Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 13: Chương 13: Giáo sư Thẩm, há miệng ra nào




Beta bởi letterscent ψ(`∇')ψ

===

Dương Hồi và Quan Thế Vân cùng quay sang nhìn Hồ Lại, Quan Thế Vân vội cướp lời nói trước: “Dương Hồi, tôi cũng muốn có một cô bé xinh đẹp thế này dắt đi tham quan“.

Dương Hồi lấy từ trong tủ lạnh ra một chai Perrier, mở nắp uống hai ngụm rồi mới đáp: “Không phải “cô lớn” tôi đây mới vừa đưa cô đi xem một vòng sao?”

Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh đều mỉm cười.

Hồ Lại vốn ít tiếp xúc với Dương Hồi, điều này cũng dễ hiểu thôi vì cấp bậc hai bên chênh lệch như trời với đất. Ngoại trừ những lần họp online ra, ở công ty Hồ Lại chỉ thi thoảng mới thấy sếp mình.

Thường khi chạm mặt sếp lớn, nếu không có việc gì quan trọng thì những người bản chất không thích luồn cúi sẽ hiếm khi chạy tới bắt chuyện với sếp để tránh bị đàm tiếu. Hơn nữa trong suy nghĩ của hầu hết nhân viên, Dương Hồi là một người phụ nữ quyền lực giống hệt như logo ngoài cửa, nên bây giờ nghe thấy bà nói đùa Hồ Lại cảm thấy lạ lẫm vô cùng, đặc biệt là khi câu đùa ấy xen lẫn hàm ý trêu ghẹo.

Quan Thế Vân khẽ nhếch môi.

Cô luôn biết cái miệng Dương Hồi không nể nang ai, nhưng mà tự luyến ngay trước mặt nhân viên như vậy thì Quan Thế Vân cũng phải bất ngờ. Thôi thì, dẫu sao cũng là nhân viên nhận tiền lương của Dương Hồi.

Nhưng chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi chị Dương Hồi của tôi ơi, còn ở đó đòi tranh chức cô lớn cô bé?

“Chẳng lẽ tôi không đẹp sao?” Dương Hồi vén vén mái tóc ngắn ra sau tai.

Dương Hồi năm nay 53 tuổi, có chăm sóc kỹ đến đâu cũng không thể che đi nếp nhăn ở đuôi mắt và rãnh cười, xếp vào hàng ngũ xinh đẹp trẻ trung giống Hồ Lại là chuyện khiên cưỡng. Nhưng vì thường xuyện tập luyện nên dáng người bà rất cân đối và săn chắc, khi không cười tỏa ra khí chất không giận tự uy, cười lên trông lại quyến rũ mặn mà. Nếu chỉ dùng từ “xinh đẹp” mô tả Dương Hồi sẽ thật nhạt nhẽo.

Quan Thế Vân có một đôi mắt sắc như dao cau, dễ dàng gây ấn tượng mạnh với người đối diện, chưa kể do đặc thù nghề nghiệp nên hay tạo cho người khác cảm giác không có gì có thể qua mặt được người phụ nữ này. Tuy Quan Thế Vân nhỏ tuổi hơn Thẩm Chứng Ảnh nhưng trông lại già dặn hơn giáo sư Thẩm, chỉ khi đứng trước Dương Hồi Quan Thế Vân mới mất đi khí thế, biến thành “em gái dễ mến nhà bên“.

Kẹp giữa hai ngọn núi vĩ đại đồ sộ, bỗng dưng Thẩm Chứng Ảnh lại có vẻ đáng yêu và bình thường nhất trong ba người.

Hồ Lại mơ hồ ngửi thấy mùi gì đó mập mờ giữa sếp mình và vị bác sĩ tâm lý được mời đến này. Cô sợ rằng càng nghe mình sẽ càng không khống chế được cơ mặt, để lộ nụ cười dần dần mất đi đạo đức nên vội vàng nói: “Giáo sư Thẩm, hay là để em dẫn cô đi tham quan một vòng công ty nhé!”

Thẩm Chứng Ảnh cũng cùng chung cảm giác với Hồ Lại nên đang định đồng ý để có cớ chuồn êm thì Dương Hồi điểm danh thẳng mặt Hồ Lại: “Leach, cho tôi biết thử ý kiến của em xem“.

Quan Thế Vân “xì” một tiếng: “Em ấy là cấp dưới của cô, đúng là không biết xấu hổ“.

