Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 15: Chương 15: Thật đáng sợ




Beta bởi letterscent (ノ'ヮ')ノ*: ・゚

===

Người chân thật chắc chắn không ai trông giống như Hồ Lại, vừa dứt lời đã chăm chú nhìn thật sâu vào mắt đối phương, như thể muốn xoáy sâu vào tâm tư của người đối diện. Hồ Lại hít một hơi thật sâu, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ cười cười trêu gan.

“Này...... Hồ Lai Lai, à không, Hồ Lại, không phải chúng ta vào đây để trải nghiệm thực tế ảo sao? Đang trong giờ làm việc đừng nói những chuyện bên lề, chưa kể em bảo trong đây còn có camera giám sát cơ mà“.

Nụ cười ranh mãnh của cô gái trẻ khiến Thẩm Chứng Ảnh không khỏi rùng mình liên tưởng tới mấy con chồn gian xảo lẻn vào nhà dân trộm gà.

Mấy phút trước Thẩm Chứng Ảnh còn cho rằng dù Hồ Lại có đùa dai quá trớn cỡ nào thì mình vẫn có thể bình tĩnh ứng phó được, nhưng bây giờ cô Thẩm mới nhận ra cô đã tự đánh giá bản thân quá cao. Nếu con bé phun ra thứ gì khó đỡ, chắc chắn Thẩm Chứng Ảnh này chịu không nổi.

“Cũng phải“.

Nhận ra thái độ Thẩm Chứng Ảnh khẽ thay đổi, Hồ Lại quyết định không nên dồn ép đến cùng. “Vậy chờ đến khi ra khỏi đây rồi nói tiếp. Lúc không có ai cứ gọi em là Hồ Lai Lai, rất dễ nghe, em thích“. Dứt lời, Hồ Lại cũng không tiếp tục đùa dai thêm nữa, nhanh nhẹn đội mũ lên rồi ấn hai chiếc nút khởi động làm mẫu.

“Sau khi khởi động xong, chỉ mất vài giây là hệ thống sẽ được kích hoạt, bắt đầu hiện lên một vài khu vực trong map để người chơi có thể lựa chọn. Thứ đầu tiên cô thấy......”

Không chờ Hồ Lại giới thiệu xong, Thẩm Chứng Ảnh lập tức lặp lại chuỗi thao tác vừa rồi của mentor Hồ Lại rồi lủi nhanh vào trong game, giống như không muốn nghe con bé này lải nhải thêm một giây nào nữa.

Hồ Lại dường như chẳng lấy đó làm buồn, tủm tỉm cười rồi ung dung đội mũ vào theo chân Thẩm Chứng Ảnh.

“Giáo sư Thẩm, hòa thượng chuồn kịp nhưng chùa còn đó, cơ thể cô vẫn ở ngoài này, cô định chạy đi đâu?”

Dù đã vào trong game nhưng lời trêu ghẹo ngả ngớn của Hồ Lại vẫn còn văng vẳng bên tai khiến khuôn mặt cô Thẩm nóng hôi hổi. Quả thật Thẩm Chứng Ảnh đang rất muốn lẩn, nhưng mà có vẻ tránh không thoát.

Có điều nỗi niềm bực dọc đó không kéo dài quá lâu, Thẩm Chứng Ảnh nhanh chóng nhận ra cảnh vật xung quanh mình hoang vu đáng sợ, bốn bề bị bao phủ trong màn sương dày xám xịt, mịt mù trống trải đến nỗi khiến cô gần như quên khuấy cảm giác lúng túng Hồ Lại gây ra trong tíc tắc trước.

Hoàn toàn không biết được những ngã rẽ ngoằn nghèo âm u phía trước sẽ dẫn mình tới đâu, vì dù đã cố phóng tầm mắt ra xa hết cỡ vẫn không thấy bất cứ thứ gì ngoại trừ bầu trời tối om như mực.

Trống ngực Thẩm Chứng Ảnh bắt đầu đập liên hồi.

Nếu không phải thanh âm trêu ghẹo vừa rồi của Hồ Lại vẫn còn quanh quẩn bên tai thì cô Thẩm còn tưởng mình rơi vào bộ phim kinh dị viễn tưởng “The Mist“.

Thực tế ảo cái nỗi gì, thực tế dọa ma kinh khủng khiếp thì có.

