Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 53: Chương 53: Không hiểu nổi không hiểu nổi




Beta bởi YourThw ( 。 •̀ ᴖ •́ 。)

===

Sau cuộc trò chuyện sâu sắc với Chu Hoài Nghi, tâm trạng Hồ Lại khá hơn rất nhiều, bao nhiêu ấm ức tích tụ ba ngày nay đều tan biến.

Chưa bàn đến cha mẹ, chỉ cần có người trút bầu tâm sự đã tốt lắm rồi. Thẩm Chứng Ảnh thì sao, có thể giãi bày cùng ai? Là Tôn Thư Tuyết bạn tốt của chị ấy hay là tên đầu rùa Giang Ngữ Minh?

Trong những ngày còn bên cạnh Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại đã sớm tìm hiểu để nắm rõ đời sống xã hội của cô Thẩm từ trong ra ngoài. Giáo sư Thẩm đích thị là một trạch nữ hàng thật giá thật trong thời đại giao thoa giữa cũ và mới, bước vào thế giới ảo là chết mê trong đó nhưng ngoài đời thì lại tỉnh cực kỳ, phân biệt rạch ròi giữa thật và ảo. Sau khi trải qua vụ việc Đặng Nhan Tịch, thái độ của chị ấy càng dè dặt hơn, bao tải không chỉ giam cầm thân xác mà còn buộc chặt trái tim.

Theo lời của Chu Hoài Nghi, việc hai người con gái ở cạnh nhau vốn đã rất khó khăn, gặp được người mình thích càng không dễ. Nghĩ đến Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại chỉ hơi nuối tiếc rằng sắt không rèn thành thép, còn thứ ngập tràn cõi lòng là dòng cảm xúc mềm nhẹ như nước pha lẫn xót xa. Giả sử Thẩm Chứng Ảnh nảy sinh một chút tình cảm với mình, hẳn chị ấy phải mệt đầu, băn khoăn, rối bời hơn mình nhiều. Thấy thằng con đầu rùa tòm tèm với người yêu thôi mà Thẩm Chứng Ảnh đã đỏ mặt xấu hổ một hồi lâu, huống hồ gì bị đồ đầu rùa kia bắt gian ngay tại trận.

Hôm đó đúng thật là ma xui quỷ khiến, quên đóng cửa không nói, chưa ăn chưa uống gì đã hồ đồ nhào vào hôn. Hôn thì cũng được thôi, nhưng sao không tìm chỗ nào thoải mái nằm xuống mà lại trực tiếp nhảy thẳng đến bước đó, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của Hồ Lại.

Trong tưởng tượng của Hồ Lại về lần đầu tiên, mọi thứ nên bắt đầu bằng một nụ hôn ngập ngừng sau khi nằm xuống và nhìn sâu vào mắt nhau.

Nhớ lại ngày ấy, đôi mắt như mê đi của Thẩm Chứng Ảnh khiến trái tim Hồ Lại tê dại, nóng bừng hết cả mặt, vừa nhớ nhung vừa âu sầu đa cảm. Yêu hận hòa vào nhau, dục vọng và phẫn nộ đan cài va chạm nảy lửa khiến trái tim cô cháy ngùn ngụt, cả người như muốn nổ tung.

Dù thế nào đi nữa, nhất định Hồ Lại sẽ không để cho Thẩm Chứng Ảnh rời đi, nhất định Hồ Lại phải tranh thủ.

Noel xong một tuần là đến Tết Dương lịch, thứ bảy nghỉ nên trường đóng cửa, vì thế Hồ Lại không thể chờ Thẩm Chứng Ảnh tan lớp để lập tức nhào ra đánh du kích. Với tâm trạng nóng như lửa đốt bây giờ của cô, Hồ Lại chỉ uất một nỗi không thể bay ngay đến dưới lầu đạp nát cửa, quát to ra lệnh cho Thẩm Chứng Ảnh nhanh cái chân bước ra đây, cũng không đợi được tới thứ bảy. Mặc dù Thẩm Chứng Ảnh sẽ đến công ty vào thứ năm, nhưng gặp được sớm ngày nào hay ngày nấy.

