Bán Ngâm

Chương 18: Chương 18: Trêu chọc cô (3027 từ)




Sau sự kiện ngoại tình, người trong cuộc từ “mỹ nữ” đã chuyển thành “tiểu tam” trong miệng chúng bạn tốt của Nguyễn Niệm Sơ, chuột chạy qua đường, người người đòi đánh. Nhưng Nguyễn Niệm Sơ lại cảm thấy danh hiệu này không chính xác.

Trước khi kết hôn, mọi người đều có quyền theo đuổi tình yêu đích thực, huống chi, cô cùng tinh anh vẫn chỉ là một đôi tình nhân trên danh nghĩa.

Bởi vì Nguyễn Niệm Sơ không biết họ và tên của mỹ nữ, lần đầu gặp mặt thì cô ta lại mặc một chiếc váy đỏ như lửa, vì thế cô lén đặt cho mỹ nữ một tên hiệu, không gọi là tiểu tam, mà gọi là Hoả Liệt Điểu.

Nơi cửa tiệm, tinh anh cùng Hoả Liệt Điểu cùng đẩy cửa bước vào.

Nguyễn Niệm Sơ tắt trò chơi trong điện thoại, uống một ngụm cà phê, chuẩn bị cười hì hì lên tiếng chào hỏi hai người. Tiền nhiệm cùng đương nhiệm gặp nhau, xấu hổ khó xử nhất tất nhiên phải là tinh anh, cô không tim không phổi, rảnh rỗi không có việc gì, có thể đánh phá thành loạn.

Nhưng mà, không đợi Nguyễn Niệm Sơ mở miệng, tinh anh lại trước một bước nhìn thấy cô.

Nguyễn Niệm Sơ rất xác định, khi ánh mắt của tinh anh cùng chính mình tụ hợp trong nháy mắt, đối phương khoé miệng, giật giật. Cô nụ cười càng thêm sáng lạn.

Tinh anh rõ ràng không muốn cho Hoả Liệt Điểu nhìn thấy Nguyễn Niệm Sơ. Hắn đỡ lấy thắt lưng của Hoả Liệt Điểu, hơi nghiêng người, nỗ lực cản trở thị giác của cô ta.

Người phục vụ lễ phép hỏi, “Chào ngài, xin hỏi hai vị muốn ngồi tầng một hay tầng hai?”

Tinh anh nói: “Tầng hai.”

“Hừm, không đâu.” Đôi môi đỏ mọng của Hoả Liệt Điểu khẽ cong, làm nũng, “Em muốn ngồi tầng một cạnh cửa sổ.”

Tinh anh nhíu mày, khoé mắt không ngừng ngó bàn nơi Nguyễn Niệm Sơ ngồi, nói: “Bên cửa sổ đã hết vị trí.”

Hoả Liệt Điểu không vui, quay đầu nhìn hướng cửa sổ, lần nhìn này, liền vừa vặn chạm phải ý cười trong mắt Nguyễn Niệm Sơ. Nữ nhân kia chống tay lên má, tầm mắt thẳng tắp đối diện cô ta, ánh mắt trong suốt, thẳng thắn mà đơn giản. Hoả Liệt Điểu biểu tình trong nháy mắt cứng đờ.

Cô ta đương nhiên nhớ rõ Nguyễn Niệm Sơ. Vị bạn gái cũ này, xinh đẹp đến mức ngũ quan không thể tìm ra chỗ nào không tỳ vết, chỉ là người quá lười biếng, kiều mị lại kiều mị, lực sát thương cũng không đủ.

Từ xưa đến nay, mỹ nữ tương phùng luôn có người thắng.

Hoả Liệt Điểu tự nhận mình hoàn toàn thắng Nguyễn Niệm Sơ, vì thế sau giây lát cứng đờ, khoé miệng cô ta khẽ giương lên, nháy mắt tiếp theo, lập tức vòng qua tinh anh đi đến.

Tinh anh sững sờ tại chỗ, muốn ngăn cản cũng không kịp.

“Xin chào nha Nguyễn tiểu thư.” Hoả Liệt Điểu cười tươi như hoa, giọng nói ngọt ngào vừa mềm mại vừa mị hoặc, “Không nghĩ tới ở chỗ này lại tình cờ gặp cô, thật là khéo.”

Nguyễn Niệm Sơ cười đến hào phóng, “Đúng vậy, rất khéo.”

