Beta bởi YourThw ˚₊· ͟͟͞͞➳❥
===
Nhắn xong, Hồ Lại mở điện thoại lên đếm ngược mười phút rồi đứng đợi trước cửa sắt. Chỗ này đối diện cầu thang dẫn lên lầu, nếu có ai ở trên ngó quanh xuống cũng không thấy cô, chưa kể còn tránh được gió.
Lúc này Hồ Lại không cảm giác thấy hơi lạnh đêm đông, đầu sôi ùng ục như ấm nước, trái tim thì lạnh như băng.
Giờ này cơ bản Thẩm Chứng Ảnh đang rúc trong nhà làm trạch nữ không muốn đi đâu, ai cũng biết dù có tắm rửa gội đầu gì cũng mươi mười lăm phút là cùng, sao lại không thấy tin nhắn của mình được.
Nếu lỡ không thấy?
Vậy thì mình sẽ đi thẳng lên lầu tìm người.
Bắt chước cô Tuyết vừa gõ cửa vừa nói: Thẩm Chứng Ảnh, mau mở cửa, đừng trốn chui trốn nhủi trong đấy không nói tiếng nào nữa. Có bản lĩnh thì chia tay, có bản lĩnh thì mở cửa nhanh lên.
Đã thông báo trước, đã trao quyền quyết định cho Thẩm Chứng Ảnh, cho Thẩm Chứng Ảnh cơ hội để đỡ sốc, chị ta còn muốn thế nào nữa.
Nếu Thẩm Chứng Ảnh không có nhà, xem như hai người không duyên phận, mọi chuyện chấm dứt tại đây.
Nếu giả vờ không có nhà? Được lắm, thế thì để Hồ Lại đặt hàng mua ngay mười bảy mười tám chai tương lạt tương mặn, giấm ớt băm nhuyễn tạt vào nhà Thẩm Chứng Ảnh.
Nhân tiện thuê người mỗi ngày đến đứng dưới lầu bắc loa gào lớn: Thẩm Chứng Ảnh, I miss you, lol.
Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Đừng hỏi, còn nếu hỏi thì câu trả lời chính là: làm vậy là để Thẩm Chứng Ảnh phải chịu đựng những gì mình phải chịu đựng.
Mình không yên ổn thì người khác cũng đừng hòng mà yên ổn.
Nếu Thẩm Chứng Ảnh gọi thằng nhóc đầu rùa kia về? Thế cũng tốt thôi, xem như mình bị chó làm mù mắt, kể từ giờ nước sông không phạm nước giếng, đường ai nấy đi.
Không phải vì tình cảm không được đáp lại.
Nếu Thẩm Chứng Ảnh không thích mình, Hồ Lại chấp nhận, tuyệt đối sẽ không cò kè dây dưa thêm. Nhưng rõ ràng không phải thế, vậy thì tại sao Thẩm Chứng Ảnh một hai cứ muốn xóa sạch hết những gì đã có giữa cả hai.
Hồ Lại hiểu Thẩm Chứng Ảnh có những nỗi niềm canh cánh trong lòng, nhưng mà có hề gì, hai người cùng ngồi xuống nói chuyện, sẽ luôn tìm được biện pháp giải quyết vấn đề. Vì đâu mà ngay cả một cơ hội cũng không cho, một chút nỗ lực cũng không có, chỉ buông mấy câu rồi đuổi người ta đi. Nghĩ Hồ Lại đây là chó sao, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, thậm chí còn hất văng bát thức ăn cho chó ngay trước mặt mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hồ Lại đưa ra tối hậu thư, giọng điệu, cách cư xử, đường lùi, Hồ Lại chả thèm chừa lại bất cứ thứ gì.
Thứ mà Hồ Lại không có, Thẩm Chứng Ảnh cũng đừng mơ sẽ có.
Hồ Lại đột ngột ngẩng đầu lên, không ngờ lại đụng phải một đôi mắt đầy buồn bã. Người mà Hồ Lại thương nhớ ngày đêm, người cô hận đến chết đi sống lại đang nhìn cô đăm đăm qua cánh cửa sắt.
