Tình cảnh này ở trong mắt Nguyễn Niệm Sơ, trình độ hài kịch quả thực có thể cùng chuyện bạn trai cũ bắt cá hai tay mang ra so sánh.
Bảy năm trước, cô ở Campuchia trở về từ cõi chết, bảy năm sau, cô cùng ân nhân cứu mạng gặp lại, hơn nữa còn không hiểu sao lại trở thành đối tượng xem mắt của đối phương. Nội dung vở kịch này, không làm thành một tiểu thuyết tư liệu thì sống đều đáng tiếc.
Hiển nhiên, đây là mẹ cô cùng với dì Lưu liên thủ tạo ra một màn kịch, không nghĩ tới dùng sức quá mạnh, kinh hỉ thành kinh hãi.
Lệ Đằng đúng là rất bình tĩnh.
Anh cầm lấy ấm trà rót nước vào chén, đẩy đến trước mặt cô, hờ hững tự nhiên, “Hôm nay tan trễ, để cô đợi lâu.”
Nguyễn Niệm Sơ chần chờ một lát, chỉ có thể ngồi vào ghế đối diện anh ta, cười cười, “Không có. Rõ ràng là anh đến trước so với tôi.”
“Nguyễn tiểu thư thích khẩu vị món ăn nào?”
“Cái gì cũng được.”
Lệ Đằng đem thực đơn đưa cho cô. Nguyễn Niệm Sơ xua tay, lễ phép nói, “Tôi ít khi gọi món, anh cứ gọi đi.”
Mỗi người một câu, anh hồi tôi đáp.
Nguyễn Niệm Sơ bỗng nhiên có chút cảm thán. Xem ra trí nhớ kém cũng có lúc là chuyện tốt, ví dụ như trong trường hợp này, ngoài mặt có thể biểu hiện như thường, nhưng lí trí khách quan trong lòng cô lại như chấm điểm, lúc lên lúc xuống, cô trong toàn bộ quá trình chỉ có thể cười lúng túng.
Bữa ăn mệt mỏi này thực sự ghê gớm.
Không bao lâu, món ăn đã chọn xong, người phục vụ đi vào lấy đi thực đơn. Trong nhất thời xung quanh đều tĩnh lặng.
Nguyễn Niệm Sơ cầm lấy chén uống chút nước, một lát sau, nỗ lực chủ động ý đồ làm hoà hoãn không khí, “Lệ đội những ngày gần đây, đều ở bộ chính trị không quân tham gia tổ chức học tập chứ?”
Lệ Đằng uống trà, gật đầu: “Đúng.”
Cô câu môi, ngữ khí nịnh hót chen lẫn chút không tự nhiên, “Lệ đội còn trẻ như vậy đã là thượng tá, thật lợi hại.”
Anh lãnh lãnh đạm đạm, “Lúc còn trẻ tương đối chiến nhiều mà thôi.”
Nguyễn Niệm Sơ tự nhiên biết anh ta năm đó “chiến” ở nơi nào, hơi rũ mắt, lung lay nước trong chén trà, lại hỏi anh: “Anh quê quán cũng ở Vân Thành sao?”
Tiếng nói rơi xuống đất, Lệ Đằng ngước mắt nhìn cô một cái, “Chướng Bắc.” Dừng lại vài giây, “Cô là người ở đâu?”
“Vân Thành.”
Anh hơi nhướng mày, “Nói một chút xem.”
“...” Cái chén trong tay Nguyễn Niệm Sơ hơi hoảng, trệ xuống, vài giọt nước trà trong nháy mắt từ chén tung toé ra, làm ướt mu bàn tay cô. Cũng may vẻ kinh ngạc trên mặt cô chỉ chợt loé liền lướt qua. Rất nhanh, cô cong môi, tận lực làm cho vẻ mặt mình khôi phục như thường, nói: “Vân Thành là thành thị phát đạt số một số hai cả nước, dân cư số lượng lớn, kinh tế phồn vinh... Cái gì cũng tốt, chỉ là giá hàng quá cao, sương mù cũng tương đối nghiêm trọng...”
