Bán Ngâm

Chương 33: Chương 33: Hôn




NGÂM NGA

Chương 33: HÔN

***

Nguyễn Niệm Sơ cuống cuồng chạy thật nhanh, diễn giải một cách rất sống động thế nào là “chạy trối chết“. Dĩ nhiên cũng không cầm theo bó hoa đòng đòng lúa để ở ghế sau.

Bóng dáng mảnh dẻ lao vào trong cổng lớn của đoàn nghệ thuật, mau chóng mất hút.

Sáng sớm, thành phố Vân dìu dịu nắng mai.

Trên xe, Lệ Đằng thu lại ánh mắt, đốt một điếu thuốc. Anh luôn có đủ kiên nhẫn với cô. Đã 7 năm trôi qua, anh không để bụng nhiều về mấy ngày này.

Nguyễn Niệm Sơ vui vẻ, anh cười cùng cô. Cô không vui thì anh làm cho cô vui. Cô muốn gì, anh cho cô cái đó. anh sẵn lòng dung túng cũng sẵn lòng cưng chiều cô.

Nhưng, anh muốn có được toàn bộ cô gái này, từ cơ thể đến trái tim, từ đầu đến chân.

Một lát, Lệ Đằng vứt mẩu thuốc vào thùng rác bên đường.

Chiếc Jeep lăn bánh, hòa vào dòng xe cộ.

Bấy giờ, một bà già nhặt rác tập tễnh đi qua, khom lưng nhặt mấy vỏ chai nhựa trong thùng rác. Đang nhặt thì một chiếc ô tô màu xám ở bên hạ cửa sổ, người trong xe giơ một chai nước khoáng ra, đưa tận tay bà già.

Bà già sửng sốt, cảm ơn người nọ không ngớt.

“Tiện tay thôi mà, bà khách sáo thế làm gì.” Người nọ cười khanh khách, mặt mũi nom rất hiền lành.

Bà già quan sát gã, sơ mi màu rượu vang, cao ráo, da trắng, đẹp trai, thoạt nhìn còn tưởng là thiếu gia nhà quyền quý nào đó.

“Cậu đúng là một người tốt!” Nói đoạn, bà già xách cái túi ni lông rời đi.

Nghe thấy lời này, gã đàn ông nhướng mày, ra vẻ mừng rơn tuốt tuốt mái tóc bện thừng*, rồi nghiêng mắt đắc ý nói với người phụ nữ ngồi trên ghế phụ: “Nghe thấy chưa Vasa? Bà già ấy khen tôi là người tốt đấy.”

(*Tiếng Anh gọi là Dreadlocks, là kiểu tóc bện thừng châu Phi. Để dễ hình dung, các bạn có thể ngắm kiểu đầu của cầu thủ người Hà Lan, Ruud Gullit nhé!)

Vasa lau kính râm, một thoáng mỉa mai toát lên trong đôi mắt đẹp: “Thế anh có phải không?”

“Sao không?” Đoạn Côn sờ sờ mũi, toét miệng cười: “Thói đời này, người tốt bụng kính trọng người già như tôi đây không nhiều lắm đâu.”

“Nếu kẻ xấu làm một việc tốt đã có thể thành người tốt thì thế giới này đã yên bình.” Vasa phát âm tiếng Trung không được chuẩn cho lắm, do đó cô ta nói khá chậm.

Đoạn Côn nhăn mũi, hít mạnh vài hơi, nghiêm túc suy nghĩ, rồi lắc đầu: “Vậy không được. Thế giới hòa bình thì chúng ta khỏi làm ăn. Mà chúng ta không làm ăn thì uống gió Tây Bắc à? Làm người xấu vẫn tốt hơn.”

Vasa đeo lại kính râm, “Người ban nãy bảo anh nhớ, đã nhớ kỹ chưa?” Cô ta ngước mắt, ngón tay chỉ về phía cổng lớn của đoàn nghệ thuật, giọng điệu lạnh tanh: “Cô gái đi xuống từ trên xe Lee, tên là Nguyễn Niệm Sơ. Cô ấy là người phụ nữ của Lee.”

“Nhớ rồi!” Đoạn Côn vặn vặn cái cổ, vẫn mang vẻ mặt tươi cười: “Đôi vợ chồng trẻ tình cảm thật đấy. Có điều Vasa à, tôi không hiểu, ông chủ muốn tìm Lệ Đằng tính sổ thì tìm cơ hội làm thịt hắn chẳng phải xong chuyện à? Sao phải tốn công thế.”

