Bàn Long

Chương 7: Q.6 - Chương 7: Tử Thương Thảm Trọng




Nước hồ cuộn sóng, Lâm Lôi trầm cả người dưới đáy.

Nơi sâu nhất trong hồ cũng chỉ khoảng hai mét. Nhìn qua mặt nước, Lâm Lôi có thể mơ hồ nhận thấy những chuyện đang xảy ra bên ngoài.

“Những người này là như thế nào? Tại sao lại không chút nương tay với Chiến Binh của Quang Minh Giáo Đình?” Lâm Lôi vô cùng nghi hoặc. Không nói mấy Chiến Binh canh cổng thấp nhất cũng phải đến Ngũ cấp, người nào cũng sở hữu Đấu khí, chỉ xem thiên hạ này có ai lại dám động vào cả Quang Minh Giáo Đình?

Chẳng lẽ những Chiến Binh đó lại không thể sử dụng Đấu Khí Trác để chống lại đám khói đen kia? Lâm Lôi không hiểu thực hư nên cũng không dám nhất thời xông ra...

“Lâm Lôi, hắc vụ này chính là Hủ Thực Mê Sương, rất hay dùng trong Ma Pháp Hắc Ám. Dùng Đấu Khí Trác nhất định sẽ chế ngự được.” Giọng Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên trong đầu hắn.

“Nhưng mấy Chiến Binh kia…?”

“Họ nhất định còn trúng một loại mê pháp khác, không kịp vận Đấu Khí Trác khống chế Hủ Thực Mê Sương” Đức Lâm Kha Ốc Đặc suy đoán.

“Vu vu...” Cơ thể Lâm Lôi phát ra một luồng khí nhập vào làn mê sương dày đặc bên ngoài. Đó chính là Thám Tri Chi Phong của Phong Hệ Ma Pháp, bằng cách này hắn hoàn toàn có thể nhận biết những gì đang diễn ra...

“Nhanh, bất cứ giá nào cũng phải giết chết Lâm Lôi!” Tên áo đen cầm đầu lạnh lùng ra lệnh.

Năm gã hắc y thuộc hạ gật đầu, nhanh chóng tiến về phía ôn tuyền.

Đúng lúc đó…

Lâm Lôi như mũi tên phóng ra khỏi hồ nước, bất ngờ giống mãnh hổ hạ sơn, năm ngón tay thoắt biến thành năm móng vuốt vồ về phía tên áo đen đầu lĩnh.

“Hừ” Hắc y đầu lĩnh khẽ nghiêng mình, dùng vai phải nghênh đón móng vuốt của Lâm Lôi, đoản đao trong tay lập tức đâm tới.

Lâm Lôi chợt nở một nụ cười tàn khốc, trên cánh tay phải hiện lên một lớp Long Huyết Đấu Khí màu xanh đen. Lớp Long Huyết Đấu Khí nhỏ bé, cộng thêm màu đen của Hủ Thực Mê Sương nên hoàn toàn không bị để ý… Quan trọng nhất là từ ngón tay của hắn xuất hiện những chiếc móng nhọn hoắt đen sì...

“Xuy xuy!” Tay phải Lâm Lôi dễ dàng xuyên thủng qua ngực một hắc y hán tử, trong khi đoản đao trong tay đối phương cũng đâm vào vai hắn.

Lồng ngực bên trái của hắc y hán tử vỡ toang, máu tuôn xối xả. Hán tử đó chết ngay tại chỗ, chết mà vẫn chưa đạt được mục đích, đoản đao đâm vào người Lâm Lôi không mảy may làm hắn bị thương.

“Thất cấp Địa Hệ, nhưng Ngọc Thạch Giáp lại dễ dàng xuyên thủng đến vậy ư? ” Lâm Lôi thầm nghĩ: “Thảo nào, ngoài lớp Ngọc Thạch Giáp thì da thịt ta phút chốc đã có thể biến thành hình dạng của Long Huyết Chiến Binh!”

