Beta bởi letterscent ٩(ˊᗜˋ*)و
===
Thật ra phụ nữ đút cho nhau ăn là chuyện rất đỗi bình thường, trong trường hợp đang dở tay việc gì hoặc nổi cơn lười thì chỉ việc há miệng ra hiệu là có người phục vụ. Gương mặt nóng đến bốc khói của người đối diện mới là thứ làm Hồ Lại cảm thấy hứng thú hơn. Nếu lấy khoảng cách thế hệ ra làm nguyên nhân cho phản ứng e thẹn của Thẩm Chứng Ảnh thì không vững chắc lắm, bởi Hồ Lại biết nếu đổi thành chủ tịch và bác sĩ Quan, hai người đó ắt hẳn sẽ không biết hai chữ xấu hổ viết thế nào. Có lẽ chỉ có thể giải thích rằng đút ăn là một hành động cực kỳ thân mật trong suy nghĩ của giáo sư Thẩm.
Lại một lần nữa được chứng kiến bộ dạng đáng yêu muốn chết của giáo sư Thẩm, Hồ Lại rất muốn trêu vài câu cho thỏa mãn nhưng phải cố nhịn xuống, lẩm nhẩm cái tên kia lại vài lần, “Chứng Ảnh Chứng Ảnh. À há, tên nghe rất êm tai“.
“Tên chỉ là công cụ dùng để định danh, phân biệt người này người kia mà thôi, êm tai hay không quan trọng gì“.
Giáo sư Thẩm cái gì có thể không giỏi, nhưng kỹ năng làm cụt hứng là số một trên đời.
“Người nào có tên đẹp đều nói vậy, nếu cô bị chế tên thành vô lại suốt từ bé đến lớn giống em sẽ hiểu em ghen tỵ tới cỡ nào“.
“Theo quy định của nhà nước, đủ 18 tuổi là có thể đổi tên“.
“Con người vốn là loài động vật mâu thuẫn, khi không thể sửa thì luôn canh cánh trong lòng, tới lúc có cơ hội rồi lại không muốn thực hiện. Bây giờ em lại thích người ta gọi mình là vô lại, nghe oai như cóc, đã vô lại thì còn sợ gì ai nữa chứ“.
Thẩm Chứng Ảnh hết nói nổi.
“Nào, giáo sư Thẩm, đọc số của cô cho em đi“.
Số điện thoại chính là chìa khóa mở ra phương thức liên lạc giữa người và người. Chờ Thẩm Chứng Ảnh đọc xong, Hồ Lại bèn nhá máy qua. Cô Thẩm liếc thấy màn hình của mình sáng lên nhưng không vội vàng lưu số mà cầm tách cà phê lên uống cạn, “Đi thôi. Dẫn cô đi trải nghiệm dự án thực tế ảo của công ty các em nào“.
Real Fantasy Land hiện tại còn đang trong giai đoạn thử nghiệm nên chỉ những ai tham gia dự án mới được cấp quyền tiếp xúc với phòng lab. Không chỉ vậy, mỗi người đều phải ký một thỏa thuận bảo mật có điều khoản nghiêm ngặt với giá trị đền bù cực kỳ khổng lồ. Hồ Lại có tham khảo thử ý kiến luật sư và được xác nhận rằng thỏa thuận này hoàn toàn có giá trị về mặt pháp lý, người vi phạm chắc chắn phải bồi thường chứ không chỉ là dọa suông.
Để đặt chân vào được phòng lab cần phải trải qua hai bước xác minh, một là kiểm tra giấy tờ tùy thân và hai là sử dụng máy dò kim loại để phát hiện xem trong người có vũ khí hay thiết bị thu âm ghi hình nào không, giống y như trong phim vậy. Thẩm Chứng Ảnh nhớ lại thỏa thuận bảo mật ký lúc nãy nên mới quay sang hỏi Hồ Lại: “Nhân viên bọn em cũng phải ký bảo mật à?”
“Vâng, tất nhiên“.
“Vậy tại sao em lại đăng trên vòng bạn bè......” Không chờ cô Thẩm nói dứt câu, Hồ Lại đã hốt hoảng giơ tay lên che miệng cô.
Hành động quá bất ngờ này khiến Thẩm Chứng Ảnh giật bắn người, đồng thời cũng buồn cười không kém, vỗ vỗ tay Hồ Lại ra hiệu mình đã hiểu để cho Hồ Lại buông ra.