Vasa không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy anh bảo, điều gì khiến con người ta đau đớn nhất?”

Đoạn Côn gãi đầu: “Chết?”

“Ngốc vẫn hoàn ngốc.” Vasa lườm gã, “Chết rồi thì cảm nhận được gì nữa. Sao biết đau đớn?”

“Thế là gì?”

“Là thù hận.”

Đoạn Côn dùng đầu óc của mình ngẫm nghĩ câu này hồi lâu cũng không hiểu, đành hỏi: “Khi nào chúng ta ra tay?”

“Ở thành phố Vân này làm gì cũng bất tiện.” Đôi môi đỏ dưới cặp kính râm của Vasa cong lên, “Tháng sau, đoàn nghệ thuật của Nguyễn Niệm Sơ sẽ tới thành phố giáp biên giới. Ngốc ơi, chúng ta đến đó đợi họ.”

Đoạn Côn cười ha ha: “Cô thông minh thế đương nhiên cô nói gì thì chính là cái đó rồi.”

***

Lịch lật mỗi ngày một tờ, càng lúc một gần thời gian lưu diễn thăm hỏi chiến sĩ. Nguyễn Niệm Sơ đã phải tranh thủ tập luyện lại còn phải ứng phó với sự thay đổi đột ngột một trăm tám mươi độ, không ngừng theo đuổi cô của Lệ Đằng. Cô cảm thấy rất mệt.

Cơ thể mệt nhoài, trái tim cũng mệt mỏi.

Anh chốc thì lạnh như băng, chốc thì nóng như lửa, chốc thì thoải mái đồng ý chia tay, chốc lại nói đã nhớ nhung cô 7 năm. Mâu thuẫn đến mức này thực khó mà tiêu hóa. Cô rất khó tiếp nhận nổi.

Thật ra, vụ nhầm lẫn ở trạm nghỉ, ấy anh dốc hết sức bảo vệ cô, đã khiến cô tha thứ cho vụ cưỡng hôn trước đấy không lâu. Cô đã điều chỉnh tốt tâm lý, loại bỏ thân phận bạn trai cũ của anh, định nghĩa lại thành “một người bạn cũ có ơn cứu mạng với mình.”

Ngàn vạn lần không ngờ tới, chuyện về sau làm cô quá đỗi bất ngờ.

Lệ Đằng lạnh lùng xưa nay lắc mình một cái biến thành người theo đuổi cô cuồng nhiệt. Thú thực, Nguyễn Niệm Sơ có thứ cảm giác mình đang gặp ác mộng.

Phương pháp theo đuổi của Lệ Đằng chẳng mới mẻ, cũng không cao siêu, thậm chí còn rất ngang ngược.

Ngoài việc cố định đưa đón cô đi làm, tan làm mỗi ngày, còn tặng cả hoa cho cô. Nguyễn Niệm Sơ đã từ chối những bó hoa ấy mấy lần. Lần nào từ chối, anh đều có câu một câu kia: “Hoa là tặng cho em, không thích thì tùy em vứt đâu thì vứt.”

Xót những bó hoa đó, sau vài lần, cô đành nhận.

Đến nay, qua mấy ngày, những bó đòng đòng lúa hong khô đã để đầy bệ cửa sổ của cô. Lúc mẹ Nguyễn quét dọn phòng, liếc thấy thì sẽ vui mừng không thôi, nói với Nguyễn Niệm Sơ rằng: “Con gái à, thằng bé Lệ Đằng này tốt thật đấy! Làm người đàng hoàng, ân cần chu đáo, còn lãng mạn nữa chứ. Mày thế này gọi là phúc tu từ kiếp trước đấy con ạ.”

Hên là trong cái rủi có cái may.

Tại cuộc họp, trưởng ban nói, biên thành bên kia có nhiều doanh trại bộ đội đóng quân, 7 buổi diễn, mọi người quá vất vả, nên trưởng đoàn đã viết đơn lên cấp trên, xin phép cho mọi người 3 ngày nghỉ ngơi tự do sau khi mọi người kết thúc lưu diễn, và chắc chắn có trợ cấp.

Mặc dù biên thành không phát triển, nhưng phong cảnh rất đẹp, xung quanh có rất nhiều khu thắng cảnh tự nhiên. Mọi người vui sướng, tinh thần sĩ khí được khích lệ, tức thì tăng vọt.

Cuối cùng, theo đó, tâm trạng Nguyễn Niệm Sơ cũng sáng sủa lên phần nào.

