Bàn Long

Chương 8: Q.6 - Chương 8: Sát Ý Quá Nặng




Trong cuộc ám sát lần này, phủ đệ của Lâm Lôi mất mười tám Chiến Binh Quang Minh Giáo Đình, ngoài ra còn bốn thị nữ, hai nô bộc. Chiếu hôm ấy, Quang Minh Giáo Đình lập tức tăng cường lực lượng bảo vệ tòa phủ đệ.

Buổi tối, trong khách sảnh phủ đệ.

“Lâm Lôi, khanh không sao chứ?” Quốc vương Khắc Lai Đức ân cần thăm hỏi.

“Tạ ơn Bệ hạ, chỉ là mấy vết thương nhẹ...” Lâm Lôi nhìn xuống canh tay đang băng bó.

Thực ra lần này hắn không hề xây sát, nhưng Lâm Lôi không muốn để người khác nghĩ mình quá lợi hại nên đã tự tạo một số vết thương ngoài da. Chỉ là lấy dao rạch một đường trên cánh tay mà thôi... Cảm giác đau đớn so với lần Long hóa thoát xác đầu tiên còn dễ chịu hơn nhiều.

“Không sao thì tốt rồi!” Công tước Bạc Đức Sâm đi cùng Khắc Lai Đức cười hòa nhã. Lâm Lôi không nén nổi quay sang nhìn ông ta.

Tối nay đáng lẽ sẽ là cuộc thăm viếng của Bạc Đức Sâm tới phủ đệ của hắn, nhưng vì vụ thích sát mà kế hoạch này phải hủy bỏ.

......................

“Lâm Lôi đại nhân!” Một kỵ sĩ Giáo Đình bước tới bẩm báo: “Hồng Y Đại Chủ Giáo Cát Nhĩ Mặc Đại nhân tới!”

“Cát Nhĩ Mặc Đại nhân?” Lâm Lôi chỉnh lại quần áo, đích thân ra tận ngoài cổng đón Cát Nhĩ Mặc.

Trong Quang Minh Giáo Đình, bề trên mà hắn thân thiết và có quan hệ tốt nhất chính là vị Hồng Y Đại Chủ Giáo Cát Nhĩ Mặc này. Người ta đã có mắt xanh, tất nhiên mình cũng tận sức bồi đáp.

“Lâm Lôi, ta có một tin vui cho con!” Cát Nhĩ Mặc vừa nhìn thấy Lâm Lôi đã hồ hởi nói ngay.

Lâm Lôi ngờ vực nhìn Cát Nhĩ Mặc: “Đại nhân, chuyện vui gì vậy?”

Cát Nhĩ Mặc cười tươi tỉnh: “Lâm Lôi, con có biết trong Quang Minh Giáo Đình chúng ta có một số người đặc biệt, những Khổ luyện giả hay không?”

“Con biết!” Lâm Lôi gật đầu.

Lần trước khi hắn bị cao thủ của Hắc Ám Giáo Đình bắt cóc, chính là một vị phó Tài phán trưởng và một vị Khổ tu giả chỉ huy một đội chấp sự đã dọa cho địch nhân sợ chạy, nhờ vậy mà Lâm Lôi mới về được Phần Lai Thành.

“Trong Quang Minh Giáo Đình chúng ta, một số nhân vật say mê Ma Pháp hoặc Võ đạo đã gia nhập vào hàng ngũ những Khổ tu giả. Có thể nói, cho dù là Kỵ sĩ đoàn trong Thần Điện hay Sở tài phán, đã nói đến cao thủ thì không sao sánh được với những Khổ tu giả...” Cát Nhĩ Mặc cười ha ha, đoạn vỗ vai Lâm Lôi: “Ta nói chuyện này với con, vì con rất có triển vọng sẽ trở thành đệ tử truyền kỳ của một vị Khổ tu giả cao siêu nhất!”

“Khổ tu giả cao siêu nhất?” Lâm Lôi chau mày nghi ngờ.

Cát Nhĩ Mặc cười nhạt: “Vị Khổ tu giả này thuộc vào những nhân vật đứng đầu trong giới khổ tu, cũng có địa vị cực lớn trong Thần Điện của Quang Minh Giáo Đình chúng ta. Thực lực của vị đó, e rằng trong khắp Ngọc Lan Đại Lục này chỉ ba người là hơn được mà thôi...”