Đột nhiên một tiếng mèo kêu vang lên, Hồ Lại lặng lẽ xuất hiện bên người Thẩm Chứng Ảnh.

Thẩm Chứng Ảnh giật mình quay sang kiểm tra, sau đó lập tức bật cười.

Cả người Hồ Lại bị bọc trong một lớp lông xù xù màu xám trắng, hai chiếc tai nhọn vểnh ra trông đã đủ buồn cười, tay chân lại còn biến thành bốn quả măng cụt tròn ủm của loài mèo, đằng sau mông cũng mọc thêm một chiếc đuôi dài thật dài, đích thị là một con mèo Anh lông ngắn thành tinh.

Vẻ mặt cáu kỉnh của Hồ Lại làm Thẩm Chứng Ảnh cực kỳ thỏa mãn. Cô Thẩm cười cười, trêu: “Định đi đóng nhạc kịch “Cats” hay sao mà lại hóa trang như thế này?”

Hồ Lại lấy móng cào cào mặt, bất lực trả lời: “Lần trước khảo nghiệm thế giới miêu nữ xong quên đổi về diện mạo cũ đã thoát ra meo~ Điên mất meo~“.

Lúc đó cùng đồng bọn đùa vui tí tởn bao nhiêu thì bây giờ lại chán nản rầu rĩ bấy nhiêu.

Hệ thống không ai mượn mà tự động thiết lập cho nhân vật miêu nữ “meo” lên một tiếng cao vút sau mỗi câu nói, Hồ Lại tự thấy không còn gì có thể làm cho mình mất mặt hơn nữa. Cái mặt này có vứt đến tận Siberia cũng không tiếc.

Thẩm Chứng Ảnh hào hứng giơ tay vuốt vuốt đỉnh đầu Hồ Lại, sau đó lại sờ xuống dưới cằm. Phải nói xúc cảm cực kỳ chân thật, còn nghe thấy tiếng gừ gừ đặc trưng của loài mèo phát ra.

Hồ Lại gần như nổi đóa.

“Méo~ Đừng vuốt nữa méo~ Rụng sạch lông mất méo~“.

Thẩm Chứng Ảnh cười đến nỗi đứng không vững. “Thảo nào cứ đến lớp là lăn ra ngủ, hóa ra là yêu miêu chuyển thế“.

Nghe tới đó, Hồ Lại sa sầm cả mặt. Thế là bất chấp Thẩm Chứng Ảnh can ngăn, Hồ Lại nhất quyết giơ tay lên không trung bấm bấm liên tục, đổi thành dáng vẻ bình thường của mình.

“Cười cười cười, có cái gì hay mà cười......” Nói tới đây Hồ Lại không thể nhịn được cười. Vì thế hai người cứ đứng ở điểm xuất phát, bốn bề đồng không mông quạnh cười một lúc lâu.

“Sao cô tưởng game này dựa vào cảm ứng sóng não của người chơi để di chuyển, không cần nhúc nhích chân tay?” Thẩm Chứng Ảnh ho nhẹ một tiếng, quay trở về đề tài chính.

Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy hơi tiếc vì không có điện thoại ở đây, nếu không cô nhất định sẽ chụp một tấm làm kỷ niệm. Vẻ mặt quạu quọ của yêu miêu Hồ Lại có thể mua vui đủ một năm, cô Thẩm nghĩ thầm.

“Não người lúc nào cũng có ti tỉ luồng suy nghĩ rời rạc ngay cùng một lúc, thế nên hệ thống không thể lọc hết cả đống ấy để tìm ra cái nào là mệnh lệnh thật sự mà người chơi đang muốn thực hiện. Vì thế hiện đang có hai chế độ chính, một là dựa vào chuyển động của mắt và hai là chế độ thủ công. Hiện em đang chọn chế độ sau“.

Thẩm Chứng Ảnh gật đầu ra hiệu mình đã hiểu.

Khi não bộ làm việc, từ một suy nghĩ ban đầu sẽ kéo theo muôn vàn suy nghĩ khác. Có nên ra ngoài hay không, ăn nữa hay nghỉ đây... Nếu gặp phải người dùng nào tính hay lưỡng lự, nội việc lựa chọn giữa “yes” và “no” thôi cũng làm họ phân vân cả buổi thì thể nào hệ thống cũng chập mạch nghỉ hưu sớm.

