Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 45: Chương 45: Chương 44




Beta bởi YourThw (*•؎ •*)

Chương này tác giả không đặt tên chứ ko phải mình quên nha:')

===

Nụ hôn không hề báo trước, như bông tuyết mùa đông Thượng Hải, lặng lẽ rơi vào tim.

Gợi nhớ đến một viên chocolate Meiji - Snow Kiss, ngọt ngào và mềm mại, tan chảy trên đầu lưỡi.

Ban đầu Hồ Lại cũng cảm thấy bối rối, không ngờ sự nhiệt tình của Thẩm Chứng Ảnh lại ập đến bất ngờ như vậy, chỉ kịp tự hỏi liệu môi mình có hơi khô vì chưa kịp thoa son dưỡng hay không.

Nhưng chẳng mấy chốc, mọi suy nghĩ hỗn độn trong đầu đều bị cảm giác ấm áp cuốn phăng đi, Hồ Lại thoải mái thả lỏng để người bên cạnh dẫn dắt.

Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, hai người giống như hai thỏi nam châm hút chặt lấy nhau, lưu luyến không rời.

Đến khi nụ hôn chấm dứt, đôi mắt tựa như suối nguồn sâu thẳm của Hồ Lại phản chiếu mong cầu chân thật của Thẩm Chứng Ảnh. Suối nguồn ấy còn chất chứa muôn vàn cám dỗ, thôi thúc Thẩm Chứng Ảnh từ bỏ mọi thứ và tiếp tục chìm sâu vào đó.

Thẩm Chứng Ảnh cũng không ngờ khao khát của mình lại lớn đến nhường ấy, cô Thẩm lặng lẽ thở dài, ai mà chẳng muốn yêu và được người khác yêu. Chống cự, lưỡng lự rồi vùng vẫy hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không thoát khỏi lưới tình của Hồ Lại, hay nói đúng hơn – là không thoát khỏi tấm lưới tự mình giăng ra.

Tối qua cô Thẩm vẫn ngồi trước PC như thường lệ, mở hết một loạt mọi trò chơi có trong máy, nhưng nếu so với Real Fantasy Land thì trò nào cũng nhạt nhẽo cả. Lượn lờ đâu đó chưa đến một phút, Thẩm Chứng Ảnh đã mất hứng tắt luôn.

Nếu Real Fantasy Land có thể ra mắt thành công, chắc chắn nó sẽ tạo ra một xu hướng mới.

Đang miên man suy nghĩ về trò chơi, thì bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng nhạc từ nhà ai bay tới.

“Em đã cố né tránh ánh mắt của anh, nhưng vẫn muốn lén nhìn anh thêm một lần nữa. Trốn chạy không thành để giờ đây nỗi nhớ trào dâng. Đêm nay hãy để em quên đi mọi thứ, ngồi một mình trong căn phòng hiu hắt nghĩ về anh, không ngừng nghĩ về anh...”

Bài hát “Let me go with you” của Bành Linh phá tan lớp ngụy trang của Thẩm Chứng Ảnh, nói toạc ra mọi nghĩ suy trong lòng cô.

Thật sự là do game chán sao?

Không, là vì cô bé ấy làm mình không yên lòng.

Tựa vào vai Hồ Lại khe khẽ thở dốc, tâm trạng của Thẩm Chứng Ảnh lên xuống theo từng nhịp thở, giống như đã được toại nguyện, nhưng đồng thời vẫn luôn có một giọng nói không ngừng vang lên trong đầu rằng: Nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Hồ Lại thưởng thức sự nhiệt tình của Thẩm Chứng Ảnh xong vẫn chưa thấy thỏa mãn, còn muốn tiếp tục thêm nữa. Bất thình lình, một khuôn mặt từ đâu lù lù xuất hiện bên ngoài cửa sổ. Hồ Lại giật bắn người về phía sau, đồng thời vô thức bảo vệ khuôn mặt của Thẩm Chứng Ảnh, dựng thẳng ngón giữa lên.

“Muốn chết à? Nhìn cái đếch gì mà nhìn!”

Đến khi hoàn hồn lại, Hồ Lại mới nhận ra người đứng bên ngoài chỉ là một ông bác vô công rồi nghề nhiều chuyện khó ưa. Dưới chân ông ta là một con chihuahua thả rông, vừa thấy Hồ Lại đảo mắt nhìn xung quanh, nó đã sủa nhặng xị lên.

Hồ Lại cáu phát điên.

Lạy cái thân tôi, cứ ngỡ là Giang Ngữ Minh thò đầu vào chứ.

Nếu vậy, cảnh tượng sẽ “đẹp đẽ” đến mức nào, Hồ Lại cũng không dám tưởng tượng.