Với hình dạng Long Huyết Chiến Binh như hiện giờ, sức tấn công của Lâm Lôi tuyệt đối không dưới Bát cấp Chiến Binh. Hình dạng “Long Hoá” của Lâm Lôi kế thừa ưu điểm cứng như thép của vây và vảy rồng, thậm chí còn mạnh hơn cả Ngọc Thạch Bảo Giáp. Một đao của hắc y sát thủ xem ra rất có uy lực, hẳn phải là Thất cấp Cao Thủ, tuy nhiên vẫn không thể làm gì được hắn.

Sức phòng ngự của Thất cấp Cao Thủ này, đối với vuốt rồng của lâm Lôi cũng không thể cầm cự được. Thậm chỉ đó chưa hẳn đã là Long hóa, vừa nãy lâm Lôi chỉ là bán Long hóa mà thôi.

“Chuyện gì vậy?” Năm tên hắc y còn lại cùng sững người.

Theo thông tin chúng nhận được, Lâm Lôi chỉ là một Thất cấp Song Hệ Ma Pháp Sư, năng lực Chiến Binh thực ra không đáng kể. Cả mấy tên đều không thể ngờ, một thất cấp sát thủ chỉ vừa mới chạm mặt đã bị giết chết như vậy.

“Tình báo sai lầm!” tên hắc y đầu lĩnh chửi thầm.

Lâm Lôi lại hài lòng gật đầu: “Xem ra thân thể Long hóa, trong lúc kẻ địch không chú ý có thể cho bọn chúng lãnh đủ!”

“Lũ Hắc Ám Giáo Đình khốn kiếp!”

Đột nhiên một tiếng gầm đầy giận dữ từ ngoài Tuyền Thủy Viên vọng vào. Lâm Lôi biết đó là những kỵ sỹ bảo vệ đang xông tới, tổng số binh sĩ hơn một trăm, vừa nãy chúng chỉ giết được hơn mười người..

Mặt tên đầu lĩnh vụt biến sắc. “Nhanh! Bất cứ giá nào cũng giết chết Lâm Lôi!” gã quát lớn.

Ngay lập tức, năm tên cùng vây lấy Lâm Lôi, năm con dao đen trong tay phát ra ánh hắc kim lấp loáng, dường như toàn bộ sức lực trên người chúng đều tập trung vào vũ khí.

Liều mạng tấn công.

“Thất cấp Chiến Binh, đúng không?”

Lâm Lôi nhìn năm tên hắc y, không hề có ý định né tránh, tay trái hắn khẽ lần quanh thắt lưng...

Đột nhiên…

Những tia sáng đỏ sẫm vụt lên sáng lòa. Lâm Lôi nhanh chóng bay lùi lại phía sau, năm tên hắc y tấn công có đến bốn đứng sững tại chỗ, chỉ tên đầu lĩnh là chuyển thân đuổi theo hắn.

“Xòa...”

Bốn bón đen lúc đó mới đổ vật ra, tất cả cùng bị chặt thành hai đoạn, ruột gan văng đầy đất, màu chảy như suối.

“Quá nhanh, quá sắc bén!” tên đầu lĩnh kinh hãi nhìn Lâm Lôi.

Một kiếm giết chết bốn Thất cấp Chiến Binh, thật đáng sợ!

Lâm Lôi biết rõ, Tử Huyết Thần Kiếm vốn sắc bén vô song, nhưng nếu chỉ dựa vào sự sắc bén của Tử Huyết Kiếm thì khó lòng phá vỡ được sự phòng ngự của lũ Ma Súc này. Bởi bọn chúng đề là Thất cấp, nếu Thất cấp Chiến Binh dùng Đấu Khí để hộ thân thì cùng lắm hắn chỉ có thể khiến chúng bị trọng thương chứ không thể giết chết được.

Nhưng vừa nãy, bốn tên sát thủ lại dùng toàn lực để tấn công. Nguyên lai chúng không hề ngờ đến chuyện Lâm Lôi còn có một thanh kiếm...

