệ hạ nhìn hắn gật đầu,lão giả tóc bạc liền cười,cao giọng nói : “Các vị xin im lặng,cuộc quyết chiến giữa hai đại thiên tài của chúng ta sắp bắt đầu,người đầu tiên lên tràng là người đưa ra khiêu chiến – Vũ thần thân truyền đệ tử Bối Lỗ Mặc.”

Người khiêu chiến lên tràng trước,bị khiêu chiến lên sau,đây là qui củ.

Bối Lỗ Mặc lưng đeo trường kiếm,mặc trang phục võ sĩ màu lam,dưới chân vừa động,cả người nhảy ra xa mấy chục thước,trực tiếp lên sân đấu.

"Bố lỗ mặc!"

"Bố lỗ mặc!"

Trong tám vạn người xem,có rất nhiều người hô tên Bối Lỗ Mặc,người ủng hộ Bối Lỗ Mặc hiển nhiên là phi thường nhiều. Trong lòng rất nhiều người,Áo Lợi Duy Á, Bối Lỗ Mặc chính là niềm kiêu hãnh của đế quốc.

“Im lặng!” lão giả tóc bạc mỉm cười nói : “Tiếp theo,Ốc Đốn bá tước đến từ Long huyết chiến sĩ gia tộc lên sân đấu.”

"Xuy -"

Ốc Đốn cởi áo,nửa người trên ở trần,thân hình cường tráng hoàn toàn lộ ra. Hành động này nhất thời làm người xem hưng phấn hô to.

“Hừ.” Bối Lỗ Mặc trên chiến đài thấy vậy chỉ là hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường.

Sau đó Ốc Đốn mang theo chiến đao Đồ Lục nhảy lên sân đấu. Với thân hình cường tráng cao hai thước hai của Ốc Đốn lại thêm chiến đao Đồ Lục,đặc biệt là càng ở trần nửa người làm cho cả người Ốc Đốn đều phát ra vẻ cường hãn.

Cường hãn!

Loại cường hãn như vậy đều là mọi người kích thích đến hét lên :

"Ốc đốn!"

"Ốc đốn!"

Những tiếng hoan hô này cũng chứng minh người ủng hộ Ốc Đốn không thua gì Bối Lỗ Mặc.

“Bối Lỗ Mặc có thể được Vũ thần thu làm đệ tử tới cùng có điểm gì xuất sắc? Hôm nay mọi người sẽ rõ.” lão giả tóc bạc lớn tiếng nói : “Về phần Long huyết chiến sĩ trong truyền thuyết vì sao được xưng tụng là chung cực chiến sĩ,hôm nay mọi người cũng có thể thấy được.”

"Bây giờ, ta tuyên bố -"

Âm thanh của lão giả tóc bạc cao vút lên : "Trận đại chiến này, bắt đầu!"

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt,bên ngoài thân thể Ốc Đốn bị long lân màu xanh bao phủ,long giác trên trán mọc ra,long vĩ màu xanh xuất hiện làm cả đấu võ trường đều chấn động.Dưới ánh mặt trời,long lân màu xanh tỏa ra quang mang chói mắt.

"Nga~~"

Trên khán đài vang lên một tràng tiếng kinh hô,những người ở đây không ai thấy qua Long huyết chiến sĩ biến thân.Lần đầu thấy Ốc Đốn biến thân không khỏi làm tất cả kinh sợ.Nhưng chỉ trong chốc lát,sau đó lại là tiếng hoan hô càng điên cuồng hơn.

“Long huyết chiến sĩ?” ánh mắt ba người trên vị trí chủ tọa đều sáng lên,Hắc Đức Sâm càng có hứng thú nhìn Ốc Đốn,nghĩ : “Nếu hắn đạt đến thánh vực thì tốt.”

Trong truyền thuyết, thánh vực long huyết chiến sĩ, chính là thánh vực cường giả mạnh nhất.

Mà bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm lại là đệ nhất cường giả,Hắc Đức Sâm đã nhiều năm không được nếm qua cảm giác thất bại. Đích xác,nếu cùng thần cấp cao thủ giao chiến,hắn chắc chắn sẽ thất bại,nhưng thua mà không có chút phản kháng lực như vậy Hắc Đức Sâm cũng không có biện pháp.

