Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 52: Chương 52: Hồ LAI LAI QUÁI GỞ




Beta bởi YourThw ˘͈ᵕ˘͈

===

Tình yêu khiến con người trở nên mù quáng.

Chu Hoài Nghi cho rằng một người lý trí như Hồ Lại sẽ không thể nào rơi vào tình huống như hôm nay, ai mà ngờ con bé ấm đầu đến mức độ này.

“Bạn giường mà cậu cũng đồng ý!”

Tuy xinh đẹp quyến rũ nhưng chưa bao giờ Hồ Lại kiêu ngạo về nhan sắc của mình, Chu Hoài Nghi chưa từng thấy cô vin vào đấy để thỏ thẻ nhờ vả đồng nghiệp nam hay hờn mát đồng nghiệp nữ. Nói theo một cách nào đó, nếu ai đối xử đặc biệt hoặc chỉ hứng thú với gương mặt của mình, Hồ Lại cũng chẳng lấy đó làm vui.

Thẩm Chứng Ảnh liên tục phá vỡ giới hạn chịu đựng của Hồ Lại, con bé này không những không giận mà còn hùa theo, Chu Hoài Nghi nghe kể thôi đã đủ bực mình.

“Ăn ăn ăn, cậu chỉ biết cắm đầu ăn“.

Mặc cho người ngoài cuộc đang tức muốn hộc máu, đương sự chỉ mải mê cúi đầu gặm bánh sandwich tình yêu, còn gặm đến vô cùng vui vẻ. Nếu không nhờ đôi mắt sưng húp chỉ điểm, Chu Hoài Nghi sẽ đinh ninh rằng lần này Hồ Lại vẫn thật nhẫn tâm, sống chết đu bám kế hoạch quyến rũ mẹ để trả thù ông con trai.

“Hai ngày rồi không ăn gì, đói“.

Chu Hoài Nghi tức đến nỗi phải phì cười, mỹ nhân cũng không qua nổi cơn đói. Chứ sao nữa, nhịn suốt hai ngày trời, giờ nhìn sandwich kẹp thịt rau trứng thôi đã sáng hết cả mắt lên.

“Đói thì tìm món gì nước nước mà ăn, chẳng phải nhà ăn có quà sáng sao, cướp của mình làm gì. Định nhờ sandwich chỉ đường dẫn lối à?”

Chả mấy khi Hà Thi làm sandwich cho mình đem đến công ty, chưa kịp cắn miếng nào thì đã bị Hồ Lại trấn lột. Người nọ còn rất hào phóng chìa thẻ cơm ra, bảo mình cứ quẹt thoải mái.

“Vừa nhìn đã biết đây là sandwich tình yêu. Mình đang cần một chút tình yêu để lấp đầy trái tim rỉ máu. Cậu không nghe thấy gì à?”

“Thấy gì? Tiếng bụng réo? Chả nghe thấy gì hết, hẳn là đói lả rồi“.

“Tiếng gió thổi hun hút qua cõi lòng mình tan nát“.

Suýt chút nữa Chu Hoài Nghi ụp hết chỗ cà phê mới xay lên đầu Hồ Lại.

Còn đùa được nghĩa là tâm trạng không đến nỗi nào, nhưng sao lại nhịn ăn tận hai ngày liền.

“Không phải cố tình nhịn ăn đâu, do mình ăn không vô thôi, cho cái gì vào mồm cũng nghẹn cứng trong cổ họng, nuốt không được mà ọe ra cũng không xong“. Thứ bảy sau khi về nhà ngẫm nghĩ lại, Hồ Lại vừa khó chịu vừa không cam lòng, nhắn tin không ai đọc, gọi điện hay video call cũng không ai trả lời, khiến cho Hồ Lại cáu cực kỳ cáu. Đương nhiên cô cũng không gọi liên miên, gọi một lần thấy Thẩm Chứng Ảnh không nhấc máy thì Hồ Lại cũng ngưng.

Cả ngày hôm qua Hồ Lại ngủ li bì, lơ mơ mở mắt ra là lại ngủ tiếp, mãi tới khi đến công ty cô mới thấy mình sống dậy, khoảnh khắc nhìn thấy Chu Hoài Nghi cứ ngỡ như vừa gặp được thân nhân.

Thèm ăn, bụng cũng bắt đầu biểu tình.

“Không ăn không có sức làm việc, ngất thì thế nào“.

Chu Hoài Nghi cười, “Xem ra đi làm trị bách bệnh“.