“Giáo sư Thẩm...” Hồ Lại muốn nói lại thôi.

Lúc này nhắc đến Giang Ngữ Minh thì có vẻ mất hứng quá, lại còn không cần thiết. Giây trước vừa hôn mẹ cậu ta nồng nhiệt xong, giây sau đã thú nhận rằng con trai cô ấy là người yêu cũ của mình, cái này không gọi là chập mạch tự chuốc họa vào thân thì còn gọi là gì nữa. Công bằng mà nói, ngoại trừ Chu Hoài Nghi và mình ra thì chả còn ai biết âm mưu ác ý ban đầu của bản thân.

Người xưa có một câu nói rất hay: Dựa vào thực trạng để luận tội, không phải dựa vào ý nghĩ trong đầu. Nếu phán xét suy nghĩ trong đầu thì không ai trên đời này hoàn hảo cả. Mình chỉ nhen nhóm ý định, không để lại dấu vết gì.

“Đừng để ý ông ta“. Thẩm Chứng Ảnh hôn phớt lên khóe miệng Hồ Lại, “Giờ cô phải lên rồi“.

Hồ Lại trợn mắt, làm ra vẻ rất sửng sốt, “Cái gì, mới vừa hôn người ta xong mà cô đã vọt lên nhà sao?”

“Vậy chứ em muốn thế nào? Muốn tôi viết khái luận hay viết một bài phát biểu cảm nghĩ đăng tải lên tạp chí, có cần phải viết thư giới thiệu cho em luôn không?”

Đây là lời một người đứng trên bục giảng có thể nói sao? Lại còn cả thư giới thiệu.

Hồ Lại hạ giọng, áp trán vào trán cô Thẩm, “Giáo sư Thẩm, dã man thật. Cô định giới thiệu em cho ai cơ? Hử?”

“Thư giới thiệu đều do sinh viên nhờ giảng viên viết, em nhắm người nào thì tôi viết cho người nấy“.

“Gửi cho cô của quá khứ, hiện tại và tương lai mỗi người một bản. Cô định sẽ giới thiệu em như thế nào?”

“Tú sắc khả xan“.

“Em thấy cô có định ăn đâu mà, sao vậy, cô không đói ư?”

Mỗi lần nói xong một ý, Hồ Lại lại hôn Thẩm Chứng Ảnh một cái. Cô Thẩm đẩy khuôn mặt nguy hiểm của Hồ Lại ra, “Chúng ta mới vừa ăn tối về xong đấy thôi“.

“Cô không định mời người ta lên lầu ngồi chơi, uống tách cà phê sao?”

“Em bị lậm phim Hongkong quá rồi, muộn thế này mà uống cà phê cái gì, cho em uống thuốc Bắc thì còn may ra“.

“Chỉ cần cô mời, em uống cái gì cũng được“.

Thẩm Chứng Ảnh phì cười, “Tự dưng cô liên tưởng tới một cảnh“.

“Chậc, em cũng vậy“.

“Được rồi, về sớm đi. Mai còn phải đi làm“. Thẩm Chứng Ảnh xoa xoa khuôn mặt của Hồ Lại, giọng bất giác dịu đi hẳn.

“Cô không muốn ở cùng em thêm một lúc nữa sao?”

“Bây giờ cũng muộn rồi, với lại đậu xe chỗ này không tiện lắm“. Thẩm Chứng Ảnh áp mặt lên mặt Hồ Lại, khẽ thở dài, “Để lần sau đi, được không?”

Biết vậy nhưng Hồ Lại vẫn dùng dằng không muốn về, nhìn Thẩm Chứng Ảnh bằng cặp mắt đầy mong chờ.

Thẩm Chứng Ảnh hết cách, đành phải hôn lên mắt Hồ Lại lần nữa.

Hồ Lại cười rạng rỡ, trong đêm tối lạnh lẽo, nụ cười kia sáng ngời tựa ánh nắng ban mai, “Xem ra cô rất thích em“.

Sao lại không thích cho được.

Thẩm Chứng Ảnh lườm Hồ Lại, “Mau về đi“.

Mở cửa bước vào nhà, gian phòng tối om yên tĩnh mọi ngày giờ đây lại trở nên lạnh lẽo hiu quạnh. Trước đây Thẩm Chứng Ảnh thích nhất là được ở một mình, nhưng hôm nay bỗng dưng cô lại muốn bứt ra.

Thẩm Chứng Ảnh không bật đèn, dựa lưng vào cánh cửa phía sau, vừa nhắm mắt lại thì trong đầu cô đã hiện lên đôi mắt cười cùng hơi thở nóng hổi của Hồ Lại.