Một khắc đó, cô lại thấy quốc gia Đông Nam Á kia, chỗ rừng cây kia, gian nhà gỗ trúc kia, lại nghĩ tới một lần duy nhất bọn họ tán gẫu.
Nói xong, Nguyễn Niệm Sơ trầm mặc, Lệ Đằng thần sắc lãnh đạm nhiều năm như một.
Toàn bộ căn phòng trong giây lát im lặng.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, người phục vụ mang món ăn đi vào. Nhà hàng này nổi danh cả thành, đồ ăn mỹ vị tinh xảo, trên bàn ăn được đặt lên bốn mặn một canh mùi thơm nức mũi, nhưng lại chậm chạp không có ai động đũa.
Một lát sau, Nguyễn Niệm Sơ hít sâu một hơi thở ra, tầm mắt hướng lên trên, thẳng tắp nhìn về phía đối diện. Cô nói, “Anh đã sớm nhận ra tôi, vì sao lại xem như không quen biết?” Nhìn người đang được đặt thức ăn xuống, thánh khiết như người vĩ đại giải phóng quân, không ngờ sẽ có hương vị xấu này.
Đối phương mở to mắt nhìn cô, không chút để ý đáp, “Tôi lúc nào làm như không quen biết?”
“...” Cô im lặng, nháy mắt không có lời nào để nói. Nghĩ lại, hai lần chạm mặt đều có sự xuất hiện của người thứ ba, có lẽ, anh ta chỉ không muốn phải phiền toái giải thích với người khác, hoặc có thể, tính tình của anh ta vốn quái dị như vậy.
Vì thế, tiết mục coi mắt cứ như vậy phát triển theo hướng từ kinh sợ, rồi trở nên hiềm nghi, cuối cùng thành khó bề phân biệt. Nguyễn Niệm Sơ có chút không hiểu, nếu nhớ rõ cô, sao anh ta lại đồng ý với lần ra mắt này. Sau mấy giây khó hiểu, cô liền trực tiếp đem sự nghi ngờ này hỏi lên.
“Anh đã nhớ rõ tôi, vậy vì sao lại đồng ý lần ra mắt này?”
Lệ Đằng uống nước, ngữ khí rất lãnh đạm: “Hai câu này có liên hệ sao?”
Nguyễn Niệm Sơ lại im lặng. Người này cùng năm đó rất giống nhau, luôn luôn có bản lĩnh làm cô á khẩu không trả lời được. Lần này cô đã có kinh nghiệm, đơn giản cầm lấy đũa chăm chú ăn cơm, không hề chủ động cùng anh ta tán gẫu nữa.
Lệ Đằng nhìn chằm chằm cô một lát, mở miệng, “Sau khi cô tốt nghiệp liền đi tới đoàn văn công?”
Nguyễn Niệm Sơ nói: “Là đoàn diễn xuất phía dưới quân khu.”
Anh ngoắc ngoắc môi, “Những địa phương đó yêu cầu cao, người không có tài năng sẽ không vào được, cũng không chờ được. Cô bản lĩnh không nhỏ.”
Không biết tại sao, Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy lời khen ngợi này nói với người quen cũ rất không được tự nhiên. Người quen cũ, cô cũng không có ý định phùng má lên tính toán chuyện anh ta giả làm người tinh anh mập, nghe anh ta nói xong cũng thành thực nói, “Anh quá khen. Tôi được vào đoàn diễn xuất cũng nhờ vào quan hệ người nhà tôi. Chỉ là một diễn viên ký hợp đồng, không quân tịch.”
“Tôi đã nghe qua cô hát.” Lệ Đằng nói, “Khá tốt.”
Cô biết anh ta nói đến tiết mục đơn ca ngày đại hội đó, lễ phép đáp, “Cảm ơn.”
Ngày cũng trò chuyện được câu được câu không.
Trong phòng bầu không khí vẫn tính là hài hoà.
Nguyễn Niệm Sơ gắp đồ ăn ăn cơm, Lệ Đằng ở đối diện nhìn cô ăn, chỉ tình cờ động động cái đũa.