“Người của chúng tôi sẽ không trợn mắt nói dối“. Dương Hồi bình thản đáp.

Tập thể nhân viên ở Côn Luân vốn đông, bảo nhớ mặt đặt tên từng nhân viên một chắc chắn là không thể, Dương Hồi chỉ nhớ những ai nắm giữ các chức vụ quan trọng trong công ty. Nhưng bà lại có ấn tượng với Hồ Lại bởi mấy năm trở lại đây Real Fantasy Land là dự án trọng điểm nên dĩ nhiên Dương Hồi sẽ quan tâm hơn tới những ai tham gia dự án này. Vả lại gương mặt của Hồ Lại rất dễ làm người khác chú ý. Trong thời buổi khoa học kỹ thuật lên ngôi như hiện nay, nhân lực trẻ đẹp đã không còn hiếm, nhưng bảo tìm một người vừa trẻ đẹp vừa tươi mới thì khó đấy.

Có lẽ Hồ Lại cũng không biết mình tạo ấn tượng sâu đậm với Dương Hồi lúc nào.

Dương Hồi không phải kiểu người đi tới đâu cũng có tám trợ lý vây quanh như hình tượng tổng tài trên phim ảnh mà bà thiên về phong cách gọn nhẹ tối giản khá tương đồng với các CEO ở thung lũng Silicon. Trong một lần đang đứng trong góc khuất của công ty, bà tình cờ nghe thấy một đôi nam nữ đang nói chuyện, chính xác hơn là đang tỏ tình.

Đằng trai làm một bài phân tích dông dài từ bằng cấp đến nhà cửa để chứng tỏ hai bên xứng đôi vừa lứa, cuối cùng chốt lại bằng câu kinh điển, hy vọng nhà gái đồng ý trở thành người yêu của mình.

Chẳng phải tỏ tình thì nên nói cho đối phương biết mình thích cô ấy đến mức nào ư, vì sao lại đi liệt kê ưu điểm hệt như đang đàm phán đấu thầu? Dương Hồi cảm thấy sóng não của thanh niên ngày nay quá lệch pha với mình, nếu không phải vì tò mò nhà gái trả lời thế nào thì bà cũng không nấn ná lâu làm gì.

Bất ngờ là nhà gái trả lời rất nhanh và bài bản, đầu tiên khách sáo nói cảm ơn, anh là người tốt nhưng xin lỗi tôi và anh không hợp.

Nhấn mạnh hai chủ thể riêng rẽ “tôi” và “anh“.

Anh chàng kia hơi sững sờ, vội vàng thuyết phục cô gái rằng cứ thử một lần đi đã, sau đó giống như sợ bên kia nghe sót điều kiện nào của bản thân nên hấp tấp lặp lại. Lúc này cô gái đã hết kiên nhẫn, lập tức ngắt lời đối phương: “Có một số quần áo vừa nhìn đã biết không phù hợp, sao phải mất công thử làm gì? Còn chuyện gì liên quan tới công việc thì bàn tiếp, nếu không thì tôi đi đây“.

Nhà trai thẹn quá thành giận, “Hồ Lại, cô đừng ỷ mình hơi có tí nhan sắc mà giở thói khinh người. Tính cách chua ngoa như vậy cẩn thận về già cô đơn vò võ một thân một mình, tới lúc chết không ai thèm ngó ngàng đấy“.

Chẳng khác nào một trò đùa! Dương Hồi cười lạnh, suýt tí nữa thì ra mặt dạy dỗ anh chàng thực dụng kia một bài học.

Cô gái trẻ kia thờ ơ đáp: “Phải thế không? Vậy anh trả lời thật xem, rốt cuộc anh thích cái mặt xinh đẹp này hay thích cái tính chua ngoa của tôi? Hừ, tôi ngờ rằng ngày xưa lúc mẹ sinh anh ra, bà đẻ ngược đằng chân ra đằng đầu nên bây giờ anh mới thiểu năng như vậy“. Nói xong liền lạnh lùng quay gót bỏ đi, cũng không buồn quan tâm tới sắc mặt đối phương.

Dương Hồi cảm thấy cô gái này rất thú vị nên kể từ đó bèn nhớ kỹ tên Hồ Lại, riêng anh chàng kia may mà còn biết khôn không làm ra điều gì lỗ mãng nên bà cũng không để tâm lâu.