“Ba người?” Lâm Lôi lập tức cảm thấy rất hiếu kỳ: “Cát Nhĩ Mặc Đại nhân, ba người mà ngài nói là ai?”

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã vào đến phòng khách.

Cát Nhĩ Mặc không trả lời ngay mà ra hiệu với người chủ tế tháp tùng, chủ tế đó vội xua các tì bộc ra ngoài, còn đóng luôn cả cửa chính.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Cát Nhĩ Mặc, Lâm Lôi... và Bối Bối.

“Lâm Lôi, rất có thể sau này con sẽ gặp họ nên ta nói một chút cũng không sao.” Cát Nhĩ Mặc ra vẻ thần bí.

Lâm Lôi tò mò nhìn ông ta.

Cát Nhĩ Mặc thở dài một hơi: “Trong Ngọc Lan Đại Lục có ba người đã hoàn toàn vượt qua ngưỡng Thánh Vực, chính là ba người ta muốn nói tới.”

“Vượt qua ngưỡng Thánh Vực, đó không phải là Thần ư?” Lâm Lôi kinh ngạc.

“Đúng, có thể gọi họ là Thần!” Cát Nhĩ Mặc gật đầu.

Lâm Lôi lập tức lắng nghe như nuốt lấy từng lời một.

Cát Nhĩ Mặc chậm rãi: “Ba nhân vật này, người thứ nhất là Sinh Mệnh Thần Điện Đại Tế Ti của Đế quốc Ngọc Lan, thường chỉ gọi là Đại Tế Ti. Không ai biết năm nay ông ta đã bao nhiêu tuổi, cả ta cũng không rõ, chỉ biết rằng ông ấy sống đã rất lâu rồi...”

Lâm Lôi nhè nhẹ gật đầu.

“Nhân vật thứ hai cũng đã rất cao tuổi, chính là chủ nhân đích thực của Hắc Ám Chi Sâm, đệ tam hung của Đế quốc Ngọc Lan. Nghe nói người này thuộc một tộc Ma Súc nhưng đã đạt đến trình độ có thể biến hóa thành người. Lâm Lôi, con phải biết rằng, Ma Súc ngay cả khi đạt ngưỡng Thánh Vực, nhiều nhất cũng chỉ có thể thay đổi kích thước cơ thể, cùng lắm là nói được tiếng người mà thôi, vốn không thể biến thành hình dạng như con người. Một Ma Súc tu luyện đến mức có thể mang hình dạng của con người, quả thực đáng sợ, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình...”

Lâm Lôi khẽ gật đầu.

Hắn đã từng nghe Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhắc tới hai nhân vật này, vào thời Kha Ốc Đặc còn sống thì hai người này là thiên hạ vô địch.

“Vậy còn nhân vật thứ ba?” Lâm Lôi hỏi.

Cát Nhĩ Mặc lại thở dài: “Người thứ ba chính là người mà trong lòng ta khâm phục nhất. Ông ta chính là Khai Quốc Đại Đế của cường quốc quân sự Áo Bố Lai Ân Đế quốc, hùng mạnh nhất trong Ngọc Lan Đại Lục. Thiên hạ tụng xưng ông ta bằng tên Võ Thần Áo Bố Lai Ân...”

“Áo Bố Lai Ân?” Lâm Lôi nhanh chóng ghi nhớ cái tên này.

Đế quốc Áo Bố Lai Ân hóa ra lấy tên theo tên của một người, chỉ riêng chuyện đó cũng đủ thấy sự lợi hại của ông ta.

“Năm ngàn năm trước Võ Thần đột ngột nổi lên, đánh bại hết vị Cường Giả này đến vị Cường Giả khác. Giai đoạn này Siêu cấp Cường Giả trong thiên hạ rất nhiều, ví như Tứ Đại Chung Cực Chiến Binh cũng là sinh ra trong thời đó.” Cát Nhĩ Mặc cười nhìn Lâm Lôi.

Lâm Lôi nhớ đến lão tổ tông Ba Lỗ Khắc của mình. Trưởng tộc đầu tiên của gia tộc hắn đúng là đã nổi lên từ hơn năm ngàn năm trước.

