Beta bởi YourThw ᏊⓛꈊⓛᏊ
===
Pantry chỉ có loe hoe vài người, Thẩm Chứng Ảnh và Hồ Lại thoải mái cười đùa mà không sợ bị ai dòm ngó. Đến giờ ăn trưa, cả hai đều tự giác nhỏ giọng, tập trung dùng bữa. Ăn xong, Hồ Lại đưa Thẩm Chứng Ảnh lên phòng trải nghiệm trò chơi nằm ở tầng trên.
Đồng hồ gần điểm 12h, người đổ xuống pantry ăn trưa đã xếp thành hàng, trong đó có cả hai sinh viên của Thẩm Chứng Ảnh. Cô nàng tóc dài đeo kiếng tên là Mao Tiểu Huệ, còn cô nàng tóc ngắn hơi béo đi cùng tên Phương Xảo Xảo, hiện đang là thực tập sinh ở Côn Luân. Hai người mới vào công ty tuần trước, lạ nước lạ cái nên núp trên phòng không dám xuống mua cơm. Sinh hoạt cùng với đàn anh đàn chị được tròn một tuần mới chính thức đặt chân vào pantry.
Thẩm Chứng Ảnh vừa ra khỏi pantry thì Phương Xảo Xảo cũng vừa đứng ngáp ngoài cửa, trông thấy khuôn mặt không đeo kính của giáo sư Thẩm xẹt qua, hơi thở cô nàng kẹt cứng trong cổ họng, kết quả phải đứng ôm ngực ho sù sụ.
Thẩm Chứng Ảnh dạy rất nhiều sinh viên, nhưng số sinh viên nhìn thấy khuôn mặt không đeo kính của cô Thẩm không nhiều lắm, Phương Xảo Xảo là một trong những thiểu số hiếm hoi đó. Có một lần Phương Xảo Xảo đến văn phòng khoa tìm gặp Thẩm Chứng Ảnh để thảo luận cách viết mở đầu một bài luận, tình cờ thế nào mà lông mi giáo sư Thẩm rơi vào mắt, làm cho Phương Xảo Xảo sửng sốt đến tột độ khi bắt gặp khuôn mặt thật của Thẩm Chứng Ảnh.
Phương Xảo Xảo vẫn nhớ như in khi ấy nội tâm mình dậy sóng, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản nhưng trong lòng đang gào thét từng tràng cái đệch cái đệch, ai mà ngờ giáo sư Thẩm - “ma sơ nhà dòng”, “bậc thầy gây mê” - hóa ra lại là một đại mỹ nhân.
“Mình vừa mới thấy giáo sư Thẩm“. Phương Xảo Xảo vỗ vỗ Mao Tiểu Huệ, “Cô ấy không đeo kính“.
“Vậy còn chờ gì nữa!”
Hai người cùng liếc sang nhau, cực kỳ ăn ý bỏ hàng vọt đuổi theo.
“Giáo sư Thẩm~~”
Từ lúc vào công ty thực tập đến giờ, đây là lần đầu tiên cả hai dám nói lớn như vậy, chỉ số nhiều chuyện trong người tăng vọt đập tan hết tất cả cảm giác rụt rè khép nép.
Thẩm Chứng Ảnh bất lực vỗ trán. Lúc đi ra khỏi pantry, Hồ Lại đã nhanh mắt nói cho cô biết ở đây có sinh viên của cô. Giáo sư Thẩm trên trường khác hẳn giáo sư Thẩm ngoài đời, thế nên Thẩm Chứng Ảnh không định chào hỏi, muốn vờ như không biết, ai có ngờ sinh viên lại đuổi theo tới tận đây, không chừa cho cô bất cứ quyền làm lơ nào. Cô rất không tin truyền thống tôn sư trọng đạo đã được giáo dục đến nơi đến chốn.
Hồ Lại cười, hạ giọng nói, “Hay là cứ lơ đi, để em giúp cô giải quyết?”
Hồ Lại biết chuyện sinh viên của Thẩm Chứng Ảnh được nhận vào thực tập nhờ nguồn tin từ bộ phận nhân sự. Cô có nhìn sơ qua, cả hai cô nàng đều khá bình thường. Giờ phút này nhìn Thẩm Chứng Ảnh thực sự không muốn đụng mặt sinh viên khi ở bên ngoài như vậy, bỗng dưng Hồ Lại có cảm giác tự hào rằng mình là người đặc biệt nhất thế giới.
Chỉ có mình, người đã từng chứng kiến nhiều khía cạnh khác nhau của Thẩm Chứng Ảnh, và sẽ còn tiếp tục chứng kiến nhiều sự thay đổi của cô ấy.