Nếu nói hệ thống không thể nắm bắt mệnh lệnh thật giữa mớ bòng bong trong trí não cũng tức là đang nói trí tuệ nhân tạo không có khả năng đoán định chuẩn xác tâm trí của con người. Phải nói đó là một điều may mắn, vì giữa người và người còn chưa hiểu thấu lòng nhau, vậy mà máy móc đã soi được thì quá khủng khiếp.

“Nơi chúng ta đang đứng được xem như là đại sảnh của trò chơi, có vẻ khá trống trải nhỉ? Bây giờ giáo sư Thẩm thử tiến tới hai bước đi ạ, hướng nào cũng được“. Hồ Lại nghiêm túc giảng giải, tảng lờ như không thấy Thẩm Chứng Ảnh đang cố nén cười.

Thẩm Chứng Ảnh đảo mắt nhìn quanh, bốn bề vẫn tối nhờ nhờ, không bắt được bất cứ dấu hiệu gợi ý nào bèn quyết định đi thẳng về trước hai bước. Khi vừa dợm chân chuẩn bị bước tiếp thì một quán trọ với hai dãy đèn lồng sáng rực thả dọc cửa vào hiện ra chỉ trong nháy mắt.

Là một quán trọ dành cho khách thập phương.

Bỗng dưng một căn nhà to đồ sộ như vậy từ dưới đất mọc lên, đèn lồng thì đột nhiên sáng bừng soi rọi cả một vùng trước mặt, Thẩm Chứng Ảnh kinh ngạc quay sang nhìn Hồ Lại.

Hồ Lại chớp chớp mắt, “Hoan nghênh giáo sư Thẩm đến với Real Fantasy Land“.

Không giống như phản ứng hào hứng của nhiều người chơi khác khi mới trải nghiệm lần đầu tiên, Thẩm Chứng Ảnh chưa vội bước vào trong ngay mà lật tới lật lui quần áo trên người mình nhìn thử.

Hồ Lại liếc mắt một cái đã biết Thẩm Chứng Ảnh đang nghĩ gì, kiên nhẫn giải thích.

“Không cần bỏ tiền thay đổi giao diện, trang phục trên người là do hệ thống tự mặc định. Đường nét cơ thể cũng vậy, nếu giáo sư Thẩm nhớ rõ dấu vân tay của mình, sẽ thấy nó không trùng khớp với vân tay nhân vật hiện nay. Đương nhiên có thể thay đổi cho giống, chỉ cầu yêu cầu phần cứng quét.”

“Nói như vậy, việc tạo ra một bản thể y hệt mình trong thế giới ảo này là khả thi?”

“Em không dám đảm bảo sẽ giống 100%, nhưng 80% đổ lại thì hẳn là được“.

“Phần cứng có thể gửi tín hiệu kết nối trực tiếp với hệ thần kinh trung ương sao?”

“Chính xác“.

Nghe Hồ Lại khẳng định chắc nịch, Thẩm Chứng Ảnh kinh ngạc: “Vậy chẳng lẽ thông tin lưu trữ trong bộ não người dùng cũng bị thu thập?”

“Đương nhiên là không thể“.

Trước khi tham gia dự án Real Fantasy Land, Hồ Lại cũng từng băn khoăn về vấn đề này. Nếu AI có thể quét thông tin lưu trữ trong não thì không chỉ các vấn đề riêng tư cá nhân, bảo mật tài sản mà ngay cả an toàn tính mạng cũng không được bảo đảm.

Đứng trước chiếc hộp Pandora chứa đựng nguồn lợi nhuận kếch xù bên trong, cô không tin có cá nhân nào có thể kiềm chế nổi lòng tham.

Tuy nhà nước đã ban hành Nghị định bảo vệ dữ liệu cá nhân người dùng, song ai cũng biết nó dự luật này không có bao nhiêu sức nặng. Chẳng qua là nể mặt chính quyền, cũng ngại dây vào rắc rối nên các bên thứ ba ăn cắp thông tin không dám rao bán quá rầm rộ mà chỉ âm thầm tuồn vào thị trường chợ đen. Tất tần tật lý lịch, Face ID, vân tay... giây trước vừa đăng ký xong giây sau đã bị rao bán. Bao nhiêu năm trôi qua vẫn vậy, không tài nào diệt được tận gốc vấn đề nhức nhối này.