Trong ánh mắt chưa kịp quay đi đó là nỗi xót xa pha lẫn dịu dàng, ngoài ra còn có một chút bối rối khi bị phát hiện bất ngờ.
Vừa nãy trong bụng còn chửi rủa tổ tiên mười tám đời cùng tên nhóc đầu rùa chết tiệt nhà Thẩm Chứng Ảnh đến phun máu đầu, nhưng khi vừa trông thấy đôi mắt đó, trái tim Hồ Lại đã mềm nhũn ra thành một vũng nước.
Thẩm Chứng Ảnh mở cửa sắt: “Lên rồi hãy nói“.
Nghe giọng thật lúng búng.
Đầu tóc rối bù, khoác thêm áo bên ngoài bộ pyjama, dưới hai bàn chân không đi vớ là hai chiếc dép khác kiểu, không hiểu chị ấy đã vội vã và rối bời đến mức nào khi xuống lầu.
Hồ Lại nói không nên lời, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Thẩm Chứng Ảnh. Đúng lúc đó, chuông hẹn giờ trên điện thoại của cô vang lên.
Lúc mở điện thoại lên tắt chuông, Hồ Lại mới phát hiện thấy tin nhắn của Thẩm Chứng Ảnh: Ngoài trời lạnh lắm, lên đây rồi hãy nói.
Vì quá tức giận nên Hồ Lại không nghe thấy thông báo.
Không chờ kịp tin nhắn trả lời của mình nên mới xuống tìm ư, sao không gọi điện thoại.
Mấy phút trước còn hùng hồn lắm, chỉ cần người kia ló mặt ra là thế nào cũng chửi ầm lên một trận cho hả giận, nhưng đến khi gặp rồi thì nửa câu rủa sả cũng không thốt nên lời.
Thoắt cái vành mắt đã rưng rưng, chính cô cũng muốn rơi nước mắt.
Chẳng phải rung động là một chuyện thật hạnh phúc sao, vậy vì đâu mình lại phải rơi nước mắt?
Hồ Lại giậm chân.
Theo Thẩm Chứng Ảnh vào nhà, Hồ Lại đang định thay giày thì bỗng nghe thấy người còn lại khẽ ôi lên một tiếng, hóa ra lúc này chị ấy mới phát hiện mình xỏ nhầm dép.
Hồ Lại không tin trong lòng Thẩm Chứng Ảnh không có mình.
Vậy thì tại sao.
Cửa vừa đóng lại, Hồ Lại liền ôm lấy Thẩm Chứng Ảnh, “Tại sao? Chị thích em, nhớ em. Cớ gì lại muốn đẩy em ra?”
Cảm giác được người trong lòng run lên, Hồ Lại lại hỏi: “Tại sao chị cũng không đến công ty nữa!”
“Hồ Lại, em không hiểu“.
Tâm trí đã lẩm nhẩm cái tên này hàng nghìn lần, bây giờ đã có thể gọi thật tự nhiên.
Thẩm Chứng Ảnh thở dài, không cố gắng thoát khỏi vòng tay đang giữ chặt mình, yếu ớt nói: “Em còn trẻ, còn tràn đầy sức sống, tràn đầy hy vọng về một tương lai sau này, vì thế em sẽ không hiểu đâu. Tôi thích em, tôi nhớ em, không có ngày nào tôi không nhớ em cả. Nhưng chỉ cần nghĩ về tương lai của cả hai, tôi không có cách nào nghĩ tiếp được. Tôi không thể tưởng tượng nổi điều gì sẽ xảy ra khi chúng ta ở bên nhau“.
Hôm qua sau khi trông thấy Vương Bao Bao, Thẩm Chứng Ảnh đã biết Hồ Lại sẽ không dễ dàng buông tay, thay vì chỉ nhắc mãi một câu không hợp rồi mong Hồ Lại biết khó mà lui, chi bằng cứ bày ra bản chất thật của mình cho em ấy thấy, để em ấy hoàn toàn bỏ cuộc. Mình không phải là một người yêu tốt. Thậm chí còn không phải là một người tốt.