Hôm thứ tư, Thẩm Chứng Ảnh lên xe đưa rước của trường đến cơ sở Đại học H cách xa trung tâm thành phố như mọi lần. Với cặp kính đen to sụ, thoạt nhìn không ai có thể nhận ra gương mặt sưng vù và đôi mắt đỏ ngầu do thiếu ngủ của cô Thẩm.

Sau cái lần gặp và trốn Hồ Lại trối chết, Thẩm Chứng Ảnh chưa từng có một đêm ngon giấc. Vừa nhắm mắt lại là gương mặt buồn bã cùng đôi mắt rưng rưng của cô bé ấy lại hiện lên, dù đã cố nặn một nụ cười nhưng chính vì thế còn đau lòng hơn là trông thấy gương mặt đó rơi nước mắt.

Thẩm Chứng Ảnh không rõ chuyện gì đã xảy ra với cô bé ấy sau đó, riêng bản thân cô vừa ra khỏi Starbucks chưa được bao nhiêu bước, nước mắt đã tuôn như mưa, còn ngực thì quặn thắt. Ấy thế mà Thẩm Chứng Ảnh vẫn nhẫn tâm từ chối mọi đường liên lạc, nhưng cũng không nỡ kéo tên Hồ Lại vào blacklist. Mỗi lần điện thoại lóe lên báo có tin nhắn đến, là lại như có ai cầm dao cứa vào lòng Thẩm Chứng Ảnh.

Cố chịu cho qua khoảng thời gian này là được rồi, giống như trước đây thôi, cố chịu là được rồi.

Thẩm Chứng Ảnh chỉ có thể tự nhủ với bản thân rằng thời gian và khoảng cách sẽ biến mọi cảm xúc mãnh liệt nhạt dần, những người và những chuyện ấp ủ trong lòng bao năm theo thời gian sẽ dần bị quên lãng. Người khác như thế, Hồ Lại cũng như thế. Huống chi Hồ Lại còn là một người tràn đầy sức hấp dẫn, rạng rỡ tựa ánh mặt trời, chờ đến khi tình cảm này nguội đi rồi, bên cạnh em ấy sẽ nhanh chóng xuất hiện một người yêu mới. Mình không phải người đặc biệt nhất trong cuộc đời Hồ Lại nhưng có lẽ là người tồi tệ nhất, tồi đến mức chỉ dăm ba tháng nữa, em ấy sẽ không muốn nhắc hay nhớ đến mình, cũng không muốn nhìn lại lần hai.

Nghĩ đến đây, bất chợt Thẩm Chứng Ảnh lại đau lòng, hai mắt nóng lên như chực khóc.

Nước mắt và nỗi nhớ giống như nhau, không có cách nào kiểm soát được.

Mấy ngày qua Giang Ngữ Minh đều ở nhà, Thẩm Chứng Ảnh không tiện bộc lộ cảm xúc quá nhiều trước mặt cậu ta, chỉ biết cố hết sức để ngăn nước mắt. Thẩm Chứng Ảnh tự khinh mình đạo đức giả. Người quyết định bỏ cuộc là cô, rầu rĩ mãi không dứt cũng là cô.

Chỉ là, cô không tìm ra cách nào khác.

Bước vào lớp, Thẩm Chứng Ảnh lập tức nhập vai giảng viên, chiếu PPT, giảng bài đâu ra đấy. Đến giờ giải lao, Thẩm Chứng Ảnh mở bình giữ nhiệt hớp một ngụm nước ấm rồi vô thức liếc về góc cửa cuối lớp. Đã từng có một cô gái xinh đẹp ngồi nghe giảng một lúc là ngủ mê mệt giữa vòng vây sói đói rình rập, đến mức lần nào Thẩm Chứng Ảnh cũng phải bước xuống rảo vòng quanh để cảnh cáo những ánh mắt săm soi đó đến phát mệt. Lúc ấy Thẩm Chứng Ảnh làm sao có thể nghĩ mối quan hệ của hai người họ sẽ phát triển tới ngưỡng thân thiết như vậy.