Chờ xác minh xong thông tin, Hồ Lại mới giải thích: “Trên vòng bạn bè em chỉ nhắc qua tên dự án, còn nội dung bên trong thề là em không tiết lộ lấy một chữ. Ban nãy là do sợ có ai nghe thấy lại sinh ra đủ chuyện rắc rối nên mới làm như vậy. Bài đăng của em chỉ có người quen mới xem được thôi, dạo trước vì bận nhiều việc quá nên mới quên ẩn bài với tài khoản của Vương Bao Bao“.
“Người quen” Thẩm Chứng Ảnh muốn nói lại thôi, cảm thấy mình đừng nói gì là tốt nhất.
Sau khi hai người thêm WeChat, cô Thẩm có dùng tài khoản của mình vào xem vòng bạn bè của Hồ Lại. Thẩm Chứng Ảnh nghĩ thầm, bây giờ con bé này giải thích đã như vậy thì mình nói gì cũng bị nó bắt bẻ hỏi vặn lại cho xem. Không thể tự đẩy bản thân vào hang cọp, đặc biệt là khi con cọp này rất ma mãnh.
“Giáo sư Thẩm, cô không hài lòng gì về em cũng đừng mách chủ tịch Dương nhé, lấy việc công trả thù riêng là xấu lắm“. Không chờ người đối diện bảo mình xin xỏ theo kịch bản thường thấy, Hồ Lại đã kéo kéo ống tay áo của Thẩm Chứng Ảnh, “Giáo sư Thẩm, xin cô đó“.
Đam mê diễn xuất như vậy sao không đi làm diễn viên đi?
Thẩm Chứng Ảnh chửi thầm trong bụng, “Sợ mất việc sao? Nhưng nhìn quần áo trên người em đâu giống người thiếu tiền“.
Hồ Lại tự nhìn một lượt khắp người mình, “Mấy món này toàn là đồ vợt được trong mùa sale của Uniqlo với cả Muji. Hơn nữa, tiền bạc không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là lý tưởng“.
“Em suýt lừa được cô rồi đấy“.
“Cấp trên của em toàn những người vừa tốt vừa giỏi, đồ ăn thì không chê vào đâu được, chế độ đãi ngộ cũng tuyệt vời, mấy công ty tầm trung chỉ có nước hít khói. Ở đây không có chuyện bắt nạt người mới, càng không có mấy buổi team building chán òm mà phải ép nhân viên đi cho bằng được, đặc biệt môi trường làm việc cực kỳ bình đẳng với phụ nữ, chưa kể còn có hòm thư riêng để trong trường hợp bị quấy rối tình dục có thể báo cáo trực tiếp. Giáo sư Thẩm, toàn quốc có nhiều công ty IT như vậy nhưng có chỗ nào so sánh được với Côn Luân của bọn em không?”
Niềm kiêu hãnh thấm đẫm trong xương cốt, không ngại ngần gì mà khoe ra.
“Những thứ mà em kể trên đều rất đúng với cung cách xây dựng môi trường làm việc của Dương Hồi, quả thật Dương Hồi là một bà chủ tốt. Yên tâm, cô sẽ không lợi dụng việc công báo thù riêng, sẽ không mách lại với...... Ôi trời“.
Thẩm Chứng Ảnh không khỏi ngỡ ngàng khi bước chân vào phòng lab. Nơi đây khác xa với những gì cô Thẩm tưởng tượng, không có những siêu máy tính đồ sộ xếp thành từng dãy, cũng không có những màn hình tinh thể lỏng khổng lồ lấp kín bốn bức tường mà chỉ có mấy chiếc ghế tựa trông giống như ghế massage khiến cho ai mới đến rất dễ lầm tưởng rằng nơi đây là rạp chiếu phim.
Dường như đã lường trước Thẩm Chứng Ảnh sẽ kinh ngạc, Hồ Lại hơi mỉm cười, lấy trên kệ xuống hai chiếc mũ tựa như mũ bảo hiểm.
“Chào mừng giáo sư Thẩm đến với dự án thực tế ảo mới nhất của Côn Luân. Chắc chắn những gì cô sắp sửa trải nghiệm tới đây sẽ thay đổi hoàn toàn mọi suy nghĩ của cô về ngành công nghiệp trò chơi“.
Thẩm Chứng Ảnh nhận lấy một chiếc mũ Hồ Lại đưa: “VR?”
Không phải cô Thẩm chưa từng sử dụng công nghệ VR, nhưng khi cầm lấy dụng cụ này cô mới phát hiện nó nhẹ hơn tưởng tượng của mình nhiều, cũng không có lớp kính dày cộm như những thế hệ VR đời trước.