Chốc lát, anh trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá cùng bật lửa, đặt trên bàn, thuận miệng hỏi cô, “Để ý không?”
Nguyễn Niệm Sơ lắc đầu. Sau đó liền thấy anh ta ngậm thuốc lá, cầm lấy bật lửa, châm điếu thuốc, sau cặp mắt kia lượn lờ làn khói trắng, hơi nheo lại một chút. Ánh mắt của anh ta đen và sâu như biển, nhìn lâu, rất dễ làm cho người ta mơ tưởng viển vông.
Vì thế cô lại nhìn về phía chiếc bật lửa trên bàn kia.
Hình vuông, bề mặt kim loại cổ xưa loang lổ. Vẫn là cái bảy năm trước.
Nguyễn Niệm Sơ bỗng nhiên hé miệng cười một cái.
Cái biểu tình rất nhỏ trong nháy mắt bị Lệ Đằng phát hiện. Anh ngước mắt, trong mắt thần sắc không rõ, “Cô cười cái gì?”
“Không nghĩ tới còn có thể gặp lại anh.” Cô cũng nhìn về phía anh, ánh sáng màu cam nhạt ánh vào đôi mắt trong trẻo, ý cười dịu dàng, lời nói chân thành, “Bảy năm trước anh cứu tôi, khi đó quá vội vàng, không thể thàn khẩn nói lời cảm ơn với anh, hôm nay nhất định phải bù đắp. Cảm ơn ân cứu mạng của anh, Lệ đội trưởng.”
“Nằm trong chức trách.” Anh vẫn là bốn chữ đơn giản như vậy, nói cảm ơn thì đáp lời, cùng năm đó đều như thế.
Lúc sau lại yên tĩnh vài giây. Cô giật giật môi, lời muốn nói lại thôi.
Anh phủi khói bụi, liếc mắt một cái liền nhìn ra ý đồ của cô, “Muốn hỏi bà A Tân cùng Thác Lý?”
Nguyễn Niệm Sơ ánh mắt loé lên, gật đầu.
Lệ Đằng nhạt nói: “Bà A Tân đang ở viện dưỡng lão, rất tốt đẹp.”
“Còn Thác Lý?”
“Cậu ta tuổi còn nhỏ, lại không làm ra hành vi nào quá mức tồi tệ, giam vài năm liền thả ra.”
Cô truy hỏi: “Sau khi thả ra thì đi đâu? Đang làm cái gì?”
Anh nghe vậy động tác hơi ngừng lại, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, nhướng mày hỏi lại: “Cái này có quan hệ gì với cô?”
“Tôi với Thác Lý cũng coi như là bằng hữu cùng hoạn nạn.” Nguyễn Niệm Sơ chẹp miệng, cảm thấy rất đương nhiên, “Quan tâm tình hình gần đây một chút thì có gì không đúng.”
Ai ngờ, Lệ Đằng mặt không hề cảm xúc nhả khói, nhắc nhở cô, “Nguyễn Niệm Sơ, hai chúng ta đang xem mắt.”
“...” Nguyễn Niệm Sơ rơi vào một trận mờ mịt. Cũng may, đúng lúc này có tin nhắn đến cứu vớt cô — mẹ Nguyễn: Đừng quên hỏi tình hình về gia đình nhà trai.
Cô hậu tri hậu giác phản ứng kịp. Ý thước được, nhiều năm không gặp, sự quan tâm của cô đối với ân nhân cứu mạng, lại kém xa thiếu niên tán gẫu có mấy lần. Liền khụ hai tiếng, chuyển đề tài, “Lần trước tôi thấy anh và Lý Tiểu Nghiên đi cùng nhau, còn tưởng rằng bọn anh là quan hệ yêu đương.”
Lệ Đằng đáp: “Cô ấy là em gái của một bằng hữu tôi.”