Hắn rất mong đợi có một thánh vực cường giả có thể đánh bại hắn.Có lẽ như vậy sẽ giúp hắn đột phá giới hạn cuối cùng,đạt đến thần cấp.

"Đây là long huyết chiến sĩ sao?" một thiếu niên khoảng mười một tuổi nắm tay Ni Na hỏi,Ni Na nhìn thân ảnh trên chiến đài gật đầu nói : “Đúng vậy,đây chính là Long huyết chiến sĩ cực mạnh trong truyền thuyết.”

Với cảm tình của Ốc Đốn với Ni Na,Ốc Đốn đã sớm biểu diễn biến thân trước mặt Ni Na.

“Ha ha,Long huyết chiến sĩ,rất tốt.” Bối Lỗ Mặc nhìn Ốc Đốn,cười to : “Bất quá, A Kỳ Tác Huân gia tộc chúng ta đến giờ vẫn không công nhận chung cực chiến sĩ là mạnh nhất.” Bối Lỗ Mặc lạnh lùng nhìn Ốc Đốn,rút ra trường kiếm.

Thân trường kiếm bán trong suốt như khối băng,dưới sự chiếu rọi của mặt trời lại phản xạ ra ánh sáng bảy màu mộng ảo. Bối Lỗ Mặc tự tin nhìn Ốc Đốn,lớn tiếng nói : “Đây là bảo kiếm Băng mộng mà đại ca tặng ta.”

Ốc Đốn giơ ngang chiến đao Đồ Lục,lạnh lùng nói : “Chiến đao Đồ Lục,truyện thừa chi bảo của Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta,thiếp thân vũ khí của đời thứ nhất Long huyết chiến sĩ.”

“À.” Bối Lỗ Mặc cười lạnh một tiếng.

Tất cả mọi người trên khán đài đều im lặng,mở to mắt nhìn kĩ trận thiên tài quyết chiến này như sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ nào đó.

"Hô!"

Nháy mắt, Bối Lỗ Mặc biến mất tại chỗ,trên sân đấu sinh ra một trận kình phong.Kình phong quét qua Ốc Đốn,Ốc Đốn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“A?” Ốc Đốn đột nhiên thấy bên trái xuất hiện thân ảnh Bối Lỗ Mặc,đang lúc Ốc Đốn xoay người chuẩn bị công kích thì lại cảm thấy bên phải có một đạo kình phong đánh úp lại,bên phải mới là chân thân của Bối Lỗ Mặc.

Bối Lỗ Mặc cười lạnh nhìn về phía Ốc Đốn,Băng mộng trường kiếm trong tay chém về Ốc Đốn không chút lưu tình.Ốc Đốn đưa lưng về phía hắn,long vĩ giống như một cây roi sắt dài đánh tới

“Ba!” long vĩ mạnh mẽ đánh lên thân kiếm,đánh lên thân thể Bối Lỗ Mặc.

"Oanh!"

Bối Lỗ Mặc giống như bao cát bị đánh bay lên,giữa không trung, Bối Lỗ Mặc xoay người một cách hoa mỹ,cuối cùng nửa quì đáp xuống bên bờ sân đấu.Tất cả người xem nín thở,không dám hô to một tiếng.

"Phốc." Trong miệng Bối Lỗ Mặc phun ra một ngụm máu tươi,nhìn lại vị trí bị long vĩ đánh trúng,quần áo đã bị xé rách,trên ngực mặc dù được đấu khí bảo vệ như đấu khí đã bị đánh tan làm xuất hiện một miệng vết thương có thể thấy rõ,máu tươi đang từ đó chảy ra.

Lúc này Ốc Đốn xoay người,một tia kim quang trong đôi mắt màu đen xoẹt qua, lạnh lùng nhìn Bối Lỗ Mặc .

“Lực lượng thật mạnh.” Bối Lỗ Mặc thấp giọng nói.