“Tôi với Đái Kiệt vừa chọn xong nhẫn cưới, liền muốn tới đây uống ít nước, nghỉ ngơi một chút.” Hoả Liệt Điểu mày hơi nhếch lên lộ rõ vẻ kiêu căng của người thắng, ngừng lại, cố ý dùng một bộ ngữ khí lễ phép hỏi, “Dù sao tất cả mọi người đều quen biết, chi bằng chúng ta cùng nhau?”

“Na Na, đừng càn quấy...” Tinh anh lông mày càng nhíu chặt lại.

“Vậy thì cùng nhau đi.” Nguyễn Niệm Sơ đánh gãy, ngữ khí lạnh nhạt tuỳ ý, “Tuỳ tiện ngồi.”

Hai người vì thế ở bàn này ngồi xuống, Hoả Liệt Điểu tâm tư bách chuyển, tinh anh đứng ngồi không yên, chỉ có Nguyễn Niệm Sơ là tiêu sái nhất, gọi xong đồ uống liền vừa uống cà phê vừa chơi trò chơi, hoàn toàn coi bọn họ như không tồn tại.

Lúc này, Hoả Liệt Điểu thoáng nhìn trên bàn có một phần bánh ngọt khác, giọng tỏ vẻ ngạc nhiên, “Nguyễn tiểu thư còn có bằng hữu sắp đến?”

Nguyễn Niệm Sơ gật đầu, “Đúng vậy.”

“Bạn trai?”

“Không phải.”

“Ồ.” Hoả Liệt Điểu mang theo bộ mặt nằm trong dữ liệu, tiếp theo lại nhiệt tình nói, “Đúng rồi, Nguyễn tiểu thư hiện tại vẫn còn độc thân phải không? Bằng hữu tôi nhiều, có muốn hay không để tôi giúp cô giới thiệu mấy người? Bất quá tôi vẫn còn đang học năm ba đại học, những bạn học kia của tôi... Các cô về tuổi tác khả năng không mấy phù hợp.”

Nguyễn Niệm Sơ bị sặc. Năm thứ ba đại học đã làm mẹ, lợi hại.

“Cô có thể chấp nhận tỷ đệ luyến không?”

“Không thể.”

Một hồi đối thoại kết thúc, Nguyễn Niệm Sơ trước sau biểu tình ung dung như thường, Hoả Liệt Điểu thấy, không khỏi cảm thấy mất hứng. Bên cạnh tinh anh trầm mặc đã lâu, rốt cuộc hắng giọng một cái, hỏi tình trạng gần đây của nhị lão nhà Nguyễn, Nguyễn Niệm Sơ vừa muốn mở miệng, thì “Đinh” một tiếng, là tin nhắn từ Wechat gửi đến.

Vừa mở ra nhìn thì thấy, là Lệ Đằng: Đến rồi.

Không quá mấy giây, chiếc ghế ngồi bên cạnh Nguyễn Niệm Sơ bị kéo ra, cô liếc mắt, thấy vóc dáng cao lớn của nam nhân khom người ngồi xuống, thần sắc tự nhiên, khuôn mặt lãnh đạm.

Nguyễn Niệm Sơ nhấp môi dưới. Mười phút trước cô đã nhìn thấy xe của anh ta đến, từ bên đường đến phòng ăn, coi như chỉ dùng một cái chân, cũng không thể lâu như vậy.

Cô thậm chí còn hoài nghi người này đứng ở cửa nhìn xong một màn kịch rồi mới bước vào.

Cái bàn này, chỉ trong chốc lát liền đông đủ.

May mắn chính là, nhờ phúc của Lệ Đằng, ban đầu Hoả Liệt Điểu miệng nói không ngớt cùng với tên tinh anh mới nói được câu đầu tiên, tất cả đều trong nháy mắt im lặng. Không khí vốn dĩ từ lúng túng xấu hổ, liền biến thành quỷ dị cùng áp lực, ngay cả không khí nóng bức đều như bị lạnh đi mấy độ.

Nguyễn Niệm Sơ ở trong lòng cảm thán, đây chính là sức mạnh của đặc chủng giải phóng quân. Khí tức này, so với năm đó chỉ có hơn chứ không có kém.

Hoả Liệt Điểu cùng tinh anh sắc mặt hồ nghi, nhìn Lệ Đằng trong chốc lát, lại nhìn về phía Nguyễn Niệm Sơ, tựa hồ rất kinh ngạc khi cô có thể có một “bạn khác giới” xuất chúng như thế.