Sau khi nghe Hồ Lại thuật lại diễn biến mới nhất, Chu Hoài Nghi khẽ thở dài. Dưới góc độ của một người chung phe với Hồ Lại, đương nhiên là muốn bênh vực bạn mình. Giang Ngữ Minh tâm thần, Thẩm Chứng Ảnh khó hiểu, nhưng công bằng mà nói, ba người đều có nỗi khổ riêng.

Trong trường hợp phát hiện người yêu cũ có quan hệ với mẹ ruột, cho dù có là ai thì cũng sẽ chết sững không biết làm gì rồi nổi cơn tam bành, thành thật mà nói, may mà Hồ Lại là con gái, nếu không thì có lẽ Giang Ngữ Minh đã giã Hồ Lại một trận tơi bời.

Thẩm Chứng Ảnh vốn khác thế hệ với Chu Hoài Nghi và Hồ Lại, ngay cả khi đã tiếp thu tư tưởng tiên tiến về bình quyền thì khi va chạm thực tế vẫn khó mà áp dụng trơn tru cho được. Rất nhiều người nói rằng mình không có vấn đề gì với người đồng tính cả, nhưng đụng đến người thật việc thật là lại xoắn tít lên ngay.

Hơn nữa Thẩm Chứng Ảnh nói không sai, quả thật cô ấy và Hồ Lại vốn khác xa. Giáo sư Thẩm công tác tại trường đại học, ăn lương nhà nước, tuân thủ theo quy tắc nhà nước, những năm gần đây tư tưởng bảo thủ đang dần quay trở lại, cuộc sống ngày một khó khăn hơn, miếng cơm cũng không dễ kiếm. Còn Viện khoa học kỹ thuật Côn Luân nơi Hồ Lại đang làm việc có thể nói là công ty đi đầu Thượng Hải trong xu hướng tạo môi trường bình đẳng, thậm chí là đi đầu cả nước.

Đầu ấp tay gối bên nhau mà môi trường khác biệt đến nhường vậy, ngay cả gia cảnh cũng khác biệt nốt.

Tình cảm của cha mẹ Hồ Lại rất tốt, hai bác lại rất chiều cô con gái rượu. Còn bên nhà Thẩm Chứng Ảnh, nghe Hồ Lại kể giáo sư Thẩm hơn bốn mươi tuổi vẫn bị gia đình thúc ép tái hôn, vậy là đủ hiểu.

Chưa kể con trai cô ấy cũng là một trở ngại.

“Danh phận của cậu thật đáng xấu hổ, bồ cũ ông con trai, bây giờ lại đổi thành người yêu mới của mẹ“.

“Có cái mốc xì mình là người yêu mới, người ta bảo mình là bạn. À không, đúng hơn là người ta bảo mình và người ta không hợp“. Hồ Lại bất mãn, tức tối ngoạm một miếng sandwich. “Hơn nữa chuyện này có thể trách mình ư, nếu không có Giang Ngữ Minh thì làm quái gì mình biết được Thẩm Chứng Ảnh. Cậu thấy ra đường mình có thèm để ý ai không, không có lấy một mống!”

“Nổi đóa đến cỡ đó mà còn hùa theo bên kia“.

“Thì mình phải tìm cách hòa hoãn chứ, khi nào tình hình xuôi xuôi mới từ từ tìm hiểu nguyên nhân sâu xa là gì. Chẳng lẽ mới nghe chị ấy bảo bọn mình không hợp, đừng tìm chị ấy nữa là mình không đi tìm thật à?” Căn cứ theo tính cách trước đây của Hồ Lại, bảo thôi là Hồ Lại sẽ thôi ngay, sợ gì.

Nghĩ đến việc từ nay mình và Thẩm Chứng Ảnh hóa thành hai người dưng xa lạ, mũi Hồ Lại buốt lên.

Không được, tuyệt đối không thể được.

Chu Hoài Nghi cười cười, đưa cho Hồ Lại một bát cháo kê. “Thế đã hòa hoãn chưa? Ngó bộ cậu dọa người ta chạy mất dạng rồi“.

Ăn xong sandwich của Chu Hoài Nghi, Hồ Lại thấy như mình vừa sống lại. “Cảm ơn giám đốc Hà hộ mình, bánh sandwich nồng đậm tình yêu và tấm lòng ấm áp cuả người làm nên nó đã cứu rỗi mình“. Đam Mỹ Sắc

Không chỉ mỗi sandwich tình yêu cứu rỗi Hồ Lại, mà còn có lòng từ bi, sự nhẫn nại và cả đôi tai của Chu Hoài Nghi.