Không thể nghi ngờ,đồng cấp bậc chiến sĩ nếu so lực lượng,công kích thì cản bản không phải là đối thủ của Long huyết chiến sĩ.Một cái quất của long vĩ cũng đủ làm Bối Lỗ Mặc trọng thương.

Bố lỗ mặc hoàn toàn hiểu được,vừa rồi cùng Ốc Đốn đấu,hắn không bị Ốc Đốn công kích đến,chỉ là lướt qua,nếu thật sự bị đánh trúng,sợ rằng sẽ không đơn giản như bây giờ.

"Đông!"

Hai chân Ốc Đốn dậm mạnh xuống đất,cho dù sàn đấu đã có ma pháp trận bảo vệ nhưng cũng bị chấn chiến lên,nháy mắt Ốc Đốn đã vượt qua khoảng cách trăm thước,trực tiếp tới trước mặt Bối Lỗ Mặc.

"Hát!"

Chiến đao Đồ Lục mang theo lực lượng vô tận trực tiếp chém xuống,Bối Lỗ Mặc không chút do dự hướng bên cạnh né tránh,cùng lúc bổ ra một đao,cả người Ốc Đốn đều xoay tròn,hai chân xoay tròn cực nhanh như một bánh xe gió,hung hăng đánh về phía Bối Lỗ Mặc. Bối Lỗ Mặc căn bản không dám trực tiếp đỡ mà nhanh chóng lui về phía sau.

“Ba!”

Dù đã nhanh lùi lại nhưng long vĩ đã như chớp đánh tới, Bối Lỗ Mặc vội dùng Băng mộng kiếm đến đỡ.

"Bồng!"

Dù đánh lên Băng mộng kiếm nhưng cỗ xuyên thấu lực vẫn đánh văng Bối Lỗ Mặc ra phía xa xa của sàn đấu,cả người rơi mạnh lên vách khán đài.

“Oanh!” tường đá của khán đài vỡ vụn,đá vụn bay ra thành một trận bụi mù.Tất cả người xem hấp một ngụm khí lạnh,Long huyết chiến sĩ thật sự quá đáng sợ,vì phòng ngự đáng

Cho dù trừu tại băng mộng trên thân kiếm, chính là nọ,vậy cổ đáng sợ đích đánh sâu vào lực như trước tương bố lỗ mặc cả người trừu địa tạp hướng xa xa địa khán thai, khán trên đài đích lập tức né tránh ra, bố lỗ mặc cả người hung hăng địa nện ở khán trên đài.

"Oanh!" Thạch chất khán thai vỡ vụn ra. Đá vụn vẩy ra, một mảnh bụi mù.Tất cả người xem hít một ngụm khí lạnh.Vì sự phòng ngự đáng sợ của lân giáp nên tay,chân,long vĩ đều có thể cùng binh khí của đối phương va chạm.Chiếm ưu thế tuyệt đối!

"A~~~" một tiếng rống giận vang lên.Từ trong bụi mù, Bối Lỗ Mặc vọt đến,song hắn không hướng về Ốc Đốn mà hướng về một bên sân đấu,liên tục điểm ba lần trên mặt đất, Bối Lỗ Mặc đã đến bên kia sân đấu.

" Bối Lỗ Mặc, ngươi phải thua không thể nghi ngờ." Ốc Đốn lạnh lùng nói.

Trên người Bối Lỗ Mặc nhuộm màu máu,nhưng Bối Lỗ Mặc vẫn đứng thẳng như trước, Bối Lỗ Mặc không nhìn Ốc Đốn mà là nhìn trường kiếm trong tay,nói : “Ta vốn nghĩ dựa vào kiếm pháp do mình lĩnh ngộ để đánh bại ngươi,nhưng xem ra bây giờ chỉ có thể dùng kiếm pháp của đại ca dạy ta.”

“Kiếm pháp của đại ca ngươi?”

Hắc Đức Sâm trên khán đài cũng nghe rõ,thầm nghĩ : “Là quang ảnh kiếm của Áo Lợi Duy Á sao?Không biết hắn học được mấy thành bản lĩnh từ đại ca hắn.”

Lâm Lôi phía dưới cũng nhướng mày.