Lệ Đằng ngay cả liếc mắt cũng không nhìn hai người.

Anh trực tiếp đưa cho Nguyễn Niệm Sơ móc chìa khoá hình con thỏ, “Cầm cẩn thận.”

“... Cảm ơn.” Nguyễn Niệm Sơ cười một cái, tiếp nhận đồ vật, xong xuôi liền giới thiệu mọi người với nhau, “Đây là Lệ tiên sinh. Đây là Đái Kiệt tiên sinh, đây là...” Cô dừng lại, không thể nói nổi tên Hoả Liệt Điểu.

Hoả Liệt Điểu liền hướng Lệ Đằng cười nói, “Tôi gọi là Từ Hiểu Na. Xin chào.”

Lệ Đằng gật đầu.

Từ Hiểu Na tính tình như đã quen thuộc, thấy anh dung mạo tuyệt sắc thần thái bất phàm, không nhịn được đã nghĩ ra vài câu tán gẫu. Liền hỏi: “Lệ tiên sinh là bạn của Nguyễn tiểu thư?”

“Ừm.”

“Như vậy a. Nguyễn tiểu thư là bạn gái cũ của vị hôn phu tôi, tôi cùng cô ấy cũng coi như là bằng hữu.”

“Thật không?” Nghe vậy, Lệ Đằng liếc mắt nhìn Nguyễn Niệm Sơ một cái, ngữ khí thờ ơ, “Các cô thật rộng lượng.”

Nguyễn Niệm Sơ bị sặc, chỉ có thể cười gượng.

Từ Hiểu Na thì không bị ảnh hưởng chút nào, cười khanh khách lại hỏi, “Lệ tiên sinh, có tiện hay không nói cho chúng tôi biết công việc anh đang làm là gì?”

Lệ Đằng lãnh đạm: “Làm lính.”

“Vậy...” Từ Hiểu Na còn muốn nói điều gì, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, liền bị Nguyễn Niệm Sơ cắt đứt.

“Đúng rồi” Cô nhìn về phía Lệ Đằng cười nói: “Anh không phải bảo một lát nữa sẽ có việc sao? Đi trước đi.” Trong kí ức, anh ta là người ít nói, người sống chớ gần, Từ Hiểu Na ồn ào như vậy, cô không thể lấy oán trả ơn mà kéo anh xuống nước được.

Lệ Đằng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cười rực rỡ của cô, một lát, cong cong khoé miệng, “Chuyện bên kia không vội.”

“...” Mắt Nguyễn Niệm Sơ giật giật. Cho bậc thang còn không xuống, đây là cái thao tác gì?

“Trời nóng như vậy, không vội thì cứ ngồi đây chốc lát.” Từ Hiểu Na rất nhanh liền nói tiếp, “Thật khéo, tôi cũng có một người anh làm quân nhân, tôi từ nhỏ đặc biệt sùng bái mấy người các anh. Lệ tiên sinh là binh chủng gì vậy?”

Đái Kiệt nghe được liền nhíu mày, bất mãn nói: “Lần đầu gặp mặt, em hỏi người ta chuyện này để làm gì?”

“Hỏi một chút thì có quan hệ gì?” Từ Hiểu Na hôm nay mặc trang phục như một tiểu công chúa, rất thích hợp với biểu tình làm nũng. Cô ta tiếp tục nhìn Lệ Đằng, “Chẳng lẽ anh không tiện tiết lộ?” Tư thế cùng ngữ khí này, quen thuộc như chính hai người bọn họ mới là bằng hữu.

Tinh anh mặt đen đi một nửa.

Nguyễn Niệm Sơ cầm lấy một khối sừng trâu tụng, ánh mắt như có như không đảo qua Từ Hiểu Na cùng Lệ Đằng. Người kia vẫn như cũ là vẻ mặt lạnh lùng, chỉ là ấn đường hơi nhíu lại, biểu lộ rằng lúc này anh rất không kiên nhẫn.

“Rắc rắc.”

Cô cắn xuống một góc sừng trâu, suy đoán liệu anh có đứng dậy rời đi luôn không. Sau đó quay đầu, dùng một ngữ khí quỷ dị thấp giọng hỏi tinh anh: “Này, vợ của anh bình thường cũng hay nói như vậy?”