Bất chợt cô Thẩm lại muốn cười, giơ tay vuốt ve khóe miệng hơi giương lên của mình, ngón trỏ khẽ chạm vào môi, dường như nơi này vẫn còn sót lại hơi ấm của Hồ Lại.

Những căn hộ xung quanh lần lượt lên đèn. Không biết nhà ai về muộn, bây giờ mới bắt đầu nấu cơm, mùi xào nấu cay nồng sực nức hương ớt ngoài cửa sổ bay vào, còn văng vẳng tiếng nhạc kèm theo.

Bài hát phát ra trong căn hộ ấy cứ lặp đi lặp lại rằng:

“Một mình em chơ vơ bên ngọn đèn, nghĩ về anh rồi lại nghĩ về anh, không phải do em quá toan tính, chỉ là em không muốn yêu để rồi phải đau thêm lần nữa. Nhưng một nụ cười một câu nói của anh, tức khắc có thể biến ngày thành đêm...”

Gần hết năm, Thẩm Chứng Ảnh và Hồ Lại đều bận tối mắt tối mũi, không có bao nhiêu thời gian để hâm nóng tình cảm vốn đang nhanh chóng phát triển của cả hai.

Đặc biệt là sau khi “Đê mê” ra mắt, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, công tác thử nghiệm nội bộ Côn Luân đã tăng cường mạnh như vũ bão. Sau một ngày làm việc bận rộn, một buổi hẹn hò tàu nhanh không bị ràng buộc trách nhiệm là thứ cực kỳ lý tưởng cho những động vật xã hội không có nhu cầu tìm real love mà chỉ tìm fun.

Công việc chính của Hồ Lại là đánh giá tình trạng người dùng. Nói chuyện với nhiều nhân viên khác về Đê mê, đa số mọi người đều dành cho nó những lời có cánh, khuyết điểm duy nhất có lẽ là vấn đề hạn chế chức năng người lớn của game.

Tất nhiên, không phải ai cũng đam mê với việc tạo hình màu mè cầu kỳ, nhìn sao cho thật “bốc” trong thế giới ảo, hoặc có nhu cầu trúng tiếng sét ái tình với một người mà mình chả biết gì về danh tính, tuổi tác lẫn giới tính thật của đối phương.

Cụ thể, những người đã có tình cảm ổn định, không có nhu cầu tìm kiếm kích thích, chẳng hạn như – Chu Hoài Nghi. Xuất phát từ yêu cầu công việc, cô đăng nhập vào trò chơi chỉ với mục đích kiểm tra một số công năng trong này nên vẫn giữ khuôn mặt của mình. Nhờ thế, người quen sẽ tự động tránh xa ba thước, còn người lạ thì chỉ cần nhìn vào ID: Đang trong quá trình kiểm tra công tác là sẽ rất hiếm người đến chủ động bắt chuyện.

Trái lại, có rất nhiều thanh niên xôn xao, lén lút dò hỏi ID của Hồ Lại, định bụng sẽ dựng kịch bản kiểu không hề biết cô là ai, chỉ là tình cờ gặp ở đâu đó trong game rồi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy thế, Côn Luân vốn rất coi trọng vấn đề bảo mật dữ liệu, dù là bên trong hay bên ngoài, chỉ cần xuất hiện rò rỉ ở bất cứ khâu nào thì công ty đều sẽ xử lý ngay lập tức, ngoài việc sa thải, những trường hợp nghiêm trọng sẽ được trực tiếp chuyển sang cho công an điều tra. Vì vậy mặc dù có rất nhiều người ngo ngoe rục rịch, chỉ cần Hồ Lại không chủ động tiết lộ ID, sẽ không một ai có thể biết nhìn cô hấp dẫn như thế nào trong Đê mê.

Vì công việc trước Tết ngập ngụa, Hồ Lại không thể tham gia tập huấn, thời gian để quấn lấy Thẩm Chứng Ảnh còn không có thì lấy đâu ra thời gian mà chui vào Đê mê. Chỉ có thể tranh thủ những lúc Thẩm Chứng Ảnh đến công ty, lợi dụng chuyện công làm việc tư, ngồi ăn cơm nói chuyện cùng nhau trong chốc lát cho đỡ nhớ, thậm chí muốn ngồi ôm laptop làm việc trong lúc Thẩm Chứng Ảnh đăng nhập vào trò chơi như mọi lần cũng không được.

Giáng Sinh năm nay rơi đúng vào thứ năm, không khí Giáng Sinh phủ khắp Côn Luân từ trong ra ngoài, canteen phục vụ cả món bánh gừng.