Bằng hữu có lòng tốt giới thiệu cho đối tượng, tiếc là thiếp cố ý, chàng vô tình, không thành. Độc thân nhiều năm như Nguyễn Niệm Sơ liền tự động đọc ra những lời hàm nghĩa này. Anh ta là thượng tá không quân chức phó lữ, tuổi trẻ tài cao, chiến công hiển hách, nhưng ba mươi tuổi đầu vẫn phải đi xem mắt, thật sự là gọi người bóp cổ tay. Nguyễn Niệm Sơ bỗng nhiên cảm giác được tâm lí có điểm cân bằng, tâm tình không khỏi tốt lên.
Lại thuận miệng hỏi, “Anh về sau đều ở lại Vân Thành sao?”
Lệ Đằng đem mặt mày đầy ý cười của cô thu vào đáy mắt, tầm mắt dời đi, trả lời, “Tạm thời vậy.”
“Tới chỗ này bao lâu?”
“Hai tháng rưỡi.”
Nhớ không lầm thì, thời gian cô cùng với bạn trai cũ chia tay, cũng vừa tròn hai tháng rưỡi. Nguyễn Niệm Sơ đối với sự trùng hợp này cảm thấy kinh ngạc, lại hỏi: “Là cấp trên điều động sao?”
“Đúng.”
Cô cảm thán, “Vậy thật là khéo.”
Lệ Đằng nhìn cô, ngữ khí rất nhạt: “Là rất khéo.”
Khi đó, Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy thế giới này thật sự rất kì diệu. Tuyệt không thể tả.
*
Bữa cơm kia nói là xem mắt, kì thật càng như là ôn chuyện, hai người nội dung trò chuyện cũng không liên quan đến bất cứ đề tài tình cảm gì. Nguyễn Niệm Sơ vốn muốn hỏi Lệ Đằng, vì sao anh ta phải lưu lạc đến tận đây để xem mắt, nhưng suy nghĩ một chút, chung quy vẫn coi như thôi.
Cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cô vẫn không quên được tính cách anh ta có bao nhiêu tàn nhẫn, tính khí cũng không kém.
Cho dù hôm nay nhìn anh ta sự sắc bén như đã ẩn đi, trầm ổn cẩn thận, là bộ dạng người tốt.
Sau đó, Lệ Đằng đưa Nguyễn Niệm Sơ về tiểu khu nhà cô.
Hai người toàn bộ quá trình không hề giao lưu. Chỉ là khi tạm biệt, cô lại nói cảm ơn với anh lần nữa.
Lệ Đằng lái xe đi.
Nguyễn Niệm Sơ một mình về nhà. Vừa vào cửa đã thấy mẹ Nguyễn cười híp cả hai mắt, vô cùng phấn khởi nói, “Thế nào? Có thích cái Surprise mẹ tặng không?”
Nghe mẹ cô phát âm tức cười, Nguyễn Niệm Sơ yên lặng lườm một cái, ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại di động.
Thấy bộ dáng của con gái, khuôn mặt tươi cười của mẹ Nguyễn liền có chút không nhịn được, nhăn mày lại, “Không thích hợp? Có phải đối phương tuổi tác lớn quá nói chuyện không được?”
Nguyễn Niệm Sơ nói, “Không phải.”
Mẹ Nguyễn lo lắng, “Vậy rốt cuộc là có hi vọng hay là không?”
Nguyễn Niệm Sơ một tay chống má, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ suy nghĩ chăm chú, sau một lúc lâu mới lắc đầu, nói: “Không biết.”
Cô nói xong, đáy mắt mẹ Nguyễn lại lộ ra tia vui mừng. Đặt cửa đúng rồi, mẹ Nguyễn hiểu rất rõ con gái, không biết, không phải không có hi vọng.
*
Chớp mắt, cùng Lệ Đằng xem mắt đã trôi qua hai tuần. Khoảng thời gian này, người Wechat số 0714 bị cô nhận nhầm thành vị tinh anh ngân hàng kia, trong đêm đó chỉ gửi duy nhất một tin nhắn. Nội dung là: Móc chìa khoá của cô rơi trên xe tôi.