Giống như đang hồi tưởng lại, Thẩm Chứng Ảnh rảo bước từ bục giảng xuống lớp một cách thật tự nhiên, bỗng cô trông thấy một gương mặt không nên xuất hiện ở chỗ này, còn dùng sách che che mặt khi nhác thấy bóng cô đi xuống.

“Vương Bao Bao, sao em lại ở đây?” Thẩm Chứng Ảnh nghi ngờ.

Vương Bao Bao xấu hổ cười rồi đặt điện thoại xuống, giải thích: “Sắp thi cuối kỳ nhưng có một số chỗ em chưa nắm vững nên đến nghe lại ạ“.

“Em định diễn cho ai xem đây?” Thẩm Chứng Ảnh tin được mới là lạ, càng nghĩ càng thấy khả nghi.

Vương Bao Bao chỉ cười cười không đáp. Dưới ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Chứng Ảnh, cô nàng dần dần ngả người về sau né tránh, tay thì mon men đến chiếc điện thoại úp trên bàn.

“Lấy điện thoại làm gì?” Bỗng trong đầu Thẩm Chứng Ảnh nảy ra một khả năng, “Em đi ra ngoài cho tôi“.

Chờ đến khi chỉ còn hai cô trò ngoài hành lang, Thẩm Chứng Ảnh chỉ lẳng lặng buông một câu: “Nói đi” rồi không nói thêm gì nữa, lạnh lùng nhìn Vương Bao Bao.

Vương Bao Bao còn trẻ, nghịch ngợm táy máy đến đâu thì vẫn còn ngây ngô lắm, chưa kể bẩm sinh học sinh luôn có xu hướng rúm hết cả người khi đứng trước mặt giáo viên. Giáo viên đại diện cho quyền uy, đối mặt với quyền uy, Vương Bao Bao chỉ còn biết khai nhận.

“Em đến để ngắm cô ạ, cô biết mà giáo sư Thẩm, em là fan của cô“.

Khai nhận thì khai nhận, là một người thuộc phe chính nghĩa, dù sắp rơi vào bước đường cùng nhưng Vương Bao Bao vẫn kiên quyết đấu tranh giãy giụa. Chương mới nhất tại -- TRUМt rцyeЛ. v N --

“Ngắm tôi còn phải dùng điện thoại?” Thảo nào lúc dạy cứ có cảm giác bị theo dõi, thì ra nguồn cơn nằm ở đây. “Muốn khai thật hay muốn tôi tịch thu điện thoại, em chọn đi“.

Đối với con người thời nay, điện thoại là một phần vô cùng quan trọng, và việc phải giao nộp điện thoại cũng nghiêm trọng không kém gì việc phải mổ não.

Vương Bao Bao quy hàng ngay trong một giây. “Em chỉ là người làm thuê, người qua đường, người đại diện thôi thưa giáo sư Thẩm“.

Đại diện cho ai, không cần nói Thẩm Chứng Ảnh cũng có thể đoán được.

Còn ai khác ngoài Hồ Lại.

“Em ấy bảo em tới làm gì?”

“Thì, để ngắm cô ạ“.

Ngắm thì đúng là ngắm, chẳng qua là thông qua camera. Hồ Lại để Vương Bao Bao đến lớp làm bù nhìn ngồi mở livestream cho mình.

Thẩm Chứng Ảnh giận đến đỏ mặt.

Vương Bao Bao líu ríu trong miệng: “Hồ Lại không có ác ý gì đâu ạ, cậu ấy bảo mình lỡ làm cô không vui, sợ cô vẫn còn giận nên phân công em đến xem xét tình hình“.

Nói thì nói thế nhưng Vương Bao Bao cũng có suy đoán riêng, chẳng qua nguyên nhân thật sự không liên quan đến mình.