Xem ra nhân viên nữ của mình không phải là loại nông cạn, Dương Hồi nghĩ thầm.

Tự dưng lại có cơ hội từ trên trời rơi xuống để vuốt mông ngựa sếp lớn, đương nhiên Hồ Lại mau chóng tiếp nhận lông công.

“Nhân viên bọn em thường hay kháo nhau rằng, nếu công ty tổ chức bình chọn nữ thần trong lòng mỗi người, chắc chắn năm nào sếp Dương cũng về nhất. Xin đừng cho là em nịnh bợ sếp, em biết sếp không dính chiêu này“.

“Ồ, thế mà tôi cứ tưởng em mới là nữ thần của công ty chúng ta đấy chứ“.

Hồ Lại tủm tỉm, “Người như em muốn thành nữ thần chí ít phải tu luyện thêm một ngàn năm nữa, nhưng có lẽ bác sĩ Quan đây có thể đấu tay đôi một chín một mười với sếp“.

Ngay cả Thẩm Chứng Ảnh cũng cảm thấy sởn gai ốc, cô thầm nghĩ nếu như mông ngựa hóa thành tinh thì ắt hẳn sẽ y hệt con bé này, từng câu từng chữ đều như thể phát ra từ tận đáy lòng.

Thấy Hồ Lại đưa mắt nhìn mình, Thẩm Chứng Ảnh vội nói: “Quên mất, Hồ... e hèm...... Nhờ em dẫn cô đi một vòng xem sao“.

Chờ Thẩm Chứng Ảnh và Hồ Lại vừa rời khỏi văn phòng, Quan Thế Vân quay đầu nhìn Dương Hồi, nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi khẳng định hai người này không phải mới gặp nhau lần đầu tiên“.

Hồ Lại tham gia tập huấn ở Đại học H còn Thẩm Chứng Ảnh là giảng viên ở đó nên nếu có biết nhau như lời Quan Thế Vân nói cũng không có gì là lạ, do đó Dương Hồi không để tâm lắm, “Đề nghị tôi đưa ra trước đó vẫn còn hiệu lực, cô đã cân nhắc xong chưa?”

Trước khi dê vào miệng cáo, cáo phải vờn dê đã.

Hồ Lại vờ như không nghe thấy Thẩm Chứng Ảnh lỡ lời, khoan thai giới thiệu sơ bộ về kết cấu cơ bản ở mỗi tầng trong tòa nhà, sau đó trịnh trọng dẫn cô Thẩm đi xem qua một lượt phòng kiểm định chất lượng, khu vực trưng bày các sản phẩm đã trình làng của công ty và cả pantry, không quên nhắc nhở Thẩm Chứng Ảnh đồ ăn trong này rất ngon mà giá cả lại phải chăng, giáo sư Thẩm nhất định phải nếm thử. Thái độ bình tĩnh và chuyên nghiệp như thể đang tiếp khách quý của sếp khiến cho Thẩm Chứng Ảnh gần như phải tin rằng cô nàng Leach này có một người chị em sinh đôi tên là Hồ Lai Lai.

Thật ra Hồ Lại cũng khá bất ngờ, bởi dẫu gì Thẩm Chứng Ảnh vẫn là một bà mẹ, chưa kể còn là giảng viên; cứ tưởng rằng tuýp người cổ lỗ sĩ như vậy khi nhắc tới trò chơi điện tử sẽ mang thành kiến cho rằng đây là thứ vô bổ. Nhưng giáo sư Thẩm chẳng những biết kha khá tựa game mà thậm chí còn chơi qua hẳn hoi, chưa biết chơi có giỏi hay không nhưng nội việc chấp nhận trò tiêu khiển này thôi đã đủ cho Hồ Lại mừng rỡ.

Đi tới đi lui một hồi, Hồ Lại đề nghị, “Hai chúng ta đến pantry tìm chút gì ăn lót dạ có được không ạ? Ăn xong uống thêm một tách cà phê cho tỉnh táo rồi em sẽ dẫn cô đi trải nghiệm thử dự án mới.” Hồ Lại tự thấy lời đề nghị này thỏa mãn được cả việc công lẫn việc tư, “Giáo sư Thẩm đừng lo ảnh hưởng tới thời gian, vì thao tác vào trò chơi nhanh lắm, không sợ trễ giờ đâu“.