Có gần 70 nghệ sĩ chính thức tham gia biểu diễn, một tuần trước khi khởi hành, phòng tổng hợp đã đặt xong một loạt vé máy bay qua mạng. Chuyến bay vào sáng ngày 2 tháng 9.

Tối mùng 1, thu xếp hành lí xong xuôi, Nguyễn Niệm Sơ lấn cấn một tiếng đồng hồ, rồi vẫn gửi tin nhắn Wechat cho Lệ Đằng. Cô trề môi, viết: “Mai tôi sẽ lên đường đến biên thành.”

Bên kia trả lời rất nhanh: “Anh biết rồi.”

“....” Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày, hồi lâu mới gõ chữ tiếp: “.... Lần trước anh bảo có kẻ xấu muốn hại tôi, nhiệm vụ của anh là đảm bảo an toàn cho tôi, rốt cuộc là thật hay giả?”

Tham sống sợ chết như cô, chuyện liên quan tới tính mạng kiểu này, thà tin rằng có chứ không dám giỡn chơi.

Lệ Đằng đáp: “Thật.”

Nguyễn Niệm Sơ ngần ngừ: “Thế tôi đi biên thành, há chẳng phải sẽ nguy hiểm à?”

Lệ Đằng: “Muốn anh đi cùng em?”

Nguyễn Niệm Sơ: “.... Nếu vậy, anh có thể chấm dứt, đừng theo đuổi tôi nữa được không?”

Khung chat vọt ra hai chữ: “Không thể.”

“....” Nguyễn Niệm Sơ lặng đi, ném điện thoại ngả đầu đi ngủ.

Trên đời này chỉ có hai loại người không dễ nói lý lẽ, một là phụ nữ, một là Lệ Đằng. Người trước, có thể khiến bạn tức giận đến độ phát điên, người sau có thể khiến bạn tức đến độ hộc máu. Cô ngủ cho xong.

Đoàn nghệ thuật quy định thời gian tập trung là 9 giờ sáng, phải có mặt trước 15 phút. Sáng hôm sau, Nguyễn Niệm Sơ xách hành lí xuống lầu.

Ra khỏi cổng chung cư, chiếc Jeep màu đen của Lệ Đằng đã đỗ ven đường.

Cô ngớ người.

Lệ Đằng xuống xe ngay sau đó, đi thẳng về phía cô. Anh rũ mắt quét qua chiếc vali cô cầm trên tay, hờ hững hỏi: “Có mỗi cái vali này thôi à?”

“.... Vâng.” Nguyễn Niệm Sơ gật đầu, gật rồi mới nhận ra có gì đó sai sai.

Cô nhíu mày hỏi: “Sao anh lại đến? Tôi gọi xe rồi, không cần anh đưa tôi ra sân bay đâu.”

Lệ Đằng mở cốp sau, một tay nhấc cao chiếc vali bỏ vào, đoạn đóng. Anh không sập lại. Anh nhìn cô, tỉnh bơ đáp: “Vừa khéo anh cũng phải ra sân bay, tiện đường đi chung luôn.”

Mắt Nguyễn Niệm Sơ lóe lên, cô nghi hoặc: “Anh cũng ra sân bay? Ra sân bay làm gì?”

Lệ Đằng thoáng khựng lại, tầm mắt lơ đễnh quay sang cô. Anh nhướng mày: “Ra sân bay không đi máy bay chẳng lẽ uống trà?”

“.... Anh cũng đi xa?”

“Ừ.”

“Đi đâu ạ?”

“Biên thành.”

Nguyễn Niệm Sơ: “....”

Một tiếng rưỡi sau, Nguyễn Niệm Sơ và Lệ Đằng đáp cùng một chuyến bay từ thành phố Vân đến biên thành, thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng cạnh nhau.

Những nghệ sĩ khác của đoàn ngồi dãy trước.

Để tránh những ánh mắt lập lòe hóng chuyện của các đồng nghiệp, Nguyễn Niệm Sơ đành ngồi dãy giữa, cách đoàn nghệ thuật quân đội 3 hàng ghế.

Nữ tiếp viên hàng không cao ráo xinh đẹp đi tới đưa đồ uống cho họ.

Nguyễn Niệm Sơ gọi một cốc nước trái cây, Lệ Đằng gọi một cốc nước lọc.

Sự trầm lặng kéo dài chừng 20 phút. Nguyễn Niệm Sơ nhấp một ngụm nước trái cây, cuối cùng không nhịn nổi, cô bèn mở miệng, nhỏ giọng chất vấn người bên cạnh: “Anh đặt vé máy bay khi nào?”