“Lúc đầu, tuy Tứ Đại Chung Cực Chiến Binh rất mạnh, nhưng dần dần hào quang cũng bị Võ Thần che phủ hết. Võ Thần đánh bại hầu như tất cả các Thánh Vực Cường Giả, cuối cùng quyết chiến với Đại Tế Ti trên Ngọc Lan Hà. Hai cao thủ chi thần đó đại chiến, làn sóng giao tranh này gây ra cái chết cho hơn một vạn người, vì thế mà Đế quốc Ngọc Lan và Đế quốc Áo Bố Lai Ân mỗi bên đã cắt ra một dải đất làm vùng trung gian giữa hai Đế quốc, từ đó mà hình thành nên ba Vương quốc như ngày nay.” Cát Nhĩ Mặc thở dài.

“Lâm Lôi à, trong hình dung nhiều người thì Đại Tế Ti chính là vị Cường Giả hùng mạnh nhất, nhưng Võ Thần vẫn có thể đấu ngang cơ với ông ta, trong khi thời gian tu luyện lại ngắn hơn không biết bao nhiêu lần, đó chính là điểm khiến ta khâm phục. Từ đó đến nay là hơn năm nghìn năm rồi, không biết tu luyện của Võ Thần đã tiến đến mức nào?!” Cát Nhĩ Mặc xuýt xoa.

Lâm Lôi thầm tự gật đầu.

“Võ Thần và Đại Tế Ti lại ngang nhau ư?” trong đầu Lâm Lôi vang lên tiếng Đức Lâm Kha Ốc Đặc: “Sao có thể thế được?”

Thời đại mà Kha Ốc Đặc sống chính là thời hào quang của Đại Tế Ti đang chiếu sáng rực rỡ. Trong lòng của Ốc Đặc đến tận bây giờ, Đại Tế Ti là vô địch thiên hạ, căn bản không thể có đối thủ.

“Đức Lâm gia gia, thời đại nào anh hùng ấy. Nếu gia gia ông lúc đó không chết mà tiếp tục tu luyện, nói không chừng một ngày nào đó cũng có thể vượt qua Thánh Vực, trở thành cao thủ sánh vai cùng Đại Tế Ti rồi!” Lâm Lôi đáp thầm.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc thở dài, không nói thêm gì nữa.

“Nói về ba người đó thế là đủ, người mà ta đưa con tới gặp sau đây cũng chỉ xếp sau ba người đó thôi. Nếu con có thể trở thành đệ tử của ông ta, điều đó sẽ rất có lợi cho những đột phá trong Ma Pháp của con.” Cát Nhĩ Mặc nghiêm nghị nhìn Lâm Lôi.

Lâm Lôi khong nén nổi cười thầm.

“Chỉ xếp sau ba nhân vật đó!” Đức Lâm gia gia trước đây chẳng phải cũng từng đứng đầu Thánh Vực hay sao?

“Vị Truyền kỳ Khổ tu giả ấy, chẳng hay tên họ là gì?” Lâm Lôi hỏi.

“Ông ta là… Lạc Diệp!”

................

Lâm Lôi còn chưa biết đến khu người nghèo trong thành Phần Lai, không thể ngờ Phần Lai Thành, tòa thành phồn hoa nhất nhì trong Ngọc Lan Đại Lục lại có một nơi tồi tàn kiệt quệ như vậy, thậm chí còn thua xa vùng thôn quê hẻo lánh Ô Sơn Trấn.

Lúc này Lâm Lôi và Cát Nhĩ Mặc đang cùng bước tới một đường hẻm nhỏ bẩn thỉu.

“Cát Nhĩ Mặc Đại nhân, Lạc Diệp Đại nhân cư trú ở đây sao?” Lâm Lôi không khỏi ngờ vực.

“Đúng!” Cát Nhĩ Mặc gật đầu: “Lâm Lôi con phải nhớ, Lạc Diệp đại nhân rất ghét loại người tự cho mình là quý tộc cao hơn tất thảy. Cho nên nếu trở thành đệtử của đại nhân thì con phải hết sức khiêm nhường giữ lễ, khoan hòa với những người nghèo khó...”