“Tương lai?” Hồ Lại không hiểu, “Chẳng phải nếu bây giờ ở bên nhau thì tương lai cũng vẫn sẽ như thế ư? Đến giờ đi làm thì đi làm, đến giờ ăn thì đi ăn, lúc nào muốn đi dạo thì đi dạo, cùng chơi game, cùng ngắm sao, cùng ăn lẩu, muốn nấu ăn thì vào bếp, còn mất hứng nấu rồi thì thôi. Nếu bất tiện thì có thể đến nhà em, dù sao cũng gần mà, đi một lát là đến, sẽ không khác mấy với nhịp sống hiện tại đâu. Điểm khác biệt duy nhất là em có chị, chị có em. Thẩm Chứng Ảnh, chị không tưởng tượng nổi tương lai của chúng ta cũng không sao, giao cho em là được“.
Thẩm Chứng Ảnh nở một nụ cười nhạt, quay đầu lại nhìn Hồ Lại, “Cuộc sống nào có đơn giản như vậy“.
“Vậy chỗ nào cần phức tạp?”
Trải qua 25 năm cuộc đời, điều khiến Hồ Lại nhọc lòng nhất, ngột ngạt nhất chính là sự kiểm soát thái quá của mẹ lẫn bóng ma tâm lý về người anh đoản mệnh, phần còn lại có lẽ là câu chuyện đang diễn ra ngay lúc này.
Một Hồ Lại đáng yêu, một Hồ Lại căng tràn sức trẻ, một Hồ Lại không biết sợ hãi là gì.
Thẩm Chứng Ảnh nghĩ, đây có lẽ là điểm khiến mình yêu em ấy.
Bảo Hồ Lại ngồi xuống, Thẩm Chứng Ảnh lùi về một khoảng rồi nói: “Bắt đầu là như thế. Sau khi chúng ta ở bên nhau, nó sẽ bắt đầu hệt như em nói. Nhưng chỉ cần có ai phát hiện, chỉ chỉ trỏ trỏ, hoặc thêm một thời gian nữa, khi tôi cảm giác thấy ánh mắt khác thường của người khác, tôi sẽ dần dần đâm lo. Tôi biết không có gì phải sợ, tôi cũng biết người ngoài chỉ là người ngoài, nhưng tôi không thể tảng lờ, không dằn nổi những cảm xúc âu lo sợ sệt của mình. Hồ Lại, em biết đấy, có đôi khi nghĩ là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác. Tôi đã cố gắng không màng đến, bỏ hết mọi thứ ngoài tai, nhưng tôi không thể ngăn bản thân suy nghĩ vẩn vơ được. Hơn nữa, khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, nội tuổi tác thôi đã khiến thiên hạ ngứa mắt“.
Hồ Lại nhướng mày, Thẩm Chứng Ảnh giơ tay làm động tác “em cứ nghe tôi nói hết”, “Em định bảo tuổi tác chỉ là cái cớ? Đúng, có lẽ chỉ là cái cớ. Tuổi tác, giới tính, tất cả những điều ấy đều khiến tôi trăn trở. Em có cha mẹ, tôi có cha mẹ và con trai, em không phải đối tượng lý tưởng trong suy nghĩ của tôi, có lẽ nói theo một cách khác, tôi không xứng với em, nếu chọn ở bên cạnh tôi em sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi“.
“Đừng nói xứng hay không xứng, vừa nghe đã thấy đầy mùi ngụy biện. Chị tuyệt vời như vậy, cớ gì lại phải tự ti, sao chị không học con trai chị kìa? Thiệt thòi hay không tự em sẽ đánh giá“. Cho dù bây giờ có thiệt thòi đi chăng nữa, Hồ Lại cũng sẽ chối. “Vả lại em cũng đâu phải là người tốt, chị quên rồi sao, lúc đầu em đến tìm chị là vì muốn tìm cách trả thù Giang Ngữ Minh. Xem như chúng ta huề nhau, đưa mọi thứ trở về 0, bắt đầu lại từ đầu“.