“VR thì vẫn cần cơ thể di chuyển, còn thiết bị của Côn Luân không dựa vào nguyên tắc vật lý học giống vậy mà chỉ sử dụng sóng não để điều khiển hành vi của nhân vật trong game“.
Dẫn Thẩm Chứng Ảnh đến một căn phòng nhỏ chỉ đặt bốn chiếc ghế bành, Hồ Lại bật đèn lên, vẫy tay gọi Thẩm Chứng Ảnh: “Giáo sư Thẩm ngồi vào đây đi ạ. Một lát nữa sẽ có mấy đồng nghiệp khác đến làm việc, chúng ta vào trong này mới không bị quấy rầy“.
Cảm giác giống như trước mặt là khu ghế VIP trong rạp chiếu phim.
Nhận ra Thẩm Chứng Ảnh chần chừ, Hồ Lại khúc khích cười: “Giáo sư Thẩm đừng sợ, trong phòng vẫn để đèn và camera cảm biến nhiệt luôn theo dõi 24/24. Nếu chỉ số của người chơi vượt quá chỉ số cho phép, hệ thống sẽ phát ra cảnh báo“.
Thẩm Chứng Ảnh lẩm bẩm: “Cô không có sợ“.
Thật vậy, rõ ràng là không có gì để sợ, chẳng lẽ lại sợ con bé này giở trò với mình sao. Dựa theo tiêu chuẩn của thanh niên ngày nay, cô Thẩm biết thừa bản thân đã sớm bị xếp vào hàng ngũ những bà cô già từ lâu, một cô gái trẻ trung hoạt bát như Hồ Lại cần gì phải thèm thuồng mình.
Bình thường khi hai người phụ nữ ở chung một chỗ ít ai sẽ nghĩ theo chiều hướng mờ ám đó, nhưng một giảng viên lâu năm như Thẩm Chứng Ảnh thì xa lạ gì vấn đề đồng tính nữa, thi thoảng lại bắt gặp vài ba đôi dung dăng dung dẻ trong sân trường. Chuyện sinh viên theo đuổi trợ giảng hay giảng viên cùng giới đã không còn là chuyện hiếm, ngay cả cô cũng từng nhận được thư tình của sinh viên nữ. Cộng thêm một sự kiện ê chề mà Thẩm Chứng Ảnh không bao giờ quên góp sức càng khiến cô nhạy cảm và suy nghĩ nhiều hơn.
“Hây dà, có vẻ trước đây em đã lỡ làm gì để cho giáo sư Thẩm sợ sệt rồi“. Hồ Lại le lưỡi, “Về sau em nhất định sẽ cẩn thận hơn“.
Khó xơi nhất chính là ân huệ của mỹ nhân.
Đang yên đang lành tự dưng lại có một cô gái xinh đẹp hoàn toàn xa lạ từ đâu chạy đến liên tiếp rắc thính, không hoảng sợ làm sao được?
Nếu mình là giảng viên nam, không chừng sẽ rung đùi đắc ý về sức hấp dẫn của bản thân, sau đó ngo ngoe rục rịch muốn tòm tèm ăn vụng, nếu bị bắt quả tang thì cứ đổ vấy là do cô nàng quyến rũ trước là được.
Còn Thẩm Chứng Ảnh này tài hèn đức mọn, nên chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía thôi có được không?
Sau khi ngồi vào ghế theo chỉ dẫn, Thẩm Chứng Ảnh vừa định đội mũ lên thì đã bị Hồ Lại nhanh tay cản lại, “À, đầu tiên phải tháo kính ra trước ạ“.
Thẩm Chứng Ảnh ngây ngẩn cả người.
Từ sau khi đặt làm riêng cặp kính quái dị này, đi dạy hay đi training cho công ty xí nghiệp lúc nào Thẩm Chứng Ảnh cũng đeo. Có thể nói, món đồ này chẳng khác nào một món vũ khí phòng vệ của cô Thẩm. Từ một góc độ nào đó, việc phải gỡ kính trước mặt người lạ không khác gì bảo Thẩm Chứng Ảnh đứng giữa đám đông lột quần áo. Không phải Hồ Lại chưa từng thấy khuôn mặt không đeo kính của Thẩm Chứng Ảnh, nhưng mà từ đó về sau không còn thấy thêm lần nào nữa.
“Giáo sư Thẩm, nếu giữ kính thì đội mũ sẽ không vừa đâu ạ“.
“Được... được rồi“.
Trời đất chứng giám, Hồ Lại đề nghị Thẩm Chứng Ảnh như vậy đơn giản vì sợ ảnh hưởng đến chất lượng trải nghiệm, nhưng nhìn dáng vẻ rụt rè thận trọng của giáo sư Thẩm, Hồ Lại còn lầm tưởng rằng ban nãy mình lỡ miệng bảo cô ấy cởi bỏ nội y thay vì kính.