Vừa lúc có thời gian rảnh, bản thân còn rất tò mò câu chuyện của Thẩm Chứng Ảnh và Hồ Lại, bây giờ có người sẵn lòng bao trọn tiền ăn, tiền internet, tiền đi lại cả một ngày, còn tặng kèm một chai nước hoa Jo Malone để chạy việc vặt, tội gì lại không làm.

Làm sao Thẩm Chứng Ảnh không đoán ra được chuyện gì nữa.

Hồ Lại, vẫn là Hồ Lại.

Trước ánh mắt sợ sệt và nghi ngờ của sinh viên, cảm giác kinh ngạc pha một chút buồn cười, cùng với nỗi nhớ xen lẫn mừng thầm xẹt qua trong tích tắc nhanh chóng bị cảm giác xấu hổ và bực bội thay thế.

Thẩm Chứng Ảnh tức giận, hạ giọng nói với Vương Bao Bao: “Lần sau nếu tôi còn phát hiện em video call cho người khác trong giờ học thì tôi sẽ trừ phân nửa điểm kỳ này của em“.

“Ôi...” Vương Bao Bao rên rỉ.

“Còn dông dài sẽ trừ thêm phân nửa!”

Quay về lớp, Vương Bao Bao không dám quá lộ liễu nữa, lần lượt báo cáo trung thực mọi diễn biến cho Hồ Lại biết.

Hồ Lại không giận mà cười, còn an ủi rằng: Không sao đâu, lần này không tính, lần sau nếu bị phát hiện thì mới bị trừ điểm. Giáo sư Thẩm rất rộng lượng, sẽ không tính sổ với cậu đâu.

Thật vậy. Vương Bao Bao nhủ thầm, có lẽ giáo sư Thẩm sẽ không tính sổ với mình, nhưng nhất định sẽ đi tìm Hồ Lại tính sổ.

Hồ Lại chỉ mong phải chi Thẩm Chứng Ảnh làm như vậy thật. Mặc kệ là tội gì, cứ từ từ mà xử, chí ít tính sổ nghĩa là mình còn có cơ hội gặp chị ấy. Nhưng Thẩm Chứng Ảnh kiên quyết không giữ bất cứ sợi dây liên lạc nào với mình, Hồ Lại đợi suốt một đêm, lại không chờ nổi một câu của Thẩm Chứng Ảnh.

Hôm sau đi làm, đích thân sếp lớn thông báo cho cô rằng cuối kỳ này giáo sư Thẩm rất bận, vì thế sẽ tạm ngưng đến công ty để test trò chơi.

Đầu Hồ Lại nổ ầm một tiếng, không ngờ Thẩm Chứng Ảnh nhìn có vẻ do dự nhưng lại dứt khoát đến mức này, quyết tâm cắt đứt hết mọi thứ.

Hồ Lại nghe thấy chính mình hỏi: “Vậy khi nào giáo sư Thẩm lại đến ạ?”

“Ai biết được, có lẽ sau khi sinh viên thi xong, cũng có thể sẽ không đến nữa“. Liếc thấy gương mặt tái nhợt như vừa nhận một cú sốc rất lớn của cấp dưới, Dương Hồi hỏi thêm một câu, “Sắp hết học kỳ rồi à? Giáo sư Thẩm lu bu nhiều việc lắm sao?”

Hồ Lại cố giữ bình tĩnh, nở một nụ cười gượng: “Công việc của giảng viên vốn nhiều mà ạ, chắc giai đoạn này cô ấy đang phải hướng dẫn sinh viên viết luận văn. Em từng nghe giáo sư Thẩm bảo cô ấy thích trò chơi của chúng ta“. Hồ Lại không ngờ sếp lớn biết chuyện tình yêu còn chưa kịp nảy mầm đã bị vặt chết của mình, giọng sếp còn đầy thông cảm.