“Muốn nâng cao sức tấn công của Tử Huyết, chỉ còn cách nhập vào Long Huyết Đấu Khí. Nhưng khi nhập vào Long Huyết Đấu Khí thì tốc độ không thể nhanh Phong hệ Ma Pháp” Lâm Lôi lúc này đang phải tính toán đến chuyện được mất.

Vừa nãy hắn quả thực đã một kiếm giết bốn, chính là dựa vào tốc độ kinh người, một tốc độ khiến địch thủ không kịp trở tay. Nhưng nếu chỉ dựa vào tốc độ và sự sắc bén của thanh kiếm thì cùng lắm cũng chỉ làm bị thương được Thất cấp Chiến Binh, trừ khi chiến binh này cũng giống như bốn tên sát thủ kia, không thèm để ý đến an nguy bản thân, dốc toàn bộ Đấu Khí ra tấn công mà không hề phòng ngự.

“Nhưng tên này lại không hề bị thương!” Lâm Lôi nhìn gã hắc y đầu lĩnh. Thực lực của gã nhất định đã vượt qua Thất cấp.

Tập trung vào khí lực của Phong hệ Ma Pháp chỉ có thể khiến tốc độ của Tử Huyết Kiếm nhanh hơn, khiến kiếm khí thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng không thể tăng cường sức tấn công bản thân. Nhưng nếu nhập vào Long Huyết Đấu Khí thì chỉ làm mạnh hơn sức tấn công của Tử Huyết mà không khiến được tốc độ của thanh kiếm nhanh hơn.

Bên ngoài Tuyền Thuỷ Viên vang lên những âm thanh căm phẫn, những kỵ sỹ còn lại của Quang Minh Giáo Đình đã nhìn thấy cảnh chết chóc của đồng đội, ai ai cũng căm hờn.

“Lâm Lôi, ngươi lợi hại hơn chúng ta tưởng rất nhiều, đáng tiếc ngươi lại đi theo Quang Minh Giáo Đình, cho nên…” Hắc y đầu lĩnh không hề để ý sự việc bên ngoài, vẫn khẽ giọng nói.

Âm thanh giọng nói của tên hắc y vang lên theo một quy luật rất đặc biệt, mới đầu Lâm Lôi không để ý, nhưng khi hắn nói được một nửa câu thì tâm thần hắn chợt hoảng hốt, không còn khả năng tập trung nữa.

“... ngươi phải chết!”

Chỉ trong nháy mắt, chủy thủ tên hắc y đã lao đến trước ngực Lâm Lôi.

“Lâm Lôi...!” trong đầu Lâm Lôi vang lên tiếng gào của Đức Lâm Kha Ốc Đặc, phút chốc hắn choàng tỉnh.

“Keeét...”

Gã hắc y lặng người, hoang mang cố nhìn về phía sau. Tấm lưng của gã đã bị cắn đứt một nửa, thịt đỏ tươi vẫn đang run lên, máu tươi không ngừng tuôn xuống. Gã nhận thấy rõ ràng cơ thể mình không còn chút sức lực nào nữa, những tia sinh cơ đang lụi dần...

“Ảnh Thử này…”

Tên đầu lĩnh ngây dại nhìn Ảnh Thử đen tuyền bên cạnh Lâm Lôi.

Ảnh Thử kia cùng lắm chỉ là Tứ cấp Ma Súc, còn gã lại những là một Bát cấp Chiến Binh. Vốn một Tứ cấp ma Súc không thể làm tổn thương một Bát cấp Chiến Binh, vì thế mà gã không hề đề phòng đến Ảnh Thử...

Nhưng…

Lúc chủy thủ của gã sắp đâm ngập vào ngực Lâm Lôi, Ảnh Thử từ bên cạnh bay ra, há miệng cắn vào ngang lưng gã...

................

“Giáo Hoàng Bệ hạ!” Cát Nhĩ Mặc khoác áo thụng đỏ, khom mình cung kính.