Chỉ có mình, mới là người gần gũi nhất với Thẩm Chứng Ảnh.
Thường thì Hồ Lại không hay tự mãn về chuyện này, nhưng đây lại là Thẩm Chứng Ảnh. Trong khi cảm nhận sự khác biệt này, trái tim cô gái trẻ reo lên vui sướng, nhưng cũng thoảng một nỗi niềm xót xa.
“Giáo sư~~”
“Ơi?”
“Oaaa!”
Gương mặt tươi cười của Hồ Lại – người đang đứng chắn trước mặt Thẩm Chứng Ảnh – lập tức thu hút sự chú ý của Phương Xảo Xảo và Mao Tiểu Huệ.
Cõi đời ô trọc cứ thích ảo tưởng rằng cứ cùng giới là tự động sẽ nảy sinh ác cảm với nhau, nhưng trên thực tế đâu đâu người ta cũng thích ngắm gái xinh, và chính phụ nữ mới là người hiểu cách ngắm phụ nữ đẹp đúng nhất.
Thẩm Chứng Ảnh đương nhiên sẽ không giả vờ như không nhìn thấy Hồ Lại đang đứng chắn trước mặt mình khi sinh viên đuổi theo tìm. Cô Thẩm không muốn có quan hệ cá nhân với sinh viên, nhưng cũng chưa từng xem nhẹ chức vụ giảng viên của mình. Hai cô bé này đều từng được mình dẫn dắt, vẫn có một chút liên hệ gần gũi hơn so với những sinh viên khác.
“Phương Xảo Xảo, Mao Tiểu Huệ“.
“Giáo sư Thẩm, đúng thật là cô rồi. Bọn em còn sợ mình nhìn nhầm“. Nghe giảng viên điểm danh, Phương Xảo Xảo lập tức chuyển sự chú ý sang Thẩm Chứng Ảnh, quang minh chính đại ngắm nghía một giáo sư Thẩm ăn mặc khác hẳn với mọi khi.
Cảnh đẹp ý vui, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Hồ Lại ngoài mặt cười cười nhưng trong bụng đang chửi thầm: Eo ôi giả vừa vừa thôi ạ, nhìn nhầm mà đuổi theo tới tận nơi thế này à? Diễn cho ai xem vậy?
Mao Tiểu Huệ lễ phép gọi: “Giáo sư Thẩm“.
Thẩm Chứng Ảnh gật đầu, hỏi hai cô bé sinh viên của mình rằng thực tập ở đây thế nào, có bị bắt nạt hay xảy ra vấn đề gì không.
Hồ Lại nghe xong hơi buồn cười, người hướng dẫn thường chỉ nhắc sinh viên cố gắng làm việc, chăm chỉ học hỏi, rất hiếm ai lại đi hỏi là có bị bắt nạt không.
Hai cô nàng ríu rít báo cáo tình hình, tóm gọn lại là cực kỳ ổn áp. Bạn bè cùng lớp đang thực tập ở nhiều công ty khác nhau thường xuyên kêu ca trong nhóm WeChat, người thì phàn nàn đi thực tập kiểu gì mà giống như chân sai vặt, người thì than không được dạy việc tới nơi tới chốn mà chỉ toàn cho làm mấy thứ râu ria, tăng ca công ty còn bắt tự trả tiền đi lại, tiền trợ cấp chả đủ để bù lỗ, rồi thì có người lại sa chân vào động của mấy gã già dê, hở một tí là địa thực tập sinh nữ, tổng kết lại là vui buồn đan xen. Vậy nên Phương Xảo Xảo và Mao Tiểu Huệ vẫn may hơn các bạn của mình nhiều, có làm việc vặt nhưng cũng có cơ hội va chạm với công việc, không rơi vào bất cứ tình huống khó đỡ hay phản cảm nào.
Mối quan hệ giữa nghiên cứu sinh và giảng viên hướng dẫn khác hoàn toàn với quan hệ giữa sinh viên và giảng viên, dù cho sinh viên nào cũng có một giai đoạn cần được hướng dẫn để thực hiện luận văn. Nếu xét theo những tin tức tiêu cực xảy ra dạo gần đây, hai sinh viên này quả thật rất may mắn. Thẩm Chứng Ảnh thường không quan tâm nhiều đến chuyện riêng, nhưng chuyện gì nên làm thì cô sẽ làm, từ chuyên môn cho đến công việc – và luôn làm hết khả năng. Đối với đa số sinh viên mà nói, giảng viên chỉ cần làm tròn bổn phận hướng dẫn luận văn, đạo mạo đàng hoàng không vi phạm đạo đức nhà giáo, không xem mình đầy tớ ba đời hoặc lao động không công đã là quý lắm rồi.