Sau khi dùng qua loa bữa tối Giáng Sinh, Thẩm Chứng Ảnh lên xe Hồ Lại về nhà như mọi lần. Vừa lên xe, Hồ Lại đã đưa cho cô một chiếc hộp, mở ra thì thấy đó là một chiếc khăn cashmere màu xám khói cùng nhãn hiệu và kiểu dáng với chiếc khăn mà Hồ Lại hay quàng.

Thẩm Chứng Ảnh ngạc nhiên, vừa vui nhưng cũng vừa xấu hổ: “Chị không chuẩn bị quà gì cả“.

Dạo này Thẩm Chứng Ảnh bận hướng dẫn sinh viên bảo vệ luận văn tối mắt tối mũi nên quên khuấy đã gần đến Giáng Sinh. Hơn nữa ở độ tuổi của mình, cô Thẩm cũng không còn nhiệt huyết đầu tư hoành tráng như các bạn trẻ. Lúc Giang Ngữ Minh thông báo sẽ đi chơi với lớp hai ngày thứ năm và thứ sáu, cậu ta có nhân tiện hỏi mẹ có dự định gì không nhưng cô còn chưa trả lời.

“Không phải quà nhân dịp Giáng Sinh, dạo gần đây em bận quá, trời lại rét nên mới muốn tặng chị một chiếc khăn quàng cổ. Lần trước chị dùng trông đẹp lắm, em rất thích“.

Hồ Lại không quan tâm đến chuyện tặng quà nhân dịp lễ, nếu cứ lễ là phải tặng thì riêng chuyện nghĩ tặng thứ gì thôi đã đủ stress tới mức rụng tóc. Tặng không phải là vì ngày này đặc biệt hay tặng vì sĩ diện, mà quan trọng nhất là phải có lòng. Cũng đừng lựa ngày làm gì, những lễ này hội nọ đều chỉ là chiêu trò để dân buôn vét sạch túi khách hàng mà thôi, còn lâu Hồ Lại mới mắc mưu. Nếu không phải vì gặp Thẩm Chứng Ảnh đúng Giáng Sinh, Hồ Lại đã không đưa quà.

Thẩm Chứng Ảnh rất thích, “Về nhà giặt xong chị sẽ dùng“.

Xe của đồng nghiệp Hồ Lại đậu rải rác khắp bãi giữ xe Côn Luân, còn có rất nhiều camera, thỉnh thoảng lại có người đi lướt qua xe. Thẩm Chứng Ảnh không dám ngồi trong này bày tỏ tình cảm quá mức, vì thế cô chỉ siết siết tay Hồ Lại.

Hồ Lại cầm lấy tay cô Thẩm chu miệng hôn gió. Trong lúc tai Thẩm Chứng Ảnh còn đỏ bừng, Hồ Lại đã khởi động xe với nụ cười trên môi.

Khi sắp ra khỏi cao tốc, đột nhiên Thẩm Chứng Ảnh buồn rầu nói: “Chậc, chị không biết nên tặng gì cho em nữa. Cảm giác như cái gì em cũng có hết cả rồi, lại không có món nào cần mua mới, chả thấy em thiếu thứ gì để mà tặng“.

“Đồ đạc em không thiếu, nhưng người thì thiếu đấy. Em đang thiếu một cô bạn gái, chị có thể tặng em“. Hồ Lại nói trơn tru một lèo, nói xong còn cố ý nhìn sang Thẩm Chứng Ảnh.

Còn tưởng Thẩm Chứng Ảnh định nói gì, nào ngờ cô chỉ ừm hửm.

“Ừm hửm là có ý gì?”

“Thể hiện mình nắm được thông điệp“.

Nắm được là sao?

Chẳng lẽ tuần trước vừa chủ động hôn con người ta xong, bây giờ không còn nhớ gì nữa?

“À đúng rồi giáo sư Thẩm, chị có muốn tối nay đến nhà em chơi không? Đã mấy ngày không gặp, em rất nhớ chị. Đêm nay chị ở lại chỗ em cũng được, trời lạnh thế này đỡ phải chạy tới chạy lui. Chị thấy thế nào?”

Giọng Hồ Lại rất thản nhiên, đơn giản giống như mời Thẩm Chứng Ảnh đến nhà mình làm bài tập.

Khuôn mặt Thẩm Chứng Ảnh hơi nóng lên, “Nhưng ngày mai em còn phải đi làm“.

“Em có thể xin nghỉ một ngày, dù sao ngày mai tập huấn, đi hay nghỉ không quan trọng“.

“Đi làm đàng hoàng, tập huấn nghiêm túc, xin nghỉ làm gì. Mai là thứ sáu, đêm mai...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.