Sau khi họp và ăn trưa xong, hai người chui vào một góc khuất thì thầm to nhỏ. Chu Hoài Nghi có kinh nghiệm thành công với phái nữ, vừa lúc cho Hồ Lại học hỏi.

Nghĩ mãi Hồ Lại vẫn không nghĩ ra.

Theo quan điểm của cô, trở ngại lớn nhất của hai người là tên đầu rùa Giang Ngữ Minh, những vấn đề khác chỉ là chuyện nhỏ.

Tuổi tác, giới tính, việc gì quan trọng hơn việc thật lòng cảm mến nhau đây?

Ngay cả mình, một người trải qua mấy đời bạn trai, cứ ngỡ bản thân là gái thẳng siêu cấp, chẳng phải cũng mới lần đầu nảy sinh tình cảm và dục vọng đối với phái nữ sao.

Nhận thức được điều này, tâm trạng Hồ Lại trở nên khá vi diệu. Không phải bởi vì có sự lệch lạc về đối tượng nhắm đến, cô luôn hướng sự tập trung cốt lõi vào nhu cầu của bản thân, nhưng chưa bao giờ Hồ Lại nghĩ trong một lần loay hoay tìm cách trả đũa để mua vui lại đẩy chính mình đi xa đến vậy.

Đời đẩy thì mình đưa, dù sao ở cạnh Thẩm Chứng Ảnh cũng rất hạnh phúc.

Hạnh phúc khi nhìn chị ấy phân vân lưỡng lự, rụt hết cả người tìm cách chạy trốn; nét mặt cam chịu mỗi khi bị mình dụ dỗ; thậm chí khi trông thấy chị ấy không kìm lòng nổi cũng đủ làm cho mình hạnh phúc. Những cảm xúc kìm nén, nhẫn nại, bao dung, vương vấn... đều là những cảm xúc mà trước giờ mình chưa từng trải qua. Việc này đối với Hồ Lại thì không có vấn đề gì cả.

Chưa từng cũng không sao, cái gì cũng có lần đầu tiên, được hay không không quan trọng, cứ từ từ thôi. Chỉ cần vạch cho Hồ Lại một hướng đi, cô sẽ có thể học.

Nếu có chỗ nào trúc trắc thì có thể điều chỉnh sao cho phù hợp hơn.

Nhưng chỉ vì một sự cố mà Thẩm Chứng Ảnh lại gạt phăng mọi thứ, Hồ Lại không thể nào chấp nhận được.

Chu Hoài Nghi thở dài một hơi.

Thuở mới bắt đầu mối quan hệ với Hà Thi, mình cũng băn khoăn và trải qua rất nhiều thăng trầm. Vẻ khinh khỉnh tỏ rõ suy nghĩ xem mình như hòn đá ngáng đường của mẹ Hà Thi, cộng thêm việc gia đình bên ấy luôn cố tìm cách để Hà Thi và chồng cũ tái hợp, chưa kể bản thân còn bị đẩy vào một tình huống vô cùng oái oăm khi bắt gặp buổi xem mắt giữa Hà Thi và chồng cũ do người lớn sắp xếp, quả thật không nhớ nổi đã trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc dao động, hoang mang và đau khổ nữa. Thật may là An Sinh - con gái của Hà Thi - yêu mến mình, còn Hà Thi vẫn giữ được sự kiên định suốt từ đầu chí cuối.

So với mình, Hồ Lại càng dũng cảm hơn, hừng hực tinh thần quyết tiến không lùi. Nhưng hoàn cảnh của Thẩm Chứng Ảnh so ra còn phức tạp hơn cả Hà Thi.

Đưa cho Hồ Lại một viên kẹo bạc hà, Chu Hoài Nghi nói: “Thật ra giáo sư Thẩm của cậu nói đúng mà. Cô ấy lớn tuổi hơn cậu nhiều, còn có gia đình lẫn con trai nữa, số vấn đề phải đối mặt và nỗi lo cũng nhiều hơn“.

“Ly hôn từ 800 năm trước, tên đầu rùa ở nhà cũng qua mười tám tuổi từ đời nào rồi“. Hồ Lại phản bác. “Chẳng qua cha mẹ và vợ chồng anh trai bị dẩm, quản đông quản tây, vướng chân vướng tay, còn phiền hơn thằng con của chị ấy nữa“.