Hai cô bé này từ trong canteen vọt ra không chỉ để ngó nghiêng giáo sư Thẩm, mà còn muốn cảm ơn cô.
Thẩm Chứng Ảnh vốn không gần gũi với sinh viên nên nếu hai người họ vồn vã quá cũng ngại. Chả mấy khi có dịp cô trò gặp gỡ thoải mái thế này, vì thế không khí trở nên thân thiết hơn nhiều.
Tầm mắt Phương Xảo Xảo lại va vào Hồ Lại thêm lần nữa, không nhịn được tò mò, cô hỏi: “À phải rồi giáo sư Thẩm, chị gái xinh đẹp này có phải là co-...?” Còn chưa kịp nói dứt câu thì Mao Tiểu Huệ đã huých vội vào hông, thế là Phương Xảo Xảo nhanh trí sửa lời: “Là bạn của cô ạ? Chị ấy xinh thật đấy“. Nói đến đây, Phương Xảo Xảo mới sực nhớ ra Thẩm Chứng Ảnh không có con gái, chỉ có một cậu con trai đang học lên thạc sĩ.
“Ừ, là bạn của cô“. Thẩm Chứng Ảnh thản nhiên gật đầu.
Phương Xảo Xảo kịp sửa miệng, Hồ Lại cũng không lừ mắt nhìn chằm chằm về phía hai cô nàng thực tập sinh nữa mà cười cười nhắc nhở: “Nếu chưa ăn thì đi ăn đi, đồ ăn công ty ngon hơn canteen bên trường hai em nhiều“. Hai con bé này lằng nhằng quá đi, giáo sư Thẩm là của mình.
Quay trở lại nhà ăn xếp hàng, Phương Xảo Xảo hỏi Mao Tiểu Huệ, “Sao hồi nãy cậu lại huých mình?”
“Không huých thì để cho cậu hỏi chị gái xinh đẹp kia có phải là con của giáo sư Thẩm không à? Cậu không thấy người đẹp trừng cậu hay sao?”
“Mình không. Nhưng mà trừng mình làm gì nhỉ, hỏi vậy thì cũng có vấn đề gì đâu?”
“Người ta đeo bảng tên nhân viên chính thức, ắt phải lớn hơn hai bọn mình, cậu còn tưởng đó là con gái giáo sư Thẩm, chẳng khác nào đang chê giáo sư Thẩm già“.
Phương Xảo Xảo xoa xoa gáy, “Có vẻ có lý“. Nhưng vẫn thấy sai sai ở đâu.
Còn bên này, Hồ Lại thỉnh thoảng lại nghiêng đầu làm bộ như đang lén nhìn Thẩm Chứng Ảnh.
Thẩm Chứng Ảnh nổi cáu, “Cô không sao, chỉ là bị nhận ra mà thôi, cũng không phải không đeo kính là không dám gặp ai“.
Hồ Lại tủm tỉm cười, “Em phát hiện hai chúng ta càng ngày càng ăn ý, không cần nói cô cũng hiểu em muốn nói gì“.
“Đúng vậy“. Thẩm Chứng Ảnh nhếch môi, “Cô cũng phát hiện xương khớp trên người em càng ngày càng lỏng lẻo, có vẻ ngứa đòn rồi đấy“.
Sau khi vào phòng lab, Thẩm Chứng Ảnh phát hiện hôm nay số người tham gia thí nghiệm nhiều hơn hẳn so với mọi ngày. Lúc này Hồ Lại mới có cơ hội nói cho Thẩm Chứng Ảnh biết hạng mục đầu tiên nằm trong chuỗi dự án Real Fantasy Land lên sàn là một ứng dụng hẹn hò trực tuyến có tên “Đê mê” đầy kỳ ảo và gợi cảm, phát hành toàn cầu và dành cho người dùng trên 18 tuổi. Sau khi đội mũ tương tác, những người có danh tính và ngoại hình khác nhau có thể bước vào các thế giới ảo khác nhau để mọi người đạt được “kết nối tâm hồn” theo một nghĩa nào đó.