Lâm Lôi nhìn những cư dân xung quanh... Cách đó không xa, một tiểu nhi khoảng bảy tám tuổi gầy trơ xương, mình khoác một tấm áo rách tả tơi đang trợn mắt nhìn Lâm Lôi đầy ao ước.

Thân thể tiểu nhi đó quá gầy gò nên cả người hầu như chỉ thấy mỗi đôi mắt.

Ánh mắt ngây thơ đó, khiến Lâm Lôi động lòng.

Tuy nhiên hắn cũng chẳng biết làm gì hơn, đành đều đều bước theo Cát Nhĩ Mặc. Trên đường đi Lâm Lôi còn thấy nhiều trẻ con nhà nghèo nữa, không một đứa nào có quần áo lành lặn, đa phần đều xanh xao gầy ốm.

“Đến rồi” Cát Nhĩ Mặc đột nhiên lên tiếng. Lâm Lôi không kìm được ngẩng lên nhìn...

Chỉ thấy đó là một căn phòng lắp ghép sơ sài từ những tấm sắt gỉ, một lão nhân bộ dạng như khiếu hóa đang ngồi bệt trước cửa. Lão nhân gầy đến mức khiến người ta xót xa, lớp da trên người như bị xương đội lên, đôi tay khẳng khiu như hai chiếc cẳng gà, ngoài xương và da không còn chút gì gọi là sức sống trên mình lão.

Lão nhân ấy đang hứng thú nhìn Lâm Lôi.

“Lạc Diệp Đại nhân!” Cát Nhĩ Mặc kính cẩn cúi đầu.

“Ông ta thực sự là Lạc Diệp Đại nhân?” Trong lòng Lâm Lôi vốn đang bán tin bán nghi, nhưng khi thấy Cát Nhĩ Mặc hành lễ thì không thể không tin được nữa.

Lão nhân chẳng khác một tên khiếu hóa mạt vận, gầy đến nỗi một trận gió nhẹ cũng có thể bốc đi ấy, thực sự là Thánh Vực Đỉnh cấp Cường Giả Lạc Diệp Đại nhân sao?

“Cát Nhĩ Mặc, đây có phải là tiểu tử mà ngươi nói là rất có thiên phú không?” lão nhân cất tiếng hỏi.

“Đúng vậy, thưa Đại nhân!” Cát Nhĩ Mặc kính cẩn.

“Lạc Diệp gia gia, Lạc Diệp gia gia, mau cứu mẫu thân cháu, mẫu thân bị người ta đánh bị thương rồi!” Giọng nói non nớt chợt vang lên, một bé gái cõng một nữ nhân gầy xác xơ đang vất vả chạy đến.

Lão nhân gầy gò bước nhanh tới, đưa tay phải vuốt nhẹ... Một vầng hào quanh thanh khiết tỏa ra, nữ nhân hồi phục nhanh chóng đến kỳ lạ.

Lạc Diệp Đại nhân quay lại nhìn Lâm Lôi: “Ta chỉ thu nhận những người tâm hồn trong sáng lương thiện, nhưng ngươi… sát khí quá nặng, ta không thể dạy ngươi được!”

Nghe câu nói này Cát Nhĩ Mặc vô cùng ngạc nhiên.

“Sát khí quá nặng!” mặt Lâm Lôi khẽ kéo ra một nụ cười nhiều ý nghĩa.

Đại thù của phụ thân và mẫu thân còn đó, hàng ngày hắn phải chịu một nỗi giày vò không sao nói nên lời. Từng giây từng phút đều muốn giết Bạc Đức Sâm, nhưng Lâm Lôi vẫn phải bình tĩnh không được manh động. Ức chế ấy khiến cho sát khí trong người hắn càng tăng mạnh.

“Lạc Diệp Đại nhân, vậy tiểu tử xin cáo từ!” Lâm Lôi khẽ cúi người, quay đầu đi thẳng.

Lão nhân thực ra không có ý định dây dưa, nhưng khi thấy Lâm Lôi dứt khoát như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên, tuy nhiên sau đó ông ta lại nở một nụ cười...

Từ chương 2 đến chương 10 là mụi dịch. Các winh để mụi tự post lên nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.