“Não người có khoảng 86 tỷ tế bào thần kinh, trong đó gần 16 tỷ tế bào thần kinh nằm ở vỏ não. Ngay cả khi các tế bào này không hoạt động cũng đã chứa một tập hợp dữ liệu siêu khổng lồ. Nếu muốn thu thập thông tin thì bắt buộc phải xử lý, gạn lọc sạch sẽ các yếu tố nhiễu. Hiện nay trong nước không có một siêu máy tính hay hệ thống phân tích nào có thể làm được việc này. Bởi vậy khả năng ăn cắp thành công dữ liệu là cực kỳ thấp“.

Bấy giờ Thẩm Chứng Ảnh mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Giữa một bên là có thể nhưng không làm và một bên là không làm được, cô Thẩm thà tin vào điều thứ hai.

“Coi bộ chỉ đơn giản là giáo sư Thẩm tính tình cẩn thận, chứ không phải nhắm vào khó tính với mỗi mình em, may quá“. Vốn Hồ Lại chọn đi sau Thẩm Chứng Ảnh một bước, nhưng thấy cô Thẩm cứ do do dự dự không dám tiến bèn dứt khoát vượt lên trước dẫn đường.

Nhắm vào nó? Một người không biết từ đâu rơi xuống làm mọi cách lôi kéo mình lên xe xong vù đi ăn lẩu lại không biết xấu hổ, đổ lỗi ngược rằng mình nhắm vào khó tính hạch sách mỗi mình nó?

Thẩm Chứng Ảnh kể chuyện Hồ Lại cho Tôn Thư Tuyết nghe, nghe xong Tôn Thư Tuyết còn tưởng cô bị điên, hỏi có tức không cơ chứ. Trình độ xuất quỷ nhập thần của Hồ Lại nếu ở cổ đại thế nào cũng bị xem là hồ ly tinh.

“Cô thấy em đừng nên giữ cái tên Hồ Lai Lai (tới làm bậy), mà nên lấy tên mới là Hồ Thuyết (nói bậy bạ) cho hợp“.

“Ồ, hóa ra giáo sư Thẩm đang chê cười em chỉ nói mà không làm à?”

Hồ Lại dừng bước, xoay người lại nhanh như chớp. Thẩm Chứng Ảnh không phản xạ kịp, suýt chút nữa đâm sầm vào lòng Hồ Lại.

“Em định làm gì?”

“Cô muốn em làm cái gì?”

Hồ Lại khẽ nhếch môi, trong mắt tràn đầy ẩn ý.

Thẩm Chứng Ảnh rất muốn nổi giận song lại giận không nổi, đành phải bất đắc dĩ mà bảo rằng: “Nói chuyện cho đàng hoàng nào“.

“Được rồi, đều nghe theo cô. Thật ra thì công nghệ thực tế ảo của công ty em ứng dụng trên phạm vi rất rộng. Hiện nay công ty đang thí điểm quy mô nhỏ trên lĩnh vực giáo dục để cải thiện dần chất lượng sản phẩm. Giai đoạn tiếp theo sẽ đi vào thử nghiệm địa hạt cảm xúc“.

“Địa hạt cảm xúc? Ý em là hẹn hò ảo?”

“Không chỉ mỗi chuyện hẹn hò, giáo sư Thẩm biết CLB Bạch Mã không? Đã bao giờ cô nghe cụm từ “chăn vịt” chưa?”

Quả thật Thẩm Chứng Ảnh có biết, vì Dương Hồi từng nói qua.

CLB Bạch Mã là mô hình chuyên cung cấp dịch vụ mát mẻ cho phụ nữ, nhân viên ở đây là dàn trai cao to, lực lưỡng trẻ đẹp được tuyển chọn và đào tạo kỹ để có thể đáp ứng mọi thể loại goût của các quý bà sang chảnh đến mua vui. Còn hoạt động “chăn vịt” nếu dùng từ hoa mỹ hơn thì chính là hệ sinh thái “sugar”, những “bố đường, mẹ đường” sẽ sục sạo săn lùng “baby” nam hoặc nữ tùy sở thích; miễn sao mấy em phải ngoan và biết làm đẹp lòng bố mẹ nuôi. Nghe bảo cái thú ấy chỉ dành cho những ai giàu nứt đố đổ vách, chưa kể phải cực kỳ chịu chơi chịu chi. Nói tóm lại, cô Thẩm thấy đó không phải chỗ mà tầng lớp lao động như mình có thể chen chân.