Bình thường vào buổi trưa Thẩm Chứng Ảnh sẽ tranh thủ chợp mắt một chút, nhưng vì hôm nay phải tới Côn Luân, không có thời gian ngủ nên thành ra hơi mệt mỏi, do đó Thẩm Chứng Ảnh cũng không khách sáo.

Khi Hồ Lại nhận việc Dương Hồi giao, Thẩm Chứng Ảnh đã ngầm ra ám hiệu cho con bé không cần đi theo mình mấy lần nhưng nó đều làm vẻ mặt mếu máo kiểu như xin cô đừng làm khó em. Trừ khi mình đề nghị với Dương Hồi đổi người, nếu không sau này cả hai còn phải chung đụng rất nhiều.

Đề nghị thì dễ thôi, nhưng nếu Dương Hồi hỏi vì sao mình sẽ đáp như thế nào?

Là vì con bé từ trên trời rơi xuống này tự dưng chạy tới lớp mình ngủ như chết hai lần, lại còn đưa mình đi ăn lẩu nên mỗi khi nhìn thấy nó là mình lại cảm thấy không thoải mái ư?

Chắc chắn Dương Hồi sẽ gặng hỏi tới cùng, tỉ mỉ phân tích nguyên do, thậm chí lén điều tra ngọn nguồn sau lưng mình.

Không được không được, con bé gian manh này từ đầu buổi tới giờ đều làm ra vẻ sốt sắng hiếu khách, nếu mình tố nó với Dương Hồi chẳng khác nào thừa nhận mình chột dạ.

Sau khi suy đi tính lại, cô Thẩm thấy tốt nhất đừng nên phàn nàn gì với Dương Hồi.

Hai người chọn một góc yên tĩnh trong pantry, Thẩm Chứng Ảnh vẫn trung thành với flat white còn Hồ Lại chọn một ly cà phê nhiều sữa và gọi thêm vài cái bánh su kem. Không thể phủ nhận tay nghề đầu bếp ở Côn Luân tốt hơn rất nhiều so với canteen Đại học H, chưa kể cà phê lẫn bánh ngọt đều đa dạng, ngay cả bánh su cũng có.

Một người quanh năm suốt tháng dính chặt canteen trường như giáo sư Thẩm cực kỳ hâm mộ. Nếu tranh thủ kịp thời gian, cô nghĩ bụng sẽ ăn tối ở đây luôn rồi mới về, tránh được một bữa cơm chán ngắt. Bất cứ cái gì liên quan đến chủ đề ăn uống, giáo sư Thẩm không hề có ý định khách sáo.

“Nhà ăn ở đây mở cửa tới tận 10h đêm, giáo sư Thẩm có thể thử ở lại dùng bữa tối ạ“.

Con bé này là con giun trong bụng mình sao? Thẩm Chứng Ảnh có chút xấu hổ vì bị bắt thóp.

“À phải rồi, em vẫn chưa biết tên của giáo sư Thẩm“. Hồ Lại lấy điện thoại ra, “Chủ tịch Dương dặn dò chúng ta phải giữ liên lạc, vậy thêm Wechat có được không ạ? Giáo sư Thẩm có dùng WeChat không? Hay là chúng ta lưu số của nhau luôn đi để có gì dễ liên lạc“.

Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy không thể tin nổi.

Mấy ngày trước mở miệng ra là léo nhéo giáo sư Thẩm giáo sư Thẩm, bây giờ sủi tăm chưa tới một tuần đã mất trí nhớ không biết cô tên gì.

Ai? Là ai hết lần này đến lần khác nằng nặc đòi thêm WeChat, thêm được rồi thì ngoảnh mặt làm ngơ?

Ừ, giả vờ giỏi lắm, cứ giả vờ tiếp đi.

Chẳng trách Ân Tố Tố trước khi chết lại dặn Trương Vô Kỵ rằng nữ nhân càng xinh đẹp càng lừa người, xem như đến hôm nay cô Thẩm mới lĩnh hội được câu nói này.

Với tư cách là một nhà giáo nhân dân, Thẩm Chứng Ảnh biết mình phải có bổn phận vạch trần gian dối, tuyệt không hùa theo tiếp tay cho giặc.

“Có một cô gái tên là Hồ Lai Lai suốt ngày chạy đến lớp cô ngủ như chết. Đừng nói em là Hồ Đi Đi, là chị em sinh đôi với con bé kia nhé“.