Dương Hồi cười, “À, có lẽ cô ấy lén ở nhà chơi game cũng nên. Xong rồi đấy, em có thể xuống được rồi. Nếu cần nghỉ ngơi thì, chậc, cứ thu xếp là được“.

Dương Hồi vừa gợi ý một kỳ nghỉ để chữa lành vết thương lòng do thất tình gây nên. Bà chỉ nói úp mở như vậy, còn việc Hồ Lại có hiểu được hay không, hiểu được tới mức nào thì Dương Hồi không quan tâm.

Quan Thế Vân từng nhắc đến việc giữa Thẩm Chứng Ảnh và Hồ Lại có gì đó mờ ám. Dương Hồi hơi tò mò không biết tại sao mà hai chiếc đũa lệch này lại tìm tới nhau, và do đâu mà Thẩm Chứng Ảnh lại vì việc tư bỏ việc công, chẳng qua là không đến mức hỏi thẳng chuyện riêng của nhân viên dưới quyền.

Không cần phân tích kỹ cũng biết, chỉ quanh quẩn đâu đó trong hai khả năng: Hoặc là một bên nảy sinh tình cảm còn một bên thì không, hoặc không thì tình cảm một bên chưa đủ lớn, chưa đủ cố gắng. Nếu rơi vào trường hợp ấy, Dương Hồi chắc mẩm người đó là Thẩm Chứng Ảnh. Tuy Hồ Lại còn trẻ nhưng đã có một sự mạnh mẽ mà ngay cả bà cũng không có khi ở độ tuổi ấy.

Dựa theo tiêu chuẩn truyền thống, thời trẻ Dương Hồi từng vấp ngã một lần rồi phải làm mẹ sớm. Chăm con không phải chuyện dễ dàng, thế nên từ đó bà dần có thói quen ôm đồm quản lý mọi thứ. Sau này khi sự nghiệp thăng tiến vùn vụt, ở trong nhà tiếng nói của Dương Hồi có giá trị như người đứng đầu gia đình, thi thoảng với bạn bè cũng vậy. Nếu có người bạn nào tìm đến phàn nàn rồi nhờ giúp đỡ chuyện gì, bà nhất định sẽ tìm cách hỗ trợ. Còn Thẩm Chứng Ảnh không than vãn tiếng nào, có chuyện gì cũng tự mình tiêu hóa, Dương Hồi cũng đành kệ.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Dương Hồi, trên mặt Hồ Lại vẫn giữ nụ cười cứng đờ. Khi thấy đồng nghiệp đi ngang qua, Hồ Lại cười đáp lễ còn lịch sự hơn cả ngày thường. Chỉ đến khi vào phòng lab, nụ cười ấy mới biến mất. Lấy mũ rồi tìm ghế ngồi xong, Hồ Lại nghiến răng siết chặt tay, cảm giác thất vọng và tức giận không ngừng luẩn quẩn trong lòng. Chốc chốc, Hồ Lại chỉ muốn bay ngay đến nhà Thẩm Chứng Ảnh để hỏi cho ra lẽ, lại có lúc cô chỉ mong đừng bao giờ gặp lại Thẩm Chứng Ảnh nữa.

Tranh thủ vào game bay lên lượn xuống, battle sướng tay với khỉ với hổ nhưng Hồ Lại vẫn không thể tịnh tâm. Cố chịu cho đến hết giờ làm, vừa mới đặt chân vào thang máy, Hồ Lại đã nhanh chóng thối lui.

Không, mình không cam lòng.

Mình không thể chấp nhận việc Thẩm Chứng Ảnh đơn phương cắt đứt mọi liên lạc.

Mình có chuyện cần phải nói, Thẩm Chứng Ảnh nhất định phải nghe.

Chạy đến dưới nhà Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại gửi tin nhắn cho cô Thẩm.

“Bây giờ chị xuống hay để em lên nhà, chọn một đi“.

“Cho chị mười phút suy nghĩ“.

===

Tác giả có điều muốn nói:

Hồ Lai Lai: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.