Để tránh tình trạng cưỡng bức bạo lực, mỗi bước tạo nhân vật đều được kiểm tra kỹ lưỡng, tuân thủ nguyên tắc No means no, đồng thời cũng có nhiều cơ chế khiếu nại, cảnh báo khác nhau. Không cần biết ai quấy rối ai, thủ phạm đều phải lãnh hậu quả tùy theo mức độ nghiêm trọng của sự việc – ngoài việc block vĩnh viễn khỏi trò chơi thì còn phải chịu nhiều hình phạt khác nhau như tạm giam, cải tạo lao động, bị đánh dấu tội phạm, thiến hóa học, v...v... Quấy rối tình dục trong thế giới ảo càng dễ thu thập bằng chứng hơn thế giới thực, đồng thời cũng dễ luận tội và áp dụng trừng phạt hơn, cho dù nạp tiền cũng không có quyền giảm nhẹ hình phạt.
Điều này đã được thảo luận vô số lần trong quá trình thiết kế trò chơi, để tránh bị người dùng khiếu nại, mỗi khi online hệ thống sẽ liên tục nhắc nhở hình phạt mà những người vi phạm nghiêm trọng quy định sẽ phải đối mặt.
“Đê mê, nghe như nơi để tìm tình một đêm“.
“Cô nghĩ nó là app gạ chịch thì nó là app gạ chịch, nghĩ nó là app hẹn hò thì nó là app hẹn hò, còn nếu cho đây là app thám hiểm thì nó sẽ là app thám hiểm. Bước chân vào thế giới mở, sử dụng như thế nào tùy thuộc cả vào người dùng. Giáo sư Thẩm, cô muốn dùng theo cách nào?”
Cho dù Thẩm Chứng Ảnh có tò mò muốn vọc thử ứng dụng mới này thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể tự do vào Đê mê trước khi nó chính thức được phát hành. Cái người tính tình nhỏ nhen đang ngồi bên cạnh vừa canh chừng nghiêm ngặt vừa nghiến răng kèn kẹt, làm ra vẻ không để việc công lẫn lộn việc tư, nhất định chỉ cho cô vào Real Fantasy Land chứ tuyệt đối không được đụng vào Đê mê, kháng cáo không có hiệu lực.
Hồ Lại hùng hồn nói: “Chủ tịch Dương chưa nói sẽ cấp quyền cho cô dùng thử Đê mê, lúc đầu hạng mục thử nghiệm mà cô đồng ý tham gia chỉ giới hạn trong Real Fantasy Land. Sếp không nói gì nên nhân viên bọn em cũng không dám tự ý quyết định đâu ạ“.
Ý nói rất rõ, rằng nếu muốn chơi thì đi tìm Chủ tịch Dương.
Tất nhiên Thẩm Chứng Ảnh có thể tìm gặp Dương Hồi, nhưng mà Hồ Lại lại mếu máo nói: “Giáo sư Thẩm, cô muốn vào ứng dụng ấy làm gì? Tất cả hoạt động ở trong đó em dám hứa mình có thể bao trọn gói cho cô. Là do em kém hấp dẫn ư, hay cô muốn thử mấy trò ngoài đời không có khả năng thực hiện được...” Sau đó còn nhìn Thẩm Chứng Ảnh như thể đang nhìn biến thái.
Âm mưu rõ như ban ngày.
Trong những trường hợp như thế này, Thẩm Chứng Ảnh tuyệt đối sẽ cúi đầu trước cái ác, Hồ Lại có rất nhiều kịch bản, mỗi ngày lại mọc thêm tua tủa kịch bản mới, mềm cứng đủ cả.
“Hơn nữa bây giờ chủ yếu là người trong công ty tham gia thử nghiệm, em không có ý gì đâu, nhưng giả sử cô nhìn thử một lượt những người ở đây rồi nhìn sang nhân vật trong game, thể nào cũng cảm thấy vỡ mộng. Đúng chứ giáo sư Thẩm?”
Giáo sư Thẩm có thể nói gì nữa đây, đành phải nghe lời Hồ Lại nhìn khắp một lượt.
Ừ ừ ừ, con bé nói cũng đúng.
“Vì giáo sư Thẩm hiểu em nên mới thấy em nói đúng“. Cô gái trẻ nhìn Thẩm Chứng Ảnh cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn sáng long lanh, nói chắc như đinh đóng cột.
Thẩm Chứng Ảnh thở dài.
Đừng tưởng Hồ Lại nói đến đây là xong, con bé còn tự kiểm điểm: “Em cũng biết là mình ngang, nhưng mà người ta không muốn thấy giáo sư Thẩm cặp kè với ai cả, cho dù chỉ là giả“.
Giáo sư Thẩm không muốn cặp kè với ai, chỉ tò mò muốn xem thử nó hoạt động thế nào thôi có được không?
“Chậc, thôi thì để đền bù, hay là em nói cho cô một bí mật nhé?”