“Hmm!” Quang Minh Giáo Hoàng khẽ nheo mắt, nhìn ông ta. Ánh mắt chăm chăm của Giáo Hoàng chẳng khác nào một tảng đá ngàn cân, Cát Nhĩ Mặc cố chịu đựng, kính cẩn nói: “Giáo Hoàng Bệ hạ, Hắc Ám Giáo Đình vừa định ám sát Lâm Lôi, thật may là chiến binh Lâm Lôi thực lực không kém, đã giết sạch kẻ địch, bản thân anh ta chỉ bị thương nhẹ.”

“Giết chết sạch?”

Con mắt xanh ngọc bích của Giáo Hoàng nhìn vào Cát Nhĩ Mặc, mỉm cười: “Cát Nhĩ Mặc, Hắc Ám Giáo Đình đã biết Lâm Lôi là Thất cấp Song Hệ Ma Pháp Sư, bọn họ phái người tới đây chẳng lẽ lại không nắm chắc phần thắng?”

“Giáo Hoàng Bệ hạ, đám sát thủ này thực lực quả rất mạnh, kẻ đầu lĩnh còn biết sử dụng Hắc Ám Ma Pháp để mê hoặc tâm trí...” Cát Nhĩ Mặc vội vàng bẩm báo.

Quang Minh Giáo Hoàng không nhiều lời, chỉ cười nhạt: “Vậy là ngươi muốn…”

Cát Nhĩ Mặc cung kính gật đầu: “Thưa đúng, Lâm Lôi là nhân tài cần đào tạo của Quang Minh Giáo Đình chúng ta, điều quan trọng là Lâm Lôi ngoài khả năng thiên phú còn rất chịu khó tu luyện. Hạ nhân tin rằng chỉ trong vòng năm mươi năm nữa Lâm Lôi rất có thể sẽ trở thành Thánh Vực Cường Giả, không quá một trăm năm sau sẽ trở thành một trong số rất ít Siêu cấp Cường Giả trong Ngọc Lan Đại Lục này..”

Người không lo xa, tất có vạ gần.

Quang Minh Giáo Đình và Hắc Ám Giáo Đình đều có lịch sử lâu đời. Khi Đế quốc Ngọc Lan thống nhất Ngọc Lan Đại Lục thì hai giáo phái này đã tồn tại.

Sở dĩ có thể hùng mạnh lâu như vậy, là bởi họ biết bồi dưỡng nhân tài.

Thực lực của Lâm Lôi hiện nay có thể chưa mạnh, nhưng một trăm năm nữa thì sao? Nói không chừng sẽ trở thành nhân vật hàng đầu của Quang Minh Giáo Đình. Đối với một vị Cường Giả thì thời gian một trăm năm không phải là chuyện lớn...

“Hạ nhân muốn Lâm Lôi được thụ hưởng sự hướng dẫn tốt nhất, cũng phải được bảo vệ tốt hơn. Cụ thể là hạ nhân định đưa Lâm Lôi theo Lạc Diệp đại nhân tu luyện.” Cát Nhĩ Mặc nói.

“Lạc Diệp?”

Quang Minh Giáo Hoàng sững người, đoạn gật đầu: “Vậy cũng tốt, nhưng phải hỏi ý kiến của ông ta trước đã, đến ta cũng không ép Lạc Diệp được!”

“Tuân lệnh, Thánh Hoàng Bệ hạ!” Cát Nhĩ Mặc cáo từ, lui ra ngoài.

Đôi mắt xanh ngọc của Thánh Hoàng Bệ hạ nhìn theo Cát Nhĩ Mặc, lại nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ... “Giết chết tất cả sát thủ... Ba Lỗ Khắc.... Ba Lỗ Khắc, hình như Ba Lỗ Khắc là một Long Huyết Chiến Binh gia tộc trong số Tứ Đại Chung Cực Chiến Binh Gia tộc thì phải...”

Từ chương 2 đến chương 10 là mụi dịch. Các winh để mụi tự post lên nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.