Không phải lần trước còn bình thường lắm sao?
Hồ Lại đoán mãi không ra nguyên nhân nên cúi người ngồi xổm xuống nhìn Thẩm Chứng Ảnh, “Cô mắc chứng sợ không gian hẹp sao?”
Thẩm Chứng Ảnh lắc đầu.
“Hay là cô sợ... em?”
Thẩm Chứng Ảnh do dự một lúc rồi mới lắc đầu, cảm nhận được sự quan tâm nghiêm túc tỏa ra từ cô gái đối diện, giáo sư Thẩm ngượng ngùng đáp: “Chỉ là cô không có thói quen tháo kính trước mặt người khác“.
Hồ Lại càng cảm thấy khó tin hơn, ông con thì hiên ngang gặm mút bạn gái trước mặt bàn dân thiên hạ, còn bà mẹ chỉ yêu cầu tháo mắt kính ra thôi đã ngượng chín mặt.
Này......
“Cô có thể bảo em né đi chỗ khác, lần tới em sẽ chủ động tránh ra cho cô được tự nhiên. Nhưng mà giáo sư Thẩm, ban nãy khi em hỏi rõ ràng cô có hơi khựng lại, vậy thật sự là cô sợ em sao?” Rõ ràng mình thùy mị lại còn nết na hiền hậu như vậy, chẳng biết Thẩm Chứng Ảnh sợ mình ở điểm nào. Tuy đúng là đang ấp ủ một chút mưu đồ xấu nhưng những cái đó không thể phá hỏng nhân cách vàng của bản thân.
Nhìn vẻ mặt chân thành của cô gái trẻ, Thẩm Chứng Ảnh cất kính vào hộp, vuốt sơ lại mái tóc rồi đáp: “Bảo sợ thì không chính xác, chỉ là cô luôn thắc mắc tại sao em lại phải tìm cách đến gần cô. Hôm đi ăn có lẽ không có nguyên nhân nào sâu xa, nhưng còn những lần khác thì sao? Đừng nói rằng việc em đến lớp cô chỉ là do trùng hợp“.
Nụ cười trên mặt của Hồ Lại vẫn giữ nguyên nhưng càng lúc càng nhạt dần, cô ngồi xuống chỗ bên cạnh Thẩm Chứng Ảnh.
“Ban đầu cô nghĩ là do em thích Minh Minh, à, là tên ở nhà của thằng bé con cô. Những sinh viên nữ đi học trái lớp hầu hết đều vì nguyên nhân này“.
“À...”
“Cô cũng thấy mấy cô bé đó khá ngớ ngẩn, còn em có vẻ không phải loại người nông cạn như vậy. Qua mấy lần tiếp xúc, cô bắt đầu cảm nhận được thứ em nhắm đến không phải là con trai cô. Còn rốt cuộc thứ đó là gì, cô không muốn đào sâu tìm hiểu. Dù gì tuổi tác chúng ta chênh lệch quá nhiều, sở thích cũng không giống nhau, lại cùng là phụ nữ......” Nói đến đây, Thẩm Chứng Ảnh ngẩn cả người.
Tại sao càng nói càng cảm thấy không đúng.
Cô Thẩm theo phản xạ nhìn sang người bên cạnh, thấy Hồ Lại đang dùng ngón tay che miệng, bả vai run rẩy cố nhịn cười.
“Không phải, ý cô là......” Tới đây Thẩm Chứng Ảnh đã hoàn toàn mất phương hướng, không biết mình đang cố diễn đạt điều gì.
“Theo những gì giáo sư Thẩm nói, có vẻ cô đang cho rằng em muốn cưa cẩm cô, nên mới lôi ba yếu tố tuổi tác, sở thích, đặc biệt là giới tính ra để từ chối phải không?”
Không hề, không phải, không có.
Giáo sư Thẩm không định trả lời, chỉ muốn yên ổn khám phá thử trò chơi.
“Cô cứ bảo mình không nắm rõ mọi chuyện, nhưng em thấy cô cái gì cũng hiểu nha. Giáo sư Thẩm, cô có một cậu con trai lớn, vậy còn chồng thì sao?”
Thẩm Chứng Ảnh thành thật trả lời: “Ly hôn lâu rồi“.
“Ồ~~~~”
Giáo sư Thẩm muốn tự tát vào mặt mình hai phát.
“Nếu cô đã nói như vậy thì em cũng không giấu giếm nữa“.