Bí mật? Thẩm Chứng Ảnh cảnh giác, nghi ngờ Hồ Lại lại huyên thuyên chuyện gì đó đáng xấu hổ.
Hiển nhiên Hồ Lại biết tỏng cô Thẩm đang nghĩ gì, “Những chuyện mà ai cũng biết thì không được tính là bí mật. Còn bí mật này á, em chưa từng bật mí với ai kể từ khi lên cấp II“.
“Deal“.
“Cô biết chị Phương Cầm được tặng gì nhân dịp kỉ niệm mười lăm năm đi làm không?”
“Tặng gì?”
“Một chiếc bao cao su bằng vàng“.
“...... Cái gì?!”
“Là bao cao su, một chiếc bao cao su làm từ vàng nguyên chất. Phải, đúng là loại “áo mưa” đó đấy ạ. Kiểu trơn bình thường chứ không có gai hay gấp nếp gì đâu, ruột bên trong cũng rỗng, nếu mà làm mẫu đặc ruột thì phải mất bộn tiền. Ở dưới mô hình còn có đế kèm theo để đặt lên bàn làm việc“.
“Vậy ra công ty của cha em là...”
“Ngày xưa công ty chủ yếu phân phối bao cao su và mấy loại đồ chơi linh tinh khác, giờ thì đa dạng chủng loại hơn. Hồi bé em từng lôi bao cao su ra làm súng bắn nước, đã bị bạn bè chọc ghẹo lại còn bị mời phụ huynh, giáo viên yêu cầu cha mẹ em phải để ý cất đồ đạc đúng nơi đúng chỗ“. Hồ Lại tỏ vẻ bất lực chưa từng thấy, “Tới giờ em vẫn nhớ như in nét mặt gồng hết sức để kiềm nén của cô giáo lúc đó“.
Kể đến đây, xe đã tới dưới nhà của Thẩm Chứng Ảnh. Cô Thẩm dở khóc dở cười, “Vậy lên cấp II thì sao?”
“Em không biết tại sao mà bạn học cùng lớp lại phát hiện ra. Có mấy thằng nhóc gào toáng lên rằng nhà bán áo mưa thì không phải loại tốt lành gì. Còn có rất nhiều câu chướng tai khác, gái ngành gái điếm blah blah nhai đi nhai lại đến phát chán. Chủ nhiệm lúc đó là một bà cô trung niên cũng thuộc dạng thiểu năng, đi bênh vực cho mấy thằng con trai trong lớp. Bà ấy bảo, con trai tuổi đó còn khờ lắm chưa hiểu gì đâu, còn kêu bọn nó hay bắt nạt em là vì thích em đấy, tiên sư cha cái kiểu thích nhà chúng nó“.
Trái tim Thẩm Chứng Ảnh khẽ run lên, ôm lấy khuôn mặt của Hồ Lại.
“Đánh là thương, chửi là yêu đúng không? Đã như vậy thì em tìm vài tên côn đồ ngoài trường đập cho mấy thằng ấy một trận, nhân tiện chọc thủng lốp xe đạp của cô giáo suốt một tháng“.
“Suốt một tháng liền?”
“Hết cách, tháng sau bà ấy không chạy xe đạp đi dạy nữa. Mà chủ nhiệm của em làm việc nực cười lắm, bày đặt không cho em kết nạp Đoàn, chắc bà ấy nghĩ em cần. Cha mẹ tính chuyển trường cho em nhưng em nhất quyết không, để xem ai sợ ai“.
Khuôn mặt xinh đẹp đối diện vẫn đang cười, còn pha lẫn một chút tàn nhẫn, thế nhưng Thẩm Chứng Ảnh chỉ đọc ra trên đó sự tủi thân, vì vậy cô Thẩm cúi người hôn lên bờ môi lành lạnh của Hồ Lại.
===
Tác giả có lời muốn nói:
Hồ Lai Lai: Giáo sư Thẩm, vì sao cách dỗ dành của cô lần nào cũng đặc biệt như vậy~~~
Giáo sư Thẩm: Tôi muốn hôn em.
Hồ Lai Lai: Cô nói lớn lên, em nghe chưa rõ.
Giáo sư Thẩm: Quá đáng.
Mọi người thật thông minh, lần sau tôi muốn bắt bí các bạn.
Thật ra câu trả lời hợp ý tôi nhất là sản xuất vàng mã. Nhưng mà tôi nghĩ sản xuất vàng mã không kiếm được quá nhiều tiền nên vẫn trung thành với chọn lựa này.
Chương tiếp theo sẽ về Giáng Sinh nhé.