“Dù phiền đến đâu thì vẫn là người nhà. Thế còn bên cậu thì sao?”

“Mình quá mười tám tuổi từ kiếp nào rồi, cha mẹ sẽ không quản lý mình nữa“.

“Nhưng có bao giờ cậu nghĩ, hai bác không kiểm soát cậu chặt là vì cậu chưa đi sai bước bao giờ, con đường cậu đang đi là con đường mà hầu hết mọi người trên thế giới đều đi“. Chu Hoài Nghi chân thành nói, “Còn con đường của cậu và Thẩm Chứng Ảnh liệu có mấy ai đi? Xã hội ngày một thoáng hơn ư? Cũng có lẽ, nhưng chúng ta đều biết con đường này mờ mịt xa xôi, bảo rằng tư tưởng người đời đã cởi mở hơn e hãy còn hơi sớm. Cha mẹ thương cậu, cậu cũng thương hai bác, nếu họ kiên quyết phản đối thì cậu định sẽ làm gì đây?”

“Nếu cha mẹ mình phản đối, vấn đề không nằm ở Thẩm Chứng Ảnh, mà là ở lựa chọn của mình“. Suy nghĩ của Hồ Lại trước sau như một, “Phản đối thì phản đối, mình có thể làm chủ và phải làm chủ cuộc đời của mình, không phải vì Thẩm Chứng Ảnh hay vì bất cứ ai, mà là cho chính bản thân mình“.

“Vậy phân tích thực tế một chút, với mức chi tiêu bây giờ của cậu, trong trường hợp hai bác cắt viện trợ rồi đá cậu ra khỏi nhà thì cậu sống như thế nào? Chỉ dựa vào tiền lương sao? Có đủ cho cậu đốt không?”

Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, không phải Chu Hoài Nghi chưa từng gặp người có thể buông bỏ mọi thứ, nhưng chắc chắn mức sống của Hồ Lại sẽ lao thẳng xuống dốc nếu như bị cắt trợ cấp. Mình mà là Hồ Lại thì cũng sẽ lưỡng lự, không biết con bé đã nghĩ đến cái giá phải trả chưa.

“Cậu lo lương công ty không đủ cạnh tranh sao?” Hồ Lại không giận mà trái lại còn mỉm cười, “Mình phải báo cáo cậu mới được“.

“Xe hơi, quần áo, tiền thuê người giúp việc, túi xách, chi phí thuê nhà, thứ gì mà không ngốn tiền“. Chu Hoài Nghi giơ từng ngón tính cho Hồ Lại xem.

“Căn hộ mình đứng tên riêng, giấy tờ nhà đất cũng nằm trong tay mình, cùng lắm thì trước khi mọi việc bại lộ mình sẽ tẩu tán tài sản, bán nhà lấy tiền mua chỗ khác. Nội thất thì cũng tiếc đấy, nhưng mà như cậu nói, mọi việc đều có giá của nó“.

Chu Hoài Nghi: “...”

“Xe cũng vậy, cùng lắm thì bán đi. Giao thông công cộng ở ngay trung tâm thành phố tiện cho việc đi lại mà, còn muốn tự lái xe á, mua con xe đời thấp hơn không phải là không thể, nhưng thu nhập hiện giờ có lẽ chưa kham nổi. Mình có tài khoản tiết kiệm, cũng quản lý tài sản khá sát sao, bình thường mỗi khi nhận lì xì của cha mình đều giữ lại phân nửa. Phải rồi, lần trước ông bắn cho mình hai nghìn xong, mình để dành được một nghìn đấy. Không nhớ mình bắt đầu có thói quen này lúc mấy tuổi nữa, chỉ nhớ là từ rất sớm, cha mẹ cho nhiều hay ít gì mình cũng giữ lại một nửa đút tiết kiệm. Mấy năm qua chắc cũng tích được không ít“.

Chu Hoài Nghi: “...”

“Cậu có bao giờ thấy mình mua túi xách không? Mấy cái túi ở nhà đều do mẹ mình mua. Đến lúc đó giặt sạch rồi quy ra tiền mặt hết, cuối cùng cũng có lý do để thanh lý mớ túi đó rồi, vô tích sự còn chật nhà“.

Chu Hoài Nghi: “...”