Nguyễn Niệm Sơ vừa nhìn thấy móc chìa khoá, cũng thật là, vì thế 囧囧 trả lời: Ồ. Cái đó không phải là đồ quan trọng gì, phiền anh giúp tôi ném nó xuống đi. Cảm ơn.
0714 liền không đáp lại nữa.
Làm mất móc khoá kia với bạn trai cũ của Nguyễn Niệm Sơ đều như nhau, bị cô đảo mắt liền vứt ra sau đầu. Nhưng mà, làm Nguyễn Niệm Sơ không nghĩ tới chính là, vào tuần hai ngày chủ nhật, hai thứ không quan trọng này lại cùng lúc xuất hiện một lần nữa.
Đó là một ngày nắng tươi sáng, sau buổi trưa gió êm sóng lặng.
Kiều Vũ Phi vốn dĩ hẹn Nguyễn Niệm Sơ đi uống trà chiều, lại vì tự dưng có chuyện gấp mà thả cô bồ câu. Lúc đó, người cô đã ở phòng ăn kiểu Tây, hơn nữa vừa gọi hai phần cà phê cùng với đồ ngọt.
Đồ ăn lùi lại không được, trực tiếp rời đi, thì có vẻ quá lãng phí. Nguyễn Niệm Sơ liền lấy di động ra, tìm kiếm trên Wechat những đồng bọn có thể cùng cô ăn buổi trà chiều này.
Tìm tìm, một ảnh đại diện trống không vọt ra.
— Ở đâu?
Nguyễn Niệm Sơ hơi giật mình, phản ứng vài giây mới nhớ được số này là số của ai, nhíu nhíu mày, hồi phục:
— Modrell phòng ăn kiểu Tây.
— Cùng ai?
—... Một mình.
— Mười phút sau tôi đến.
“...” Nguyễn Niệm Sơ sửng sốt, một lát sau mới chậm chạp gõ vài chữ: Anh tìm tôi có chuyện gì?
Lần này, Lệ Đằng đại khái là đang lái xe, bởi vì anh trực tiếp trả lời bằng giọng nói. Nguyễn Niệm Sơ ấn mở, trong ống nghe liền truyền ra tiếng nói trầm thấp, lạnh lùng: “Trả lại cô móc chìa khoá.”
Cô không nói gì. Nghĩ lại nghĩ, tới thì tới đi, dù sao chỉ là món ăn, ai ăn đều giống nhau hết. Coi như trả lại anh ta bữa cơm xem mắt kia.
Suy nghĩ như vậy, Nguyễn Niệm Sơ rời khỏi Wechat mở ra một ứng dụng game, bắt đầu chơi. Trò chơi này hôm kia cô mới tải về, trong giới bằng hữu, những tiểu cô nương trong độ tuổi hai mươi hầu như đều chơi trò này. Thông tục mà nói, chính là trong trò này nuôi dưỡng nam nhân, cùng với khi còn nhỏ mua sủng vật nuôi dưỡng chim cánh cụt không sai biệt lắm. (Chim cánh cụt ở đây mình dịch theo nghĩa gốc nên cũng không hiểu lắm, có thể là QQ chăng??)
Chuẩn bị cho cẩu độc thân, rất thích hợp với cô.
Chơi một lúc, một trận thanh âm nam nữ nói chuyện từ cửa phòng ăn đi vào. Giọng nữ điệu đà oán giận, “Cái thời tiết quỷ này, dạo phố một lát liền nóng chết tôi rồi.” Giọng nam mơ hồ không kiên nhẫn, “Đi vào liền không nóng.”
Nguyễn Niệm Sơ tầm mắt bị hấp dẫn, rời khỏi điện thoại di động, nhìn về phía cửa.
Tinh anh phối mỹ nữ, tiểu tam phối tra nam.
Cô kinh ngạc. Theo sau, lại thấy chỗ cửa dừng lại một con xe Jeep đen thì hơi trợn to mắt. Đó là xe Lệ Đằng. Trực giác nói cho Nguyễn Niệm Sơ biết, cái buổi trà chiều bị Kiều Vũ Phi bỏ qua này, nhất định sẽ rất đặc sắc.