Dương Hồi từng đề nghị đặt dịch vụ tươi mát ở CLB Bạch Mã cho Thẩm Chứng Ảnh nhân dịp sinh nhật, cô Thẩm mới nghe đã bị dọa sợ hết cả hồn, nhất quyết từ chối tấm thịnh tình của bạn.

Vì lẽ đó mà cô Thẩm ấn tượng sâu sắc chỗ này.

Thẩm Chứng Ảnh cho rằng chỉ những người phụ nữ khá giả cô đơn, dư tiền bạc dư thời gian mới biết những loại hình này, không ngờ Hồ Lại cũng biết.

“Em cũng biết à!”

“Vâng, em quen không ít người từng tới lui đến CLB Bạch Mã, có người còn ghé hẳn chi nhánh ở nước ngoài. Tiếc là không quen dân chơi nào “chăn vịt“. Thành thật mà nói thì em khá tò mò. Có một câu nói như thế nào nhỉ, hừm... đúng rồi: “Tôi không muốn tìm bạn mới, cũng không phải muốn tìm người yêu, tôi chỉ mong rằng những lúc mình cô đơn có thể tìm được một người xa lạ nhấm nháp chút dịu dàng ấm áp. Thời buổi này tình yêu đích thực là món hàng xa xỉ, tìm được nửa kia giữa tinh cầu rộng lớn đâu phải là việc dễ dàng, giả dụ tìm được rồi nhưng liệu tôi có thể vượt hết mọi chông gai để giữ được người ấy bên mình không? Vậy thì chi bằng cứ thả mình tận hưởng, xem như đắm mình vào một giấc mộng xuân, tìm vui trong khoảnh khắc, không có trách nhiệm, không có ràng buộc. Dứt mộng, cũng là dứt đi những hoang hoải mông lung mà trở về thực tại“.

Thẩm Chứng Ảnh kinh ngạc đến nói không nên lời. Cô tưởng rằng chỉ những người phụ nữ từng trải mới có suy nghĩ thế này. Lẽ ra một cô gái trẻ như Hồ Lại phải giống người yêu của con trai mình mới đúng chứ, trong mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ ngây ngô ngây ngất men say tình yêu, cớ sao lại...?

Đi đến cửa quán trọ, thấy Thẩm Chứng Ảnh mải lo ngẩn người mà tụt hẳn lại phía sau, Hồ Lại cười chạy tới kéo tay cô Thẩm, “Cô muốn khám phá thế giới nào trước. Võ hiệp? Tương lai? Rừng rậm? Miêu nữ? Thảo nguyên châu Phi, thậm chí lỗ đen vũ trụ cũng có“.

“Hồ Lai Lai, tại sao một người đang trong độ tuổi khao khát được yêu như em lại có tư tưởng kia?”

Khao khát được yêu? Là loại tình yêu hai tháng đã tan sao? Không được không được. Hồ Lại khẽ nhếch mép.

“Có lẽ những lời cô sắp nói đây em nghe sẽ không lọt tai, nhưng dù thế nào chăng nữa thanh niên bọn em cũng đừng nên lấy tình cảm ra làm trò đùa, phải có trách nhiệm với cảm xúc của mình“. Giọng Thẩm Chứng Ảnh rất chân thành, thái độ cũng vô cùng nghiêm túc. Nhìn cô Thẩm bây giờ càng có vẻ giống giảng viên hơn so với lúc đứng trên bục vô hồn tụng PPT.

“Em chỉ tò mò thôi, tuổi trẻ thấy gì là lạ đều tò mò mà. Hơn nữa......” Hồ Lại ngừng lại một chút, nhìn cô Thẩm cười tủm tỉm, “Hiện tại em cũng đang có hứng thú với một người“.

Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy không ổn, không trả lời.

Chỉ nghe Hồ Lại nói tiếp: “Nhưng mà giáo sư Thẩm, không hiểu sao em lại cảm có cảm giác cô quan tâm đến chuyện của em còn nhiều hơn cả dự án thế?”

===

Tác giả có điều muốn nói:

Mọi người ai cũng hết sức thẳng thắn, đều muốn tỏ tình với giáo sư Thẩm, 233333

Hồ Lại: Không có khả năng tỏ tình meo~ chẳng qua người ta thường hay quên ý định ban đầu thôi meo~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.