Lệ Đằng bình thản uống nước, hời hợt đáp: “Một tuần trước.”

Một tuần trước, vừa đúng thời gian đoàn nghệ thuật của họ đặt vé đồng loạt. Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy rất kinh ngạc: “Anh đã sớm chuẩn bị đi biên thành với tôi, tại sao tối qua không nói? Anh trêu tôi vui lắm phải không?”

Lệ Đằng ngoảnh đầu nhìn cô chăm chăm, không hề giấu diếm: “Phải.”

“....” Nguyễn Niệm Sơ chừng như muốn nổi đóa, cô hít sâu, tận lực kiềm chế kích động muốn mắng chửi: “Tóm lại anh muốn làm gì?”

“Bảo vệ em.”

“Và đùa bỡn tôi?”

“Còn gì em không biết nữa không?” Lệ Đằng cúi người ghé sát Nguyễn Niệm Sơ, giọng nói rất trầm, kề bên vành tai cô: “Nguyễn Niệm Sơ, một người đàn ông nhớ nhung một người phụ nữ nhiều năm như vậy, em nghĩ còn muốn làm gì?”

Nghe thấy thế, tim Nguyễn Niệm Sơ bỗng dưng nhanh hơn mấy nhịp, đôi má ửng hồng, cô dịch dịch sang bên. E ngại những hành khách khác nên cô không dám làm ầm, chỉ có thể thấp giọng mắng: “Đông người đấy, anh đừng có mà lộn xộn.”

Anh cũng phối hợp với cô, thấp giọng: “Ít người thì được hả?”

“....”

Lệ Đằng cúp mắt, ngón tay nhẹ nhàng phết qua mu bàn tay cô, nhàn nhạt nói: “Em yên tâm, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn thế này, anh muốn lộn xộn cũng phải lựa nơi chứ.”

Nguyễn Niệm Sơ cảnh giác, ngón tay như phải bỏng rụt ngay về, cắn môi, không đếm xỉa tới anh nữa.

Chọc phải đồ hâm giả vờ đứng đắn nhưng thật sự là lưu manh đây mà. Sự điềm tĩnh trước mọi tình huống được cô tích cóp từng bấy năm bị phá hủy sạch sành sanh.

Thật là đệch mợ nó chứ.

***

Đến doanh trại biểu diễn, thực ra cũng chỉ là thay đổi chỗ luyện giọng. Vào đoàn nghệ thuật 4 năm, Nguyễn Niệm Sơ cũng đã tới những thành phố khác tham gia dạ hội động viên thăm hỏi chiến sĩ, nhưng đây là lần đầu cô tới biên thành.

Nơi này khác hẳn thành phố Vân phồn hoa.

Thành phố này đã ngay gần biên giới, bốn mặt giáp núi, kinh tế lạc hậu chỉ dựa vào ngành du lịch cũng không lấy làm phát triển cho lắm.

Có điều, những cái đó không ảnh hưởng đến thiện cảm của Nguyễn Niệm Sơ với nơi này.

Ở đây, bầu Trời tinh khôi như được gột rửa, xanh ngắt đến độ không thể tưởng tượng. Ánh Mặt Trời cũng cực kỳ trong suốt.

Xuống máy bay, ngẩng đầu nhìn lên Trời, Nguyễn Niệm Sơ cười rộ. Cô đã từng nhìn thấy bầu Trời đẹp đẽ thế này vào 7 năm trước ở Campuchia, ngày cô được giải cứu.

Quân khu bao hai chiếc xe bus lớn, đón cả đoàn, đưa tới khách sạn đã đặt trước.

Hôm sau chính là buổi biểu diễn thăm hỏi chính thức đầu tiên. Địa điểm tại doanh trại đoàn pháo binh của quân đoàn lục quân. Sân khấu chỉ là một cái bục vuông dựng trên sân huấn luyện, âm thanh ở hai bên, giàn đèn màu gác trên nóc, được trang trí bằng những quả bóng bay đơn giản. Đó là toàn bộ sân khấu dạ hội.

Buổi chiều, dưới sự dẫn dắt của trưởng đoàn cùng lãnh đạo quân đội, các nghệ sĩ tiến hành diễn tập đơn giản.

Màn đêm buông xuống khi nào chẳng hay.

Các chiến sĩ đoàn pháo binh kết thúc một ngày huấn luyện, tập hợp cả đội, ngồi vào chỗ trên sân huấn luyện, chuẩn bị xem biểu diễn.