Thẩm Chứng Ảnh vẫn lắc đầu, “Thứ em muốn là một mối quan hệ thân mật, tôi hiểu. Ngày đó khi tôi bảo mình không muốn yêu ai, không muốn ở bên ai, đấy không phải là đang lấy cớ đâu. Bản thân tôi biết mình không đủ năng lực gánh vác một mối quan hệ gắn bó lâu bền như vậy. Hồ Lại, rất nhiều năm về trước tôi đã từng tổn thương một người, một người mà tôi thích. Tôi không muốn sau này lại làm tổn thương em. Nhân lúc em còn chưa thấy tôi quá rác rưởi, chúng ta dừng ở đây đi. Không báo với em mà lại báo qua Dương Hồi là lỗi của tôi, nhưng tôi không có cách nào tiếp tục làm việc cùng em nữa“.
“Trái một câu không thể, phải một câu không thể, thế chị đã thử chưa? Từ lúc chúng ta biết nhau đến giờ mới chỉ bốn tháng, sao chị không cho em và bản thân mình thêm một chút thời gian, biết đâu lần này sẽ khác. Thẩm Chứng Ảnh, người dạy tâm lý học như chị hẳn phải hiểu quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Giả sử không tìm ra vấn đề, nghĩa là không có nào cách giải quyết, ở chiều ngược lại, khi biết được vấn đề nằm ở đâu nghĩa là chúng ta vẫn còn khả năng cải thiện. Em biết tư tưởng bên nhà chị vừa bảo thủ vừa lạc hậu khiến chị luôn cảm thấy ngột ngạt gò bó, nhưng bây giờ chị có còn là một đứa nhóc chỉ biết mếu máo đòi ăn, bất lực không biết phải làm gì nữa đâu chứ. Chị là giảng viên Thẩm, là một phó giáo sư, con trai cũng hơn hai mươi tuổi đầu, đã đến lúc thoát khỏi bóng ma tâm lý từ cha mẹ rồi. Tâm lý học nói rằng mỗi một trải nghiệm cảm xúc là một cơ hội để phục hồi những tổn thương của quá khứ. Nhỡ đâu lần này cùng với nhau, chúng ta có thể thành công thì sao“.
Trước sự dẫn dắt từng bước một của Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh lực bất tòng tâm. Nhưng ký ức về những lời lạnh lùng mình đã nói vẫn in đậm trong ký ức, nụ cười dịu dàng dần tắt ngấm, vẻ mặt đầy hụt hẫng của người con gái đó cũng như còn ngay trước mắt. Cô Thẩm không dám chắc bản thân mình sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Hồ Lại rất tốt, chỉ là mình không xứng.
Thẩm Chứng Ảnh đưa lại chiếc khăn mà Hồ Lại tặng mình, “Trả lại chiếc khăn này cho em, tôi giặt sạch rồi“.
Hồ Lại đã nói hết nước hết cái nhưng thấy Thẩm Chứng Ảnh vẫn dửng dưng, không chịu tiếp thu một tí nào thì cáu vô cùng: “Hồ Lại đây đã đưa cho ai thứ gì thì không bao giờ nghĩ đến chuyện đòi lại. Khăn quàng cổ cũng vậy mà tình cảm cũng thế. Nếu chị không cần thì vứt, đốt gì mặc kệ chị. Thẩm Chứng Ảnh, em hỏi chị lần cuối, chị có muốn ở bên em không?”
Thẩm Chứng Ảnh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp và kiên quyết của Hồ Lại hồi lâu, lâu đến nỗi Hồ Lại cho rằng đã có cơ hội lật ngược tình thế, nhưng rồi: “Hồ Lại, chúng ta không hợp. Cứ xem như ngay từ đầu tôi bị thu hút bởi gương mặt của em, bị em hấp dẫn. Kế hoạch quyến rũ tôi để trả thù Giang Ngữ Minh xem như thành công rồi, được chứ?”
“Được được được, được con khỉ“.
Rốt cuộc là ai quyến rũ ai, ai trả thù ai.