Tinh anh nửa khuôn mặt còn lại đều đen nốt.

Nhưng mà, Lệ Đằng không có rời đi cũng không có tức giận, anh chỉ thực bình tĩnh mà trả lời: “Hàng không binh.”

Từ Hiểu Na rất khoa trương oa một tiếng, “Anh hẳn không phải là binh lính thường đi? Sĩ quan?”

“Tôi tốt nghiệp trường quân đội.”

“Vậy anh là quan quân?” Từ Hiểu Na hứng thú càng tăng lên, “Anh tôi ba mươi tư tuổi, năm ngoái vừa mới thăng chức thiếu tá, anh chắc phải là thượng uý hoặc thiếu tá đi?”

Lệ Đằng không trả lời. Anh bưng cà phê lên, liếc nhìn rồi lại đặt xuống, cầm lấy cốc thuỷ tinh trong suốt bên cạnh, uống nước lọc.

Nguyễn Niệm Sơ thấy Từ Hiểu Na cố chấp như vậy, liền rất tốt bụng giải thích nghi hoặc cho cô ta, “Lệ tiên sinh là thượng tá không quân, quân hàm chức phó lữ.”

Lời vừa dứt, Từ Hiểu Na cùng tinh anh đều sửng sốt.

Sau đó, một lúc lâu hai người mới lấy lại tinh thần. Từ Hiểu Na trên mặt sùng bái chỉ thiếu một chút tràn ra, “Còn trẻ như vậy mà chức phó lữ, thật lợi hại!” Nháy mắt mấy cái, mang theo giọng thăm dò nói: “Phu nhân của anh hẳn phải rất hạnh phúc.”

Lệ Đằng đặt cốc thuỷ tinh xuống, “Tôi chưa kết hôn.”

Ngắn ngủi vài giây, đáy mắt Từ Hiểu Na có lưu quang chợt loé qua, nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh có bạn gái sao?”

“Không có.”

Anh liếc mắt, tầm mắt thẳng tắp nhìn khuôn mặt của người nào đó đang gặm sừng trâu, rồi nói tiếp, “Tôi đang theo đuổi Nguyễn Niệm Sơ.”

Ngắn ngủi mấy từ, không khí toàn bộ đột nhiên thay đổi.

Tinh anh cùng Hoả Liệt Điểu kinh ngạc. Mà Nguyễn Niệm Sơ tay run lên một cái, một phần ba sừng trâu tụng rơi trên mặt bàn, bốp.

*

Cái buổi trà chiều này, như Nguyễn Niệm Sơ dự liệu thật đặc sắc. Chỉ là cô đoán đúng được phần mở đầu, lại đoán không trúng được phần kết này, cuối cùng, bốn người tan rã trong không vui.

Kỳ thực chuẩn xác mà nói, “không vui” chỉ có tinh anh cùng Hoả Liệt Điểu.

Tinh anh thì bất mãn Hoả Liệt Điểu đối với Lệ Đằng cái gì cũng hỏi, Hoả Liệt Điểu lại tức giận vì câu nói cuối cùng của Lệ Đằng — một người đàn ông ưu tú như vậy, vì sao lại bại tướng dưới tay người như cô? Vì thế, trước khi cô ta rời đi, liền cố ý nhấn mạnh một lần nữa mối quan hệ giữa cô cùng tinh anh.

Lệ Đằng lạnh mặt mắt điếc tai ngơ, căn bản không thèm để ý đến. Nguyễn Niệm Sơ thì vẫn đang khiếp sợ câu nói kia của Lệ Đằng, cũng không quan tâm đến cô ta.

Hoả Liệt Điểu thấy mất mặt, căm tức, quay đầu rời khỏi tiệm cơm Tây. Cặp chân kia dáng vẻ bước đi có điểm đang chạy như bay, nửa điểm cũng không giống người mang lục giáp.

Bọn họ đi rồi, còn lại hai người cũng thuận theo đó mà rời đi.

Đang lúc hoàng hôn, mặt trời xa xăm treo ở phương xa.

Lệ Đằng đi phía trước, Nguyễn Niệm Sơ đi phía sau anh, một khuôn mặt không hề cảm xúc, một cái thì như đang nghĩ tới cái gì. Bỗng nhiên, bước chân Nguyễn Niệm Sơ dừng lại, nói: “Lệ Đằng.”

Anh xoay người, hai tay đều đút trong túi quần, không chút để ý, ngước mắt lên nhìn cô.