Do điều kiện hạn chế, quân đoàn đã dọn dẹp mấy gian nhà kho gần sân khấu làm phòng hóa trang và thay đồ cho đoàn nghệ thuật.

Các nghệ sĩ nam hóa trang, thay đồ cùng một phòng, nghệ sĩ nữ thì có hai phòng, một để trang điểm, một để thay đồ.

Nguyễn Niệm Sơ có hai tiết mục, một hát đơn ca, một hợp xướng. Màn đơn ca “Hoa Nhung” xếp thứ năm từ dưới lên trong danh sách tiết mục, còn màn hợp xướng “Trên sông Tùng Hoa” xếp thứ hai từ dưới lên, khoảng cách giữa hai tiết mục là hai màn múa ngắn.

Hai tiết mục khác trang phục.

Hát xong “Hoa Nhung”, Nguyễn Niệm Sơ cảm ơn khán giả rồi vội vã trở lại phòng thay đồ, cởi chiếc váy bồng đỏ thẫm, thay bằng chiếc váy lụa màu trắng nhạt cho màn hợp xướng.

9h hơn, bầu Trời giữa những dãy núi đã hoàn toàn tối đen như mực, những ngôi sao lấp lánh.

Hầu hết các nghệ sĩ, người đợi lên sân khấu thì chờ đến lượt, người trang điểm thì trang điểm, tất cả tập trung trong phòng hóa trang nên phòng thay đồ nữ không có một mống.

Thời gian gấp rút, Nguyễn Niệm Sơ luống cuống tay chân, nhanh chóng tròng chiếc váy lụa trắng lên mình.

Chính lúc này, vội quá hóa loạn.

Cái khóa sau lưng của chiếc váy lụa trắng bị mắc vào đồ lót của cô trong lúc kéo lên.

Nguyễn Niệm Sơ chau mày, ngón tay ra sức thử kéo lên kéo xuống nhiều lần mà đều không được, rõ ràng đã kẹt cứng rồi. Không thể trông thấy khóa kéo bị hóc thế nào, cô cuống đến toát mồ hôi, chuẩn bị sang phòng trang điểm tìm người giúp.

Đang tính quay người thì nghe thấy cửa phòng thay đồ được mở ra, có tiếng bước chân tới gần, vững vàng, mạnh mẽ.

Nguyễn Niệm Sơ mừng húm, vẫn túm lấy khóa kéo, cũng không ngoảnh đầu lại, nói luôn: “Khóa kéo của tôi bị kẹt, làm ơn qua giúp tôi với! Tôi cảm ơn ạ!”

Quả nhiên người nọ đi đến, một tay đỡ vòng eo nửa kín nửa hở của cô, tay kia cầm lấy khóa kéo bị hóc.

Nguyễn Niệm Sơ vội thả tay ra.

Khoảnh khắc hai tay chạm nhau, Nguyễn Niệm Sơ chợt nhíu mày. Ngón tay người đằng sau rất dài, bụng ngón tay cứng cáp và thô ráp với những vết chai.

Đâu giống tay phụ nữ.

“....” Nguyễn Niệm Sơ thót tim, trong chớp nhoáng, cô nhận ra được điều gì đó.

Người nọ đã rút những sợi vải vướng vào khóa kéo. Vì tiết mục biểu diễn, cô đặc biệt làm tóc quăn. Những lọn tóc lượn sóng đen nhánh xõa sau gáy, trên vai. Anh đưa tay, vuốt những búp tóc của cô sang một bên, ngón tay như có như không phất qua cần cổ trắng nõn của cô.

Khẽ vang lên tiếng “roẹt”, khóa kéo khép lại hơn nửa.

Người sau lưng ôm lấy eo Nguyễn Niệm Sơ, cúi đầu, hôn nhè nhẹ lên làn da trên cái gáy lộ ra ngoài của cô. Chân râu lởm chởm mang đến cơn rùng mình.

“....” Thân thể Nguyễn Niệm Sơ cứng đờ, hàng mi run rẩy, nhịp tim dường như sắp phá vỡ giới hạn, nhưng không cất nổi can đảm quay đầu.

Sau đó, anh nắm cằm cô, xoay mặt cô lại.

Là Lệ Đằng.

Nguyễn Niệm Sơ cả kinh, chỉ mấy giây ngắn ngủi, cô thấp thoáng trông thấy biển khơi và chính mình trong đôi mắt đen ấy.

“Anh...”

Nguyễn Niệm Sơ còn chưa nói hết câu thì Lệ Đằng đã cúi xuống, ngậm lấy môi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.