Hồ Lại vô thức giơ tay lên, nhưng rồi lại hạ tay xuống, dù đã cố hết sức để nở nụ cười như mọi ngày, thế mà khóe miệng giương lên mấy lần, Hồ Lại vẫn không cười nổi. Bao nhiêu câu lăng mạ cuồn cuộn trong cổ họng, song rốt cuộc cũng không đành lòng thốt ra.
Trùng hợp làm sao, ngay lúc Hồ Lại đang định bỏ về thì Giang Ngữ Minh đột ngột xuất hiện.
Trong lúc đang tự học buổi tối, Giang Ngữ Minh bỗng nhớ hôm nay là thứ năm, theo lịch thì thứ năm là ngày Thẩm Chứng Ảnh tới Côn Luân, không chừng mẹ sẽ bị Hồ Lại lôi kéo. Cậu ta quen Hồ Lại chưa bao lâu, nhưng Giang Ngữ Minh biết cô người yêu cũ này là người không dễ gì bỏ cuộc, sâu bên trong, cô ta có một sự kiên trì và tàn nhẫn khủng khiếp. Giang Ngữ Minh không biết chuyện gì vừa xảy ra giữa mẹ mình và Hồ Lại, nhưng đúng là mẹ xuống tinh thần trầm trọng, còn Hồ Lại thì giận đến phát điên.
Thấy chưa, biết ngay mà, con nhỏ này lại vác xác tới nữa.
Trông thấy Giang Ngữ Minh, vì cứ tưởng Thẩm Chứng Ảnh gọi con về nên Hồ Lại cười khẩy, mỉa mai nói: “Phải đến mức này sao, chị gọi cả tên đầu rùa nhà chị về cơ à, em làm gì được chị đây, em có thể làm gì được chị?”
Thẩm Chứng Ảnh còn chưa kịp giải thích thì Giang Ngữ Minh đã lên tiếng: “Đồ lỳ lợm, cô không biết chữ xấu hổ viết thế nào sao? Đám người yêu cũ đông đúc như bầy chó hoang của cô đâu, cớ gì cứ phải bám theo mẹ tôi mãi?”
“Tôi không biết xấu hổ? Đám người yêu cũ đông đúc? Bà đây là gái còn trinh, không khác gì cậu với mẹ cậu nhé. Ôi thôi chết tôi quên béng mất, thế thì mẹ cậu phọt ra cậu đường nào. Liên quan đếch gì đến cậu, cút con mẹ sang một bên đi, đừng cản đường bà“.
Giang Ngữ Minh không thể tin vào tai mình, con nhỏ chanh chua này từ đâu chui ra thế hả trời. Còn chưa kịp mở mồm ra đốp lại thì đã bị Thẩm Chứng Ảnh cản: “Minh Minh, im lặng“.
“Mẹ, mẹ nghe thử xem con nhỏ này đang nói tiếng người sao?”
“Tôi không nói tiếng người, vậy chuyện hai mẹ con nhà cậu làm là chuyện con người có thể làm à?” Ra tới cửa, Hồ Lại quay đầu lại, “Chết tiệt! Giang Ngữ Minh, đ*t mẹ cậu!”
===
P/s: Do chương sau hơi dài nên chắc mình sẽ đăng trễ chút nha. Nhân tiện cho mình và bạn beta cảm ơn sự ủng hộ của tất cả các bạn theo dõi truyện nhé <3 <3 <3 Thú thật là sự ủng hộ của các bạn có ý nghĩa với tụi mình lắm luôn. Mình không dám rep nhiều comment quá tại sợ có nhiều bạn chọn chương để đọc theo số cmt á, thấy nhiều cmt lại tưởng chương này có gì bất ngờ xong vô toàn là mình cảm ưn cảm ưn:((
À mà hôm bữa có bạn hỏi mình đoạn ngược dài không thì chắc cũng dài chút đỉnh =)) nhưng mưa nào mà hỏng tạnh đúng hok =)) đi qua những ngày mưa chúng ta mới iu hơn những ngày nắng nèk =))