Cô cười, “Cảm ơn anh.”

Lệ Đằng nhìn cô, “Cô trừ bỏ câu này ra thì không còn câu khác?”

“...” Gặp lại tới nay, câu cô nói với anh nhiều nhất có vẻ chính là “cảm ơn“. Nguyễn Niệm Sơ hơi dừng lại, một lát mới nói tiếp: “Tôi biết anh vừa nãy là đang giúp tôi. Kỳ thực anh không cần thiết phải làm vậy. Tôi cùng vị bạn trai cũ, quen biết nhau qua xem mắt, tôi cùng anh ta cũng không có tình cảm gì. Cho nên dù Từ Hiểu Na có nói chuyện gì, tôi cũng không quan tâm.”

Lệ Đằng ánh mắt vẫn như cũ dừng trên khuôn mặt cô, bất quá sau một khắc liền dời đi. Sau đó anh lạnh nhạt nói: “Hai người chia tay là đúng.”

Cô ngẩn ra, “Cái gì?”

“Tên đàn ông kia không thích hợp với cô.”

“...” Nguyễn Niệm Sơ trầm mặc, “Hừm, chính tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Một lát sau, Lệ Đằng móc từ hộp thuốc lá lấy ra một điếu đưa lên miệng, bật lửa, “Tôi trong chốc lát có việc, không đưa cô về được, cô hãy tự mình bắt xe về nhà.” Nói xong anh phủi phủi tàn thuốc, lập tức đi về hướng con xe Jeep đen ở ven đường.

Mới đi được vài bước, đột nhiên, sau lưng lại gọi anh: “Lệ Đằng.”

Anh lần nữa đứng yên. Theo hướng của cô chỉ để lại một bóng lưng.

“Nếu không...” Nguyễn Niệm Sơ hít sâu một hơi rồi thở ra, vài giây sau, thế nhưng lại nói ra một câu mà chính cô cũng không có nghĩ tới: “Chúng ta thử xem đi.”

Xung quanh nháy mắt liền yên tĩnh.

Trong giây lát, Lệ Đằng nghe tiếng quay đầu, hoàng hôn không gắt, nhưng lại mị hoặc qua đôi mắt của anh.

Cô gái kia khoé miệng khẽ cười, nhạt nhẽo trong veo lại xen lẫn một tia thấp thỏm.Giọng nói cô như thường: “Thực ra mà nói, tôi xem mắt đã nhiều lần, nhưng không có lần nào là thành công. Giữa chúng ta đã có tình cách mạng hữu nghị, sống chung, hẳn là so với người khác dễ dàng hơn. Hơn nữa tôi không có người trong lòng, anh chắc cũng không có đi?”

Tiếng nói rơi xuống đất.

Lệ Đằng cười một cái, nhích người tiến vài bước về hướng cô, mắt cúi xuống, đáy mắt lại không có chút ý cười nào, “Cô làm sao cảm thấy tôi không có?”

Cô vẻ mặt rõ ràng cứng đờ, nói: “Thật ngại quá. Lời mới vừa rồi coi như tôi chưa từng nói qua.”

Anh lại xì một tiếng, bỗng nhiên xoay người gần sát lại, ngũ quan phóng đại, hơi thở nam tính mãnh liệt liền xâm nhập vào cảm quan cô. Cô mâu quang chớp động, đầu quả tim không hiểu sao run lên một cái, ngay sau đó nghe anh thờ ơ nói, “Làm thân nhiều lần như vậy, là muốn tôi giúp cô đối phó với gia đình cô. Đúng không?”

Nguyễn Niệm Sơ sửng sốt. Cô vừa mới nói những câu kia... Thì ra, là ý tứ như thế này?

Lệ Đằng nhìn cô giây lát, nói: “Giúp cô cũng có thể.”

“Cái kia, thế chúng ta liền thử xem?”

“Vậy cô chuẩn bị gì để cảm ơn tôi?”

Nguyễn Niệm Sơ hơi nhíu mày, nhất thời không biết phải đáp lời thế nào. Nhưng mà một giây sau, đối phương xì một tiếng, “Lại tin?”

“...”

“Bảo cô cảm ơn chỉ là trêu chọc cô.” Lệ Đằng xoay người, chỉ chừa lại một cái bóng lưng, ngữ khí lãnh đạm, “Đi rồi. Tự mình phải chú ý an toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.