Hồ Lại suýt chút nữa cười phụt ra, song vẫn cố làm ra vẻ nghiêm túc, trong giọng điệu còn pha lẫn một chút oán trách: “À, thì ra giáo sư Thẩm có biết em nha, em còn tưởng cô không định ngó ngàng gì tới em chứ. Lúc trong phòng chủ tịch Dương còn không thèm nhìn người ta lấy một lần nữa“.

Có nên thành thật thú nhận rằng đúng là mình không định lộ chuyện quen biết nó không nhỉ?

Thôi, nó lại om sòm nữa cho xem. “Ừ, thích thì cứ giả vờ tiếp đi“.

“Em không có giả vờ mà, cô đừng mắng oan em như vậy“.

“Em không nhớ tên cũng không có WeChat của cô sao? Hửm?”

“Thứ nhất, đúng thật là chưa từng nói tên của mình cho em biết nha, em chỉ theo chân sinh viên gọi cô là giáo sư Thẩm. Đương nhiên nếu cô muốn em tiếp tục gọi cô bằng danh xưng này thì em rất sẵn lòng. Thứ hai, hiện này có rất nhiều người dùng hai tài khoản WeChat, một cái dùng để kinh doanh làm ăn còn một cái riêng tư hơn không phải gặp ai cũng cho, em chỉ muốn xác nhận lại thông tin để phục vụ cho yêu cầu công tác. Cuối cùng, hì, em không có số điện thoại của cô thật“.

Con bé nói tới đâu giơ ngón tay lên đếm tới đó, trình bày mạch lạc khúc chiết hợp tình hợp lý, khiến cho Thẩm Chứng Ảnh đau hết cả đầu.

“Được rồi giáo sư Thẩm, để em tự giới thiệu lại một chút. Em họ Hồ tên Lại, Leach là tên tiếng Anh dùng ở cơ quan còn Lai Lai là nhũ danh, cũng chính là cái tên mà bình thường cô hay gọi đó nha“.

Gò má Thẩm Chứng Ảnh bất giác ửng hồng.

Lai Lai là nhũ danh con bé, vậy mà mình lúc nào cũng gọi Hồ Lai Lai, Hồ Lai Lai đến quen miệng. Hồi trước còn thắc mắc cái tên này cứ sao sao, hóa ra... Nghĩ tới đây, tự dưng Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy xây xẩm.

Trách con bé không chịu nói rõ tên thật một thì phải trách bản thân cẩu thả tới mười, lướt xem hết bài đăng trong vòng bạn bè cũng không sớm nhận ra Hồ Lai Lai chỉ là nhũ danh.

Trần đời này làm gì có nhà ai lại đặt tên cho con gái là Hồ Lại (làm bậy), nhũ danh Hồ Lai Lai (tới làm bậy) cơ chứ!

Không chờ cho Thẩm Chứng Ảnh phát cáu, một chiếc bánh su be bé bỗng dưng xuất hiện trước mặt cô Thẩm.

“Ăn một cái nào giáo sư Thẩm, ngon lắm nha. Há miệng há miệng, a~~~“.

Một người không có sức chống cự khi đứng trước đồ ngọt như giáo sư Thẩm vô thức làm theo ngay lời Hồ Lại bảo. Chờ tới khi cái bánh đi vào miệng, Thẩm Chứng Ảnh mới phát hiện có gì đó không đúng.

Tròng kính to che được đôi mắt nhưng không che hết khuôn mặt ửng hồng, Thẩm Chứng Ảnh cảm giác được cả mặt mình đang nóng bừng lên.

Nhất thời cô Thẩm không biết nên đổ lỗi cho giọng nói quá mê hoặc của cô gái trước mặt hay cái bánh trông quá ngon.

Người ngồi đối diện khẽ cười, “Ngon mà phải không, em không lừa cô nhé“.

Ăn xong cái bánh lại uống thêm mấy ngụm cà phê nữa, Thẩm Chứng Ảnh mới nói: “Thẩm Chứng Ảnh, Chứng trong chứng minh, Ảnh trong ảo ảnh.”

Nếu Côn Luân có tổ chức bầu chọn đệ nhất yêu nghiệt, Thẩm Chứng Ảnh thầm nghĩ chắc chắn cô bé ngồi đối diện mình sẽ ung dung chiếm lấy danh hiệu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.