“Quần áo đủ mặc, chỉ cần không mập hay gầy đét đi là mỗi năm không cần vung tay tha thêm một đống đem về, tủ đồ lót và áo sơ mi của mình đã đủ dư dả rồi. Mà này, cậu không để ý cách ăn mặc của mình rất basic sao, có đu trend theo tạp chí hay Tiểu hồng thư mấy đâu, với cả khi nào có việc quan trọng thì mình mới trang điểm. Việc nhà mình kham nổi, lúc nào dư dả thì thuê người đến quét dọn, giảm tần suất so với bây giờ là xong, nếu chỉ chi tiêu loanh quanh trong từng ấy mục thì lương vẫn xử ngọt. Giả sử không trụ được thì mình sẽ livestream bán sextoy. Mình nắm hết từ trên xuống tất cả bên cung ứng cho công ty cha, có thế nào cũng không sợ không moi ra nguồn hàng“.

Tất cả những thứ Chu Hoài Nghi cân nhắc hay chưa cân nhắc, Hồ Lại đều đã cân nhắc.

“Cái đệch, không ngờ trông cậu xinh như hoa thế kia mà dị hợm thật đấy“. Chu Hoài Nghi quét một đường từ trái sang phải khắp cả người Hồ Lại đánh giá, cứ tưởng con nhóc này ngô nghê không rõ sự đời, nào dè một bạch phú mỹ sống trên cung trăng hóa ra còn tỉ mỉ hơn cả mình, “Rốt cuộc thì do đâu mà cậu lại hóa thành một đứa quái gở như vậy, hả?”

“Hồi bé mình đã là một đứa ngày ngày ấp ủ kế hoạch bỏ nhà ra đi“.

Từ khóa: Hồi bé, ngày ngày ấp ủ, bỏ nhà ra đi.

Nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng. Do lúc nào Vương Phương Viên cũng kiểm soát từ đầu đến chân, lúc đó Hồ Lại còn bé chưa hiểu được nguyên nhân nên luôn nung nấu ý định bỏ nhà ra đi. Bỏ trốn đòi hỏi phải có kế hoạch, thế nên cô đã hình thành thói quen tốt là siêng năng tiết kiệm, đồng thời luôn dự trữ lương thực thực phẩm. Nói mới nhớ, chính thói quen này cũng như những bộ phim chưởng đã truyền cảm hứng cho cô.

Đến khi lớn hơn một chút, hiểu được tâm bệnh của mẹ, dần dần Hồ Lại đã có thể thỏa hiệp một số việc, làm một cô con gái ngoan để cha mẹ vui lòng. Chẳng hạn cô sẽ chấp nhận đi xem mắt, ngoan ngoãn không đến những nơi mà Vương Phương Viên cho là nguy hiểm, nhưng đồng thời Hồ Lại cũng kiên quyết không lấy chồng ẩu hay kiềm nén nhu cầu của bản thân; tự thôi miên rằng mình không có mục tiêu, không có khát vọng; trái lại, cô sẽ tìm mọi cách để chạm vào thế giới tự do.

Đây là điểm Hồ Lại biết ơn cha mẹ nhất khi trưởng thành.

Tình yêu của cha mẹ đã chắp cánh để cô bay ra thế giới, thay vì giam cầm cô trong những lâu đài, rào cản dưới danh nghĩa tình thương.

Cho dù một ngày nào đó, cô sẽ sử dụng nó như một vũ khí chống lại cha mẹ mình.

Sau một thoáng đắc ý, Hồ Lại chán nản nói, “Đây có lẽ là điểm khác biệt và trái khoáy nhất giữa mình và Thẩm Chứng Ảnh. Chị ấy không có chỗ dựa, không hề có chỗ dựa. Mỗi bước mà Thẩm Chứng Ảnh muốn bước, chị ấy đều nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, chính vì vậy Thẩm Chứng Ảnh sẽ do dự chùn chân“.

“Chậc, cô Thẩm còn có một cậu con trai rứt ruột đẻ ra. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, người ta không có khả năng vì cậu mà quay sang hục hặc với con trai đúng không? Hầy, thiên hạ hay nói yêu ai yêu cả đường đi...”

“Con khỉ khô, yêu người yêu luôn con chó nhà người thì có. Chó thì được, mình cam đoan sẽ mua thức ăn xịn nhất, đồ hộp với cả đồ chơi xịn nhất mang sang. Thằng nhóc kia có bản lĩnh thì hóa chó cho mình xem“.

===

Chu Hoài Nghi: Chờ đã, công ty cha cậu bán sẽ toy?

Hồ Lai Lai: Cậu nghe nhầm rồi.

Ngày mai giáo sư Thẩm mới xuất hiện~~~ Hôm nay giáo sư Thẩm đang khóc thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.