Kiếm pháp của Áo Lợi Duy Á?

“Nhớ kĩ,đánh bại ngươi chính là quang ảnh kiếm!” Bối Lỗ Mặc lạnh lùng nói,đột nhiên Băng mộng kiếm trong tay hắn bao trùm một tầng kiếm quang màu vàng.

"Ông~~"

Quỉ dị là cái bóng của Bối Lỗ Mặc trên chiến đài đột nhiên biến thành hai nhân ảnh,trường kiếm cũng biến thành hai thanh.Sau đó hai nhân ảnh lại biến đổi,hai biến bốn,bốn biến tám…

Quá quỉ dị!

“Tốc độ thật kinh người!” với cảnh giới lĩnh ngộ của Lâm Lôi hôm nay dĩ nhiên cũng nhìn ra được Bối Lỗ Mặc dùng một loại tốc độ kinh người làm ra một màn này.

“Tốc độ này so với tốc độ nhanh nhất ở trạng thái hình người của ta còn nhanh hơn môt chút.” Lâm Lôi trong lòng thất kinh.

Ốc Đốn trịnh trọng nhìn hết thảy,hắn cảm thấy bốn phía đều là thân ảnh Bối Lỗ Mặc. Tốc độ Bối Lỗ Mặc cực nhanh,so với hắn cũng nhanh hơn nhiều,so với trang thái hình người của đại ca mình còn muốn nhanh hơn.

“Ngươi thua rồi.”

Âm thanh lạnh như băng phảng phất từ đông đảo các ảo ảnh đồng thời nói ra,đang lúc Ốc Đốn còn cẩn thận đề phòng,quang ảnh lóe lên, Bối Lỗ Mặc đã đến trước mặt hắn.

"Phốc xích!"

Ốc Đốn căn bản không kịp dùng chiến đao để đỡ,chỉ có thể dùng bả vai đỡ một kiếm này.

"Thương!"

Giống như tiếng kiem chúc đánh vào nhau,Băng mộng kiếm chỉ là lưu lại trên người Ốc Đốn một dấu ấn trắng,mà long vĩ của Ốc Đốn “xoát” một tiếng mạnh mẽ đánh ra.

Nhưng Bối Lỗ Mặc lại biến mất.

Một kích không trúng, lập tức lui về sau.

"Chuyện gì xảy ra?" Ốc đốn kinh hãi,thầm nghĩ : "Hắn vừa rồi sao lại đột nhiên đến trước mặt ta vậy?"

Lâm Lôi phía dưới nhìn qua cũng hiểu được : “Lợi dụng hiệu quả của quang ảnh huyễn tượng,đợi khi kẻ khác không chú ý,dùng bản thể đến gần.Tại lúc đối phương còn chưa phản ứng đến thì đi đến trước mặt đối phương.”

Đối phó với chiêu này,Lâm Lôi hoàn toàn có thể dựa vào cảm ứng đối với phong là có thể dễ dàng xác định chân thân đối phương.

Nhưng Ốc Đốn không có lĩnh ngộ đến như vậy.

“Sao có thể đều là bóng người chứ?” Tám vạn người đang xem đều trợn tròn mắt,cỉ thấy trên sân đấu xuất hiện mười sáu thân ảnh của Bối Lỗ Mặc,khi một đạo ánh sáng vàng chói mắt xẹt qua,thân ảnh của Bối Lỗ Mặc lại xuất hiện ở một vị trí khác.

Số lượng thân ảnh luôn bảo trì mười sáu cái!

Một thân ảnh biến mất thì một cái khác lại xuất hiện tại một vị trí khác,mỗi lần biến ảo đều có ánh sáng vàng lấp lánh.

Quỷ dị.

Ốc Đốn cảm thấy kinh hãi,lại là một tia sáng vàng lấp lánh,Ốc Đốn chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên,trường kiếm của Bối Lỗ Mặc cũng đã đến trước mặt. Bối Lỗ Mặc lúc này không công kích vị trí nào khác mà đánh thẳng vào mắt Ốc Đốn.

Kiếm quang màu vàng lóe lên,mũi kiếm đã đến trước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.